Khiết Phích Thiếu Gia

Chương 112



” Cốc cốc cốc……”

” Vào đi.”

” Lão gia.” Diệp Đàn vẻ mặt kích động xông tới.

” Chuyện gì?”

” Lão, lão gia, tìm được rồi, chúng ta tìm được rồi.” Luôn luôn nghiêm cẩn như Diệp Đàn lúc này ngay cả nói đều nói không liền mạch.

” Cái gì? Ngươi lặp lại lần nữa.” Vân Hàm Phong đứng dậy, một cái lắc mình tới rồi bên cạnh Diệp Đàn, không khống chế được cầm lấy áo Diệp Đàn lớn tiếng hỏi.

Diệp Đàn cố lấy lại hơi, vội vàng đem tin tức mới nhất rành mạch nói cho Vân Hàm Phong .

” Người đâu, còn không mau đem người tìm được tung tích Ý nhi đến gặp ta.”

“Vâng.” Diệp Đàn rất nhanh đi ra ngoài gọi người.

Vân Hàm Phong lúc này đã không có một khắc kiên nhẫn, trong lòng kích động vô cùng, ở phòng trong không ngừng qua qua lại lại……

Nghe được ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Vân Hàm Phong vội vàng ra khỏi phòng nghỉ, đón nhận cơ hồ là hai người hối hả chạy tới.

” Lão gia.” Diệp Đàn thấy Vân Hàm Phong, vội vàng cung kính.

” Chính là hắn sao?” Vân Hàm Phong miễn cưỡng duy trì vẻ bề ngoài lạnh lùng uy nghiêm, đánh giá người sau lưng Diệp Đàn.

“Vân tổng khỏe ạ, ta gọi là Lão Kiệt.” Lão Kiệt thấy Diệp quản lí thái độ cung kính, lập tức biết thân phận người trẻ tuổi trước mặt.

” Ân, Lão Kiệt ngươi ở đâu tìm được tung tích Ý nhi, ngươi có thể xác định vị trí kia sao?” Vân Hàm Phong vào thẳng chủ đề.

” Vân tổng, ta ở tinh cầu số 9 tìm được. Bất quá ta không có tận mắt gặp đại thiếu gia hoặc là những người khác, chỉ là sưu tầm tới một tín hiệu sóng âm kỳ quái. Căn cứ sóng âm đại khái xác định vị trí bọn họ, về phần sóng âm rốt cuộc có phải đại thiếu gia bọn họ chế tạo hay không , ta không thể xác định, nhưng phần lớn khả năng là bọn họ, bởi vì tinh cầu kia không có trình độ khoa học kỹ thuật cao. Vân tổng, ngài xem, đây là bản ghi chép cụ thể vị trí sóng âm.” Lão Kiệt rõ ràng mà tự tin giải thích, đồng thời cũng không quên cấp chính mình một đường lui.

Vân Hàm Phong tiếp nhận bản vẽ, cúi đầu tinh tế xem qua, sau đó ngẩng đầu lên thật sự nhìn Lão Kiệt ” Tốt lắm, Lão Kiệt. Ngươi làm tốt lắm, nếu lần này thật sự có thể tìm được bọn họ, Vân thị sẽ không thất hứa.”

” Ha ha…… Ta tin tưởng Vân tổng .” Lão Kiệt cười ha hả nói.

“Ừ” Vân Hàm Phong gật đầu, xoay người ra lệnh cho Diệp Đàn ” Hiện tại ngươi đi tổ kiến một phân đội sưu tầm, phải nhanh, chúng ta lập tức khởi hành.”

“Vâng, a…… Chúng ta?” Diệp Đàn đầu tiên là phản xạ có điều kiện đáp lại, sau đó mới phản ứng trước từ ngữ Vân Hàm Phong dùng

” Đúng vậy, là chúng ta, còn không mau đi.” Vân Hàm Phong hơi nhíu mi.

“Vâng.” Diệp Đàn lần này phi thường rõ ràng trả lời.

Vân Hàm Phong nhìn Diệp Đàn nhanh chóng biến mất trong tầm mắt, xoay người nói với Lão Kiệt ” Ngươi cũng chuẩn bị một chút đi.”

” A, Vân tổng , ngươi là nói, ngươi là nói cũng mang ta đi.” Lão Kiệt không dám tin hỏi.

” Đúng , ngươi là công thần, loại sự tình này sao có thể không mang ngươi đi chứ?”

