Khiến Em Gả Cho Anh

Chương 23



Nhượng Nhượng không lên tiếng, lúc này dù có nói gì đều là ngụy biện, hai người đều biết rõ lòng dạ của nhau, chỉ là một phút đánh cuộc mà thôi. Cùng trầm mặc, Lục Phóng dù trong một cái chớp mắt cũng không rời đi sự chú ý của mình trên vẻ mặt tinh tế của Nhượng Nhương, cho nên anh chỉ có thể cúi đầu.

Thời gian mới qua ba phút, Nhượng Nhượng cảm thấy thời gian dài tựa như ba năm, anh nhìn cô giống như một phiến đá đè trong lòng cô, cô chỉ có thể nín thở. “Nhượng Nhượng, nếu như chúng ta cách nhau một ngàn bước, em chỉ cần bước một bước, 999 bước còn lại anh sẽ hoàn thành.”

Lục Phóng cầm chìa khóa xe ra cửa, “Em ngồi xe bus đi, nếu em sợ đưa quan hệ của chúng ta ra ngoài ánh sáng.” Nói anh cũng không quay lại nhìn cô.

Nhượng Nhượng nhìn bóng lưng anh nghĩ thầm, anh cho là một bước kia rất dễ dàng sao? Đây chính là biến đổi về chất, 999 bước chẳng qua chỉ là biến đổi về lượng thôi, anh cho rằng cô ngu à?

Thời điểm cô chen lên xe bus, vẫn có một chút hoài niệm đến chiếc ghế thoải mái trong lành trên xe Lục Phóng, tự nhủ đàn ông xấu xí một chút cũng không sao, nhưng nhất định không thể nhỏ nhen.

“Nhượng Nhượng em không sao chứ, sắc mặt em trông không được tốt lắm.” Chị Quả Quả tiến lên quan tâm hỏi thăm, ánh mắt lóe lên ánh sáng tò mò, Nhượng Nhượng tuyệt đối không nhìn nhầm, trong lòng cô hơi hồi hộp một chút, không phải bị lộ mối quan hệ ra đi?

“Đúng vậy, gần đây cô thường xuyên xin nghỉ, tôi nghe nói phái nữ các cô đến ngày đó mà không chảy sạch ra sẽ rất đau đớn.” Hòa Đa cũng kéo tới đây.

Tròng mắt Nhượng Nhượng hơi híp lại, “Ý cậu là gì?”

“Khụ, quan hệ của chúng ta thế nào, chừng nào thì cô có tật xấu đau dạ dày này.” Hòa Đa vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu.

“Cho nên…” Nhượng Nhượng đánh hơi được một tia không ổn.

Chị Quả Quả đau lòng ôm lấy bả vai Nhượng Nhượng, “Chị cho em mượn bả vai để khóc, phái nữ chúng ta chính là chịu tội. Đi một Tiêu Hàng, còn có hàng ngàn hàng vạn Tiêu Hàng, em phải chú ý thân thể mình. Nói cho em biết, thuốc kia nếu chảy không hết sẽ rất thảm, có muốn chị xin phép nghỉ để cùng em đi bệnh viện kiểm tra một chút?”

Chảy, thuốc chảy, Nhượng Nhượng chấn động mạnh, điều này làm cho chị Quả Quả càng thêm tin chắc bọn họ đang điểm trúng tử huyệt của Nhượng Nhượng.

“Chuyện như vậy chúng ra cùng Cherry cũng phản ứng qua, chúng ta đều là nữ giới, hiện tại cũng hiểu nguyên nhân em thường xuyên đi trễ.” Hiện tại Nhượng Nhượng đã hiểu vì sao gần đây Cherry không hung thần ác sát như trước rồi.

“Khi nào thì em nói em có?” Nhượng Nhượng không biết tin tức bát quái truyền ra như thế nào, nghe còn rung động hơn cả việc Tổng thống nước Mỹ là người da đen.

“Xuỵt.” Hòa Đa đặt ngón trỏ lên môi, “Chuyện này sao có thể cổ động tuyên truyền, chúng ta một lòng biết rõ là tốt rồi.” Người khởi xướng chuyện này lại còn có lá gan giữ bí mật cơ đấy?

Nhượng Nhượng giải thích chỉ càng thêm tô đen. Tóm lại tin tức “Tiêu Hàng bạc tình bạc nghĩa, Nhượng Nhượng vì quá đau đớn mà sảy thai” là chắc chắn rồi, quản chuyện thật hay giả, chỉ cần có chủ đề tán gẫu của mọi người trước khi ăn cơm hay sau khi ăn cơm là được.

“Em xem, chị đem bôi đen những người đàn ông giống Tiêu Hàng trong tìm bạn trăm năm rồi, còn dư lại đều là bảo bối của chị, hôm nay phá lệ cho em lựa chọn.” Chị Quả Quả kéo Nhượng Nhượng tới trước màn hình máy tính, hiến vật quý tựa như điều ra hình một người đàn ông.

