Khiếu Kiếm Chỉ Giang Sơn

Chương 25: Bước ngoặt



Ba người từ trên không phiêu nhiên đáp xuống trước người Tiêu Sơ Lâu, Hoa Lâm Hạo và Tuyết Nhai thì không nói, người còn lại quả đúng là Hạ Kiệt.

Tầm mắt của Tiêu Sơ Lâu và Hạ Kiệt tương giao, thấy gương mặt cuồng ngạo của đối phương lộ ra một mạt lo lắng cùng bội phục khó mà phát hiện, Tiêu Sơ Lâu giật mình, lúc này cũng không thể nghĩ thêm gì nữa, nhàn nhạt nói với ba người: “Cẩn thận.”

Hoa Lâm Hạo cười hết sức xán lạn, rồi lại hết sức lạnh lùng: “Giao cho chúng ta.”

Tuyết Nhai là người đầu tiên lao ra, trường tiên bay lượn cơ hồ như muốn hóa thành một con phi long màu đỏ sậm, nơi nơi vang lên tiếng kêu thảm thiết không ngừng.

Hạ Kiệt cầm trong tay một thanh bảo kiếm ánh lên lam quang, hắn nhưng thật ra vẫn án binh bất động, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Huyền Lăng Huy đứng ở xa xa đang được hắc y tử sĩ chặt chẽ bảo vệ, tay phải càng nắm càng chặt, trong mắt nổi lên sát ý dày đặc. Hắn trước đây tuy bị Huyền Lăng Huy truy sát, nhưng Huyền Lăng Huy chưa hề thấy qua mặt hắn, lúc này đây tất nhiên không nhận ra.

Hạt mưa lạnh như băng lách tách rơi xuống, không có tí nào muốn dừng lại, trái lại còn có chiều hướng càng rơi càng lớn, bùn đất dưới chân lầy lội không chịu được, một ít cát sỏi xung quanh đều trôi đi mất, máu loãng giàn giụa, vô cùng thê thảm.

Tiêu Sơ Lâu nâng Huyền Lăng Diệu dậy, dù sao cũng đã có bọn Hoa Lâm Hạo yểm hộ, hắn nhanh chóng vận chân khí, vì y chữa thương.

“Ta không sao.” Huyền Lăng Diệu nhìn hắn lắc lắc đầu, sắc mặt dần dần tái nhợt, ánh mắt chậm rãi chuyển về phía ba người thanh niên mạnh như vũ bão kia, đạm đạm cười nói, “Rốt cuộc cũng tới.”

Tiêu Sơ Lâu có chút kinh ngạc, lập tức hiểu được: “Bọn họ đã hội họp với ngươi từ trước sao?” Thảo nào người này dám dũng cảm lên núi một mình, nguyên lai đã có chuẩn bị từ trước…

Huyền Lăng Diệu gật đầu, lại nhìn xuống dưới chân núi, chân mày hơi nhíu lại.

Khuôn mặt và quần áo của hai người đều bị nước mưa thấm ướt, trên đỉnh núi lại lạnh đến thấu xương, nhiệt độ cơ thể không ngừng theo máu từ vết thương trôi đi, nếu còn tiếp tục như thế, cho dù không chết cũng đã muốn đi mất nửa cái mạng. Tiêu Sơ Lâu cảm giác được ngón tay của đối phương cầm lấy cánh tay mình đang run lên nhè nhẹ, không khỏi đem nam nhân ôm sát vào trong lòng, lại cảm thấy thân thể Huyền Lăng Diệu căng chặt một chút, liền dần dần thả lỏng không hề động đậy.

Mãi đến khi ba người này xuất hiện, thần bí nhân vẫn ẩn náu trong rừng tựa hồ mới có chút động tác, mấy tên võ lâm cao thủ chỉ cần tới gần rừng cây một chút liền ngay lập tức mạc danh kỳ diệu mà ngã xuống đất chết, nháo đến nhân tâm hoảng sợ, cộng thêm mấy người của Tiêu Sơ Lâu, nhân số tuy ít nhưng đều là nhân vật đỉnh đỉnh khó chơi, khiến bọn người kia càng thêm e ngại.

Biết thần bí nhân này đang giúp đỡ mình, Tiêu Sơ Lâu và Huyền Lăng Diệu đều có chút kinh ngạc, nhưng đối với thân phận của người nọ lại có phần nghi hoặc.