“Vâng, cám ơn Vân tổng , Lão Kiệt lập tức đi chuẩn bị.” Lão Kiệt hành lễ liền hấp tấp đi.

……

Chờ chỉ còn Vân Hàm Phong một người, Vân Hàm Phong mới lộ ra bàn tay vẫn dấu sau lưng. Bàn tay thon dài cho tới bây giờ đều gắt gao nắm thành quyền, màu sắc da biến xanh , giữa bàn tay còn ẩn ẩn chảy ra vết máu, có thể thấy Vân Hàm Phong đã nắm chặt như thế nào.

Vân Hàm Phong nhìn chính mình cực lực khắc chế, nhưng tay vẫn có chút run rẩy, khóe miệng đột nhiên lộ ra tia cười nhu hòa hạnh phúc: Ngươi cũng thực kích động sao ? Lần này sẽ không…… buông tay nữa……

……

……

” Ảnh Nhất.”

Theo tiếng gọi trong trẻo của thiếu niên, một bóng đen xuất hiện.

Vân Tả Ý buông quyển sách trong tay, đăm chiêu nhìn ngoài cửa sổ,” Ảnh Nhất, ngươi nói bọn họ khi nào mới có thể tìm được chúng ta……”

Ảnh Nhất đứng yên, đáp án giống như mọi ngày :” Không biết.”

” A, Ảnh Nhất, ta mỗi ngày đều hỏi ngươi một lần như vậy, ngươi có ngại phiền hay không? ” Vân Tả Ý nghe đáp án, đột nhiên cảm thấy rất quen tai, cẩn thận hồi tưởng, nguyên lai là bởi vì hắn mỗi ngày đều hỏi Ảnh Nhất.

” Sẽ không.”

“Ừ, về sau ta sẽ tận lực không hỏi, nhưng là nếu khống chế không được lại hỏi, Ảnh Nhất ngươi cần phải nhớ kỹ câu trả lời hiện tại nhé.” Vân Tả Ý trêu ghẹo nói.

“Vâng.”

” Không quấy rầy ngươi nữa.” Vân Tả Ý nói xong lại cúi đầu chuyên tâm nghiên cứu chữ viết trong sách.

Bởi vì rất chú tâm, cho nên Vân Tả Ý không nhận thấy Ảnh Nhất thần sắc dao động một chút.

……

……

” Lão gia, đã chuẩn bị xong.”

” Tốt, triệu tập mọi người khởi hành đi.” Vân Hàm Phong vẫn nhìn bản vẽ trên tay, tầm mắt chăm chú nhìn vào điểm đem phát ra sóng âm.

“Vâng.”……

……

……

” Ha ha….. Vân đại thiếu, Vô Ảnh thần y, tại hạ lại đến đây.” Thanh âm tao nhã cùng từ ngữ lễ độ bái phỏng.

Vân Tả Ý cùng Ảnh Nhất, thậm chí là Đại Ngưu nghe đến tiếng nói kia đều đồng loạt cảm thấy đau đầu.

” Ngươi lại tới nữa sao?” Đại Ngưu tuyệt không khách khí, ồm ồm nói.

” Ha ha…… Tại hạ không phải mới vừa nói sao, là tới tiếp a, chẳng lẽ Đại Ngưu nghe không hiểu từ ‘tiếp’ sao ?” Lý Thính Toàn cười tủm tỉm hỏi. Ha ha ha…… Không ai nói chuyện lại với ta đâu, ách, trừ bỏ bên trong hai người phi thường kia.

” Mới không phải đâu, ta biết, ngươi đừng luôn khi dễ ta không biết đọc sách.” Đại Ngưu vừa nghe Lý Thính Toàn nói liền tức giận phản bác. Tên này sao dễ ghét như thế chứ, Lâm thôn đại nương như thế nào luôn bảo người đọc sách có lễ chứ, hắn không nhìn ra người trước mặt có lễ chỗ nào.

” Ha ha……” Lý Thính Toàn đang muốn mở miệng tiến thêm một bước dụ hống Đại Ngưu, một thanh âm xen vào đánh gảy tính toán của hắn.

” A…… A Hắc xì, a hắc…… A hắc…… Này… A… A hắc xì, đây là cái gì…… Mùi gì ? A hắc xì, a hắc xì……”

Lý Thính Toàn cứng người quay đầu nhìn thấy cách đó không xa Vân Tả Ý đang mãnh liệt đánh hắt xì.

……


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.