Khiết Phích Thiếu Gia

Chương 172



Vân Tả Ý sờ soạng bắt đầu mở ổ khóa trên cổ tay, đồng thời lấy tinh thần lực cẩn thận dò xét, tìm kiếm cách khai khóa tốt nhất.

Tư Đan thấy Vân Tả Ý không nghe khuyên bảo, cũng chỉ hảo nhún nhún vai nhìn hắn phí sức……

Vài ngày trôi qua, Vân Tả Ý luôn nghiên cứu gông xiềng trên người nhưng không ai thấy hắn mở được. Mọi người đều khuyên hắn buông tha cho nhưng Vân Tả Ý vẫn để ngoài tai. Không ai biết, kỳ thật hắn đã có thể mở ra hai ổ trong đó, nhưng nếu không thể mở hết tất cả khóa, một hai ổ cũng vô ích, tương phản nếu như bị người phát hiện còn khiến hắn đào tẩu khó khăn hơn.

Đồng thời Kiều Trì tựa hồ sinh ra nồng hậu hứng thú với xiềng xích trên người Vân Tả Ý, điều này làm cho Vân Tả Ý càng thêm không dám mở ra xiềng xích.

“Đúng là tuyệt phẩm, không biết là kiệt tác của vị đại sư nào……” Theo Kiều Trì nhẹ giọng tán thưởng, tiếng thiết liên va chạm thanh thúy vang lên. Đúng vậy, nam tử đang tán thưởng một thiết liên triền trên người Vân Tả Ý. Vân Tả Ý đã bị tên này quấy rầy thật lâu, nhưng hiện tại hiển nhiên hắn không có năng lực phản kháng. Tinh thần lực tuy rằng còn dư một chút, nhưng đại bộ phận đều bị cấm chế, điểm còn dư lại không đủ cho hắn chạy đi, thậm chí không có nắm chắc đánh thắng tên này. Dưới tình thế đó, hắn chỉ có thể cúi đầu. Đương nhiên đây là xuất phát từ Kiều Trì vẫn chỉ đối thiết liên cảm thấy hứng thú, không có làm ra động tác vượt quá giới hạn.

Ngươi hỏi Tháp Nhĩ Thiết Ti Kiều Trì có háo sắc không? Đáp án là có. Đế quốc nhị vương tử Tháp Kiều Trì có tiếng là sắc quỷ, thua thiệt ở trên tay hắn không biết bao nhiêu cô gái, bất quá may mắn chính là Kiều Trì chỉ thích nữ nhi, cho nên dù Vân Tả Ý tuyệt sắc, Kiều Trì cũng chỉ thưởng thức mà không có xuống tay. Đây cũng là một trong những lý do Phòng Uy yên tâm đem Vân Tả Ý giao cho hắn.

Trong khoảng thời gian này Kiều Trì đối với xiềng xích của Vân Tả Ý quả thực đã tới rồi trình độ si mê. Hắn thường xuyên quan tâm chăm sóc giúp Vân Tả Ý nghĩ biện pháp giải khóa, tạo thành tương đương chướng ngại cho Vân Tả Ý. Nơi này tối nghĩ muốn cởi bỏ xiềng xích trên người Vân Tả Ý, trừ bỏ chính Tả Ý chỉ sợ cũng là Tháp Nhĩ Thiết Ti Kiều Trì. Mà Kiều Trì ý tưởng cố nhiên không tồi, nhưng bằng trình độ của hắn hiển nhiên căn bản không có khả năng cởi bỏ được khóa. Cho nên hắn mỗi lần thất bại đều đem hỏa phát ở mọi người trong địa lao, trong đó cùng hắn kết thù kết oán sâu nhất lại gần hắn nhất chính là Tư Đan. Mỗi lần Kiều Trì rời đi, Tư Đan đều chỉ có thể dựa vào vách tường mới không ngã xuống.

Qua thời gian dài, Tư Đan vui đùa cấp Vân Tả Ý một ngoại hiệu : tai tinh. Vân Tả Ý vẫn không mở miệng, lúc này tự nhiên cũng sẽ không vì ngoại hiệu nhàm chán cải cọ, bởi vậy Vân Tả Ý tai tinh chính thức nổi tiếng hàng đầu.

