Khiêm Vương Sát Phi

Chương 42: Luận võ bắt đầu



Trong thư phòng, “Ưm…ân…” Thân thể Vân Khinh khẽ run, thanh âm mềm mại mị hoặc nhịn không được từ miệng nàng tràn ra.

Mắt Cung Mạch Khiêm hàm chứa ý cười hôn từ vành tai trắng mịn từ từ đi xuống, vừa lòng khi cảm nhận được thân thể nàng bởi vì mẫn cảm mà run rẩy, hơi thở ấm áp phun trên da thịt trắng nõn trơn mềm của nàng, cánh môi ẩm ướt kề sát khẽ hút, trên da thịt của nàng liên tiếp để lại các dấu ‘dâu tây’ rất ái muội, tiếp theo lại chậm rãi đi xuống, hôn trên xương quai xanh của nàng, khẽ hút, khẽ cắn…

Trong không khí tản ra mùi ái muội, không biết có phải do bọn họn hay không mà nhiệt độ xung quanh cũng trở nên ấm. Cung Mạch Khiêm đột nhiên dừng lại, chui đầu vào cổ Vân Khinh thở gấp.

Chết tiệt! Ban đầu là muốn trừng phạt mèo con một chút, kết quả mùi vị nàng quá tốt hắn muốn ngừng mà không được, nếu cứ tiếp tục như vậy có thể hắn sẽ không khống chế được bản thân mà “ăn” nàng ở đây mất. Ngửi được mùi thơm ngát từ người Vân Khinh tỏa ra sau khi tắm hạ thân đã sớm sưng lên, không trừng phạt được nàng ngược lại chính mình chịu tội. Haizzz… tiểu nữ nhân này luôn làm cho hắn thua trong tay nàng nha.

Cảm nhận được phía dưới có vật gì chỉa vào hạ thân của nàng, Vân Khinh cảm thấy không thoải mái di chuyển.

“Tê — ngươi tiểu yêu tinh này! Không nên lộn xộn, mèo con, nàng cũng không muốn tại đây bị ta ăn chứ?” Hạ thể ma sát thoải mái làm cho Cung Mạch Khiêm đang liều mạng chịu đựng hung hăng hít một hơi, ôm chặt thiên hạ không an phận trong lòng lên tiếng cảnh cáo.

Nghe được lời của hắn,Vân Khinh ngoan ngoãn nằm yên, lẳng lặng tựa vào trước ngực hắn nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn, trong lòng có một loại cảm giác rất an tâm, cảm giác giống như chỉ cần có hắn ở bên người nàng thì việc gì cũng không cần lo lắng, có thể thả lỏng chính mình.

Một lúc sau, Cung Mạch Khiêm vận khí bức lui nguồn nhiệt tập trung tại hạ thân, bình tĩnh trở lại liền ôm lấy Vân Khinh đi đến bên giường, cởi áo khoác của hai người rồi nằm trên giường. Vân Khinh không tự chủ được nằm sát bên người hắn gối đầu lên vòm ngực rộng lớn của hắn nặng nề đi vào giấc ngủ.

“Ha ha…” Nhìn Vân khinh trong lòng giống con mèo nhỏ, đôi mắt Cung Mạch Khiêm tràn đầy nhu tình đến có thể chìm chết người. Ánh trăng sáng tỏ xuyên qua cửa sổ chiếu nghiêng xuống, ánh sáng nhu hòa làm cho khuôn mặt tuấn dật của Cung Mạch Khiêm càng thêm nhu hòa, càng thêm xuất trần.

Nhìn vẻ mặt ngủ say của Vân Khinh, trong lòng Cung Mạch Khiêm cảm thấy vô cùng sung sướng, vô cùng thỏa mãn, cứ ôm lấy nàng như vậy thật giống như có được toàn thế giới, vừa vui sướng vừa thỏa mãn để nàng nhớ thật lâu, hận không thể đem nàng vĩnh viễn trói lại bên người, dung nhập vào xương cốt của hắn.

Cung Mạch Khiêm nâng tay phải lên nhẹ vuốt ve khuôn mặt đang ngủ của nàng, cái trán, lông mi, mắt, mũi, môi anh đào… Mỗi một thứ đều hàm chứa thâm tình, nhớ lại lần đầu tiên gặp nàng, trong hoàng cung bị ‘bắt gian tại trận’ lại gặp nhau, đến bây giờ lại biết nàng có một thân phận khác, Ngục chủ nha…

Điều làm hắn giật mình là khi Ngục Cung nổi lên thời điểm này nàng bao nhiêu tuổi? Bảy tuổi? Hay là tám tuổi? Mèo con là thời điểm đó đã lên làm Ngục chủ? Là như thế nào trở thành Ngục chủ? Có rất nhiều nghi vấn hiện lên trong đầu Cung Mạch Khiêm, mèo con của hắn thật sự rất thần bí nha, nàng là một quyển sách thần bí không ngừng hấp dẫn hắn, làm cho hắn càng xem lại càng muốn xem đến hết, vô cùng mong đợi để biết nội dung ở phía sau là gì? Để hắn hoàn toàn hiểu nàng, có được nàng …

Hắn đã từng không tin vào tình yêu, bởi vì sinh ra trong gia đình đế vương từ nhỏ đã tiếp xúc với rất nhiều người âm hiểm giả dối, cũng đã thấy nhiều âm mưu quỷ kế. Nữ nhân hậu cung đều như thế, nghĩ hết tất cả biện pháp đùa giỡn hết mọi thủ đoạn để bò lên vị trí cao hơn, hưởng thụ càng nhiều vinh hoa phú quý.