Thật ra thì bôi bỏ đàn ông giống như Tiêu Hàng cũng không có gì sai, sau này Nhượng Nhượng nhận được email “Cảm ơn” kia, Tiêu Hàng lấy cớ bề bộn nhiều việc, mệt quá nên lâu không cùng cô liên lạc, cái này gọi là “chia tay lạnh” đi?

“Như thế nào, có thể chứ, có phải lớn lên giống Ngũ Bách hay không?” Hòa Đa đứng một bên phê bình, xem ra phải chọn lựa tỉ mỉ cẩn thận.

“Chỉ giống có một nửa.” Nhượng Nhượng bĩu môi.

“Cái con bé này tại sao lại như vậy?” Chị Quả Quả liếc nhìn Nhượng Nhượng. “Cái này thế nào, anh tuấn chứ?”

“Không tệ, anh tuấn đến mức có thể đóng vai nam chính trong ‘Nhà thờ đức bà Paris’ rồi.”

“Đủ rồi Nhượng Nhượng, cô đừng vì lệ rơi máu chảy một người đàn ông, mà bắt bẻ những chàng trai khác có được không? Cô nói cô phải tìm nhiều trai đẹp?” Hòa Đa thật ác độc, khi nào thì cô vì đàn ông mà máu chảy lệ rơi?

“Đẹp trai để dùng cái rắm, quay đầu lại còn không phải bị tốt ăn hết!” Hôm nay Nhượng Nhượng rất có tâm trạng với trai đẹp.

“Đẹp trai có sĩ bồi, có pháo đánh, có mã cưỡi, có xe ngồi, có hai tướng thầm mến, đẹp trai không tốt ở điểm nào?!!” Hòa Đa tiêu sái phẫn nộ, bởi vì chỉ có phẫn nộ cậu mới bình tĩnh được.

“Nhượng Nhượng, không cần hận đời có được hay không, khẩu hiệu của chúng ta là thà yêu 3000 người, cũng không bỏ qua một người, một Tiêu Hàng đã đánh ngã em như vậy?” Chị Quả Quả cảm thấy Nhượng Nhượng thật làm mất thể diện gái ế. “Nhanh chóng chọn một người, từ nơi nào ngã nhào liền từ nơi đó bò dậy, một người đàn ông gieo họa cho em, thì em phải đi gieo họa cho một người đàn ông khác, dù sao bọn họ cũng là đồng loại, hướng người nào trả thù cũng đều giống nhau.” Chị Quả Quả rất có khí thế của một nữ vương, nếu như Nhượng Nhượng không chọn một người đàn ông, vậy đơn giản chính là đi không hết.

Nhượng Nhượng bị hào khí của chị Quả Quả xâm lấn, cảm động tinh thần không sợ hy sinh, thật ra thì cô nhỏ mọn muốn nhìn xem Lục Phóng có ghen hay không, ai bảo hôm qua anh tặng cô lễ vật một bình dấm to như vậy cho cô uống, một người như cô thế nào uống cho hết.

“Chị nói với em nhé, kế tiếp chị giới thiệu cho em người này, ba anh ta là cục trưởng, chú anh ta buôn bán bên ngoài, cậu anh ta làm quản lý ở HongKong! Chị Quả Quả đối xử với em không tệ chứ?”

“Điều kiện thật không tệ.” Nhượng Nhượng nghe cũng bận rộn gật đầu, “Vậy chị tính toán để cho em cùng người nào hẹn gặp, là ba anh ta hay chú anh ta?” Nhượng Nhượng hỏi rất chân thành.

“Nhượng Nhượng, em thuần tâm giận chị phải không?” Chị Quả Quả bắt đầu bày ra bộ dáng người đàn bà chanh chua chửi đổng lên.

“Được rồi, không cần đẹp trai, tìm cho em thanh niên nào mộc mạc ba đời làm nghề nông gian khổ, ngoại hình an toàn, tư cách nội bộ không mâu thuẫn là được.” Nhượng Nhượng bây giờ không có ý nghĩ gì với trai đẹp cùng giàu có, suốt ngày chạy trên con đường phố hoa và dương liễu kia, thật đúng là chẳng ra sao.

“Đã hiểu.” Chị Quả Quả hạnh phúc gõ bàn phím, giúp Nhượng Nhượng tìm kiếm rồi ước hẹn.

Nhượng Nhượng mạo hiểm nguy hiểm tính mạng nhắn tin cho Lục Phóng, nói là buổi tối cô cùng đồng nghiệp lien hoan.

Chị Quả Quả sợ Nhượng Nhượng lâm trận chạy trốn, tự mình giải cô đến hiện trường rồi mới đi, lúc gần đi còn lau nước mắt, thế nào mà lại đem đàn ông tốt như vậy giới thiệu cho Nhượng Nhượng, thật là nhức nhối quá.

