Có trời đất chứng giám, Khanh Nhượng Nhượng cô chỉ muốn chạm môi nhẹ nhàng một chút rồi nhanh chóng buông ra mà thôi, cũng không thể để bị an ninh kéo đi ra ngoài mà làm lỡ mất chuyện ngâm suối nước nóng vô cùng quan trọng.
Sau đó, cô chỉ cảm thấy một hương thơm quen thuộc vây lấy mình, eo nhỏ bị một đôi tay vững vàng cố định lại, đầu lưỡi Lục Phóng vô cùng linh hoạt, nhanh chóng cậy mở hàm răng Khanh Nhượng Nhượng ra. Nếu như là bình thường, Khanh Nhượng Nhượng khẳng định đã hé mở hàm răng ra mà hưởng thụ rồi, nhưng lúc này, phía sau có không biết bao nhiêu cặp mắt đang xem bọn họ trình diễn, chỉ vừa nghĩ thôi, cô liền cảm thấy rợn tóc gáy, không có một chút lãng mạn, kích tình nào cả.
Hai tay Nhượng Nhượng chống đỡ ở trước ngực của Lục Phóng, muốn đẩy anh ra, nhưng sức lực lại không bằng người, cuối cùng chỉ có thể để hai tay ở sau lưng Lục Phóng múa máy loạn xạ, ra hiệu cho Hòa Đa và chị Quả Quả nhanh chóng cứu mình.
Cho đến khi Lục Phóng buông tay ra, chị Quả Quả và Hòa Đa vẫn như còn bị sét đánh chưa tỉnh lại. Khanh Nhượng Nhượng vội vàng lấy mu bàn tay lau lau miệng, sau đó làm bộ đỏ mặt giống như tất cả mọi người đều không nhìn thấy diễn cảnh vừa xảy ra, nói "Tổng giám đốc cũng vất vả rồi." Vừa nói xong, mới cảm thấy lúc này nói câu đó lại nghe ra một ý nghĩa khác, lại liếc mắt nhìn thấy gương mặt Lục Phóng hé ra một nụ cười nhẹ, chỉ hận không thể tìm một cái lỗ mà chui xuống.
Khanh Nhượng Nhượng bước nhanh đến trước mặt người thứ hai, đó chính là vị trợ lý Bob dễ thương, mà rất rõ ràng, đạo hạnh của trợ lý Bob cao hơn nhiều so với chị Quả Quả và Hòa Đa, tỉnh lại ngay lập tức, sau đó nhanh chóng tránh thoát nanh vuốt của Khanh Nhượng Nhượng, nhưng cô làm sao có thể dễ dàng để cho cậu ta được như ý, túm lấy cravat của cậu ta, mạnh mẽ hôn lên. Trợ lý Bob phản xạ nhanh cho nên tránh được một kiếp, làm cho Khanh Nhượng Nhượng chỉ hôn được lên má, thành công bảo vệ đôi môi của mình.
Nhưng mà như vậy cũng đủ rồi, Khanh Nhượng Nhượng cô tình nguyện chụp lên mình cái mũ sắc nữ đói khát, cũng quyết không để có được một vụ scandal nào với tổng giám đốc Lục.
Mấy vị cán bộ cấp cao khác của công ty đang đứng phía sau đã chạy mất dép từ lâu rồi. Khanh Nhượng Nhượng ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào đại sảnh, nhưng có trời mới biết, chân của cô đang run rẩy, mặt thì đỏ lựng.
Chị Quả Quả và Hòa Đa cùng theo vào rồi ngay lập tức kéo Khanh Nhượng Nhượng tới một góc nhỏ bắt đầu thẩm vấn, "Em và tổng giám đốc có gian tình?" Chị Quả Quả trợn mắt lên hỏi.
"Đúng vậy, chính xác là đã cùng lên giường, còn kết hôn rồi." Khanh Nhượng Nhượng tưng tửng nói.
"Khai báo cái gì, muốn gán tội cho người thì sợ gì không có lý do. Hai người cũng đã cho rằng như vậy thì tôi còn lời nào để nói chứ." Khanh Nhượng Nhượng nhún nhún vai, bạn càng phủ nhận, thì họ càng không tin, cô chính là dùng một chiêu này để chơi lại họ.
"Cô cường hôn tổng giám đốc những bốn mươi tám giây, vậy mà anh ta lại không gọi an ninh, thật sự không thể tưởng tượng nổi." Hòa Đa bắt đầu buồn bực.
"Hay là anh ta thích hôn tôi?" Khanh Nhượng Nhượng bắt đầu hưng phấn buôn chuyện.
