Khiết Phích Thiếu Gia

Chương 6



Hoành Vũ học viện là trường học duy nhất của liên minh, nó có năm cấp học. Cấp thứ nhất chủ yếu học tập các loại tri thức, vũ kỹ (võ công), chỉ cần tri thức hoặc vũ kỹ đạt tiêu chuẩn có thể thăng lên cấp hai . Từ cấp hai đến cấp năm đều dựa vào hoàn thành nhiệm vụ để thăng cấp. Về phần làm nhiệm vụ gì? Đó là ngàn kì trăm quái, dạng nhiệm vụ nào cũng đều có. Đương nhiên cũng không dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ. Đừng xem nhẹ chỉ có năm cấp học, có rất nhiều người nửa đời đều ở trong này vượt qua. Trung bình, dân cư của liên minh sống tới 250 tuổi. Mười tuổi nhập học, rất nhiều người tới rồi 50 tuổi còn không có thăng nhập cấp hai. Nhưng không phải lo lắng không được tốt nghiệp, vì chỉ cần tới 150 tuổi sẽ tự cho tốt nghiệp. Trước khi chưa tốt nghiệp không thể chạy loạn lung tung, nhất là tân sinh năm nhất, chỉ có thể sống trong học viện. Cho nên nguyện vọng lớn nhất của các học viên là tốt nghiệp nhanh lên……

Lúc này, tại Hoành Vũ học viện, trên con đường lớn đi thông đến học đường, một dáng người tao nhã, tinh tế, thong thả, tiêu sái dạo bước. Mái tóc đen dài hiếm thấy, da thịt có chút trong suốt tái nhợt, đôi môi đỏ mọng như hoa làm cho người ta nghĩ muốn âu yếm; cái mũi lả lướt cao ngất lộ vẻ cao quý; hàng mi thon dài tiếp theo cặp mắt như hắc bảo thạch làm người ta không tự giác hãm sâu vào. Ngũ quan hoàn mỹ cấu thành hé ra tuyệt sắc khuôn mặt, là nam là nữ khó phân biệt. Nhưng kỳ lạ là không một ai dám tiến đến gần, họ chỉ cung kính hành lễ từ xa:

” Chào Hội trưởng ”

” Hội trưởng khỏe a”

Thanh âm vang không dứt bên tai. Tại sao lại xuất hiện tình huống này? Trừ bỏ nguyên nhân khí chất anh tuấn bừng bừng mà xa xôi ngàn dặm kia, còn một nguyên nhân khác : Bộ quần áo người ấy đang mặc – bộ quần áo màu đen tuyền được kim tuyến khéo léo thêu lên những đồ án phức tạp. Màu đen là màu của học viên năm hai, về phần kim tuyến kia là dấu hiệu đại diện cho hội trưởng hội học sinh. Hội trưởng hội học sinh không phải người dễ chọc. Mỗi cấp chỉ có một hội trưởng hội học sinh. Hoành Vũ học viện tổng cộng chỉ có năm hội trưởng, đều là những nhân tài tính tình quái dị, chỉ cần là học viên của Hoành Vũ học viện đều biết đến họ……

Hội trưởng hội học sinh năm hai – Vân Tả Ý : thân phận không rõ, 17 tuổi, tướng mạo tuấn mỹ tuyệt luân, trước mắt không có bạn gái, lạnh lùng, không thích nhiều lời, có tính ưa sạch sẽ nghiêm trọng, thân thể suy yếu, lực lượng tinh thần sâu không lường được. Người này chỉ ngắn ngủn trong vòng 7 năm đã hoàn thành chương trình học của năm nhất, đột phá kỷ lục vượt cấp ngắn nhất của trường; vượt qua cuộc thi tuyển chọn hội trưởng hội học sinh một cách hoàn mỹ. Người này đối với đàn em năm dưới huấn luyện cực kỳ nghiêm khắc, thêm vào mái tóc đen mắt đen nên được học viện mệnh danh “Hội Trưởng Ác Ma”……