“Tên Bỉ họ Hướng, tên một chữ họ một chứ, rất hân hạnh được biết cô, Khanh tiểu thư.” Người đàn ông này tây trang giày da, nhưng rõ ràng chính là hang 100 tệ, Nhượng Nhượng cảm thấy không tệ, về sau đi dạo hàng vỉa hè đã có người đi cùng rồi.

“Trước tiên tôi giới thiệu một chút, tôi sinh ở Tứ Xuyên, bất quá cũng là tộc Thổ Gia, không quá giàu có, là địa phương nói tiếng dân tộc, tôi có một anh trai ở Thổ Nhĩ Kỳ, tôi học mộc.”

“Trước anh chọn món ăn đi.” Nhượng Nhượng lễ phép nói, cố gắng tìm kiếm cảm giác về đối phương.

“Bánh mì nướng, cảm ơn.” Hắn chỉ cái này, “Tôi chỉ thích ăn cái này.”

Nhượng Nhượng nghe quen chuyện cực phẩm đi xem mắt của bạn bè, nhất thời nổi lên cảnh giác. Tới nhà hàng Tây chọn bánh mỳ nướng không kỳ quái, nhưng chỉ chọn bánh mỳ nướng lại rất kỳ quái.

Quả nhiên, sau đó vị tiên sinh này nói này hắn là người dân tộc, phải ăn đồ ăn Trung Quốc mới được. Cho nên Nhượng Nhượng theo hắn vào một quán mì nhỏ.

“Hai mì thịt bò, cảm ơn, bà chủ, thả nhiều hành nhiều thịt đấy.” Hướng Bỉ đem mấy khăn giấy kém chất lượng đút vào trong túi.

“Muốn nhiều như vậy, cho hai lạng không biết thế nào?” Bà chủ ở một bên nói thầm.

“Hai lạng tôi ăn không xong.”

Lúc ấy Nhượng Nhượng liền bỏ chạy.

Có một loại cảm giác gọi là từng gặp biển xanh không muốn làm sông nhỏ, đột nhiên cảm thấy chị Quả Quả nhất định là được ông trời phái tới đây để giúp Lục Phóng, Lục Phóng khỏe mạnh đẹp trai, trừ có tiền một chút, những thứ khác đều không có khuyết điểm gì.

Ngày tiếp, chị Quả Quả bắt được Nhượng Nhượng, hỏi cô tại sao lại phí của trời. Nhượng Nhượng không thể không trả lời một câu, “Chị tìm cho em chính là ba đời làm nghề nông sao?”

“Xin em, đầu năm nay tìm người ba đời làm nghề nông còn khó khăn hơn tìm người đẹp trai.”

“Cho nên chị tìm cho em người dân tộc Thổ ở Tứ Xuyên học mộc làm dế nhũi chui trong đất, còn ủng hộ cải cách ruộng đất, phản đối chôn cất! Chị cho rằng cứ đất nhiều chính là thanh niên cách mạng ba đời làm nghề nông.”

“Nhượng Nhượng, đủ chưa, người ta ủng hộ cải cách ruộng đất, phản đối chôn cất thì thế nào, đây là hiệu triệu hưởng ứng đảng, không trách được cô không vào được đảng.” Hòa Đa một bên chen miệng vào, nhất thời cậu đã giẫm lên trúng tử huyệt của Nhượng Nhượng. Thời đại học, ba mươi người các cô, có hai chín người vào đảng, Nhượng Nhượng sống chết bị bài xích bên ngoài. Mỗi lần người ta tổ chức hội nghị, cô tựa như cô hồn dã quỷ ở bên ngoài loạng quạng.

“Tôi không vào được đảng không phải vì tôi ủng hộ chôn cất, là do tôi học địa lý không được tốt.” Nhượng Nhượng đỏ mặt cãi lại.

Đây là lời nói thật. Cô cùng Tiêu Tiểu Du từ nhỏ đến đại học đều là bạn cùng lớp. Cái này là bạn học chùng, mới vừa tròn mười tám liền bị tổ chức thu nạp. Đây là quyết định tư cách từ nhỏ, dùng lời của Tiêu Tiểu Du mà nói.

Nhớ thời điểm trên tiểu học, thầy giáo Địa lý từng hỏi: “Nếu như Trái đất không xoay tròn, thế giới của chúng ta sẽ như thế nào?”

Bạn học Tiêu Tiểu Du giơ tay đầu tiên: “Coi như Trái đất không xoay tròn, chúng ta sẽ bao quanh lấy chủ tịch đảng trung ương làm trung tâm để chuyển động!!!” Đây là cái gì, đây quả thực là thần đồng, cho nên bạn học Tiêu Tiểu Du thi đậu nhân viên công vụ.

Thầy Địa lý lại bảo Nhượng Nhượng bên cạnh Tiêu Tiểu Du trả lời, bởi vì cô cũng tích cực giơ tay, “Vậy em muốn di dân đến nước Mỹ.” Thời điểm Nhượng Nhượng thi nhân viên công vụ, ngay cả đánh giá tư cách cũng không qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.