Băng Đế thấy sự tình càng ngày càng không ổn, tuy rằng nhân số phe mình nhiều hơn so với đối phương, thế nhưng tình thế càng ngày càng hướng về phía Huyền Lăng Diệu, nếu còn tiếp tục như vậy thì thật sự không ổn, lập tức nói với Huyền Lăng Huy: “Điện hạ, không bằng người đi trước một bước, nơi này đã có ta chống đỡ.”

“Hừ!” Hai mắt Huyền Lăng Huy hầu như muốn phun ra lửa, cơ hội tốt như vậy cư nhiên lại bị tên Sở Khiếu kia phá hỏng! “Ta không cam lòng! Không cam lòng! Trình Giản đâu?! Ngự lâm quân vì sao còn chưa tới?! Hai vạn tinh binh lẽ nào không đối phó nổi với một vạn người Phi Long quân sao?!”

Băng Đế nói: “Có thể đã bị Bắc Đường Ngang kéo dài thời gian, không thể đến đây hộ giá, điện hạ hãy đi trước đi.”

Huyền Lăng Huy cắn răng nhìn tên sát tinh ở đằng kia đã phá hư chuyện tốt của hắn, hừ lạnh một tiếng, cuối cùng gật đầu đi trước.

Bỗng nhiên trước mắt xuất hiện một đạo bóng đen chặn ngang lối đi.

“Chạy đi đâu?”

Huyền Lăng Huy kinh sợ nhìn nam nhân một thân lam y trước mắt: “Ngươi là ai? Còn không mau mau tránh ra!”

Một đạo sấm chớp cắt ngang bầu trời đen kịt, khuôn mặt lãnh ngạo tuấn tú của Hạ Kiệt trong nháy mắt bị chiếu rọi đến trắng bệch, trong tay là bảo kiếm phản chiếu tinh mục ánh lên hàn quang của hắn, hắn cuồng nhiên cười to: “Ta tới lấy cái mạng chó của ngươi!”

Lời còn chưa dứt, mũi nhọn màu lam của bảo kiếm đã mạnh như vũ bão mà hướng về phía Huyền Lăng Huy!

Nhưng mà thế tới của hắn mặc dù mãnh, bọn hắc y tử sĩ thủ hạ của Huyền Lăng Huy cũng không phải là hạng người tầm thường, bọn họ liều mạng toàn lực ngăn trở, “Keng keng” mấy tiếng, đều bị lùi về sau vài bước, trường kiếm của Hạ Kiệt vẫn đâm tới, chưa hề nhường nhịn. Huyền Lăng Huy bị kiếm phong lướt qua, khí huyết cuồn cuộn, đương nhiên cũng sẽ không thấy dễ chịu chút nào.

Mưa to tầm tã, chớp điện sấm gào, màn trời mênh mông âm u một mảnh, mơ hồ có một màu đỏ sậm mang theo điềm xấu.

Ngay lúc mọi người đang giương cung bạt kiếm, đại địa dưới chân đột nhiên chấn động không ngớt!

Ai nấy đều sợ hãi, chợt nhìn thấy lưỡng diện cờ xí (cờ xí 2 mặt) dưới chân núi đang thấp thoáng phất phơ trong gió mà đến. Một mặt lá cờ thêu chữ óng ánh vàng, còn mặt kia là hình con rồng màu bạc.

Trong lòng Huyền Lăng Huy biết cường viện đã đến, nửa mừng nửa lo, Băng Đế nhưng lại mơ hồ kỳ quá, vì cái gì Phi Long quân cũng đang lên núi.

“Ha ha ha, ngự lâm quân đã đến, mấy tên phản đồ các ngươi còn gì để nói?!” Huyền Lăng Huy lại khôi phục dáng dấp không ai bì nổi của mình, trong mắt lộ ra hung quang, hiển nhiên là oán hận đã đến cùng cực.

Đỉnh núi vẫn chấn động không ngớt, tựa hồ như không chịu nổi sự tàn sát của móng ngựa cùng mưa gió.

Lưỡng diện cờ xí cách đỉnh núi một khoảng liền ngừng lại, chỉ có mấy vị thủ lĩnh trọng yếu mới được đi lên đỉnh núi.

Bắc Đường Ngang một thân trường bào ngân giáp, Chu Lâm theo bên người, vừa lên núi đã thấy thảm trạng chật vật như vậy, tuy rằng sớm đã chuẩn bị tinh thần, nhưng tình cảnh trước mắt vẫn khiến người giật mình chấn kinh.