Vân Tả Ý liếc mắt nhìn phía xa những học viên năm nhất, những người đang thầm may mắn vì bản thân không biểu hiện sai sót gì trước mặt hội trưởng, mà mỉm cười kín đáo. Ở thời điểm hắn 7 tuổi, vì không đành lòng nhìn Vân Hàm Phong mỗi ngày xử lý hàng đống công việc đến tận đêm khuya, liền chủ động phụ giúp giải quyết một phần. Kiếp trước thân phận ngụy trang chính là tổng giám đốc của một công ty, nhưng công ty đó cũng do chính hắn tạo dựng, bởi vậy hắn xử lý công việc rất trôi chảy. Đương nhiên khi hắn lộ ra tài hoa kinh doanh, Vân Hàm Phong rất kinh hãi. Theo tuổi tăng dần, hắn ôm đồm càng nhiều công việc. Hiện tại công việc của tập đoàn đã có một nữa do hắn xử lý. Hắn giúp đỡ Vân Hàm Phong rất nhiều. Vân Hàm Phong tuy rằng đau lòng không muốn cực nhọc hắn, nhưng Vân Tả Ý vẫn kiên quyết khiến duy trì. Chỉ cần là người, mỗi ngày xử lý nhiều như vậy công vụ tâm tình cũng sẽ không tốt, càng đừng nói đến việc học nặng nề. Vì thế tất cả bực dọc của hắn đều phát tiết trên người đàn em năm nhất và hai, tạo nên cảnh tượng hiện tại : thấy người là run, cộng thêm một danh hiệu “Ác ma hội trưởng”.

Bất tri bất giác trên con đường đến lớp học, tiếng chào hỏi vang lên không dứt, thẳng đến khi hắn đi vào tầng cao nhất : nơi chọn lựa nhiệm vụ, nơi siêu cấp máy tính được lặp đặt. Máy tính sẽ liệt kê các hạng mục của nhiệm vụ, sàng lọc theo yêu cầu học viên, cho đến khi học viên hài lòng. Nhiệm vụ sau khi được chọn sẽ không thể thay đổi, thẳng đến hoàn thành nhiệm vụ mới thôi. Nếu nhiệm vụ thất bại phải đợi ba năm sau mới có thể một lần nữa tiếp nhận nhiệm vụ khác.

Vừa tiến tới, máy tính đã vang lên âm thanh nhu hòa : ” Hoan nghênh đến lĩnh nhiệm vụ, Vân Tả Ý – số 19900207, hãy lựa chọn hành tinh.”

Không chút do dự,hắn chọn hành tinh số gxj 365. Sở dĩ lựa chọn tinh cầu này là vì đệ đệ của hắn. Đệ đệ cưng – Vân Vũ Chí – lúc mười tuổi được Hàm Phong gửi đến một chi nhánh dạy võ của Hoành Vũ học viện xây trên tinh cầu này. Phải chờ tới khi vũ kỹ đủ tư cách, tốt nghiệp năm nhất mới có thể rời đi.

Đương nhiên tinh cầu này khoa học kỹ thuật cũng chưa tiến bộ lắm, chưa được gia nhập liên minh, cũng chưa biết đến Vũ trụ tồn tại. Bởi vậy Hoành Vũ học viện chỉ có thể tồn tại trong bóng tối. Bề ngoài tên là Ai Lý học viện và Đức Lợi học viện, là 2 học viện lớn nhất trên tinh cầu gxj365. Hai học viện phân biệt tọa lạc tại 2 thủ đô đế quốc cường đại nhất, nhưng cũng không chịu quốc gia quản lý, hoàn toàn là tự do. 2 học viện có lãnh thổ rất lớn, giống như một thành trì nhỏ, cực kỳ tiếng tăm.

Tuyển chọn gxj365 xong, trên màn hình xuất hiện nội dung nhiệm vụ. Âm thanh nhu hòa lại vang lên : số 19900207 Vân Tả Ý, trước mắt gxj365 chỉ có một nhiệm vụ, ngươi chọn không?

