Lôi Kình nghe thấy lời nói của Lãnh Tâm, do dự chừng mấy phút, cưới cô ấy? Chuyện này tuyệt đối không thể nào, cô và anh, ban đầu cũng chỉ là quan hệ chơi đùa qua đường, về phần đứa bé, đây là chuyện hoàn toàn ngoài ý muốn, anh chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ để bất kỳ người phụ nữ nào mang thai con của anh, nhưng cô vẫn cho rằng, đứa bé trong bụng chính là con anh.
"Lãnh Tâm, đừng ép anh, anh không thể nào lấy em!” Lôi Kình cau mày nhìn cô, cô phải là người hiểu rõ hơn ai hết, thế nhưng vì sao hết lần này đến lần khác lại ép buộc anh phải lấy.
"Được thôi! Em biết rồi! Lôi Kình, hãy nhớ rằng em yêu anh, yêu đến phát điên rồi!” Dứt lời, Lãnh Tâm cầm lấy áo khoác, đi ra khỏi biệt thự.
"Em muốn làm gì?" Lôi Kình nhìn Lãnh Tâm đi ra ngoài, đứng dậy hỏi, hiện giờ anh phải trông chừng cô gái này từng giây từng phút, bằng không, người nguy hiểm nhất chính là Tô Lạp, bây giờ cô nhóc kia vẫn còn đang hiểu lầm đây là bạn gái của anh.
Lãnh Tâm cũng không quay đầu lại, đi một mạch ra khỏi biệt thự, trước nhà để xe, chiếc xe thể thao này cũng được nghỉ ngơi mấy tháng nay rồi, Lãnh Tâm điều khiển như điên, lao thẳng ra cổng chính.
Lôi Kình nhíu mày nhìn theo Lãnh Tâm, trở vào trong, bấm số điện thoại nhà Tô Lạp, một hồi lâu mà không ai nghe máy.
Lôi Kình theo sát phía sau, lái xe ra khỏi biệt thự, nhưng mà kỹ thuật của Lãnh Tâm không ai có thể sánh bằng, lúc Lôi Kình ra đến căn bản đã chẳng còn nhìn thấy bóng dáng cô ta.
Buổi tối, ở phi trường. . . . . .
Mẹ Tô Lạp và một nhóm các ông các bà cùng tuổi vừa hạ cánh xuống sân bay, những người khác đã có người thân đến đón, nhưng riêng mẹ Tô Lạp lại không nhìn thấy bóng dáng con gái mình đâu.
Kéo rương hành lý đi ra khỏi sân bay, vừa ra cửa.
"A! Mẹ! Con tới đón mẹ rồi!" Vừa ra cửa đã bị sự xuất hiện bất thình lình của Tô Lạp dọa cho giật nảy mình.
"Con bé này sao thế? Không đi vào bên trong, ở đây làm gì? Dọa mẹ con sợ hết hồn!” Mẹ Tô Lạp vỗ ngực, thật sự đã bị cô dọa sợ.
"Không phải đâu! Không phải cố ý, điện thoại của con bị hư, không liên lạc với mẹ được, sợ đi vào đụng phải nhiều người quá tìm không ra, cho nên chỉ có thể chờ ở cửa, con sẽ không bỏ sót được từng người đi qua!” Tô Lạp dẩu môi nhìn mẹ.
"Mẹ nên khen cái đầu của con thông minh hay là đầu đất đây?” Mẹ Tô Lạp ném rương hành lý sang cho cô, lắc đầu một cái đi ra.
"Mẹ chờ một chút!" Tô Lạp kéo rương hành lý đi theo.
"Xe ở chỗ này!" Tô Lạp kéo mẹ đến gần xe của Thân Triết Huân, mẹ cô nhìn lên nhìn xuống đánh giá cậu ta vài lần, cuối cùng ánh mắt rơi vào chiếc xe kia, khi nhìn thấy đuôi xe bị đụng đến thảm hại không còn hình dáng, che miệng nhìn Tô Lạp.
Tô Lạp ngượng ngùng cười cười, ý bảo mẹ lên xe.
Thân Triết Huân vốn dĩ muốn bắt chuyện, nhưng lại bị nét mặt chốc chốc lát lát lại thay đổi của mẹ Tô Lạp làm cho sợ hãi, đành nuốt lời nói ngược vào trong.
Chiếc xe màu đen chạy ong ong trên đường lớn, Thân Triết Huân không dám nói lời nào, không biết vì sao, vừa nhìn thấy mẹ của Tô Lạp đã căng thẳng muốn chết.
Tô Lạp ngồi ở phía sau, lơ đãng liếc nhìn ra dòng xe bên ngoài, không biết cảm giác trong lòng mình là như thế nào, bây giờ, đoán chừng anh đã mua ô mai xong rồi, một nhà ba người ngồi ăn vui vẻ? Sau đó ngồi ở bên ngoài ngắm trăng nước, vân vân mây mây gì đó.
"Làm gì?" Tô Lạp hét lên một tiếng, rõ ràng cho thấy rất tức giận.
Mẹ Tô Lạp bị hét mà sững sờ, nhất thời cơ thể ngã về phía ngược lại, con bé này lấy đâu ra tính khí nóng nảy như vậy?
