Khiếu Kiếm Chỉ Giang Sơn

Chương 57: Ngư và điểu



Cũng không biết, Thục Xuyên vương vẫn luôn ra vẻ như đi vào cõi thần tiên thiên ngoại, trong lòng lại đang yên lặng lẩm nhẩm mãi một nhiễu khẩu lệnh. (vè đọc nhịu, khó đọc nên líu lưỡi)

Không biết Lăng Diệu có biết rằng ta đã biết chuyện Thái thượng hoàng biết chuyện của chúng ta chưa? (trong câu này có rất nhiều chữ tri đạo: biết, thành ra nếu đọc liền mạch thì dễ líu lưỡi)

Đương nhiên là không ai có thể trả lời hắn cả.

Tiêu vương gia lại yên lặng thở dài.

Hắn vừa lúc nghe được tiếng của một lão nhân tóc bạc đang vừa vuốt vuốt chòm râu vừa nói, đó chính là Lại bộ thị lang Phương Ngôn. Lão đang dùng hết lời lẽ của mình khuyên bảo Diệu đế bệ hạ mau chóng lập hậu để lấp đầy Hậu cung, vì cả Hoàng thất mà khai chi tán diệp. Thật sự là dẫn kinh cư điển (nói có sách, mách có chứng), nói đi nói lại hơn mười lần, nước bọt bay tứ tung, làm như nếu Hoàng đế bệ hạ không cưới thêm vài cô vợ vào cung thì sẽ thành tội nhân thiên cổ vậy.

Tiêu Sơ Lâu tuy rằng trong lòng đã có quyết định, thế nhưng vẫn rất là khó chịu, cơ thịt trên mặt đều sắp cứng ngắc hết cả — cảm giác thật giống như là, người của ta chỉ có ta mới có thể khi dễ, người khác thì cút hết đi! Ai mà dám động vào một cọng lông tơ của y, lão tử đây đánh cho cha mẹ chúng bây đều không nhận ra được!

Hắn nhịn không được nheo mắt lại, trừng lão Phương thị lang kia, thậm chí còn âm thầm dùng tới tuyệt chiêu áp bách người của đại tông sư nữa.

Quả nhiên, một quan văn lão đầu như Phương Ngôn làm sao có thể chịu được sự “Quan tâm ưu ái” của Tiêu vương gia cơ chứ, lập tức cảm thấy tim mình như bị người ta nắm lấy, một cổ hàn khí bốc thẳng lên, cả kinh mà đổ hết mồ hôi hột, lắp bắp không nói nên lời.

“Thần… Thần…”

“Phương ái khanh lớn tuổi rồi, chắc đã mệt mỏi, không sao, người đâu, đỡ Phương khanh vào thiên điện nghỉ ngơi.”

“Ách… Tạ ơn bệ hạ.”

Hoàng đế bệ hạ thừa lúc lão đi xuống nghỉ ngơi, liền quay sang liếc mắt nhìn Tiêu Sơ Lâu một chút.

Trong ánh mắt ấy mang theo chút dở khóc dở cười, có yên vui, cũng có tiếu ý cùng vui sướng.

Mọi người ở hai bên trái phải đại điện chỉ cảm thấy, sau khi Diệu đế bệ hạ nhìn Thục Xuyên vương được một lúc, đám mây đen đang bao phủ trên trần nhà rốt cục cũng tan biến, ai cũng nhẹ nhõm thở một hơi.

Lúc này, một thái giám ở phía sau điện bỗng nhiên đi tới, ở bên tai Thánh thượng bẩm báo cái gì đó.

Diệu đế bệ hạ càng thêm long nhan đại duyệt, giương giọng nói: “Truyền hắn vào.”

Các đại thần trên điện hai mặt nhìn nhau, ngoéo cổ lại nhìn ra cửa điện, trong lòng hiếu kỳ không biết là ai đến mà khiến bệ hạ cao hứng đến vậy.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, đi vào trong điện lúc này là một nam nhân có chút phong trần mệt mỏi, một thân quân trang càng khiến thân ảnh cao to của hắn thêm mạnh mẽ kiên cường, nhịp chân âm vang hữu lực, không giống như Tiêu vương gia thong thả ưu nhã, cước bộ của hắn mang theo trận trận kình phong, cả người đều lộ ra một cổ khí chất lăng lệ túc sát.

Người này cũng chính là Đông Huyền quân thần vừa được triệu hồi về đế đô không lâu, nguyên soái của Đằng Long quân – Bắc Đường Ngang.

Thế lực áp bách này không hề giống với cảnh giới của một đại tông sư, mà là sát khí được mang từ trong huyết hải thi sơn (biển máu núi thây), chinh chiến sa trường.

