Kỷ Triệu Uyên làm việc và nghỉ ngơi rất quy luật, giấc ngủ của anh luôn luôn tốt.
Nhưng đêm nay anh lại bị mất ngủ.
Sở Cửu Ca đã ngủ say, chiếc gối bị cậu kẹp giữa hai chân, phần thân trên thì dán chặt lấy anh, những sợi tóc xoăn mềm mại thỉnh thoảng cọ qua cổ anh.
Đồng nghiệp Khang Lai Lệ chung văn phòng, mỗi lần thức đêm làm thêm giờ, cô ấy đều sẽ cho thêm hương cam quýt với các phân tử borneol vào máy tạo ẩm chung của cơ quan, nói là cho có hiệu quả nâng cao tinh thần.
Kỷ Triệu Uyên nghĩ nghĩ rằng lý do khiến anh không thể ngủ được có lẽ là vì quả cam lớn bên cạnh này.
Sở Cửu Ca khẽ khàng ngáy, nhích lại gần Kỷ Triệu Uyên, phả hơi thở ấm áp vào hõm vai của anh.
Kỷ Triệu Uyên cảm giác bản thân như đang rơi vào máy ép trái cây đang vắt cam tươi, đầu óc mới chỉ có chút buồn ngủ lại bị làm cho tỉnh táo lần nữa.
Anh nhìn đồng hồ treo tường, có hơi lo lắng.
Anh đẩy đầu Sở Cửu Ca ra, sau đó nhắm mắt lại, ép mình phải đi vào giấc ngủ ngắn.
Cũng bởi vì vậy mà đồng hồ sinh học của Kỷ Triệu Uyên bị rối loạn.
Anh tỉnh dậy theo thói quen, nhìn đồng hồ, đã là sáu giờ hai lăm phút, muộn hơn thường ngày năm phút.
Còn có một việc nghiêm trọng hơn làm đảo lộn trật tự sinh hoạt anh hơn vụ thức khuya – người nọ vẫn còn nằm ngủ bên cạnh.
Anh cố nén sự khó chịu, rồi đứng dậy tắm rửa.
Bữa sáng là món tào phớ sốt gà, bánh trứng kèm hành và dưa chuột ngon miệng.
Dạ dày của Sở Cửu Ca một lần nữa bị chinh phục hoàn toàn, lần đầu tiên cậu cảm nhận được tâm trạng của những cô gái hét lên "Muốn kết hôn!" với các nam thần trên mạng.
Ngon quá, thật là...!Muốn cưới.
Tối hôm qua trước khi ngủ, khi Kỷ Triệu Uyên đã ninh các nguyên liệu với lửa nhỏ, Sở Cửu Ca đã đứng bên cạnh nhìn.
Đầu tiên, anh trộn đều phần sữa đậu nành đã lọc qua với đường nho, sau đó đặt lên phía trên một chiếc lồng hấp lớn hình chữ điền [1], cuối cùng là đặt gà đã ướp vào trong đó.
Lồng sẽ được đun từ từ bằng lửa nhỏ, nước gà tươi ngon bắt đầu nhỏ xuống, sau đó thịt gà bị hơi nước dần dần làm chín, xuyên qua lỗ nhỏ của lồng hấp rơi xuống từng giọt, ngấm vào những miếng tào phớ đang đông lại thành hình.
[1] Chữ điền: 田
Mùi vị này chỉ tồn tại trong ký ức tuổi thơ của Sở Cửu Ca, năm ấy ở cổng cơ quan có một cụ già đẩy những chiếc xe nhỏ, phía chỗ ngồi sau xe là một chiếc thùng giữ nhiệt lớn, lũ trẻ chen nhau giành giật nhau tới bát cuối cùng.
"Hầy..." Cậu thở dài một hơi, có hơi hoài niệm, "Nếu anh rắc thêm một ít mù tạt lên trên thì nhất định sẽ ngon tới phát khóc!"
"Tại sao lại phải khóc?" Kỷ Triệu Uyên không hiểu.
