Khiến Em Gả Cho Anh

Chương 11



Trở về nước Nhượng Nhượng vô cùng buồn bực, cô cảm giác mình quá thông minh sẽ bị thông minh hại, cho rằng lần thứ hai say rượu có thể sẽ tìm ra chân tướng, đã không có kết quả lại còn bị tổn thất thêm một đêm, ai mà biết ngay cả hôn lễ của cô cũng được trò chơi hóa, còn ép buộc chú rể vào lễ đường, nghĩ lại thì có phải lá gan của cô quá nhỏ trong thế giới hiện thực này hay không, cho nên uống rượu vào lại to gan lớn mật như vậy? Chỉ là lần đầu tiên cùng với hôn lễ của cô, trí nhớ cô cứ như thế mơ hồ không xác định, hai sự kiện lớn nhất trong đời cô lại hóa thành trò chơi như vậy.

“Nhượng Nhượng, chị thấy em gần đây trông phờ phạc rũ rượi vậy, em tiều tụy vẫn vì Tiêu Hàng à?”. Quả Quả sờ đầu Nhượng Nhượng.

Nhượng Nhượng cho rằng Quả Quả vẫn còn quan tâm chuyện của cô và Tiêu Hàng. Về chuyện Tiêu Hàng, có vẻ như Tiêu Hàng đã quên Nhượng Nhượng mà Nhượng Nhượng cũng quên mất Tiêu Hàng, một ít tin tức cũng không liên hệ. Anh ta cũng không phải người khiến Nhượng Nhượng tiều tụy. Gần đây cô chỉ tập trung suy nghĩ có một việc, chính là người chồng chết tiệt kia. Cô không rõ ràng lắm thế nào mà cánh tay yếu đuối kia của cô cầm con dao nhỏ lại có thể bức Lục Phóng đi vào khuôn khổ? Trên ngón tay cái của cô cũng không đeo nhẫn kết hôn, mặc dù kì quái, nhưng nghĩ đến quá khứ, người ta cao quý như vậy sao có thể tự nhiên đeo “vãn hồi” vào ngón tay mình, chẳng qua không biết lần này anh ta tính kế ở chỗ nào. Phải nói thật, cô muốn có cũng không có cái gì, cũng không có gì đáng giá để kẻ trộm lo nghĩ, cứ coi như gương mặt này chấp nhận được đi, nhưng vẫn chưa đẹp mắt đến nỗi có thể đạt đến trình độ uy hiếp đàn ông kết hôn với mình.

“Nhượng Nhượng, em xem mắt em to như mắt cá chết rồi kìa, nói cái gì, không phải là đàn ông sao? Mặc dù nhìn tốt một chút, có tiền nhưng rốt cuộc vẫn là đàn ông? Nhượng Nhượng cả kinh, ngay lập tức cô hiểu ý Nhượng Nhượng là đang chỉ người khác. Cô vội vàng che đi ánh mắt, không phải đâu, anh trai tốt quá thông minh, anh ta nói phụ nữ kết hôn chính là đôi mắt cá chết, không ngờ nhanh như vậy Nhượng Nhượng từ một đầm nước trong veo sáng đẹp đã biến thành đôi mắt cá chết rồi.

Thật ra thì Quả Quả chỉ hình dung ánh mắt của cô không còn sức sống mà thôi. “Chị biết hết rồi, Hòa Đa cũng đã nói cho chị, đứa bé ngốc này, em cho rằng cô bé lọ lem ở thực tế sẽ có sao? Đó chỉ là ông chú vì không có tiền nên biên soạn ra để lừa gạt mấy em gái nhỏ thôi. Em cho rằng những thứ như chim sẻ phượng hoàng trong truyện ngôn tình kia sẽ có ở thực tế sao? Chẳng qua là tác giả không có việc gì nên mới tự sướng thôi.” Quả Quả khuyên giải sâu xa cho Nhượng Nhượng.