Bắc Đường Ngang hướng về phía Diệu đế bệ hạ đang tọa ở trên cao, khom người trên mặt đất, trầm giọng nói: “Vi thần khấu kiến bệ hạ, vạn tuế vạn vạn tuế.”

Đại tướng quân cung kính mà cúi thấp đầu, thế nhưng mãi vẫn không có nghe thấy tiếng ‘bình thân’, tâm trạng có chút kinh ngạc, nghĩ thầm chẳng lẽ mình làm chuyện gì chọc Hoàng thượng tức giận hay sao?

Bỗng nhiên một đôi bàn tay nhẹ nhàng hạ xuống vai hắn, Bắc Đường Ngang vừa nhấc đầu lên, chợt trông thấy gương mặt ôn hòa mang theo ý cười của Diệu đế bệ hạ đang gần trong gang tấc.

Khóe miệng Huyền Lăng Diệu khẽ nhếch, mang theo một tia hoan hỉ nhàn nhạt. Y từ trên long ỷ cao cao đi xuống, tự mình đến trước mặt Bắc Đường Ngang, trịnh trọng mà từ tốn nâng hắn dậy, hai tay bắt lấy bả vai của vị đại soái đã vì mình và Đông Huyền lập nhiều công lao hiển hách này, dùng một loại ngữ khí ôn hòa vui vẻ nói: “Vất vả ngươi rồi, Bắc Đường tướng quân.”

Ngẩn người chỉ là chuyện trong nháy mắt, tựa như mấy năm nay ở nơi biên quan khổ hàn mà đàn tinh kiệt lực (hết lòng hết sức), giờ khắc này cuối cùng cũng đã được hồi báo, Bắc Đường Ngang kiềm chế tâm tình kích động của mình, nói ra những lời xuất phát từ nội tâm: “Vì bệ hạ phân ưu chính là vinh hạnh của chúng thần.”

Mọi người trên đại điện tuy rằng còn đang giật mình với mức độ sủng ái của Hoàng đế bệ hạ dành cho Bắc Đường tướng quân, thế nhưng cũng rất nhanh kịp phản ứng, cùng đồng thanh kêu lên: “Vì bệ hạ phân ưu chính là vinh hạnh của chúng thần.”

Tiêu Sơ Lâu lại không có hùa theo những người đó nói, hắn đang phiền muộn mà nhìn chằm chằm vào đôi tay của Diệu đế bệ hạ — đôi tay đã từng rất thâm tình chấp nhất mà ôm hắn, cố sức nắm tay hắn, hiện tại nhưng lại đặt ở trên vai nam nhân khác…

Tuy rằng biết rất rõ ràng Huyền Lăng Diệu và Bắc Đường Ngang chẳng qua chỉ là quân thần thân thiết, nhưng mà thân là một Thục Xuyên vương gia đại tông sư người người kính nể như hắn, lúc này cư nhiên lại vô cùng nhỏ nhen hẹp hòi mà đố kị với Bắc Đường tướng quân.

Ánh mắt Tiêu Sơ Lâu chợt lóe, sắc mặt bình tĩnh trở lại, đem sự đố kị đang khiến hắn buồn bực cường ngạnh áp chế xuống, trong lòng hắn bỗng nhiên nổi lên một loại thấp thỏm lo âu — bởi vì tình tự kịch liệt không cách nào khống chế của mình mà sợ hãi.

Lẽ nào nói, hắn thật sự đã dành rất nhiều cảm tình cho Huyền Lăng Diệu rồi sao?

Tiêu Sơ Lâu âm thầm cau chặt mi đầu, nỗ lực hít sâu một hơi, tựa như muốn đem cái loại cảm giác đáng ghét ‘không thể nắm trong tay’ này đuổi ra ngoài.

Tuyệt đối không thể tiếp tục mặc kệ những việc như thế này nữa…

Tiêu Sơ Lâu yên lặng thuyết phục chính mình, ta và y chung quy cũng không phải là người cùng đi trên một con đường, một ngày nào đó… Một ngày nào đó…

Một ngày nào đó sẽ phải rời y mà đi.

Hắn bỗng nhiên nhớ tới một cố sự, có một con chim nhỏ vốn vẫn luôn ở trên bầu trời vui vẻ bay lượn, có một ngày bị thợ săn bắn trúng đôi cánh mà rơi xuống cạnh hồ nước, trong hồ có một con cá nhìn thấy nó, vì vậy mỗi ngày đều nghĩ ra đủ loại biện pháp để làm thức ăn cho nó, ngày qua ngày cùng nhau làm bạn, sau đó… chim và cá yêu nhau, thế nhưng cuối cùng cũng có một ngày, vết thương của chim lành lặn , nó liền hướng tới bầu trời rộng lớn tự do của nó mà bay lượn, còn chú cá ấy dù thế nào đi nữa cũng chỉ có thể rong chơi ở trong hồ nước nho nhỏ mà thôi.