Ngày này Kiều Trì chỉ sợ lại gặp chuyện gì không hài lòng, vừa tiến đến liền túm lấy áo lão Tể tướng :” Hảo, ngươi dạy đệ tử thật tốt a. Già theo sát ta đối nghịch, trẻ cũng đối nghịch ta. Yên tâm, không cần bao lâu ta khiến cho các ngươi sư đồ gặp mặt.” Nói xong dùng một đống hình cụ hầu hạ, xong việc bỏ lại lão Tể tướng như bố tàn phá nghênh ngang mà đi, ngay cả bình thường đi nghiên cứu thưởng thức thiết liên cũng không để ý tới.

Tuy rằng lão Tể tướng bị thương nặng, nhưng Tư Đan xem như tránh được một kiếp, thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nếu lại bị Kiều Trì quất roi, chỉ sợ dù thoa dược cũng không giữ được mệnh. Kiều Trì gần nhất cũng hiểu biết thân thể Tư Đan đã tới cực hạn, bởi vậy chỉ châm chọc khiêu khích mà không hề động tay.

Không bao lâu sau, nơi này lại nhiều thêm một người tuổi trẻ, nhốt tại tù thất của lão Tể tướng .

” Sư phụ.” Người trẻ tuổi kinh hỉ hô to.

” Ngươi…. Ngươi như thế nào cũng bị nhốt……” Lão Tể tướng không thể tin nói run run không lưu loát.

” Sư phụ……” Người trẻ tuổi hiển nhiên chưa thấy qua loại hình tượng này của sư phụ ngày xưa mặt lạnh thiết huyết, nhất thời lặng nói không nên lời.

” Thôi…… Thôi……” Lão Tể tướng nhìn xem người trẻ tuổi, lại nhìn xem cháu ngoan của mình ở một góc sáng sủa khác, cuối cùng mệt mỏi nhắm hai mắt lại……

” Sư phụ, sư phụ, người làm sao vậy? Đệ tử làm sai gì sao? Sư phụ……”

Bởi vì người trẻ tuổi quá ầm ĩ , Vân Tả Ý đau đầu mở mắt ra xem qua. Này vừa thấy liền ngây ngẩn cả người.

Người trẻ tuổi trên cổ lộ ra một vòng trang sức, mà phía dưới vòng trang sức đính một hình trứng điêu khắc bằng thủy tinh, trên thủy tinh điêu khắc hoa văn rất tinh mỹ. Có lẽ người khác sẽ cảm thấy hoa văn rất khác lạ, nhưng Vân Tả Ý lại nhận được đó là ngôn ngữ thông dụng của liên minh được viết rất hoa mỹ, ý tứ là — sinh nhật khoái hoạt. Vật này hiển nhiên là vật phẩm bày bán tại liên minh, về phần sẽ xuất hiện trên người thanh niên, kia chỉ có thể thuyết minh thanh niên này có quen biết với người liên minh.

Bất quá cho dù biết thanh niên có quen biết người liên minh, đối với hắn cũng không có nhiều trợ giúp. Dù sao người bị nhốt vào nơi này không có khả năng tái thả ra. Hắn cũng vô pháp làm cho thanh niên giúp hắn mang tin tức.

Bởi vì phát hiện nên lần này Vân Tả Ý thật sự quan sát người trẻ tuổi. Thanh niên so với hắn nhỏ tuổi hơn một chút, xem tuổi, cùng tiểu Vũ không chênh lệch lắm. Vân Tả Ý trong lòng vừa động, đột nhiên hỏi:” Ngươi là Ai Lý học viện hay là Đức Lợi học viện?”

Vân Tả Ý lần đầu tiên mở miệng làm cho cả địa lao đều yên tĩnh một chút. Tư Đan lại kinh ngạc nhìn hắn.

Người xa lạ hỏi, thiếu niên có vẻ rất cảnh giác, đánh giá Vân Tả Ý từ trên xuống dưới thẳng đến gặp chính sư phụ hướng hắn gật đầu mới trả lời :” Ta là Ai Lý học viện.”

Nguyên lai là Ai Lý học viện a……Tinh thần vẫn buộc chặt bởi vì nghe được sự vật quen thuộc mà dịu đi không ít. Vân tả Ý lại nhìn trang sức trước ngực thiếu niên, thuận miệng hỏi:” Thủy tinh trên cổ ngươi rất được, ai tặng thế ?” Có lẽ cũng là người quen đâu.

Chính là không nghĩ đến thiếu niên vừa nghe Vân Tả Ý hỏi liền lập tức lấy tay nắm chặt thủy tinh, ánh mắt trừng lớn nhìn hắn, trong mắt tràn đầy đề phòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.