“Em . . . .” Nhượng Nhượng đẩy đẩy mắt kính, giờ cô mới hiểu được chị Quả Quả so với mình thì chị vẫn còn phải đột phá hơn nữa, cô sớm đã quên Tiêu Hàng rồi. “Tiêu Hàng . . .” Nhượng Nhượng có ý đồ cố dẫn đề tài rơi trở về Tiêu Hàng, cô không muốn cùng chị Quả Quả thảo luận tiếp vấn đề về Lục Phóng nữa.

“Tiêu Hàng?” Nụ cười Quả Quả nhất thời hiện lên, “Thì ra là vì Tiêu Hàng, chị còn tưởng em . . . .” Quả Quả bắt đầu tự mình nói. “ Nghe nói tổng giám đốc muốn kết hôn, có thật hay không?” Nếu Nhượng Nhượng không có một tý ý định kia, Quả Quả bắt đầu tám chuyện, “Lúc ấy mấy người các em đang ở hiện trường, em nói cho chị nghe một chút đi, ở đó giám đốc có biểu hiện khác thường gì không? Có thời gian nấu cháo qua điện thoại hay không? Có ngẩn người cười khúc khích hay không? Có . . .” Quả Quả rất dùng các câu tu từ, ví dụ như. “Em cho rằng . . .”, “Có hay không . . . .” , trực tiếp làm cho Nhượng Nhượng nổi điên.

“Em không biết.” Giọng Nhượng Nhượng hơi nặng, kết quả đề tài vẫn không có thay đổi.

Quả Quả vốn là cao thủ tình trường, vừa nhìn bộ dáng Nhượng Nhượng như vậy, cũng đoán chừng cô vẫn còn ảo tưởng không thực tế, hơn nữa Tiêu Hàng vừa mới quăng cô đấy, Vương Thiên từng nói qua, đàn ông đều lăng nhăng, còn không bằng tìm trai đẹp, Quả Quả sợ Nhượng Nhượng nhất thời đầu óc nóng lên tìm “quá đẹp trai”. “Chị nói em cái đứa bé này làm sao để đầu óc đi đâu rồi, cây quá cao sẽ không thích hợp với em . . em một khi treo lên dù đảm nhiệm hay không đảm nhiệm chức vụ thì chân sẽ không chạm đất, sẽ thành quỷ thắt cổ đấy.”

Nhượng Nhượng cảm thấy chị Quả Quả nói rất có lý, cây quả thật rất cao, cô không có lựa chọn nào khác, đã sớm thành quỷ treo cổ rồi, bất quá không phải tự sát mà là do anh ta giết.

Cô đứng lên, “Chị Quả Quả, em không có một chút ý tứ gì với tổng giám đốc, chị chẳng lẽ muốn em móc tim ra cho chị xem sao? Em đây là đang tưởng niệm Tiêu Hàng mà buồn bã ỉu xìu.” Nhượng Nhượng quyết định đổi bị động thành chủ động, nếu không cả công ty sẽ biết chuyện “theo đuổi tổng giám đốc không thành” của cô.

Thật ra chuyện này nếu quay lại rất nhiều năm trước cũng không phải chuyện hiếm gì, khi đó người theo đuổi Lục Phóng bao xung quanh tập đoàn A&E cũng không hết, nhưng khi đó anh ta kiên cường phòng ngự, hạ toàn bộ tơi tả mà về, nhiều năm như vậy cũng không có người công phá.

Lại nói năm đó có người cả gan lấy cái chết uy hiếp Lục Phóng phải yêu cô ta, kết quả Lục Phóng chỉ cần một cú điện thoại, bệnh viện tâm thần liền đem cô ta đón đi, đến này cũng không thả ra. Mọi người thật ra đều hiểu, đây tuyệt đối là ra công khai quyền lực mà, tinh thần cô đó rất bình thường, chỉ là đầu óc không tốt lắm mà thôi.

Kết quả cô lại chứng minh sức mạnh của nhà tư bản một lần nữa, người không có bệnh tâm thần cũng có thể tạo một bệnh án tâm thần ra ngoài cho người ta.