Chị Quả Quả bày ra vẻ mặt vô cùng chán ghét giống như bị con gián bò qua vậy, "Không thể nào!" Cô ghé lại bên môi Khanh Nhượng Nhượng ngửi một chút rồi hỏi lại, "Buổi sáng em uống cái gì?"
"Nước nho, rất ngon."
"Khó trách, khó trách." Hòa Đa sực tỉnh hiểu ra, "Tổng giám đốc chỉ thích vị nho, lần trước hai ngươi không thấy anh ta cũng mua áo mưa có vị nho sao?" Hòa Đa ngay tức khắc đưa ra nhận định.
"Chết rồi, sáng sớm chị đã uống sữa tươi rồi." Chị Quả Quả che miệng, trưng ra vẻ mặt vô cùng tiếc hận.
"Hai người không hôn Tổng giám đốc sao?" Khanh Nhượng Nhượng thấy bọn họ di dời mục tiêu rồi mới dám hỏi lại.
"Chết rồi, tôi quên mất!" Hòa Đa ảo não dậm dậm chân mấy cái, "Tôi còn tưởng cô có cái chuyện gì kích thích để nghe xem nên mới quên luôn việc cường hôn này."
Bạn học Khanh Nhượng Nhượng này thật sự là làm cho người ta phải ghen tỵ, người ngốc thực sự có cái phúc của ngốc, chị Quả Quả và Hòa Đa bất mãn với cô cả ngày trời, mãi cho đến khi mọi người trong Phòng thiết kế trang sức của bọn họ bắt đầu chơi một trò chơi rất trẻ con mới tìm được một chỗ để trút giận.
Một vòng tròn gồm mười hai người, mỗi người được chọn một con bài, người nào bắt được lá bài Đại Vương thì người đó chính là Lão đại, có thể ra lệnh bắt Kẻ Trộm làm bất cứ một việc nào đó. Mà trước đó, người giữ lá bài Đại Vương cũng không biết ai là Kẻ Trộm, cho nên thường hay gây ra chút chuyện dở khóc dở cười.
Ví dụ như, làm cho một người đàn ông xem một người đàn ông khác là cây cột và múa cột ..., mà sự thực, người đó suy đoán Kẻ Trộm là một cô gái chứ không ngờ lại là một người đàn ông.
Một ví dụ nữa, như lần này, chị Quả Quả bắt được lá bài Đại Vương, đưa ra mệnh lệnh cho Kẻ Trộm đi tỏ tình với Vương Xán ở bên kia, phải lớn tiếng nói, "Em thích anh." Mà cũng thật bất hạnh, Khanh Nhượng Nhượng trúng chiêu, người giữ lá bài Kẻ Trộm là cô. Cô thực sự rất hoài nghi có phải là chị Quả Quả và Hòa Đa cấu kết với nhau chơi bẩn hay không, nhưng đáng tiếc khi đó đã qua thời điểm thu thập chứng cứ, hiện trường phạm tội đã bị phá hủy từ lâu.
"Có thể đổi một chút không?" Lúc đó Khanh Nhượng Nhượng cũng không nghi ngờ gì, chỉ muốn ăn vạ với chị Quả Quả. Phụ nữ ghen tỵ là vô cùng đáng sợ, chị Quả Quả sống chết cũng không đồng ý, những người xung quanh cũng bắt đầu ồn ào hẳn lên, mọi người gần như đều biết Khanh Nhượng Nhượng và Vương Xán có vài chuyện xưa mập mờ, tò mò muốn xem diễn biến và kết quả tiếp theo.
"Nếu không, tôi liền hét to lên tổng giám đốc ở cách vách nhà cô." Hòa Đa đứng phía sau Khanh Nhượng Nhượng, vô cùng âm hiểm nói nhỏ bên tai cô. Khanh Nhượng Nhượng nắm chặt quả đấm, rất muốn phát hỏa nhưng chẳng được, cán dao đã nằm trong tay người khác, người ta muốn chặt chém thế nào, cô có biện pháp gì ngăn cản.
Thật ra muốn nói mấy chữ ‘em thích anh’ này với người mình không thích cũng không có gì khó khăn, ngược lại, đối với người mình thực sự thích, lại rất khó mở miệng nói ra câu ‘em yêu anh’.
Khanh Nhượng Nhượng chỉ có thể thấy chết không sợ đi tới trước mặt Vương Xán, cô chỉ sợ Vương Xán sẽ hiểu lầm gì đó, cuối cùng lại đau lòng mà thôi.
"Vương Xán." Khanh Nhượng Nhượng vỗ vỗ bả vai Vương Xán lúc anh ta đang chơi bài bài tú lơ khơ
"Nhượng Nhượng." Vương Xán mừng rỡ quay đầu lại.