Thật ra ngày hôm Sở Cửu Ca có tìm hiểu sơ qua về hội chứng Asperger, nhưng hiện tại cậu chỉ mới hiểu một cách mơ hồ cái gọi là "không biết cảm xúc của người khác" là như thế nào.
Nó không chỉ đơn giản là nói chuyện không xuôi tai như cậu nghĩ lúc trước, Aspie có khuynh hướng hiểu lời của người khác theo nghĩa đen và chỉ có thể đoán trên cơ sở của logic mà không cần suy nghĩ sâu xa hơn.
Họ thường cảm thấy nghi ngờ với tiếng lóng, nói mát, nói lái, ám chỉ và ngôn từ mai mỉa.
Sở Cửu Ca không thấy điều đó có gì là buồn cười, cậu thích trêu chọc Kỷ Triệu Uyên, thích nhìn anh lạnh mặt nhưng vẫn lịch sự mà phản bác cậu.
Nhưng cậu không muốn lấy khiếm khuyết của Kỷ Triệu Uyên ra để đùa.
Sở Cửu Ca nhếch miệng, dùng hết kỹ năng văn chương của cả đời mình để giải thích cho anh: "Chắc là anh biết khóc vì quá vui nhỉ, một tính từ đi kèm với khóc có nghĩa là siêu siêu siêu siêu tuyệt vời, tuyệt vời đến cực hạn.
Ví dụ như, em đẹp trai phát khóc, nghĩa là em rất rất đẹp trai.
Hay ví dụ như..."
Kỷ Triệu Uyên nghĩ ngợi, nói: "Cậu ngu phát khóc."
Sở Cửu Ca bị nghẹn họng, cười khổ giơ ngón tay cái lên với anh: "Vận dụng tốt lắm, anh thông minh phát khóc."
Kỷ Triệu Uyên hơi hơi gật đầu, mặt lạnh nhận lấy lời khen của cậu.
Ban đầu Sở Cửu Ca còn muốn chia sẻ với anh một chút về tuổi thơ "dữ dội" với mình, nhưng bây giờ thì mất hết tâm trạng rồi.
Cậu lưu luyến liếm bát: "Ngày mai anh nấu món này nữa đi, ngon lắm!"
"Đây là bữa sáng của thứ ba." Kỷ Triệu Uyên dùng cơm xong, đứng lên chỉnh lại nếp nhăn trên quần, "Cậu rửa bát.
Hôm nay tôi dùng nồi inox không gỉ, những đồ đặt hàng giao đến cậu cũng rửa luôn đi."
Sở Cửu Ca uể oải đáp: "Được..."
Kỷ Triệu Uyên nhìn nhìn đồng hồ đeo tay: "Tôi cho cậu mười lăm phút, sau khi xong thì lên thư phòng tìm tôi."
***
Vẫn là chiếc Audi SQ5 quen thuộc, Sở Cửu Ca đeo tai nghe, ngồi vào ghế phó lái.
Cậu say mê nghe nhạc, lắc lư qua lại theo từng nhịp nhạc, đến khi Kỷ Triệu Uyên gọi tên cậu lần thứ hai, cậu mới phản ứng lại.
"Anh nói gì thế?" Sở Cửu Ca kéo tai nghe xuống, nhìn Kỷ Triệu Uyên.
"Xung quanh trường học có rất nhiều quán ăn, bữa trưa và bữa tối cậu tự giải quyết." Anh ấn nút chuyển hướng, chậm rãi rẽ qua, "Cậu nhớ đường đi rồi tự mình về sau khi tan học."
Sở Cửu Ca thổi sợi tóc mai trên trán mình, "Anh không thể đến đón em sao?"
Thái độ thờ ơ này của cậu khiến Kỷ Triệu Uyên hơi khó chịu: "Tại sao tôi phải tan làm sớm vì cậu?"
"Làm sao em biết được." Sở Cửu Ca nhún vai, "Hỏi thử anh của ngày hôm qua xem."
