Cung Mạch Khiêm nghe được lời thì thào nói nhỏ của nàng, tâm tình vô cùng sung sướng, ánh mắt không dấu được ánh sáng nhu tình, trong đầu không ngừng nhớ lại câu nói nhỏ kia của nàng: ‘Thực phiền toái, có ngươi là đủ rồi’. Mèo con của hắn vẫn lười như vậy a, nhưng mà mặc kệ mặt kia của nàng hắn cũng đều thích, hắn đều yêu. Mèo con nói như vậy có phải có ý là hắn đã có được một vị trí nhỏ nhoi trong lòng lạnh nhạt của nàng hay không? Ha ha… Không sai nha.
Ánh mắt Cung Mạch Khiêm nhộn nhạo ý cười nhìn Vân Khinh thật sâu có chút ngốc lăng, giống như mọi sự việc xung quanh đều bị họ quên đi, chỉ còn lại hai người bọn họ. Vân Khinh nhìn đôi mắt lộ ra tao nhã vô hạn của hắn, trong lòng cũng trở nên sáng sủa.
Sắc mặt lạnh nhạt không tự chủ hơi mỉm cười, dưới ánh mặt trời chiếu rọi xuống thật là đẹp, giống như tuyết liên nở rộ trên đỉnh tuyết sơn, lộ ra vân đạm phong khinh vô cùng thánh khiết lại vô cùng chói mắt.
Trên mặt Vân Khinh bỗng nhiên lộ ý cười làm cho Cung Mạch Khiêm nhất thời sững sờ tại chỗ, không khỏi si ngốc nhìn tao nhã giây lát lướt qua. Tuy rằng chỉ giống như phù dung sớm nở tối tàn rất ngắn ngủi, nhưng u lan lành nhạt tươi cười ấy lại khắc sâu vào trong lòng hắn, giống như thế gian tất cả đều không quan trọng. Cho dù là chết, hắn cũng cam tâm tình nguyện, chỉ cầu có thể nhìn thấy nàng nhoẻn miệng cười.
Ở bên kia Cung Diệc Diệp đang kính rượu tầm mắt vừa lúc di chuyển đến bọn họ bên này, nhìn thấy Vân Khinh lạnh nhạt cười nhất thời trong lòng hoảng hốt, một khắc kia vô hạn tao nhã, giống như mỹ lệ nhân gian cũng đều lâm vào thất sắc. Một cái nhoẻn miệng cười đã khắc sâu vào trong lòng hắn, xua đi cũng không được. Giờ khắc này trong lòng hắn đột nhiên xuất hiện một loại cảm xúc ghen tỵ.
Đúng vậy, ngay tại thời khắc này hắn đột nhiên ghen tị với Cung Mạch Khiêm. Ghen tị nàng nhoẻn miệng cười vì hắn, ghen tị vì Cung Mạch Khiêm không quyền không thế lại có thể có được nàng kia tao nhã như thế. Trước kia nhìn thấy nàng đều là sắc mặt thản nhiên hờ hững, tuy rằng cảm thấy nàng có ngũ quan tinh xảo một chút, nhưng hắn nghĩ trên đời mỹ nhân nhiều như vậy, hơn nữa nàng lại là một tiểu thư không được sủng ái, đối với hắn cũng không giúp được gì, tự nhiên cũng không nghĩ nhiều nữa.
Nhưng một khắc kia khi nàng nhoẻn miệng cười trong lòng hắn đột nhiên rung động, trong đầu đột nhiên nghĩ đến một ý tưởng không thể hiểu được: Nếu, đó là cười với mình, vì mình mà cười thì thật là tốt bao nhiêu. Đáng tiếc không phải, đó là nàng cười với Cung Mạch Khiêm, là vì Cung Mạch Khiêm mà nhoẻn miệng cười.
Vì sao lúc trước hắn lại giúp Ngôn Thiên Nhu thiết kế hãm hại nàng? Nếu không có kế hoạch lúc trước có phải hắn có khả năng sẽ còn cơ hội hay không? Nàng có khả năng gả cho mình? Không hiểu, nhưng mà hắn hối hận, trong lòng hắn bỗng bắt đầu sinh ra hối hận mãnh liệt, là vì sao? Chẳng lẽ hắn đối với nàng …
Đứng tại chỗ Cung Diệc Diệp nhìn vẻ mặt lại trở nên đạm mạc của Vân Khinh, ánh mắt chớt lóe ra thần sắc phức tạp, không thể hiểu được cảm xúc lẫn lộn rối rắm của mình hiện nay.
“Ách, chúc mừng Nhị hoàng tử có thể lấy được thiếu nữ xinh đẹp, hạ quan trước kính ngài một chén!” Nhìn thấy Cung Diệc Diệp đứng ở chỗ bọn họ thất thần không đi, người ngồi ở chỗ kia lập tức cầm lấy chén rượu hướng Cung Diệc Diệp chúc mừng, còn rất thành thật cầm ly rượu uống cạn xuống bụng.
“Ừ? A, được, đa tạ, ta đi bên kia xem, chư vị đều không cần đa lễ, ăn uống đi, Diệc Diệp không phụng bồi.” Bị quan viên kia kêu hoàn hồn về Cung Diệc Diệp dấu đôi mắt thâm sắc của mình, khôi phục vẻ mặt tươi cười mà tân lang nên có nói với bọn họ.
“Dạ dạ dạ…” Nghe được Cung Diệc Diệp nói vậy những người đó vội vàng phụ họa theo, mãi đến khi Cung Diệc Diệp rời đi bọn họ mới thở dài ra một hơi.