“Nhị điện hạ!” Bắc Đường Ngang nhanh chóng tiến lên, ánh mắt nhìn lướt qua người Tiêu Sơ Lâu, lập tức ngưng lại trên người Huyền Lăng Diệu, đau đớn trong mắt chợt lóe rồi biến mất, nửa quỳ trên mặt đất, trầm giọng nói: “Mạt tướng tới chậm, thỉnh điện hạ thứ tội!”

Huyền Lăng Diệu từ trong lòng Tiêu Sơ Lâu đứng dậy, nhưng mà vết thương trên lưng y lại tái phát, đành phải vịn vào người Tiêu Sơ Lâu.

“Bắc Đường tướng quân đến đúng lúc lắm, mau mau đứng lên.”

Ngoại trừ Bắc Đường Ngang và tâm phúc mà hắn mang đến, bên cạnh còn có mấy nam nhân, thân mặc thiết giáp đen sẫm, trong đó có một người mi mục chính trực, trong mắt mơ hồ có vẻ kinh sợ, đứng ra một bước, hướng Huyền Lăng Huy và Huyền Lăng Diệu cung kính ôm quyền nói: “Mạt tướng Minh Vinh, tham kiến Huy điện hạ, Diệu điện hạ! Chẳng hay nơi này đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Không lẽ có kẻ xấu đột kích?!”

Sắc mặt Huyền Lăng Huy vừa mới vui mừng tươi cười nay đã đông lại, thần sắc âm tình bất định nhìn Minh Vinh, lãnh đạm nói: “Sao lại là ngươi, Trình Giản đâu?”

Minh Vinh biến sắc, trầm giọng nói: “Trình thống lĩnh đêm qua ở trong phòng đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, hiện giờ mạt tướng tạm thời đảm nhiệm chức trách.”

“Cái gì?!” Ngoại trừ mấy người Bắc Đường Ngang vừa rồi đã biết được, những người khác đều kinh ngạc không thôi.

Tiêu Sơ Lâu nhìn thần sắc đạm nhiên của Huyền Lăng Diệu, không khỏi có nửa phần kinh ngạc, trong lòng nghĩ thầm, việc kia e rằng đều là do người này đã chuẩn bị từ trước, không khỏi mỉm cười.

Những người còn lại trên mặt vừa buồn vừa vui, vui buồn lẫn lộn.

Rầm rầm —–

Đỉnh núi đang không ngừng rung lên bỗng nhiên lại càng thêm chấn động kịch liệt, mọi người trong lòng đều cả kinh.

Mưa to gột rửa đổ xuống, cuồng phong sấm chớp từng trận từng trận, dưới chân tựa hồ càng ngày càng trơn trượt, đường dốc càng ngày càng nghiêng, bùn cát nhất thời trôi đi cuồn cuộn, cỏ dại nhổ cả rễ, vào lúc này, đất đá ở trên Cổ Phong nham vậy mà lại bắt đầu sạt lở!

Toàn bộ Cổ Phong nham liên tục rung động, cuồng phong mưa rào càng bất lợi, điểu trùng đều kinh sợ mà bay đi mất, phong thanh hạc lệ. Bầu trời phủ một mảng ám hồng, càng khiến nơi này thêm quỷ khí âm trầm, u ám bất minh.

Bùn đất dưới chân chuyển động không ngừng, người chỉ có thể miễn cưỡng đứng thẳng, quân đội của Bắc Đường Ngang và Minh Vinh ở trên đỉnh núi cũng bắt đầu rối loạn.

Minh Vinh cắn răng một cái, lúc này quyết định, hướng về phía hai vị hoàng tử đương triều mới vừa rồi vẫn còn tranh chấp nói: “Nhị vị điện hạ, nơi đây không thể ở lâu, an nguy của điện hạ quan trọng hơn, thỉnh nhị vị ngay lập tức theo tại hạ hồi cung!”

Huyền Lăng Diệu hơi trầm ngâm, nhìn Tiêu Sơ Lâu đang uể oải ở bên cạnh một chút, quả quyết nói: “Không sai, lúc này phải tức tốc rời đi, việc khác hồi cung rồi tính sau.” Lại hướng Huyền Lăng Huy cách đó không xa thần sắc bất minh, lạnh lùng nói: “Hoàng huynh, ngươi thấy sao?” Y vẫn đạm nhiên như trước, hoàn toàn không giống với một người đang bị trọng thương.