Nhìn đến nơi thực hiện nhiệm vụ là ở Ai Lý học viện, Vân Tả Ý nhất thời thất vọng, vì Vũ Chí học tại Đức Lợi học viện. Nhưng nghĩ tới cùng sống trên một tinh cầu, khả năng gặp mặt sẽ cao hơn, Tả Ý rất nhanh bình thường trở lại, cẩn thận quan sát nhiệm vụ:

“Vì một giáo sư tại Ai Lý học viện có sự tình quan trọng phải rời khỏi một thời gian, lớp học mã số jk105 cần một giáo sư khác phụ đạo, cho đến khi ông trở về mới thôi.”

Quan sát hoàn nhiệm vụ, Vân Tả Ý không khỏi cười khổ một chút. Nhiệm vụ này nhìn sơ có vẻ dễ dàng hoàn thành – chỉ cần đợi giáo sư về là có thể – nhưng nó cũng không ghi chú chừng nào thì ông về a. Nếu ông không về, hắn phải ở tinh cầu đợi cho đến khi tất cả học viên trong lớp jk105 tốt nghiệp năm nhất mới tính là hoàn thành nhiệm vụ. Hơn nữa cho dù giáo sư có việc phải rời khỏi, cũng sẽ không bắt một học viên tạm thay. Liên minh không có khả năng ngay cả một giáo sư khác đều không có. Vậy chỉ có một nguyên nhân: lớp học kia thực chất là lớp của học viên cá biệt, không thầy nào muốn dạy. Tuy nhiệm vụ này nhìn như thực dễ dàng hoàn thành, kỳ thật rất khó . Hắn đành phải chấp nhận vì đã bảy năm không gặp đệ đệ. Hiện tại Tiểu Vũ hẳn là 15 tuổi rồi, cũng không biết Tiểu Vũ có còn giống khỉ con cứ bám lấy hắn không.

Xác định nhiệm vụ xong, trước mặt đột nhiên xuất hiện một tấm thẻ. Thẻ này là thẻ nhiệm vụ, trên có tên của hắn, số hiệu, năm học cùng với chức vụ dùng để hoàn thành nhiệm vụ : jk105, giáo sư phụ đạo. Trên thẻ còn có tư liệu của tất cả các học viện trong lớp để trợ giúp hắn.

Thanh âm lại vang lên: “19900207 – Vân Tả Ý, thời gian xuất phát là ngày mai, 8 giờ sáng. Xin đến đúng giờ. Hiện tại cần chuẩn bị tốt, có thể cùng người nhà nói lời từ biệt, chúc lên đường bình an……”

—————–

Đêm khuya, tại lam tinh, một phi thuyền du hành loại nhỏ hạ cánh trên khoảng sân rộng rộng lớn trước cửa tòa thành nguy nga tráng lệ. Người đi đường đều kinh ngạc nhìn phi thuyền này, âm thầm đoán ai lớn mật như vậy, không muốn sống nữa, đem phi thuyền đáp xuống đại môn của Vân gia. Không ít người vui sướng chờ xem kịch vui. Quả nhiên, không lâu sau, một đám võ sĩ vũ trang hạng nặng liền vây quanh phi thuyền. Đang lúc mọi người nghĩ đến vệ sĩ sẽ vọt lên đem người trên phi thuyền áp tải ra thì một màn khiến họ há hốc mồm. Những người đó đều nhất tề hướng phi thuyền hành lễ, cung kính nói;” Hoan nghênh đại thiếu gia về nhà, thỉnh đại thiếu gia xuống tàu.” . Đợi trong chốc lát, làm cho bọn họ nghĩ đến bên trong không có ai thì cửa phi thuyền mở ra. Một thân ảnh xuất hiện, chưa thấy rõ diện mạo đã bị một đám võ sĩ hộ vệ vào tòa thành, chỉ kịp thấy một thác nước tóc đen tuyền theo gió phiêu lãng……

Nhìn chăm chú vào cảnh vật vài năm không gặp, Vân Tả Ý nhớ tới cuộc sống đã qua, hốc mắt có chút ướt át. Đột nhiên một tiếng ” Ý nhân” làm cho hắn cả người ngẩn ra, tiếp theo liền cảm thấy chính mình bị ôm vào một vòng tay rộng lớn, rất ấm áp .