Kể từ khi nhìn thấy mèo con đến nay, cặp mắt đen độc đáo đã chôn thật sâu vào đáy lòng của hắn, gạt đi không được, ở trong phòng hắn có thể nhận ra nàng là bởi vì nàng có đôi mắt ‘tuyệt vô cận hữu’ (có một không hai) và khí chất trên người nàng không ai có thể bắt chước được, linh hoạt kì ảo tuyệt mỹ đạm mạc nhưng lại xuất trần, giống như nàng không thuộc về nơi này, không thuộc về nhân gian.

Một khắc kia, đột nhiên thiếu chút nữa liền ức chế không được muốn đi lên đem nàng trói bên người mình, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của nàng, chạm vào thân thể của nàng hắn mới có thể an tâm, và cho đến khi đến gần nàng ngửi được mùi thơm nhàn nhạt trên người nàng tim của hắn mới dần dần ổn định lại.

Cung Mạch Khiêm nhẹ nhàng ôm chặt lấy Vân Khinh, dịu dàng, là sợ nàng tỉnh, ôm chặt, là sợ mất đi nàng.

Trong không khí tràn ngập ấm áp, rất ôn nhu…

Hôm sau,

Thanh Y đến kêu Vân Khinh dậy, Cung Mạch Khiêm đã sớm rời đi, hai người đi vào quảng trường, mỗi người đều ngồi ở vị trí đã an bài chờ đại hội bắt đầu. Cũng không biết có phải trùng hợp hay không, vị trí của Vân Khinh vừa vặn được an bài bên cạnh Cung Mạch Khiêm. Vân Khinh không nhanh không chậm đi đến ngồi xuống, hai người cứ không tiếng động như vậy, giống như là không biết nhau.

Mọi người thỉnh thoảng lại nhìn bọn họ bên trong ánh mắt kia lóe lên suy đoán, trong lúc nhất thời xung quanh tràn ngập một cỗ không khí quỷ dị, mãi cho đến khi nam tử trung niên mặc mãng bào đi lên lôi đài cất tiếng nói, lúc này mọi người mới rời lực chú ý qua đó.

Chỉ thấy hắn mặt tươi cười tiêu sái đến chính giữa lôi đài, tiếng nói hùng hậu thông qua nội lực vang vọng toàn bộ quảng trường: “Ha ha… Hoan nghênh các vị đến đây tham gia Đại hội võ lâm lần này, cũng cám ơn các vị yêu mến Phùng mỗ, đề cử Phùng Chấn Quan ta làm chủ trì lần này. Phùng mỗ cũng sẽ không nhiều lời nữa, trước tiên Phùng mỗ sẽ nói quy tắc của Đại hội võ lâm lần này, phàm là người mười lăm tuổi, bất luận là nam hay nữ đều có thể tham gia tranh cử. Tỷ võ là mọi người đi lên lôi đài tỷ thí với nhau, rớt xuống lôi đài là thua, quy tắc tỷ võ là thi đấu loại, đầu tiên là năm mươi người đi lên tỷ thí chọn ra hai mươi lăm vị thắng, hai mươi lăm người này típ tục tỷ võ đấu loại… Cứ như vậy, người cuối cùng đứng trên võ đài chính là võ lâm minh chủ của chúng ta. Hiện tại, luận võ bắt đầu!”

Phùng Chấn Quan vừa nói xong, một ít môn phái dẫn đầu đi lên lôi đài, đợi cho không có người lên lôi đài thì luận võ có thể bắt đầu.

Rất nhanh, trên võ đài rộng lớn đã đứng không ít võ giả, qua nhiều lần xác nhận Phùng Chấn Quan rốt cục tuyên bố luận võ chính thức bắt đầu.

Mấy vòng đầu cũng không có gì hay, chỉ là một ít vô danh tiểu tốt muốn có danh tiếng nên mới đi lên, cao thủ chân chính đều không xuất hiện ở vòng đầu mà là những vòng sau mới ra tay.

Nhưng vẫn có nhiều người ôm tâm lý may mắn để luận võ, nếu có thể lọt vào hai mươi người cuối cùng vậy thì về sau trên giang hồ cũng có thể có địa vị khác, có danh tiếng ở võ lâm cũng dễ lăn lộn hơn, cũng không có người dám khi dễ ngươi, cho nên bọn họ cho dù biết năng lực của bản thân nhưng vẫn không cam lòng, đi đến tham gia náo nhiệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.