Khiêu Khích Bên Người

Chương 21



Ngay khi tính nhẫn nại của Trâu Nhạc sắp hết, điện thoại của hắn bỗng có cuộc gọi đến.

Là từ một dãy số xa lạ.

Trâu Nhạc mang theo hoài nghi nhấc máy, đầu dây bên kia là tiếng hét to của Sở Hàm.

“Trâu Nhạc! Nghe thấy tôi nói gì không?”

Trâu Nhạc nhíu mi, theo bản năng cũng đề cao thanh âm. “Nghe được”.

“Anh có thể giúp tôi một chuyện được không!”

“Hiện tại cậu đang ở đâu?”

“…… Anh đến công ty tôi, tìm một người…. nói là kho hàng ở ngoại thành xảy ra chuyện, bảo người phụ trách mau tới đây!” Thanh âm Sở Hàm càng ngày càng lớn, nói xong lời cuối cùng còn có cảm giác như người mắc chứng cuồng loạn.

Sắc mặt Trâu Nhạc ngày một khó xem, chờ bên kia nói xong, hắn lại giương cao giọng hỏi lại. “Rốt cuộc hiện tại cậu đang ở đâu!”

“Anh nói cái gì?”

“Tôi hỏi hiện giờ cậu đang ở đâu!”

Thật vất vả mới nghe rõ lời Trâu Nhạc nói, Sở Hàm bất đắc dĩ vuốt nước mưa trên mặt. “Tôi đang ở ngoại thành phía Bắc, kho hàng của công ty bị ngập nước mưa, tôi nhận được điện thoại nên đến đây xử lý, nhưng không ổn lắm, toàn bộ đều ướt sạch rồi!”

Rất nhiều đồ trong kho hàng đều là đồ gỗ.

Bị ngâm ướt như vậy một đêm, chắc chắn sẽ hỏng hết.

Trước khi Sở Hàm tan ca thì nhận được điện thoại, lúc ấy cả công ty y không tìm được một quản lý sự vụ nào, không còn cách nào chỉ có thể kéo lái xe và quản lý kho hàng cùng đi, bởi vì phải kiểm tra đối chiếu tổn thất, cần có thêm người khác ở hiện trường ký tên. Kết quả tới nơi rồi mới phát giác tình huống so với dự tính của bọn họ còn kinh khủng hơn. Lái xe cùng quản lý kho hàng sau khi ném lại một câu bảo đi tìm người giúp thì không còn thấy tung tích đâu. Một mình Sở Hàm chờ đến mười giờ, vất vả mãi mới kết nối được điện thoại.

Nhưng tạp âm quá lớn, tiếng người nói thì lại quá nhỏ.

Đã thế điện thoại của y đã dính nước báo hỏng, ngay cả mở máy cũng không được.

Vốn dĩ y gọi cho Nhâm Kiệt, nhưng điện thoại Nhâm Kiệt không liên lạc được, Lý Chu Dương cũng không biết đang làm gì mà mãi không nghe máy. Cuối cùng không còn cách nào, y mới phải gọi cho Trâu Nhạc nhờ hắn giúp.

Nghe xong địa chỉ Sở Hàm nói lại, Trâu Nhạc không chút do dự trực tiếp cúp máy.

Lấy ra cái túi du lịch, tuỳ tiện nhét vào chút đồ ăn cùng một bộ quần áo, vừa ra đến cửa, Trâu Nhạc nghĩ nghĩ một chút, cuối cùng vẫn mang theo hai con cua.

Sau đó bất chấp cơn mưa to mà lái xe về hướng Bắc ngoại thành.

Trên đường cao tốc có rất nhiều vũng nước đọng không đi được, Trâu Nhạc chỉ có thể tìm đường nhỏ để đi. Mưa gió quá lớn, tầm nhìn mơ hồ, cơ hồ là không thấy đường đi đâu.

Sở Hàm bị Trâu Nhạc cúp máy còn đang chẳng hiểu ra làm sao, nhưng tạp âm điện thoại thật sự quá nhiều, y cũng chịu không nổi, chỉ có thể tiện tay ném sang một bên. Mực nước trong kho hàng đã dâng lên đến thắt lưng, cứ tiếp tục như vậy, không có ai tới đây thì y sẽ chết chắc. Xui xẻo nhất chính là cửa ra ngoài duy nhất đã bị kẹt, vừa rồi y lăn qua lăn lại nửa ngày mà vẫn không dịch chuyển được.

“Đậu má, chẳng lẽ cứ như vậy anh dũng hy sinh vì nhiệm vụ?” Sở Hàm bất đắc dĩ lẩm bẩm một câu, xắn lên tay áo đã ướt đẫm, tìm một chỗ cao ngồi xuống, sau đó ngồi vắt quần áo.

Nhà kho này thật sự không xong rồi.

Phía dưới ngập nước, trên mái thì dột.

Căn bản chẳng khác gì cái động Thuỷ Liêm.