Kỷ Triệu Uyên trầm mặt, không nói gì, hình như là đang tự giận mình.
Ngược lại, Sở Cửu Ca chẳng để tâm mấy, cậu nhướng mày rồi đeo tai nghe lên bắt đầu nghe nhạc.
Lớp ngoại ngữ này do một người gốc Trung mở, trên một con phố không mấy phồn hoa, cửa quay ra đường lớn có treo tấm biển màu xanh, không khác mấy trường luyện thi bập bẹ ở Trung Quốc.
Kỷ Triệu Uyên giúp cậu chọn một lớp nhỏ, học phí rất cao, tính luôn Sở Cửu Ca thì chỉ có năm người.
Ngồi bàn đầu là một cậu bạn thấp bé với đôi mắt tròn, tính cách hướng nội không thích nói chuyện.
Ở giữa là hai bạn nữ ngồi cạnh nhau, một cô nàng hơi mập vừa đến đã kiễng chân lên muốn nhéo mặt Sở Cửu Ca, điều này làm cậu rất khó chịu.
Còn cô nàng còn lại thoạt nhìn khá e thẹn, chỉ cần cậu cười với cô là biết ngay.
Sở Cửu Ca để ý thấy một cậu con trai người Trung ngồi sau cùng, mặc áo cộc tay màu xám nhạt, đang im lặng đọc sách, cổ tay trái đặt sát mép bàn, trong tay cầm một quả tạ nhỏ.
Cậu rất quen thuộc với động tác này, huấn luyện viên nói rằng nó có thể tăng lực cho cổ tay và rất có lợi cho trái bóng.
Nhưng cậu lười quá nên chỉ kiên trì được vài ngày đã mặc kệ nó.
Sở Cửu Ca nhìn thoáng qua chân người đó, Nike KD8.
Sở Cửu Ca đi qua, vỗ vai cậu bạn: "Người anh em, cậu cũng chơi bóng rổ sao?"
Người nọ là một người hướng ngoại, chưa gì đã hòa vào cuộc nói chuyện với Sở Cửu Ca.
Sở Cửu Ca biết được tên của cậu ta là Tề Uy, là cháu của cô Trương ở lớp học thêm, vừa nhận được offer của UCLA [2], thừa dịp ngày nghỉ rỗi quá không có việc gì làm liền đến đây giúp cô Trương trông lớp.
[2] Đại học California tại Los Angeles.
Tề Uy rất nhiệt tình, mời Sở Cửu Ca chơi cùng: "Cuối tuần chúng tôi thi đấu ở công viên bên bờ hồ, cậu cũng đi chung đi."
Sở Cửu Ca có hơi ngại: "Tiếng Anh của tôi không tốt, chơi chung với một đám người ngoại quốc xấu hổ lắm."
"Không sao, tiếp xúc nhiều với người khác cũng là một cách để luyện tiếng mà." Tề Uy cười nói, "Trong đội bóng có nhiều người Hoa kiều lắm, với lại chơi bóng đâu cần nói chuyện."
Sở Cửu Ca lại hỏi Tề Uy thích đội bóng nào, không ngờ cả hai đều là fan trung thành của Thunder [3].
Khi cả hai người đang định cùng nhau chửi tên khốn tiền đạo bất ngờ chuyển đội cho bành chành thì cô Trương đã đi giày cao gót bước vào.
[3] Oklahoma City Thunder: Là một đội bóng rổ chuyên nghiệp của Mỹ có trụ sở tại Thành phố Oklahoma, Oklahoma.
Tề Uy thu dọn đồ đạc, hạ giọng nói: "Đến lúc đó tôi sẽ gọi cho cậu."
Sở Cửu Ca cụng nắm đấm với cậu ta, gật đầu nói: "Được."
Sổ Cửu Ca không ngờ rằng trận bóng rổ bên bờ hồ đó sẽ là một trận bóng rổ khốn nạn nhất đời mình.