“Tam hoàng đệ!… Tam, vương phi.” Câu xưng hô em dâu kia đối với Vân Khinh vẫn nằm trong cổ họng chậm chạp nói không nên lời, tạm dừng một chút vẫn nói cái làm cho hắn nghe qua có vẻ thoải mái, liền xưng hô hô như vậy.
“Nhị hoàng huynh, chúc mừng ngươi cưới được thiếu nữ xinh đẹp.” Nói xong Cung Mạch Khiêm liền cầm lấy ly rượu trên bàn muốn kính rượu chúc mừng Cung Diệc Diệp nhưng lại bị Vân Khinh đè lại, nàng đem một ly nước trà để vào trong tay của hắn rồi thản nhiên nói: “Thân thể của ngươi không tốt, không thể uống nhiều rượu, lấy trà thay rượu cũng giống nhau, Nhị hoàng huynh sẽ thông cảm.”
Đúng vậy, uống rượu ảnh hưởng đến thân thể, mặc kệ thân thể hắn tốt hay không tốt tốt nhất đừng uống rượu, tuy rằng biết hắn giả vờ, nhưng nàng vẫn nhịn không được lo lắng… Đối với hắn, nàng nghĩ, chính nàng đã không thể đủ bình tĩnh nữa rồi.
Nhìn dáng vẻ Vân Khinh quan tâm Cung Mạch Khiêm như vậy, ánh mắt Cung Diệc Diệp hiện lên một tia thâm trầm dị sắc, rồi sau đó làm bộ như cái gì cũng chưa xảy ra giả tươi cười nói: “Đúng vậy, Tam hoàng đệ, thân thể đệ không tốt vậy lấy trà thay rượu cũng được.”
“Được rồi, vậy đệ đành lấy trà thay rượu chúc mừng hoàng huynh.” Nói xong liền buông ánh mắt uống hết chén nước trà, không để cho bất luận kẻ nào thấy rõ ánh mắt của hắn chợt lóe rồi biến mất.
Vừa rồi ánh mắt Cung Diệc Diệp chợt lóe rồi biến mất, ghen tị hắn không phải là không nhìn thấy, cho nên hắn mới làm hành động kia, thứ nhất là hắn muốn biết mèo con sẽ làm như thế nào, là không có hành động gì hay là mặc kệ… Mặt khác, chính là không tiếng động tuyên thệ mèo con là của Cung Mạch Khiêm hắn, đương nhiên, hắn cũng muốn mèo con ‘phối hợp’ một chút. Kết quả vừa rồi làm cho hắn rất vừa lòng, trong lòng ấm áp, thực sung sướng, mèo con của hắn cũng bắt đầu không tự chủ mà quan tâm hắn sao? Ha ha …
Nhìn Cung Mạch Khiêm buông đôi mắt xuống, đôi mắt Cung Diệc Diệp bất động thanh sắc hiện lên một tia lành lạnh thâm trầm, nhìn thấy một màn Vân Khinh bảo hộ hắn (CMK) làm cho hắn (CDD) cảm thấy rất chói mắt, giống như có một cây gậy đột nhiên đánh vào lòng hắn khiến hắn rất muốn đi lên tách hai tay bọn họ ra.
Nhưng mà hắn không thể làm như vậy, hắn không thể bởi vì một chút tâm tư nho nhỏ mà hủy đi nghiệp lớn vun đắp bao năm, Cung Diệc Diệp cực lực khắc chế xúc động trong lòng mình.
“Nhị hoàng huynh thời gian cũng không còn sớm, chúng đệ sẽ không quấy rầy đêm xuân của Nhị hoàng huynh và Nhị vương phi nữa, chúng đệ xin phép hồi phủ trước.” Cung Mạch Khiêm kính trà xong sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Cung Diệc Diệp ôn hòa nói với hắn.
“Ách, được rồi. Tam hoàng đệ, các đệ có thể đến hoàng huynh ta cũng rất cao hứng, trở về nghỉ ngơi cho tốt đi.” Cung Diệc Diệp nghe được Cung Mạch Khiêm nói cũng không giữ lại, giả bộ quan tâm nói với hắn.
“Vậy, chúng đệ cáo từ trước.” Nét mặt ôn nhuận như ngọc, tao nhã, hành lễ nói xong liền cùng Vân Khinh không nhanh không chậm rời đi.
Nhìn bóng dáng bọn họ rời đi, Cung Diệc Diệp giấu ánh mắt thâm trầm hơi hơi lộ ra, hiện tại hắn cần lợi dụng Ngôn Thiên Nhu để mượn sức và kiềm chế Ngôn Khánh Phong. Phụ hoàng đến bây giờ còn chưa quyết định ai là Thái tử thừa kế ngôi vị hoàng đế, hắn đương nhiên muốn có thêm phần cơ hội để có thể leo lên ngôi cao kia, cho nên hiện tại hắn cần chính là quyền lực cùng với thế lực có thể ủng hộ hắn.
Chỉ cần ngồi trên ngôi vị hoàng đế, còn có gì mà hắn không chiếm được? Vì đại cục suy nghĩ, tâm tư cá nhân của hắn thì tính là gì? Ngôi vị kia chỉ có thể thuộc về Cung Diệc Diệp hắn, ai cũng đừng nghĩ muốn cướp! Cung Diệc Diệp nhìn bóng dáng bọn họ rời đi, một đôi mắt hoa đào đột nhiên trở nên sắc bén mà thâm trầm.