Khiết Phích Thiếu Gia

Chương 33



” Đại thiếu gia, cần ta lái xe đưa ngài đi học viện không?” Diệp Đàn cung kính hỏi.

” Không cần, hôm nay ta muốn tự mình đi.” Vân Tả Ý chú ý tới vẻ mặt lo lắng quan tâm của Diệp Đàn bèn nói:” Đến Ai Lý thành đã vài ngày, ta chưa đi tham quan cảnh vật trong thành, ta muốn một mình đi. Hôm nay ngươi không cần theo ta.”

” Vâng.” Diệp Đàn bất đắc dĩ đáp.

” Ta đi đây.” Vân Tả Ý sửa sang lại đồng phục Hội trưởng trên người, hướng Diệp Đàn cáo biệt.

” Đại thiếu gia, xin chú ý an toàn.” Diệp Đàn vẫn là nhịn không được nói.

” Tinh thần lực của ta không có yếu như vậy.” Vân Tả Ý thản nhiên đáp lại, xoay người đi. Tuy biết rõ Diệp Đàn quan tâm hắn, nhưng hắn vẫn chán ghét bị đối đãi như kẻ yếu.

” Vâng, đại thiếu gia.” Diệp Đàn bất đắc dĩ nhìn đại thiếu gia dần dần đi xa. Không ai so với hắn càng hiểu biết tinh thần lực của đại thiếu gia sâu khó lường , nhưng hắn luôn nhịn không được quan tâm đại thiếu gia. Thật sự đại thiếu gia rất không làm cho người ta yên tâm a……

Vân Tả Ý ở trang viên cách Ai Lý học viện không xa, vượt qua một ngã tư đường là tới. Ngã tư đường này do kề bên Ai Lý học viện nên rất phồn hoa, đại bộ phận đều bán dụng cụ ma pháp, vũ khí trang bị cùng với tửu quán, nhà trọ, lữ quán . Một trong hai lữ quán lớn nhất tại đây thuộc về sản nghiệp ngầm của Vân Thị — chi nhánh Thiên Hành thương hội: Thiên Hành lữ quán . Cái còn lại thuộc về đối thủ một mất một còn của Thiên Hành thương hội: Tê Đặc thương hội – Tê Đặc lữ quán . Thú vị chính là, hai nhà đều nằm đối diện nhau tại ngã tư đường, thật sự không phải oan gia không gặp mặt.

Vân Tả Ý hiện tại đang đứng giữa đường, trung gian Thiên Hành lữ quán cùng Tê Đặc lữ quán . Bên trái Thiên Hành lữ quán phong cách cổ xưa hào phóng, ngoại hình duyên dáng thể hiện phong cách quý phái, tự nhiên lộ ra vẻ tôn quý, làm cho người ta không khỏi cảm thán Thiên Hành thương hội không hổ có lịch sử lâu dài trên đại lục. Thương hội có quy mô lớn nhất. Mà ở đối diện, Tê Đặc lữ quán cũng tuyệt không kém cỏi. Trang trí xanh vàng rực rỡ, từng địa phương đều tinh xảo cẩn thận, nói tóm lại vẫn là hấp dẫn thương nhân cùng người trẻ tuổi. Hai nhà ở ngã tư đường thượng hình thành một đối lập. Chỉ nhìn hình dạng của hai lữ quán, Vân Tả Ý biết Thiên Hành lữ quán rơi xuống hạ phong. Dù sao nơi này là gần học viện . Người trẻ tuổi cùng thương nhân chiếm đa số, tự nhiên bọn họ ưa Tê Đặc khách sạn tinh mỹ phú quý, mà không phải Thiên Hành lữ quán tràn ngập phong cách cổ xưa. Trước cửa Tê Đặc lữ quán , thương nhân cùng đệ tử thành bầy thành đám nối liền không dứt, khác hẳn Thiên Hành lữ quán loe hoe vài người, chứng thật phán đoán của Vân Tả Ý .

Vân Tả Ý nhăn mặt cúi đầu trầm tư. Thật là, Thang Lộ (người phụ trách Thiên Hành thương hội) như thế nào phạm phải sai lầm cơ bản như vậy? Vân Tả Ý không chút nào phát hiện sự tồn tại của mình đang gây ảnh hưởng nghiêm trọng giao thông tại ngã tư đường.

Đột nhiên một tiếng “A” kêu thảm thiết bừng tỉnh Vân Tả Ý . Vân Tả Ý ngẩng đầu vừa thấy, nguyên lai là một người cầm trên tay một bao đồ, bởi vì người này ngẩn người lo ngắm hắn mà đồ trên tay rơi xuống chân không hay. Hiện tại hắn đang ôm chân kêu thảm thiết. Vân Tả Ý vội vàng hướng chung quanh nhìn lại, chỉ thấy người chung quanh kì hình quái trạng, ngẩn người, chảy nước miếng, dạng gì đều có…… Xem ra không nên đứng lâu ở đây. Vân Tả Ý nhìn hai khách sạn, cuối cùng quyết định vào Thiên Hành lữ quán, vẫn là đi trước thanh lý môn hộ, quan sát tình hình địch để cho lần sau.