Sau dần dần các ý định của các đại gia đối với anh ta phai nhạt dần, hiện tại đã đạt tới việc đem anh ta thành trạng thái “khiếm khuyết cơ thể”, có thể đứng xa mà nhìn chứ không thể chạm vào.

Cho nên hôm nay nếu có ai nói cô thầm mến tổng giám đốc, vậy chính là một mẩu tin tức rồi, mọi người rất ưa thích việc cắn hạt dưa tám những chuyện tình thầm mến bi kịch máu chó mà.

Quả Quả nhiều tuổi như vậy còn giả bộ loli như thật. “Chị . . . chị cũng không nói là em thầm mến tổng giám đốc mà?” Lần này tội danh Nhượng Nhượng thầm mến Lục Phóng sợ là thật rồi.

Cũng may Hòa Đa xuất hiện đã giải cứu Nhượng Nhượng trong nước sôi lửa bỏng thế này.

“Hòa Đa, đến đây nhanh, có nghe ngóng được gì không?” Quả Quả hưng phấn hỏi, mọi người trong phòng làm việc đều vây quanh tới đây, tinh thần buôn chuyện của Hòa Đa quả nhiên dũng mãnh.

“Hòa Đa em đã ra sân? Sao có thể không làm được chuyện? Gần đây chỉ có vị tiểu thư của tập đoàn Cự Long, vị thiên kim của công ty kiến trúc Hòa Bình, ngày tiếp theo là siêu sao Đổng Minh Minh đều truyền ra tin cưới, không rõ thân phận đối phương là ai, nhưng đều ám hiệu nhà bên kia thuộc loại tài sản hiển hách.” Hòa Đa vừa giơ tấm hình của ba cô gái đó ra vừa nói.

Phòng làm việc lập tức nổ oanh, Nhượng Nhượng buông một hơi thở dài, đoán chừng đoán chừng ba cô gái này từ nhỏ đã mang danh trên người rồi nên mới có thể bị bọn cô đào ra ngoài. Cô vỗ ngực một cái, phía sau cảm nhận được ánh mắt nghi ngờ của chị Quả Quả, lập tức hưng phấn tham gia thảo luận.

Đổng Minh Minh cùng ba cô gái khác tạo thành ba chân cục diện, nhất thời ai cũng không biết là người nào, trưởng phòng thiết kế Cherry bắt đầu mở phiên giao dịch, đánh cuộc người nào có thể trở thành phu nhân Tổng giám đốc tập đoàn A&E.

Nhượng Nhượng cũng không thể không theo phong trào đặt cược, trừ khi muốn bị sét đánh mới không đi theo quần chúng nhân dân, Nhượng Nhượng kìm nén lệ rơi trong lòng đặt 10 đồng xuống đất, cô thật đau lòng, tiền một ngày cơm trưa cứ như vậy biến mất, đáy lòng cô nguyền rủa Lục Phóng một trăm lần. Nghĩ lại, nếu bọn họ đem cô lên để bắt đầu phiên giao dịch, không biết tỷ lệ đặt cược là bao nhiêu, đại khái sẽ là 500: 1 đi, khi đó có khi chính cô sẽ được bao nhiêu tiền khi đặt cược cho mình đấy? Nhượng Nhượng tự an ủi rằng mình vẫn là người hiểu biết nhất.

Xét thấy áo T shirt của cô phía trước là Nike phía sau là Puma mà cô cũng dám mua, mọi người thấy cô bỏ ra 10 đồng cũng không quá để ý và khinh thường, chủ yếu là khinh bỉ trong im lặng.

Thời gian trôi qua, tổng giám đốc Lục cũng không xuất hiện, lời đồn cũng chẳng biến mất, ngược lại càng diễn ra mãnh liệt, có tin đồn anh đi nửa tháng nay là vì chuẩn bị hôn lễ, tiệc rượu đặt ở nơi nào, người nào thiết kế áo cưới vân vân một loạt tin đồn cũng đủ để làm vốn.