Tô Lạp thấy dáng vẻ của mẹ mình, biết âm thanh vừa nãy hình như quá lớn, đều do nghĩ đến đôi nam nữ đáng ghét kia mà tức giận, tình yêu này của cô so với bọt biển cũng không bằng, đến nhanh, mà đi cũng quá nhanh, mẹ nó, giống y như là mang thai ngoài ý muốn!
Xoay người nhìn bà: “Mẹ, con xin lỗi, con…..Vừa rồi con bị mất hồn, mẹ nói, mẹ nói đi!”
"Mẹ còn tưởng rằng con bé này nghĩ về mấy thứ không sạch sẽ gì đó?” Mẹ Tô Lạp sợ hãi, quan sát cô.
"Ha ha!" Thân Triết Huân đang lái xe, không nhịn được cười lên hai tiếng.
Tô Lạp len lén thở ra một hơi hờn dỗi: “Nào có?"
"Lạp Lạp nè, con biết cậu thanh niên lái xe kia sao? Là thợ sửa xe hơi hả?” Mẹ Tô Lạp nhỏ giọng hỏi thầm bên tai cô, không dám để Thân Triết Huân nghe thấy.
"À? Ha ha" Tô Lạp cười to lên. Mẹ của cô thật là tài tình, Thân Triết Huân nhìn giống thợ sửa xe hơi ở điểm nào vậy kìa? Là ăn mặc sao? Cách ăn mặc cũng đâu có giống với bác sửa xe ở đầu ngõ, còn dáng người đó hả? Nhìn cũng rất tốt, làm sao lại biến thành thợ sửa xe được chứ?
"Con bé này đang cười gì vậy? Mau nói xem, đây là quan hệ gì?” Mẹ Tô Lạp nhíu mày nhìn cô, bà cảm thấy con bé này cùng với cậu thanh niên đó không hề khách sáo với nhau, đây không phải là chuyện gì tốt.
"Mẹ! Con nhịn cười không được, mẹ trở về, vừa lên tiếng, tâm tình con gái của mẹ lập tức trở nên tốt hơn!” Tô Lạp nhịn không được, cười đến đau cả bụng rồi, cô thật sự muốn biết tại sao mẹ mình lại nghĩ thằng nhóc khá đẹp trai này là một thợ sửa xe hơi cơ chứ?
Thân Triết Huân đang lái xe, đối với chuyện mẹ con bọn họ nói gì phía sau cũng hòan toàn không biết, không dám tùy tiện hỏi, chỉ là, thấy Tô Lạp cười vui vẻ như vậy, cậu cũng rất vui.
Giữa bầu không khí kỳ lạ, xe chạy đến nhà của Tô Lạp ở Tứ Hợp Viện, nhưng mà xe không thể vào được, Thân Triết Huân mở lời muốn giúp đưa hành lý vào trong.
Bên trong con hẻm chật hẹp, Tô Lạp cũng không nhịn được nữa: “Mẹ, tại sao mẹ lại nghĩ Triết Huân là một thợ sửa xe hơi vậy? Cậu ta giống ở điểm nào? Đẹp trai chói sáng như ánh mặt trời, con nhìn không ra.”
Mẹ Tô Lạp liếc mắt nhìn cô: “Không phải thợ sửa xe hơi sao? Trước đó mẹ còn thấy chiếc xe kia bị đụng chẳng ra hình dáng gì! Không phải là tạm thời lấy đại một chiếc đang sửa ở trong tiệm rồi lái đi hả?”
"Ha ha. . . . . ." Tô Lạp che miệng, vẫn là không nhịn được, cười to: "Mẹ, mẹ thật là tài, đó là xe của cậu ta, bị người khác đụng phải, người ta là thiếu gia thứ thiệt, cũng không phải thợ sửa xe hơi như mẹ nói!”
"Mẹ hiểu lầm! Chỉ là, bị đụng thành như vậy rất đáng tiếc!” Mẹ Tô Lạp lắc đầu một cái.
"Nhà ở trước mặt rồi, con đi tiễn cậu ta đi! Tối nay về gặp mẹ, đứa trẻ này cũng khá tốt!” Mẹ Tô Lạp cười cười, một mình đi vào trong sân.
"Dạ!” Tô Lạp giúp mẹ mang cái rương vào bên trong viện, sau đó xoay người đi tìm Thân Triết Huân.
***
"Đi! Đi uống rượu!" Tô Lạp mở cửa xe, rất tự nhiên hạ ghế ngồi xuống, nằm dựa lưng ra sau, bắt đầu trầm tư.
Thân Triết Huân không hỏi nhiều, lái xe vào trong trung tâm thành phố.
Trong quán rượu, Tô Lạp nhìn Thân Triết Huân, uống say đến nỗi mắt lờ đờ, nói năng mơ hồ: “Làm sao em lại tốt bụng như vậy, lúc nào cũng giúp chị? Không phải đang ôm mục đích gì xấu xa chứ?”
Thân Triết Huân cười: "Nào có mục đích xấu gì, việc xấu xa nhất mà đàn ông đối với phụ nữ cũng chỉ có chuyện đó thôi, với lại, trong lòng chị gái đã có người khác rồi, em đi quấy rối làm gì? Chờ đến khi trong lòng của chị không còn ai nữa, lại đến tìm em, khí đó em vừa kịp trưởng thành!”
"Vậy bây giờ chỉ gả cho em có được hay không? Chiếm hữu trước, còn lại sau này hãy nói!" Tô Lạp nhìn Thân Triết Huân, nhíu mày.