Khanh Nhượng Nhượng nhìn về phía đám người Hòa Đa, bọn họ ngược lại cũng chờ tới dài cổ nhìn qua bên này, cô đành phải mở miệng nói rõ ràng mấy chữ này "Em thích anh." Trong phút chốc, xung quanh vang lên tiếng vỗ tay và tiếng hoan hô của mọi người, có người còn táo bạo hô lên "Kiss! Kiss!"
Khanh Nhượng Nhượng nói xong, ngay lập tức lại gần nói nhỏ bên tai Vương Xán, nhẹ nhàng giải thích đây chỉ là một trò chơi trừng phạt mà cô đang chơi. Mấy lời này, cũng không thể nói trước mặt người ngoài, sẽ ảnh hưởng không tốt cho Vương Xán. Bạn sao có thể vừa nói cho người ta bạn thích anh ta rồi sau đó quay ngoắt lại nói rằng bạn đang lừa anh ta, loại chuyện bỉ ổi như vậy Lục Phóng có bản lĩnh làm ra nhưng mà Khanh Nhượng Nhượng cô lại không có cái bản lĩnh này.
Khanh Nhượng Nhượng lui ra sau một chút, lắc đầu cười. Cô không có cách nào làm rõ tình cảm của mình, cũng không thể ích kỷ kéo thêm Vương Xán vào cuộc.
Lúc Khanh Nhượng Nhượng xoay người lại thì nhìn thấy Lục Phóng mặt xanh mét đứng sau lưng cô, trợ lý Bob mặt tái nhợt, còn có Mễ Lâm đứng cách đó không xa, không ngừng giơ ngón tay cái với cô, thật là chẳng hiểu cái gì hết.
Một hồi lâu sau trợ lý Bob mới hắng giọng, gọi mọi người đi dùng cơm, vì sau bữa cơm, buổi chiều bọn họ còn có một hoạt động nữa.
——— —————— —————
Mẹ Nhượng Nhượng : Tại sao con lại cam chịu để cho yêu nhân Hòa Đa kia uy hiếp?
Nhượng Nhượng: người ta không bỏ được Phóng Phóng mà..., nếu như có quá nhiều người tới thăm, lỡ Phóng Phóng tức giận, dọn nhà đi thì làm thế nào? ( cắn khăn tay )
Phóng Phóng : ( thầm nghĩ trong bụng : đánh chết mình cũng sẽ không dọn đi, thân ái , thật không ngờ em đối với anh lại yêu sâu đậm như vậy )
Mẹ Nhượng Nhượng : con xác định nguyên nhân không phải là vì công tơ điện nhà người ta bị công tơ điện nhà con bắc lên sao?
Nhượng Nhượng : ( đỏ mặt ) mẹ...mẹ, mẹ, có ý gì, ý mẹ nói con trộm điện sao?
Phóng Phóng : Khanh Nhượng Nhượng! ( rống giận )
Nhượng Nhượng : ( hoảng sợ ) thật ra thì, thật ra thì, cũng bởi vì người ta muốn hôn Phóng Phóng, ngu sao mà không mượn cơ hội này để hôn, hôn rồi còn có thể trốn tránh trách nhiệm. ( bộ dạng vô cùng háo sắc ).
Phóng Phóng : ( thầm nghĩ : được rồi, tha thứ cho em tội trộm điện )
Mẹ Nhượng Nhượng : con xác định nói như vậy không phải là chỉ vì muốn qua cửa của Phóng Phóng chứ?
Phóng Phóng : Khanh Nhượng Nhượng! ( rống giận )
Nhượng Nhượng: ( hoảng sợ ) mẹ, con biểu diễn, con biểu diễn, Phóng Phóng đáng sợ quá, người ta muốn Xán Xán.
Mẹ Nhượng Nhượng: ( sợ hãi ) Phóng Phóng, Phóng Phóng, bớt giận, bớt giận, không phải lỗi của mẹ, không phải lỗi của mẹ, ( chạy trối chết ), mẹ đã tận lực khiến Vương Xán diễn tốt phần của mình, ngay cả là nam phụ cũng không phải, mẹ cũng không biết Khanh Nhượng Nhượng lại là người có mắt như mù ( chẳng lẽ tài múa bút của ta quá cao, chỉ phác thảo vài nét bút đã vẽ ra một nam phụ độc nhất vô nhị trời đất khó tìm? 5555555555555555).
Mẹ Đang Đang ngã cắm đầu xuống, u một cục lớn bị đặt lên cáng, đưa tới phòng cấp cứu