Thôi Gia Quân được đề cử làm trợ lý cho người thừa kế Vân thị tương lai, tin tức này rất nhanh truyền khắp ban. Một người mới làm việc chưa đầy một tháng, Thôi Gia Quân ở trong mắt đồng nghiệp tự nhiên thành người vô cùng may mắn, cho nên chịu tứ phương ánh mắt ghen tị cùng hâm mộ.
Thôi Gia Quân đi tới trước cửa văn phòng đặc biệt của ban, chú ý vuốt thẳng lại quần áo mới nâng tay gõ cửa. Dù sao hôm nay là ngày đầu tiên nhận chức vụ mới, nên lưu ấn tượng tốt với lãnh đạo.
” Mời vào.” Cùng với giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, cánh cửa trước mặt Thôi Gia Quân lặng yên mở ra.
Thôi Gia Quân nhướng nhướng mày, thong dong tiêu sái đi vào, dừng trước bàn Vân Tả Ý . Vân Tả Ý dường như vẫn không thấy được hắn, đầu cũng không nâng, đang vùi vào văn kiện trên bàn. Bất quá Thôi Gia Quân cũng không gấp, lẳng lặng đứng chờ tại chỗ.
Qua một thời gian, Thôi Gia Quân thấy Vân Tả Ý vẫn như cũ không có ý tứ chào hỏi hắn, bắt đầu nhàm chán đánh giá bốn phía. Vô tình nhìn đến trên bàn Vân Tả Ý ly nước đã cạn khô, không khỏi nghĩ đến công tác trợ lý cũng phải giúp đỡ bưng trà rót nước. Vì thế để trở thành một trợ lý đủ tư cách, Thôi Gia Quân chủ động hiếm thấy làm công việc mà hắn luôn khinh thường. Đang xem báo cáo, đột nhiên thấy có người tới gần, nhận ra tân trợ lý, Vận Tả Ý chưa kịp tự hỏi hắn muốn làm gì, đã thấy hắn giơ tay cầm lấy ly nước của mình. Lúc này Tả Ý muốn ngăn cản, hiển nhiên đã muộn……
“Làm sao vậy?” Thôi Gia Quân cầm ly nước, bảo trì mỉm cười nhìn sếp đột nhiên có phản ứng lớn như vậy, trong lòng kỳ quái, hắn không có làm chuyện gì sai chứ.
Vân Tả Ý thấy hắn cười đến sáng lạn không hề cảnh giác, không khỏi nhíu mày. Xem ra không ai nói trước cho hắn, giờ tức giận cũng không được gì, bởi vậy chỉ lạnh lùng nói:” Việc này, không cần ngươi làm.”
Ách. Thôi Gia Quân sửng sốt, lập tức trong lòng tức giận: bổn thiếu gia hiếm khi bưng nước rót trà cho người khác, ngươi cư nhiên còn chọn tam lấy tứ. Nhưng hiện tại ở dưới mái hiên người khác, không thể không cúi đầu, bởi vậy chỉ có thể thầm mắng trong lòng hai tiếng, trên mặt hắn vẫn hiện ra vẻ chịu giáo huấn, đáp ‘vâng’.
” Đây là những văn kiện đã xử lý, ngươi đưa chúng đến các bộ. Nếu không quen đường đi, tìm người theo cùng, làm quen vị trí các phòng ban khác cũng tốt.” Vân Tả Ý nói, hiển nhiên hắn còn nhớ rõ Thôi Gia Quân là người mới, bởi vậy đặc thù chiếu cố hắn. Dù sao nếu không dùng thời gian làm quen công việc này, hắn sẽ không có khả năng biết rõ ràng vị trí của hơn một trăm phân bộ trong cao ốc . Hơn nữa có nghành không thể tùy ý ra vào, nếu lạ mặt khó tránh khỏi khiến người hoài nghi.
“…… Vâng” Thôi Gia Quân không nghĩ tới nhiệm vụ đầu tiên sau khi thành trợ lý là đơn giản như thế. Bất quá khi hắn nhìn đến chồng văn kiện thì lập tức hết tốn hơi thừa lời để xúc động……
Thôi Gia Quân ôm giống như một tòa núi nhỏ văn kiện ra văn phòng Vân Tả Ý, rất sáng suốt tìm cô gái bên phòng nhân sự: Lục Quyên. Lục Quyên thấy người trong lòng tìm đến nhờ mình hỗ trợ đương nhiên phi thường vui vẻ, vô cùng nhiệt tình cùng Thôi Gia Quân đi phân phát hết văn kiện.