“Hừ!” Huyền Lăng Huy liếc mắt nhìn y, cũng không có phản đối.

Hai huynh đệ lúc này đều có tâm tư giống nhau, một ván cờ này cư nhiên lại vì thiên tai náo loạn mà hỏng bét, thật sự là trò cười cho thiên hạ, chỉ là nếu không có tai nạn ngày hôm nay, ai thắng ai thua cũng khó mà nói được…

Tất cả những việc này, quả nhiên là thiên ý.

Huyền Lăng Diệu cũng không quản hắn nữa, nói với Minh Vinh và Bắc Đường Ngang: “Hai người các ngươi tốc tốc truyền lệnh xuống dưới, chỉnh đốn đội ngũ, năm người một hàng, cẩn thận hạ sơn, nếu có gặp chuyện không may cũng có thể giúp đỡ nhau.”

Minh Vinh đang tính chấp tay lĩnh mệnh, Huyền Lăng Diệu đã khoát tay chặn lại: “Không cần đâu, đi mau.”

Huyền Lăng Huy thấy y hoàn toàn không xem hắn là một đại hoàng tử, trong lòng tức giận một trận, lúc này cũng không thể phát hỏa, nặng nề hừ một tiếng, hướng Băng Đế ra hiệu, liền dẫn đầu xuống núi.

Nhưng đến lúc này, Hạ Kiệt mới vừa rồi bị ngăn cản hoàn toàn không để ý đến tình thế, cả đầu nóng lên, trong đôi mắt cuồng ngạo kia mang theo một nỗi cừu hận mà ngay cả hắn cũng không rõ, chăm chăm nhìn Huyền Lăng Huy, bảo kiếm giơ lên, người như thế kiếm, chớp mắt hướng về phía Huyền Lăng Huy…

“–Ngươi!” Mọi người trăm triệu không nghĩ tới tên này lại không sợ chết như vậy, lúc bấy giờ còn có thể đánh lén người khác!

Kiếm đến phía sau Huyền Lăng Huy mới đột nhiên phát giác, cũng đã không tránh kịp, vai phải bất ngờ bị đâm trúng, hắn lảo đảo một cái, hầu như ngã nhào trên đất.

Mọi người đều cực kỳ hoảng sợ, nhưng mà lúc này, đất đá dưới chân lại mạnh tuôn ra, độ trơn trượt càng ngày càng mãnh, địa thế xiêu vẹo, thậm chí còn có người kêu to rớt xuống núi!

Người trên núi còn chưa rút hết, đất đá đã sạt lở!

Bắc Đường Ngang dưới sự kinh hãi vẫn tiếp tục giữ vững lý trí, tay nắm lấy dây cương, đỡ Huyền Lăng Diệu đang trọng thương lên ngựa, những người khác cũng không dám chậm trễ, triển khai kinh công rời đi, hắc y tử sĩ bên kia cũng che chở Huyền Lăng Huy ly khai nơi này, mà mấy hắc y nhân đang giữ chân Hạ Kiệt vẫn còn ở một chỗ, tình thế đồng quy vu tận.

Huyền Lăng Diệu trải qua trận đấu kinh tâm động phách này thì từ lâu đã mệt mỏi không chịu được, tay vô thức hướng về bên trái tìm kiếm, nhưng không bắt lấy được hơi ấm quen thuộc, trong lòng cả kinh, nhìn khắp xung quanh, bỗng nhiên hét lớn: “Sở Khiếu đâu?!”

Sắc trời trước mắt minh diệt bất định, mưa to gió lớn, bóng cây bóng người hai bên đường cứ lay động lắc lư, nhưng đâu có bóng dáng Tiêu Sơ Lâu?

Ngay cả Hoa Lâm Hạo cũng sửng sốt, mới vừa rồi còn thấy Vương gia nhà mình rõ ràng đang ở trước mặt, thế nào đột nhiên đã không thấy tăm hơi?

Ánh mắt Tuyết Nhai đột nhiên chợt lóe nói: “Đằng kia!” Trường tiên của nàng vung lên, hướng về phía Hạ Kiệt đang bị vây quanh.