Tiêu Sơ Lâu cười nhạo, cá và chim sao lại có thể yêu nhau chứ? Quá ngốc rồi!

Nhất sinh nhất thế nhất song nhân, tranh giáo lưỡng xử tiêu hồn. Tương tư tương vọng bất tương thân, thiên vì thùy xuân!

(Một đời một kiếp một đôi người, tranh nhau tiêu hồn ở hai nơi. Nhớ mong trông ngóng mà không gặp, trời xuân nở rộ là vì ai! – Đây được trích trong bài Họa Đường Xuân của Nạp Lan Tính Đức)

Tiêu Sơ Lâu nhớ lại bài thơ này, ngẩn ngơ mà suy nghĩ một chút, lại cười khổ, cho dù chính mình ưu nhu quả đoạn (do dự ko quyết), phi thường đáng ghét lại đáng thẹn như thế này, thế nhưng cái ngày ấy, có thể đến trễ một chút có được hay không?

Diệu đế bệ hạ nâng tay áo lên, tiếng hô trên điện đột nhiên ngừng lại. Y quay trở về ngồi ngay ngắn trên long ỷ, hướng Bắc Đường Ngang cười nói: “Nếu ái khanh đã trở lại đế đô, vậy thì nên nghỉ ngơi một thời gian đi, trẫm sẽ lệnh cho Thường Bùi thay ngươi đóng giữ ở Hổ Khẩu quan, để hắn tôi luyện thêm một chút.”

“Vi thần tuân chỉ.” Bắc Đường Ngang đương nhiên sẽ không phản đối, hắn tự nhiên đi tới vị trí ở phía dưới bên phải long tọa, trông thấy Thục Xuyên vương điện hạ lười biếng ngồi ở đối diện, liền hướng người nọ nở một nụ cười hữu hảo.

Tiêu vương gia miễn cưỡng cười cười, lại rũ mắt xuống không biết suy nghĩ cái gì.

“…Sơ Lâu, ngươi thấy thế nào?” Thanh âm trầm ổn của Diệu đế bệ hạ truyền vào tai Tiêu vương gia, tựa như kinh lôi mà đem người đang trầm tư suy nghĩ như hắn dọa cho giật mình.

Huyền Lăng Diệu thấy hắn nửa ngày không phản ứng, vừa nhìn là biết đang thất thần, không khỏi vô thanh vô ngữ, bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là lập lại một lần nữa: “Bắc Đường tướng quân nói Tây Sở đã biết được việc Đông Huyền và Thục Xuyên kết minh, Vương thất thập phần tức giận, có lẽ là ý thức được mối nguy đang gần trong gang tấc, vì vậy gần đây liên tiếp trưng binh tích trữ lương thực trong quốc nội, ngươi thân là Thục Xuyên vương, chuyện này thấy như thế nào?”

Các đại thần lén nhìn thân vương điện hạ và bệ hạ nói chuyện trong lúc đó, yên lặng cảm thán, ai~, đang lúc triều chính mà lại thất thần rõ ràng như thế, vậy mà Hoàng thượng lại không hề trách cứ một câu, bệ hạ thật sự là sủng người ta đến không có thiên lý a…

Tiêu Sơ Lâu có chút chột dạ nhìn Huyền Lăng Diệu, nhưng thoáng cái đã đụng phải cặp mắt thâm u như hải của đối phương, hắn liền dời đi ánh mắt, tựa hồ rất sợ tư tự bí ẩn dưới đáy lòng sẽ bị người nọ phát hiện, hắn ho nhẹ hai tiếng, thản nhiên nói: “Hồi bẩm bệ hạ, cử động ấy của Tây Sở cũng không cần phải quá để tâm, thế chân vạc của ba nước trước kia giờ đây đã bị đánh vỡ, vô luận là nhìn từ đâu, thực lực của đồng minh chúng ta đều luôn mạnh hơn Tây Sở.”

“Tây Sở đương nhiên không muốn ngồi chờ chết, nhất định cả nước sẽ đồng tâm chuẩn bị thật tốt để chống đỡ công kích của chúng ta, thậm chí khả năng lớn nhất như tiên phát chế nhân (hành động trước để kiềm chế đối phương) cũng có thể xảy ra. Trái lại với Đông Huyền bên này, vì phản loạn mà mất đi một quân đội tinh nhuệ, để chuẩn bị chiến tranh cũng phải nghỉ ngơi lấy sức, trong vòng hai năm chuẩn bị thật tốt, Tây Sở và chúng ta đều phải cùng thi chạy với thời gian mà thôi.”

