“Xú tiểu tử kia, đừng tưởng rằng lão nhân ta già đi sẽ không nhìn thấy ngươi đang cười trộm! Hừ hừ!” Thấy Phong Nhiễm Tuyệ đang cố gắng nhịn cười, Vân Y Tử tức giận hừ hừ.
“Khụ khụ, không có! Tuyệt đối không có! Trời đất chứng giám! Ta vừa rồi tuyệt đối là nhìn thấy lão nhân ngài cho nên quá vui vẻ!” Nghe Vân Y Tử nói, Phong Nhiễm Tuyệt giả ý ho khan hai tiếng, nhịn cười, vẻ mặt đứng đắn nói, biểu tình kia cần bao nhiêu thành khẩn liền có bấy nhiêu thành khẩn!
“Hừ hừ, hôm nay không so đo với xú tiểu tử ngươi.” Vân Y Tử nghiêm mặt đối Phong Nhiễm Tuyệt tức giận hừ hừ, ngược lại lại biến trở về kia bộ dáng lão ngoan đồng, vẻ mặt hưng phấn tiến đến trước mặt Cung Mạch Khiêm, giọng điệu mang theo hưng phấn mà hỏi hắn: “Thế nào thế nào? Ngươi cảm thấy cái oa nhi kia thế nào?”
“Cái gì oa nhi? Oa nhi nào?” Không đầu không đuôi hỏi một câu, bọn họ nào biết oa nhi trong miệng lão nói là ai? Phong Nhiễm Tuyệt buồn bực hỏi, vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi nhìn Vân Y Tử.
“Ai nha, chính là cái Ngục chủ kia đó! Ngu ngốc!” Vân Y Tử một bộ ‘ngươi là ngu ngốc’ liếc mắt nhìn Phong Nhiễm Tuyệt.
“Ta…” Ngu ngốc? Y làm sao ngu ngốc chứ?! Có kẻ nào lớn lên ngọc thụ lâm phong giống y, anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng như vậy… mà lại ngu ngốc sao???… Vô tội bị mắng là ngu ngốc, Phong Nhiễm Tuyệt im lặng không nói, trong lòng bi phẫn a… Nhưng lại không dám phát tác với lão gia tử, đành phải ở trong lòng không ngừng an ủi chính mình, mặc niệm: Ta là người nhã nhặn! Ta tôn lão, ta yêu ấu. Ta là người nhã nhặn, ta tôn lão, ta …
“Thực không tồi…” Cung Mạch Khiêm ôn hòa ca ngợi nói, gợi lên khóe môi, nhìn qua tâm tình tốt lắm.
“Đúng vậy, đúng vậy! Ha ha… Ta cũng hiểu được không tồi! Oa nhi kia quả thực rất hợp khẩu vị của lão nhân ta! Cho nên ta quyết định đem nàng bắt trở về!” Vân Y Tử nghe được đồ đệ mình ca ngợi Ngục chủ, trên mặt cười đến nở hoa, còn lý tưởng hào hùng quyết định.
“……” Cung Mạch Khiêm nghe được vậy cũng không nói thêm gì, chính là trong mắt hiện lên một tia hứng thú nồng đậm, không nghĩ tới mèo con cùng sư phụ rất có duyên, hắn còn đang suy nghĩ khi nào thì mang mèo con đi gặp sư phụ lão nhân gia đây, không nghĩ tới bọn họ cũng đã chạm mặt …
“A… Kỳ thật ta rất muốn biết lão gia tử người là như thế nào nhận thức cái vị Ngục chủ kia vậy?” Phong Nhiễm Tuyệt ở một bên chần chờ mở miệng. Y thật sự rất ngạc nhiên …
“Nói ra thì rất dài! Ta lúc đó…” Vừa nghe đến vấn đề này, Vân Y Tử liền kích động! Tiến đến trước mặt Phong Nhiễm Tuyệt bắt đầu cùng y nói quá trình quen biết Vân Khinh.
Phong Nhiễm Tuyệt chăm chú nghe, hai người cũng chưa chú ý tới Cung Mạch Khiêm đã không còn ngồi ở thượng vị, không biết từ khi nào đã lặng yên không một tiếng động ly khai, chỉ có chén trà trên bàn kia còn lẳng lặng tản ra dư ôn…
……
Vân Khinh vừa tắm rửa mặc quần áo xong, một cái bóng đen đột nhiên xuất hiện ở trước mặt nàng, không đợi nàng nhìn rõ là ai cũng đã rơi vào ôm ấp ấm áp của người nọ. Vân Khinh ngửi được hương cỏ xanh thoang thoảng trên người hắn, nhẹ cọ cọ trong ngực, lời nói nỉ non từ trong môi anh đào tràn ra: “Ta thực nhớ*…”
Nghe nói như thế, nội tâm Cung Mạch Khiêm liền bị kích động, độ cong khóe miệng không ngừng giơ lên, trong mắt tràn đầy thâm tình nhìn thiên hạ ngày nhớ đêm mong trong lòng mình.