Thời gian trôi qua, Sở Hàm cũng chẳng còn ý niệm gì nữa, ánh đèn trong nhà kho lờ mờ, đợi quá lâu, nhìn cái gì cũng thấy hoa mắt.

Nghe tiếng mưa bên ngoài hoàn toàn không có dấu hiệu nhỏ đi, nhưng may là nước trong kho hàng không tiếp tục dâng lên, vẫn ở mức như lúc trước, cũng không thấy rút đi.

Cũng may là hiện tại nhiệt độ không quá thấp.

Bằng không, không chết đuối thì cũng chết cóng.

Ý thức trong lúc chờ đợi dần trở nên chết lặng, qua thật lâu thật lâu sau Sở Hàm mới nghe được có tiếng người đang phá cửa, y nhìn qua phía cánh cửa, cùng với tiếng động càng lúc càng lớn, thoáng chốc cửa sắt đã được cạy mở ra.

Cửa mở rồi, nước cũng rút đi không ít, Sở Hàm lội nước đi ra, mấy lần suýt nữa bị trượt ngã, may mà y phản ứng nhanh.

Ra khỏi nhà kho, người đứng bên ngoài hoàn toàn vượt khỏi suy đoán của y.

“Trâu Nhạc?!”

Đối phương cũng là một thân nhếch nhác.

Tuy rằng mặc áo mưa, nhưng vừa rồi mở cửa bị nước tràn ra, nửa người bên dưới của hắn cơ hồ cũng đã ướt đẫm, trong tay còn cầm một cây gậy sắt, thấy Sở Hàm đi ra, hắn rốt cuộc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Không nói hai lời liền đem người ôm lấy.

“Tiên sư nhà cậu, hơn nửa đêm còn muốn tự giày vò mình!”

Sở Hàm đột nhiên bị kéo qua ôm, thiếu chút nữa thì sặc chết. Ngọ ngoạy nửa ngày mới đem chính mình thoát khỏi lồng ngực Trâu Nhạc, y cau mày cười khổ. “Tôi mà biết tình trạng chỗ này thảm như vậy, có nói gì tôi cũng không thèm đi”.

Y đâu có ngại mình sống quá dài.

Trâu Nhạc thấy sắc mặt y xanh xao, đem ô che cho y, sau đó kéo y rời đi. “Nơi này xe không vào được, tôi đi bộ vào đây, mau ra xe đã, không thể ngây người ở đây được”.

Dưới chân đều là đất bùn nhão.

Cơn mưa này mà cứ kéo dài, không ai biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.

Bình thường, nhà kho đều được để ở mấy nơi thâm sơn cùng cốc, chim không thèm ị gà không thèm đẻ.

Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, kêu trời trời không thấu kêu đất đất không hay.

Sở Hàm cũng biết đây là tình huống xấu, đi theo Trâu Nhạc cùng nhau ra ngoài. Trâu Nhạc cầm đèn pin, qua nửa giờ mới tới được nơi dừng xe.

Trâu Nhạc mở cửa xe liền đem Sở Hàm nhét vào.

Thuận tiện đem áo mưa vứt đi.

Xe hắn vẫn không khoá.

Hệ thống sưởi trong xe được mở từ trước nên rất ấm áp, Trâu Nhạc lấy túi du lịch ở ghế sau, rút quần áo ra ném cho Sở Hàm. “Mau thay đồ đi!”

Sở Hàm cũng không khách khí, ngồi trong xe vật lộn thay áo.

Chờ cho trên người khô gần hết, Sở Hàm thở dài một hơi tựa vào ghế xe, nhắm mắt giải toả căng thẳng suốt mấy tiếng đồng hồ.

Trâu Nhạc cũng không hé răng, khởi động xe chậm rãi rời đi.

Lúc hắn cuống cuồng rời khỏi nhà đã quên không mang theo quần áo của mình, hiện tại trên người cứ dính dính ướt ướt, rất khó chịu.

Sở Hàm nghỉ ngơi một chút, sắc mặt cũng đã khôi phục vài phần, quay đầu nhìn Trâu Nhạc. “Sao anh lại tới đây?!”

Đối phương không quay đầu qua.

Chính là đáp trả lại bằng hai chữ ngắn gọn. “Lo lắng”.

Đáp án quá trực tiếp khiến Sở Hàm sửng sốt một chút, nhất thời không biết phải phản ứng như thế nào.

Qua hồi lâu mới thốt ra được câu cảm ơn.

Xe chạy chưa đến bốn mươi phút đã dừng lại, Sở Hàm nhìn khung cảnh hỗn độn bên ngoài qua màn mưa dày đặc. “Chuyện gì vậy?”

Trâu Nhạc cau mày. “Chắc là kẹt xe”.

Lúc hắn đi đã rất khó khăn, đường chính thì tắc đến rối tinh rối mù, mấy chỗ khác chỉ có hơn chứ không có kém.

Bỏ phanh tay, Trâu Nhạc rốt cuộc cũng quay đầu nhìn Sở Hàm.

“Chờ xem thế nào, có lẽ còn kéo dài….”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.