Đến cuối cùng, Nhượng Nhượng cũng tin tưởng là Lục Phóng muốn một lần nữa cho mình một cái hôn lễ long trọng, bất quá sự thật đã chứng minh, là cô nghĩ quá nhiều.

Xét thấy Lục Phóng đã lâu không xuất hiện, cũng không có liên lạc gì với mình, Nhượng Nhượng cảm thấy có lẽ hai người chưa từng làm những chuyện đã xảy ra. Cho nên anh ta bây giờ đã không còn vướng víu gì nữa rồi, cô cũng gia nhập hàng ngũ lắm chuyện, trở thành đội viên đội Đồng Minh Minh, bởi vì dáng dấp cô ấy xinh đẹp nhất, nhàm chán có thể sáng tạo ra mấy chuyện nhảm để tiêu khiển, chỉ cần nhân vật chính của chuyện không phải là mình cô đều cảm thấy vừa lòng.

Sau khi Nhượng Nhượng trở về căn nhà nhỏ bé của mình, tâm trạng của cô trở nên thoải mái để tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo ở nhà, đang chuẩn bị cầm quyển tạp chí lên đọc thì bỗng cô nghe thấy tiếng chuông cửa.

Trễ như vậy mà ai còn gõ cửa, cô nghĩ vừa lúc đây là đầu tháng, đoán chừng là người ta là tới thu tiền vệ sinh, nhà cô mua lại là nhà secondhand, khu này là khu hết sức cũ kỹ, vì tham rẻ mà cô mua, chỉ là tiền vệ sinh tính riêng, mỗi người mỗi tháng mười năm đồng.

Cô lấy ra ví tiền, cũng không suy nghĩ nhiều cứ thế ra mở cửa, lại thấy Lục Phóng bình tĩnh đứng ở cửa ra vào, vẻ mặt mệt mỏi. Nhượng Nhượng còn chưa phản ứng kịp, Lục Phóng đã kéo hành lý đi vào.

“Anh . . . Anh muốn làm gì?” Đầu óc Nhượng Nhượng bắt đầu co rút rồi, nơi này cũng giống nơi đó à?

“Anh rất mệt mỏi, mới vừa xuống máy bay.” Lục Phóng trở về tựa như đây là nhà anh vậy, làm bộ dáng ngang ngược, mở ra hành lý, cầm quần áo tắm rửa rồi đi vào nhà vệ sinh, lúc đóng cửa còn quên không nói một câu, “Giúp anh lấy quần áo ra rồi treo lên.”

Nhượng Nhượng hận không thể cầm bất cứ thứ gì để đập anh ta, nhưng đây là nhà của cô, cô không thể đập bất kỳ vật gì, cho nên cô không thể làm gì khác hơn là tức giận phăm phăm đi tới cửa toilet. Vì cô quá mức khiếp sợ và tức giận mà cô căn bản không hiểu lý do vì sao Lục Phóng vào nhà mình lại quen thuộc như vậy, lần đầu tiên đến cũng biết nhà vệ sinh ở nơi nào.

Lục Phóng nói nhỏ một câu, “Em muốn cùng anh tắm sao?”

Nhượng Nhượng im lặng, cô hung hăng đem cửa nhà vệ sinh đóng sầm lại, đem anh ta nhốt trong nhà vệ sinh, kế sách tốt nhất hiện giờ là chờ anh ta ra ngoài rồi so đo tiếp.

Thật dễ dàng đợi được Lục Phóng vừa đi ra vừa lau cái đầu đang ướt nhẹp, anh vung tay ném cho Nhượng Nhượng cái khăn lông, “Giúp anh lau.”

“Nơi này là nhà của tôi, không phải của anh, tôi không phải bảo mẫu của anh, anh đang mộng du à, tổng giám đốc Lục?” Nhượng Nhượng điên cuồng hét lên.