Diệu đế bệ hạ ngóng nhìn hắn, hơi gật đầu, lại chuyển sang Bắc Đường Ngang: “Bắc Đường ngươi thấy thế nào?”

“Vi thần cũng nghĩ như vậy.” Bắc Đường Ngang không chút do dự nói, “Chiến sự sớm muộn gì cũng sẽ bạo phát, bệ hạ nên sớm chuẩn bị một chút thì hơn.”

Nói với Tiêu vương gia, bệ hạ sẽ kêu tên, còn Bắc Đường Tướng quân lại chỉ xưng họ. Một chút thay đổi nho nhỏ trong cách xưng hô này, rơi vào tai một số người có tâm, không khỏi phải suy nghĩ một trận.

Tiêu Sơ Lâu đương nhiên cũng đã nhận ra điều đó, vì vậy tâm tình rốt cuộc cũng tốt hơn một chút.

Chỉ tốt hơn một chút mà thôi a. Tiêu vương gia lòng dạ hẹp hòi tiếp tục ngoan cố với chính mình.

Ánh mặt trời ngày đông dần dần lên cao, sau khi bãi triều, các đại thần đứng trong hoàng cung cho tới trưa cũng có chút mệt mỏi, chắp tay từ biệt đồng liêu của mình, liền khoác áo choàng về nhà ăn một bữa cơm thật nóng.

Cũng có vài tên quan viên láu lỉnh quan sát xung quanh, muốn tìm cho ra thân vương điện hạ được bệ hạ cực kỳ vinh sủng, hoặc là Bắc Đường tướng quân uy danh hiển hách để kết thân làm quen một chút, đáng tiếc không như mong muốn. Cả người Bắc Đường Ngang đều toả ra khí chất uy nghiêm dũng mãnh, khiến các đại thần văn nhược chẳng thể nào chịu đựng được, cùng một góc độ, Thục Xuyên vương gia nhưng lại dễ kết thân hơn, bất quá chính là lão du điều Việt thượng thư kia đã hạ thủ vi cường, lôi kéo Tiêu vương gia trốn đi nơi nào mất rồi.

Diệu đế bệ hạ vẫn còn đứng ở phía sau cửa đại điện, thấy thân ảnh Việt Dung Kinh đang lôi kéo Tiêu Sơ Lâu, khuôn mặt y nhất thời thâm trầm, khẽ nhíu mi đầu.

Cảm giác càng ngày càng bất an khiến vị cửu ngũ tôn quý này có chút tâm thần không yên.

Nếu như lời nói có thể che giấu, y một điểm cũng không muốn cùng đối phương nhắc tới sự kiện kia, thế nhưng…

Vì sao lại có loại cảm giác như dần dần không bắt được Tiêu Sơ Lâu nữa?

Tựa hồ như trong lòng đang bị một tòa đại sơn nặng nề đè ép, áp lực phiền muộn, xao động bất an. Diệu đế bệ hạ cho dù là cùng Tây Sở giao chiến cũng không có chút nào sợ hãi, lúc này đây không hiểu sao lại chỉ vì hai đạo bóng lưng kia mà hoảng loạn nan an…

Chậm rãi đi qua cung tường cao to, đế vương bỗng nhiên nghỉ chân, quay đầu lại ngưng mắt nhìn Hoàng cung hùng vĩ sâu thẳm ở phía sau mình, ánh mắt lướt quang tầng tầng lớp lớp hành lang khúc khuỷu cùng với bậc thang bạch ngọc, rơi vào thân ảnh đang dần dần đi xa của Tiêu Sơ Lâu.

Lúc đó, mái ngói lưu ly dưới ánh nắng chói chang giữa ngày đông lấp lánh tỏa ra vầng sáng, mạ lên một lớp màu sắc như mộng như ảo, tựa như vạn lý giang sơn ở dưới chân, cùng với mỹ nhân bên gối đều đã trở nên hư huyễn mất rồi.

Mùa đông năm ấy tịch lãnh, hàn phong lạnh thấu xương quát vào mặt đau như đao cắt, Huyền Lăng Diệu đứng khuất dưới bóng râm của cung tường, áo choàng đen sẫm phần phật tung bay, rõ ràng đang là lúc ánh dương quang chiếu sáng khắp nơi, nhưng cả người y lại tựa như đã dung nhập vào trong nơi hắc ám cô tịch vô biên vô hạn.

Đế vương Đông Huyền ngơ ngẩn nhìn hồi lâu, sau đó xoay người, thân hình thẳng tắp từng bước từng bước đi vào cửa cung.

Chỉ còn lại nơi ấy một vách tường son cao cao, cùng với những bụi bặm chìm nổi dưới ánh nắng đạm nhạt, nhìn đâu thấy những vết nứt của thời gian chậm rãi lưu lại trong đấy nữa…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.