Khiếu Kiếm Chỉ Giang Sơn

Chương 72: Hôn một cái thôi



Mưa rơi rả rích không ngừng.

Do dự hồi lâu, vẫn là không thể kháng cự được dụ hoặc muốn nhìn người nọ một chút. Thục Xuyên vương thân là nhất đại tông sư, không chút nào ngần ngại mà làm một tên đầu trộm đuôi cướp, lặng lẽ lén lút chui vào trong phòng.

Ánh trăng mờ ảo xuyên thấu qua song cửa khắc hoa, rọi xuống giường.

Nam nhân ở trên giường ngoại trừ mặc một tầng ngoại y, còn đắp thêm một tấm chăn mỏng, hai mắt nhắm lại, đôi gò má thanh lãnh còn ửng hồng ngà ngà say, hô hấp thong thả mềm mại, đại khái là đã ngủ say rồi.

Tuy đã cách một lớp màn mỏng, