Phùng Lãnh Nhi rút tay mình lại, tên anh cũng thật đặc biệt, ngay cả tướng mạo cũng mang dáng vẻ của người phương Tây, hơn nữa tên anh thực quen tai, giống như đã nghe qua ở nơi nào.
Cô lễ phép gật đầu, cố ý bỏ qua cái nhìn chăm chú nóng rực của anh.
Nghiêm tổng thấy Hàn Lan Uy nhìn chằm chằm Phùng Lãnh Nhi liền nói lấy lòng
. Phùng Lãnh Nhi không chỉ xinh đẹp mà còn quản lý công ty rất tốt, rất giống bố cô ấy, tôi và bố cô ấy là bạn bè, đã biết cô ấy từ nhỏ đến giờ.
Hàn Lan Uy không có ý kiến gì, anh chỉ nhướng mày, lộ ra một nụ cười mê người
. Tôi nghĩ mọi người đã đói rồi ! Chúng ta không nên để bụng trống mà bàn chuyện làm ăn.
Anh giơ tay lên gọi phục vụ.
Nghiêm tổng vội phụ họa theo nói
. Đúng đúng, trước tiên ăn no đã rồi nói, bữa tiệc này tôi mời khách, xin hai vị đừng khách khí.
Phùng Lãnh Nhi không biết làm sao đành phải theo, nói thực ra cô căn bản ăn không vô, thầm nghĩ làm sao nhanh chóng đặt bút ký hợp đồng này, cô đã theo đuổi Nghiêm tổng hơn một tháng, việc kéo dài thời gian này đã phá vỡ kỉ lục chậm ký kết hợp đồng của cô.
Mọi người dùng cơm xong, nhà hàng phục vụ cà phê, Hàn Lan Uy nhàn nhã nhấm nháp, ánh mắt lướt nhìn mọi người, khi đi qua Phùng Lãnh Nhi, đôi mắt màu đồng của anh trầm lại.
Anh xác định được cô chính là cô gái đã cướp đi chỗ đậu xe, đến gần thấy cô càng đẹp đến chết người.
Tuy biểu hiện bề ngoài của cô thật hào phóng nhưng đôi mắt lại tỏa ra khí chất lạnh lùng, lúc lạnh lúc nóng, người khác không thể nắm bắt được.
Phùng Lãnh Nhi hít sâu một hơi, cô không có thời gian để tiếp tục ở lại đây dây dưa với bọn họ
. Nghiêm tổng, đề án lần trước cùng báo giá ngài đã xem qua, không biết ngài có quyết định thế nào ?
Nghiêm tổng kéo kéo cà vạt, vẻ mặt có chút mất tự nhiên, ông thoáng nhìn Hàn Lan Uy, chậm rãi nói
. Lãnh Nhi, e là có lỗi với cô, theo lập trường của công ty chúng tôi, hợp tác với Hàn tiên sinh sẽ có nhiều ưu đãi hơn.”
Phùng Lãnh Nhi tuy đã có chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn tức giận không thôi nhưng cô không biểu hiện gì, quay sang nhìn chăm chú nhìn Hàn Lan Uy, vứt cho anh ta một nụ cười ngọt chết người nhưng ẩn chứa địch ý.
. Thật tốt, Hàn tiên sinh không biết anh đã cho Nghiêm tổng những ưu đãi gì ?
Nghiêm tổng vẻ mặt càng xấu hổ, ông khẩn trương nhìn Hàn Lan Uy, định nói gì đó nhưng lại bị Hàn Lan Uy lấy tay ra hiệu nên thôi.
. Không có gì, Phùng tiểu thư hẳn cô cũng biết, chỉ là cho họ một không gian rộng lớn hơn mà thôi.
. Nói vậy anh nhất định có một không gian vô cùng bao la rộng lớn ?
Hàn Lan Uy đưa mắt nhìn cô, trong mắt hiện lên một tia nguy hiểm. Cô gái này miệng lưỡi thật lợi hại.
. Nói đến không gian, tôi có một vấn đề muốn thỉnh giáo, ở Đài Bắc thực sự không đủ chỗ đậu xe cho các loại xe Bentley phải không ?
Anh vẻ mặt tự hỏi, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhẹ.
Nghiêm tổng hơi khó hiểu lên tiếng nói
. Không thể nào! Hẳn là không có vấn đề gì, chỉ có phí hơi đắt một chút mà thôi.
Hàn Lan Uy ra vẻ vô tội đáp lại
. Mới vừa rồi khi đậu xe, chúng tôi bị một cô gái nhanh chân giành trước, cô ấy cho rằng xe Bentley không còn dùng được.
. Sao lại có chuyện này, ai nói xe Bentley không còn dùng được ?