” Phụ thân” Vẫn là âm điệu bình thản nhưng thân thể hơi hơi có điểm run rẩy tiết lộ tâm tình hắn cũng đang kích động.

Vừa gặp đến thân ảnh luôn mong nhớ kia, Vân Hàm Phong cơ hồ tưởng chính mình hoa mắt, hô lên một tiếng để xác định rõ, thấy hắn ngạc nhiên nhìn mình mới dám khẵng định Ý Nhân đã trở về. Hàm Phong ôm chầm lấy, tham lam ngắm nhìn dung nhan, tuy rằng mỗi ngày đều gặp trên màn hình theo dõi, nhưng lần này hắn thật sự ở trước mặt mình, có thể chạm đến hắn, cảm nhận được hắn……

Hơn nữa ngày sau Vân Tả Ý mới làm dịu được tâm tình kích động của phụ thân, nhận thấy tình cảnh xấu hổ hiện giờ hơi hơi có chút ngượng ngùng kêu lên;” Phụ thân”.

Nghe được Ý Nhân kêu, Vân Hàm Phong lập tức bừng tỉnh, buông ra Ý Nhân, có chút ảo não chính mình mất tự chủ, nhưng lại lập tức quan tâm hỏi Ý Nhân :” Sao trở về sớm thế, ở nhà được bao lâu?”

” Sẽ lập tức đi liền, ta trở về từ biệt phụ thân. Ta phải đi hoàn thành nhiệm vụ thăng cấp, rất lâu mới có thể trở về.”

” A, sẽ đi liền sao? Ngươi phải hoàn thành nhiệm vụ gì ? Có nguy hiểm không?” Tuy rằng đối với Ý Nhân sắp rời khỏi có chút luyến tiếc nhưng hắn quan tâm an nguy của Ý nhân hơn.

” Là giáo sư phụ đạo, không có gì nguy hiểm.” Nghe được Vân Hàm Phong quan tâm, trong lòng hắn rất ấm áp.

” Không nguy hiểm a, vậy là tốt rồi, có cần chuẩn bị gì không? Ta gọi người đi chuẩn bị cho ngươi, ngươi thân thể nhược, đi đến tinh cầu xa lạ có thể thích ứng không được. Diệp Đàn sẽ đi theo chiếu cố ngươi.” Đối với Ý Nhân, hắn luôn luôn yên tâm, duy nhất không yên tâm chính là thân thể suy nhược của hắn.

” Không cần phải chuẩn bị gì cả, xong hết rồi. Diệp Đàn? cho hắn đi theo cũng tốt, ta vừa lúc có một số việc muốn hắn làm.” Nghĩ đến tinh cầu gxj365 có hoàn cảnh cùng Lam Tinh hoàn toàn bất đồng, lực hấp dẫn so với Lam Tinh mạnh hơn một phần ba, hơn nữa rất lạnh, có thể lúc đầu hắn sẽ không quen. Mặt khác công vụ của gia tộc cũng cần người phụ trách liên lạc nên hắn vui vẻ nhận lời.

” Phụ……” Đang muốn nói chuyện, thẻ nhiệm vụ trước ngực kêu lên. Nguyên lai là thời gian không đủ, nếu không trở về liền không kịp thời gian. Nếu tới rồi thời điểm còn chưa đến học viện được xem là nhiệm vụ thất bại, hắn cũng không muốn ở học viện ngốc thêm ba năm, vội vàng hướng phụ thân cáo từ, liền mang theo Diệp Đàn chạy về học viện……


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.