Rời khỏi nàng mới vài ngày, tâm hắn không tự chủ sẽ nhớ đến nàng, trong đầu không ngừng hiện ra thân ảnh của nàng, cảm giác mỗi một phân mỗi một giây đều là dài lâu như vậy, gian nan như vậy, hiện tại giờ khắc này hắn lại hy vọng mỗi giây đều có thể dài như cả thế kỷ.
Nghe tiếng nàng nói chuyện, một loại cảm giác tên là vui sướng nhẹ nhàng len lỏi vào trái tim hắn, lan ra khắp toàn thân hắn, mèo con của hắn đã bắt đầu nhớ hắn sao? Đây có phải là hắn đã tiến về phía trước thêm một bước hay không? Ha ha…
Nhưng lời nói tiếp theo của Vân Khinh như gáo nước lạnh dội thẳng vào sự kích động của hắn. Khoé miệng nàng khẽ cong nói ra một chữ: “… Ngủ…”
(*Vy:tiếng Trung nguyên gốc là ‘tưởng” nhưng từ này có nhiều nghĩa là nhớ, muốn, nghĩ…nên Khiêm ca hiểu nhầm tỷ nhớ ca nhưng tỷ lại muốn ngủ ~~ ca ăn dưa bở rồi.)
Nói xong liền nhắm mắt lại chuẩn bị đánh một giấc, mấy ngày nay nàng ngủ nhưng thực không an ổn, quả nhiên chỉ cần ngửi được mùi hương quen thuộc, ở trong lồng ngực ấm áp của hắn cơn buồn ngủ liền ập tới.
“Ưm… ưm?” Càng ngày càng buồn ngủ, Vân Khinh ngẩng đầu mở hai mắt mông lung, mê mang nhìn nam tử tuấn dật đang ôm chặt mình.
Nhìn thiên hạ trong lòng đáng yêu đến cực điểm, ánh mắt bất đắc dĩ của Cung Mạch Khiêm dần dần trở nên nóng rực, nhịn không được cúi đầu hôn lên đôi môi anh đào như đang chờ hắn tới hái kia, hơi thở nam tính mãnh liệt vây quanh Vân Khinh, Cung Mạch Khiêm mềm nhẹ hôn cánh môi ngọt ngào của nàng.
“Ưm…”
Cung Mạch Khiêm khẽ cắn cắn cánh môi hồng nhuận của Vân Khinh, liếm nhẹ vành môi của nàng, thanh âm khàn khàn tràn ra: “Có nhớ ta hay không? Hả?” con ngươi đen thâm u giống như muốn đem nàng hút vào trong vậy.
“… Có…” Vân Khinh bị hơi thở nam tính bao vây lấy nhẹ nhàng hồi đáp, không có ôm ấp ấm áp cùng mùi hương đặc biệt của hắn nàng sẽ mất ngủ, đây cũng xem như là nhớ hắn đi…
Nghe được câu trả lời của nàng, bạc môi dán nhẹ trên cánh môi nàng đột nhiên hôn xuống, che lại môi anh đào mê người, đầu lưỡi nóng bỏng linh hoạt xâm nhập miệng nàng, cùng cái lưỡi đinh hương của nàng dây dưa dẫn dắt nàng cùng hắn giao triền, nhiệt liệt mà cuồng tứ, làm cho Vân Khinh không có chỗ để trốn, chỉ có thể trúc trắc đáp lại hắn, cử động theo hắn.
Cung Mạch Khiêm cảm giác được Vân Khinh đáp lại biến nụ hôn này thành nụ hôn sâu nóng bỏng, ôn nhu ôm chặt nàng, cho đến khi Vân Khinh dần dần cảm giác được chính mình sắp không thể thở được, Cung Mạch Khiêm mới không thể không buông tha mà rời khỏi cánh môi của nàng. Nhìn môi anh đào bị hắn hôn đến sưng đỏ liền cười khẽ, ha ha… Hắn thích nàng giống như lúc này, quả thực vô cùng mê người.
“Ngươi, ngươi bắt nạt ta.” Như vậy nàng làm sao có thể ngủ?! Vân Khinh thở dốc nói, hai má đỏ ửng cùng đôi mắt ngập nước đầy vẻ phong tình, như vậy thấy thế nào cũng giống như nàng đang làm nũng với Cung Mạch Khiêm.
“Ha ha… Là vi phu không phải, vì bày tỏ thành ý thật tâm chân thành xin lỗi của vi phu, vi phu liền ngoan ngoãn để cho nàng bắt nạt lại đi.” Cung Mạch Khiêm nghe Vân Khinh lên án, không khỏi cười khẽ ra tiếng, thanh âm khàn khàn từ tính tràn ra, làm cho người ta nghe đều nhịn không được muốn mê hãm ở bên trong.
Không đợi Vân Khinh phản ứng lại, Cung Mạch Khiêm lại hôn lên môi anh đào làm cho hắn muốn ngừng mà không được, tuy nhiên, lần này không có mãnh liệt như vừa rồi, mà là mềm nhẹ cùng tinh tế, lời Vân Khinh muốn nói đều bị nuốt hết vào trong miệng, chỉ có thể hóa thành một tiếng nỉ non