“Âm thanh của em sao lại thô như thế? Em là vợ anh, nơi này đương nhiên là nhà anh. Huống chi em đừng quên là chính em buộc anh kết hôn. Vợ lau tóc cho chồng thì có gì là không đúng, em gội đầu, anh cũng có thể giúp em lau khô.” Lục Phóng làm ra vẻ không hiểu ra sao cả, phảng phất như bọn họ là đôi vợ chồng lâu năm đang cãi nhau mà thôi. Cái này không phải là trọng điểm, hai chữ bức hôn kia chính là tử huyệt của Nhượng Nhượng, cô nhất thời trở nên ủ rũ, không nhận mệnh cũng không được.

Nhưng Nhượng Nhượng vẫn cảm thấy Lục Phóng tiến vào cuộc sống của cô quá nhanh, không hề có tính tự giác của việc bị ép kết hôn, ngược lại cứ như anh đang chờ đợi muốn hòa vào cuộc sống hôn nhân vậy. Chuyện như vậy thật lạ, cô lại không nghĩ ra được nguyên nhân, Nhượng Nhượng nhức đầu vuốt vuốt huyệt thái dương.

“Em nhức đầu?” Lục Phóng đến bên người Nhượng Nhượng, nhận lấy công việc trên tay cô, giúp cô xoa bóp trên huyệt thái dương.

Con gái đều mềm lòng, Nhượng Nhượng lại mềm lòng hơn nữa, cô đem toàn bộ lập trường nguyên tắc bỏ xuống hết, chỉ hưởng thụ cái cảm giác dễ chịu thoải mái từ đôi bàn tay kia, lúc đạt đến tận cùng thoải mái, còn giống như con meo kêu ư ư hai tiếng, thậm chí cô còn quên mất đây là ngày thứ nhất bọn họ sinh hoạt vợ chồng, tựa như thời gian trôi qua của đôi vợ chồng già.

Hồi lâu sau Nhượng Nhượng mới nhớ tới mình muốn hỏi một vấn đề, “Lúc em cầm dao buộc anh vào giáo đường kết hôn, tại sao anh lại dễ dàng vâng lời vậy?”

Lục Phóng nhìn cô, đại khái là quan sát cái gì, suy nghĩ cái gì, cuối cùng anh nói: “Đó là vì em lấy dao đặt trên cổ mình, anh không thể nhìn thấy máu tươi của em bắn ra mấy thước mới phải chứ?”

Lời nói này có đạo lý, cô buộc anh, anh có thể kiên trì không khuất phục, nhưng nếu cô dùng tính mạng mình ra uy hiếp Lục Phóng thì lại là chuyện khác. Lúc này Nhượng Nhượng hiển nhiên không thể hiểu một suy ra ba, vì sao cô gái năm đó lấy cái chết uy hiếp Lục Phóng, kết quả là Lục Phóng tống cô ta vào bệnh viện tâm thần?

Lúc này điện thoại Lục Phóng chợt vang lên, Nhượng Nhượng thầm thở phào một cái, dù sao cô cũng không biết tiếp theo nên nói cái gì. Cô chỉ mơ mơ hồ hồ nghe được cái gì mà kí hợp đồng, cái gì bán.

Căn cứ vào bản tính tò mò Nhượng Nhượng ngẩng đầu nhìn Lục Phóng, người nọ cúp máy chậm rãi nói: “Quyển “Đồ chơi của tổng giám đốc” đó anh cảm thấy thật thú vị, cho nên anh tính toán tái bản, tác giả còn kí tặng sách bán ra, em có muốn đi không, anh bảo nhân viên sắp xếp?”

Nhượng Nhượng như bị sét đánh, tâm tư của người này quá kì dị, cái loại sách đó đáng giá để tái bản sao?

“Anh còn tưởng em thích mấy loại chuyện đó?” Lục Phóng mở to hai mắt, giả vờ khó hiểu, sau đó tăng thêm một câu, “Cái tình tiết đánh rơi băng vệ sinh đó có phải hết sức buồn cười không, làm cho người ta ấn tượng sâu sắc à?”

Nhượng Nhượng giờ mới biết người này đang biến đổi phương thức châm chọc mình, làm hại cô lúc trước còn nghĩ anh cải tà quy chính, dịu dàng khéo hiểu lòng người như vậy.