Lúc này, thời gian cũng đã tới gần giờ tan tầm. Khi xác định tất cả văn kiện đã được đưa đến nơi, Vân Tả khá kinh ngạc, không nghĩ tới nhân viên mới hoàn thành tốt và nhanh như thế, lập tức hắn rất độ lượng chấp thuận cho Thôi Gia Quân tan tầm sớm.
Này mà kêu tan tầm sớm sao? Căn bản chỉ sớm trước vài phút thôi. Gia Quân oán giận nói thầm.
Bởi vì hôm nay Lục Quyên giúp hắn ân, hơn nữa Thôi Gia Quân trước kia từng đồng ý sẽ mời Lục đại mỹ nữ ăn cơm, cho nên bữa tiệc hôm nay vô luận như thế nào đều trốn không xong……Cho nên khi tan tầm, tất cả nhân viên phòng kế hoạch đều thấy cảnh Thôi Gia Quân cùng người đẹp phòng nhân sự song song dắt nhau rời đi. Vì thế, Thôi Gia Quân lại nhiều thêm một lý do bị người ghen tị.
“Về chưa? ” Giọng nam chuẩn trầm thấp dễ nghe chợt vang lên, trong thanh âm ôn nhu làm ai cũng không thể từ chối.
Vân Tả Ý đang ký tên trong hồ sơ, nghe giọng nói đó, tay không khỏi lệch một chút, thiếu chút nữa làm hư hồ sơ kia. “Mười phút nữa.” Vân Tả Ý nhíu mày xem xét lỗi trên hồ sơ, tiếp tục kí tên, giọng nói bình tĩnh làm người ta khó dò xét ra điều gì. Kỳ thật hắn phi thường không muốn trả lời Vân Hàm Phong, nhưng có biện pháp nào đâu, bởi vì kinh nghiệm mấy ngày hôm trước chứng minh mặc kệ hắn cố về trễ giờ nào, người kia đều đứng chờ hắn ở đại sảnh lầu một. Nếu mọi việc hắn làm đều vô dụng, hắn còn muốn kiên trì tiếp làm chi.
Vân Tả Ý ký xong hết tất cả hồ sơ, đơn giản dọn dẹp một chút đồ trên bàn. Ngẫu nhiên liếc đến ly nước, hắn than nhỏ một tiếng, xem ra ngày mai phải đổi cái mới.
Ở một nơi khác, một nam nhân đang lẳng lặng đứng, vẫn như cũ hấp dẫn vô số ánh mắt của tất cả sinh vật giống cái. Một ít nữ nhân rất nhạy cảm phát hiện nam nhân tuy rằng mặt không biểu tình nhưng đáy mắt đã có tia sầu lo cùng tiều tụy. Là ai nói qua ‘nước mắt nam nhân kiên cường là thứ khiến lòng nữ nhân đau nhất’? Trước mắt tình huống chính là như thế. Tuy rằng nam nhân chưa tới trình độ rơi lệ, nhưng vẻ sầu lo cũng đủ để cho các nàng đau lòng không thôi, muốn tới gần an ủi lại bị khí chất lãnh liệt gây sợ hãi, không dám vượt qua giới hạn. Các nàng đành phải cùng nhau chờ tại đây, muốn nhìn xem đến tột cùng thần thánh phương nào làm cho nam nhân thoạt nhìn không dễ chọc này biến thành như vậy.
Đột nhiên tiền phương một trận xôn xao, các nữ nhân vội vàng nhìn lại. Tóc đen như thác nước, mắt đẹp như ngàn sao, một thiếu niên tuyệt mỹ xuất hiện trước mắt mọi người. Khi mọi người chưa kịp phục hồi tinh thần lại, chỉ thấy tuấn mỹ nam nhân vẫn đứng yên ở trong đại sảnh đã đi lên nghênh đón. Thiếu niên tựa hồ nói câu gì với nam nhân, sau đó hai người cùng nhau rời đi.
Theo thời gian trôi qua, đại bộ phận mọi người lục tục ly khai, chỉ có vài nữ nhân gần hai người kia vẫn còn đứng ngốc tại chỗ, bởi vì chỉ có các nàng nghe rõ tuyệt mỹ thiếu niên nói: ” Phụ thân, đi thôi.”
Ô, vì sao? Nàng mới phát hiện một nam nhân hoàn mỹ a, vì sao ngay cả đứa con đều lớn như vậy……