Đứng trước chiêu bài lớn của lữ quán, chiêu bài có vẻ ảm đạm, xem ra cũng không thường xuyên lau chùi. Vốn cực kỳ mẫn cảm với tro bụi tang vật, Vân Tả Ý rất dễ dàng phát hiện vết bẩn ở những góc khó nhìn . Tả Ý đi vào đại môn Thiên Hành lữ quán, tiểu nhị tiếp khách lập tức lâm vào tình trạng ngốc trễ, dù Vân Tả Ý đi đến trong đại sảnh vẫn chưa tỉnh lại. Nhìn biểu hiện của tiểu nhị, Vân Tả Ý sắc mặt càng thêm lạnh xuống.

” Thật là thú vị.” Ngồi dựa bên cửa sổ ở lữ quán đối diện, một thanh niên tuấn mỹ tà mị cười nói. Lúc Vân Tả Ý đang đứng suy nghĩ giữa ngã tư đường, hắn đã chú ý tới thiếu niên tuyệt đẹp này.

Ngồi bên cạnh hắn là một thiếu niên áo trắng tóc tím quỷ dị, người này thản nhiên liếc hắn nói:” Ngươi tốt nhất không nên có ý gì với hắn, nếu không chết như thế nào cũng không biết đó.”

” Ồ? Ngươi mà cũng sợ người khác sao? Hắn là ai vậy?”

Thanh niên ngạc nhiên. Từ khi hắn cứu thiếu niên ba năm trước đến bây giờ, chưa từng thấy thiếu niên này sợ điều gì. Cho dù lúc thiếu niên bị ma thú công kích, mắt thấy sẽ mệnh tán dưới móng vuốt ma thú cũng bình tĩnh, bình thản không chút bối rối. Tại thời khắc mành chỉ treo chuông, hắn giết chết ma thú cứu thiếu niên, thiếu niên chỉ thản nhiên nói câu :” Ngươi đã cứu ta, ta sẽ đi theo ngươi năm năm báo đáp ân cứu mạng.”

Những lời này giống như không phải hắn mà là người khác đi theo năm năm báo ân. Sau đó bên người hắn có thêm một thủ hạ. Bất quá thủ hạ này lãnh đạm cực kỳ, thường xuyên đối với hắn xa cách, người khác lại càng không nhắc đến. Tuy hiện tại ở chung ba năm, quan hệ hai người miễn cưỡng được cho là bằng hữu, nhưng hắn không thể chỉ huy thiếu niên làm những chuyện thiếu niên không muốn. Nhiều khi hắn thật sự hoài nghi thiếu niên này đến làm thủ hạ hay đến làm chủ nhân. Đương nhiên tính cách càng quái dị, năng lực càng cao cường. Không chuyện gì làm khó được thiếu niên. Nay khi nhắc đến Vân Tả Ý , thiếu niên tỏ vẻ e sợ như thế càng khiến hắn tò mò hứng thú.

Ta cũng sợ hãi người khác sao? Nghe câu đó, Tử Trúc (tên của thiếu niên) không tự giác gắt gao nắm chặt tay, gân xanh nổi lên. Từ nhỏ hắn rất kiêu ngạo, bởi vì hắn vĩnh viễn ưu tú nhất, hắn có đủ tư cách ngạo nhân. Nhưng thời điểm tranh cử Hội trưởng học sinh cấp 2, hắn lần đầu tiên nếm mùi thất bại. Càng không thể chịu được người đả bại hắn cư nhiên tuổi so với hắn còn nhỏ hơn.Vốn hắn hy vọng người đả bại mình tuổi lớn hơn, như thế hắn có thể dùng lý do tuổi tác để biện hộ sự thất bại, chờ hắn tập luyện mấy năm nữa sẽ nhất định so với người kia cường đại hơn. Nhưng sự thật đã đánh tan tất cả kiêu ngạo của hắn. Hắn trốn tránh, thầm nghĩ rời xa địa phương có Vân Tả Ý. Vì thế hắn chấp nhận trừng phạt khi cạnh tranh thất bại — đi theo giúp người nào cứu hắn năm năm thời gian. (Ma thú công kích là một tuồng kịch được học viện an bài, cho dù lúc ấy không ai cứu hắn, hắn cũng sẽ không bị thương gì). Vốn tưởng rằng mình không bao giờ … nữa gặp gỡ Vân Tả Ý , tối thiểu tại năm năm thời gian là sẽ không. Không nghĩ tới tại địa phương hẻo lánh này còn có thể gặp được. Đã qua ba năm, tuy rằng Tử Trúc chậm rãi tiếp nhận sự thật thất bại, hiện tại thấy Vân Tả Ý cũng không nảy sinh ý niệm trốn tránh, có thể nhẹ nhàng đối mặt nhưng hắn vẫn hậm hực trong lòng . Dù sao người kia hủy tất cả kiêu ngạo của hắn. Đúng rồi, người kia như thế nào sẽ xuất hiện ở đây ? là tới hoàn thành nhiệm vụ thăng cấp sao?

Thấy Tử Trúc trầm mặc thời gian quá dài, thanh niên lại hỏi:

” Ngươi còn chưa nói hắn là ai vậy? Ngươi là như thế nào nhận thức hắn?” Với thanh niên mà nói, thân phận Tử Trúc vẫn là điểm mê , bất luận hắn dùng phương pháp nào cũng không tra ra. Ngay cả Tử Trúc thuộc chủng tộc nào cũng không rõ ràng. Nghĩ vậy, hắn cả kinh, theo bản năng nhìn lại Tử Trúc với tóc tím, mắt tím chưa từng gặp qua cùng Vân Tả Ý đồng dạng tóc đen con ngươi đen cũng chưa từng gặp qua .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.