Tiêu Sơ Lâu đang cùng Hạ Kiệt lưng đối lưng mà đứng, thanh sam lam bào tung bay trong gió, nhãn thần sắc bén giống nhau, đã có chút cảm giác lực bất tòng tâm.

Vào lúc này, đại địa dưới chân mọi người tựa hồ như bị kéo xuống một tầng da, thoáng cái đã trượt xuống dưới chân núi, vô số khối đá ngã nhào, cho dù chỉ là mấy hòn đá nho nhỏ bắn ra cũng đủ để làm da tróc thịt bong.

Sư tử thông hí dài rống vang, nhưng cũng bất lực, mọi người theo bùn cát lực bất tòng tâm mà trượt xuống chân núi, chỉ có thể trơ mắt nhìn một hắc y nhân từ trong rừng rậm phi thân đi ra, đem Tiêu Sơ Lâu và Hạ Kiệt đang dần dần chống đỡ hết nổi mà kéo lên, lại lần nữa ẩn thật sâu vào trong rừng, lấy mấy cây đại thụ làm lá chắn để ngăn chặn tập kích của đất đá sạt lở.

“Sở Khiếu!!!—”

Phía sau truyền đến tiếng kêu gào mang theo run rẩy của Huyền Lăng Diệu, ý thức của Tiêu Sơ Lâu đang từ từ mất đi, rốt cuộc cũng không nghe được.

Cổ Phong nham phụ cận Linh sơn đột nhiên sạt lở, cũng may là đại đội nhân mã đều ở dưới chân núi, người trên núi không nhiều lắm, lại cấp tốc rút lui, nên cũng không có bị thương nhiều lắm, bằng không, không biết có bao nhiêu lời đồn đãi sắp truyền ra nữa.

Có người nói Nhị hoàng tử mất tích mấy ngày nay cùng với Đại hoàng tử Huyền Lăng Huy đồng thời xuất hiện tại Cổ Phong nham, rồi sau đó lại cùng trọng thương mà quay về, thánh thượng long nhan đại nộ, bệnh tình tựa hồ lại nặng thêm vài phần.

Mà thống lĩnh ngự lâm quân, vốn là tâm phúc của Đại hoàng tử – Trình Giản lại chết một cách kỳ lạ, thật khiến mọi người âm vân lung tráo (không rõ trắng đen), nhân tâm hoảng sợ.

Chuyện phát sinh ở trên Cổ Phong nham, người biết nội tình không nhiều lắm, nhưng cũng không ít, cho dù hoàn toàn không biết chuyện cũng có thể đoán ra vài phần, dường như là bí mật mà mọi người đều biết, trước cơn cuồng phong bão táp lặng lẽ tản ra.

Mà Linh sơn tế tổ sắp tới, không biết là từ đâu bắt đầu truyền ra tin đồn, Cổ Phong nham đột nhiên gặp thiên tai, nhật nguyệt biến sắc, chính là xuất hiện điềm xấu, chính là khiến cho thần phật phẫn nộ mà hạ xuống thiên phạt, mũi nhọn đều nhắm thẳng vào nhân vật đi Linh sơn tế tổ, vạn chúng chú mục — Huyền Lăng Huy!

Đối với lời đồn ấy, chúng khẩu nan phòng (nhiều người nói nên khó đề phòng), bè đảng của Đại hoàng tử cũng có gian khổ khó nói, chuyện quỷ thần này tuy nói là vô căn cứ, thế nhưng lại khắc sâu vào nhân tâm. Làm thật tốt để tạo chỗ đứng cho mình, nhưng mà trái lại, cũng có thể là vũ khí sắc bén đâm vào lòng người, khiến cho người ta khó mà phân biệt được.

Mà hai nhân vật như nước với lửa đứng phía sau toàn bộ chuyện này, đều không hẹn mà cùng ẩn thân ở sau màn, không biết là đang trọng bệnh dưỡng thương, hay là đang lên kế hoạch cho một trận sóng ngầm mãnh liệt khác.

Một hồi mưa gió dị thường đáng sợ rốt cuộc cũng qua đi, sắc trời cũng dần dần sáng lại, trời cao vạn lý không mây, dường như trận tinh phong huyết vũ trước kia chỉ lướt qua như mây khói.

Thế nhưng trong lòng mọi người trong hoàng cung Đông Huyền đều bịt kín một tầng thấp thỏm không yên, mưa gió chân chính chỉ sợ là… vừa mới bắt đầu mà thôi…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.