Nghiêm tổng vẻ mặt bất mãn gầm lên.
Phùng Lãnh Nhi trừng mắt liếc Hàn Lan Uy một cái. Hừ ! Đừng nghĩ như vậy là dọa được tôi, những ấn tượng tốt ban đầu đối với anh cũng biến mất không còn.
. Tôi cảm thấy những lời này lại rất có lý.
Phùng Lãnh Nhi di chuyển đôi mắt hạnh đen láy đầy ý cười nhìn sang Nghiêm tổng, rất nhanh Nghiêm tổng cũng đáp lại bằng một nụ cười trên mặt.
. Nghĩ lại xem, Đài Bắc giao thông đông đúc như vậy, không gian lại nhỏ hẹp, xe Bentley tuy rất đẹp nhưng lại không bằng với loại xe nhỏ, cơ động linh hoạt. Hiện tại chúng ta đang chuộng hiệu quả sử dụng, chỉ đạt phương diện dễ nhìn là không dùng được.
Phùng Lãnh Nhi nói xong ý kiến của mình, đôi mắt hạnh khiêu khích đảo qua Hàn Lan Uy.
Hàn Lan Uy hai mắt nheo lại, cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười, cho tới bây giờ không có cô gái nào nói chuyện với anh như vậy.
Anh nghĩ con gái Phương Đông hẳn là phải dịu dàng đoan trang, không biết bên cạnh mình là một đóa hồng như thế nào đây.
Phùng Lãnh Nhi cố ý lơ đi ánh mắt sáng ngời truyền đến mình.
. Một khi đã như vậy thì tôi cũng không miễn cưỡng Nghiêm tổng, hy vọng lần sau lại có cơ hội hợp tác, tôi phải đi rồi !
Nói vừa xong, cô lập tức đứng dậy, sau đó chuyển sang hướng Hàn Lan Uy:
. Thật vui được biết anh, tạm biệt !
Nghiêm tổng thấy ánh mắt của anh:
. Lãnh Nhi hiện tại rất nổi tiếng trong giới doanh nhân Đài Bắc, rất nhiều công tử con nhà danh giá đều quỵ lụy dưới chân cô ấy.
Nghiêm tổng tiếp tục a dua nói:
. Bố của cô ấy Phùng Hữu Bang cùng tôi quen biết rất thân, tôi có thể giới thiệu giúp ngài.
. Phùng Hữu Bang ?
Hàn Lan Uy đối với cái tên này rất quen thuộc, trước khi về đây đích thân anh đã tiến hành thăm dò các đối thủ cạnh tranh, kỳ thật công ty của Phùng Hữu Bang chỉ còn lại là một cái vỏ ốc không xác.
Nhưng anh không nghĩ là sẽ nói chuyện này cho Nghiêm tổng biết.
. Tối hôm nay, Công ty Chấn Long sẽ làm một buổi tiệc chiêu đãi ngài, Hữu Bang nhất định sẽ đến dự, đến lúc đó tôi sẽ giới thiệu giúp ngài.
Cô thư ký của Nghiêm tổng thấy có chút không vừa ý, mở miệng nói
. Hàn tiên sinh nên cẩn thận một chút.
. Sao lại nói vậy ?
. Trong giới xã giao ai cũng biết thủ đoạn dụ dỗ đàn ông của Phùng Lãnh Nhi vô cùng cao minh, không đếm được có bao nhiêu đàn ông bị cô ta xoay chuyển, thậm chí còn có người vì cô ta mà tự sát.
Thật sụ có chuyện này sao Hàn Lan Uy lại càng có hứng thú với Phùng Lãnh Nhi hơn nữa.
. Hoàn toàn là sự thật, mọi người đều biết chuyện này, còn có một người vừa mới mở công ty vì cô ta mà uống rượu rồi đâm xe, thế nhưng cô ta không hề đi thăm hỏi giống như chuyện này không liên quan đến mình, thật ngưỡng mộ giả tâm của cô ta…
Cô thư ký thao thao bất tuyệt nói, hoàn toàn không chú ý tới Nghiêm tổng sắc mặt xanh mét.
. Đủ rồi, từ khi nào mà cô trở nên nhiều chuyện như vậy !
Nghiêm tổng lạnh lùng quát. Cô thư ký hiển nhiên là ngậm miệng lại.
Hàn Lan Uy đột nhiên đứng lên:
. Nghiêm tổng, việc chúng ta bàn đã xong, cứ việc theo lời giao ước mà tiến hành. Việc chuyển giao quyền cổ đông, hẹn một ngày tôi đến văn phòng ký kết hoàn thành thủ tục, không thể chậm trễ, nếu có hậu quả gì tôi không chịu trách nhiệm.
Hết chương 6