Cậu bị tiền đạo đội bên đánh ngã xuống đất, không có khả năng phản công, sau đó Tề Uy thấy tình hình gần như mất kiểm soát nên đã trực tiếp báo cảnh sát.
Trong vòng một tuần, đây là lần thứ hai Kỷ Triệu Uyên phải tan làm sớm.
Sắc mặt anh rất khó coi khi nghe chú cảnh sát thuật lại sự việc, Sở Cửu Ca nghĩ rằng anh đã không còn kiên nhẫn nữa, có thể trong giây tiếp theo sẽ ném ngay xấp giấy tờ đó vào mặt chú cảnh sát.
Nhưng không, Kỷ Triệu Uyên chẳng làm gì cả.
Anh ký hết từ tờ nãy đến tờ khác, thỉnh thoảng thì ngẩng đầu cho Sở Cửu Ca một ánh mắt lạnh lùng.
Đến khi Chris lông bông huýt sáo một tiếng, bàn tay cầm bút của anh mới run nhẹ.
"Tôi chỉ dạy cậu ta cách hành xử thôi, rồi sao nào?" Chris giơ ngón giữa với Kỷ Triệu Uyên.
Kỷ Triệu Uyên không nói lời nào, anh lật về trước hai trang, đọc lại cẩn thận yêu cầu để bảo lãnh Sở Cửu Ca.
[Đương sự phải có quan hệ huyết thống hoặc quan hệ hôn nhân với bị cáo.]
Chris thấy anh không trả lời thì lại càng chẳng nể nang gì: "Muốn kiện tôi à, anh là gì của cậu ta?"
Kỷ Triệu Uyên nhìn Sở Cửu Ca, đóng nắp cây bút máy rồi đặt lên bàn, mặt không đổi sắc nói: "Người yêu."
Anh quay đầu lại, ký xong giấy tờ rồi đưa cho chú cảnh sát, kéo Sở Cửu Ca đang ngồi nghệt ở góc tường ra ngoài.
***
Sau khi bảo lãnh được cậu ra ngoài, Kỷ Triệu Uyên bước đi với tốc độ mà người thân của anh cũng nhận không ra.
Về tới nha, Sở Cửu Ca ngủ rất không ngon, Kỷ Triệu Uyên, Chris, ba mẹ và cả bà nội lần lượt xuất hiện trong giấc mơ của cậu, tới khi giấc mơ này tới hồi kết thúc, não của cậu đau như bị ai đó cầm búa gõ, sô pha cũng làm cổ cậu đau.
Đột nhiên có món đồ lành lạnh chạm lên mặt cậu, cậu giật mình tỉnh giấc.
Kỷ Triệu đứng ngược sáng nhìn cậu, mặt anh thúi y như trong mơ, điều này làm cậu có hơi bàng hoàng.
Cậu chớp mắt mấy cái, cố tỉnh táo một chút.
Cậu đến California mười ngày, quen được một người bạn, đánh nhau, vào đồn cảnh sát, và cả...!Đã kết hôn.
Kỷ Triệu Uyên đưa món đồ trong tay cho cậu, là một chiếc iPhone đời mới nhất: "Điện thoại mới, sim cũng lắp rồi đấy."
Sở Cửu Ca vừa đau còn vừa đói, cảm động rớt nước mắt nhận lấy điện thoại.
Ba cậu đã đóng băng hết thẻ của cậu, gửi hết cho Kỷ Triệu Uyên, còn nói là để anh bảo quản.
Giờ cậu là quỷ nghèo không một xu dính túi, dưới tình huống này khi mà nhận được món quà thế này thì ngay cả ý nghĩ lấy thân báo đáp cũng có.
Không đúng, cậu đã đồng ý rồi mà.
Sở Cửu Ca khịt mũi, ngẩng đầu: "Cảm ơn anh nhé."
"Không cần cảm ơn." Kỷ Triệu Uyên nói, "Dù sao cũng trừ từ tiền sinh hoạt của cậu ra mà.".