“Em mệt mỏi, em muốn đi ngủ.” Nhượng Nhượng giận dỗi nằm xuống đem chăn kéo cao đắp lên nửa bên mặt.

“Tám giờ sáng ngày mai gọi anh dậy.” Lục Phóng cũng nằm xuống bên cạnh Nhượng Nhượng.

Điều này làm cho Nhượng Nhượng cảm thấy kỳ cục, nghĩ tới tướng ngủ của mình cô lại phiền lòng, ban đầu mẹ cô đã cảnh cáo cô, vì tướng ngủ của cô, trước khi cưới quyết không thể cùng đàn ông ở chung, nếu không sớm muộn gì cô cũng đem đối phương hù dọa. Huống chi Lục Phóng còn châm chọc làm cô cảm thấy phiền lòng, “Ai nào, ai là vợ của anh, anh nói rõ cho em?”

Lục Phóng không có lên tiếng, chẳng qua lạnh lùng nhìn Nhượng Nhượng, ánh mắt như đang nói, bên trong đó là châm chọc rất rõ ràng, rất bắt mắt, không cần lời lẽ tầm thường, còn câu nào ngoài câu, “Đều là em ép anh kết hôn.”

“Em, em, không có nhẫn kết hôn anh cho rằng đã kết hôn sao?” Nhượng Nhượng đưa ngón tay chỉ chỉ, thật ra cô cũng không phải là đang đánh chủ ý lên vãn hồi, nhưng vật xinh đẹp như vậy mà không cần thì thật đáng tiếc, nếu anh muốn cho vị hôn thê, cô tự nhiên có thể . . . Nhượng Nhượng vốn là có tinh thần vật chất, chỉ cần có vật chất là có thể chấp nhận người ta.

Từ trong túi xách Lục Phóng móc ra một tấm thẻ tín dụng, “Cầm đi đi, mai em tự đi mua một cái.”

Nhượng Nhượng chưa kịp phản ứng cũng như tức giận, cô đã thấy Lục Phóng nói: “Em là đang trách anh không thực hiện nghĩa vụ chồng nên mới nói không phải vợ anh sao? Đến đây, dù hôm nay anh rất mệt mỏi, nhưng vẫn có thể thỏa mãn em.” Anh ngoắc ngoắc tay.

Dáng vẻ kiêu căng của Nhượng Nhượng nhất thời liền đi xuống.

“Nếu như không muốn làm cũng không cần bảo anh, tắt đèn cho anh đi.” Lục Phóng kéo chăn đắp kín, không để ý tới Nhượng Nhượng.

Nhượng Nhượng ngồi trong bóng tối, vốn cô muốn ngủ trên ghế salon, đáng tiếc trong phòng chỉ có mỗi một cái giường, trên mặt đất ngoài cái giường thì cái gì cũng không mua, chứ đừng nói đến ghế salon.

Nhà này là cô vay tiền mà mua, bởi vì thứ nhất cô không muốn đóng tiền thuê nhà, hai là cô không muốn trả lãi, cho nên mấy năm trước cô vay tiền mua, bây giờ vẫn còn đang trong giai đoạn trả nợ, đây cũng là lý do cô không dám từ chức, nguyên nhân chính mà cô tiết kiệm cần kiệm.

Lục Phóng chiếm đoạt giường của cô, Nhượng Nhượng nhăn nhó nửa ngày, khẽ cắn răng, mới lại nằm xuống một lần nữa, coi như cô đang nằm cạnh một con heo đi.

Cuộc sống chính là điều kỳ diệu, bạn hoàn toàn không biết được một giây tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, Nhượng Nhượng cũng không dự tính được cô lại nằm bên cạnh một người đàn ông, trước kia cô sẽ là qua “Ngày thiếu nữ 8-3”, không nghĩ tới bây giờ cô phải đổi thành “Ngày quốc tế phụ nữ 8-3” rồi, cô thở dài phiền não.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.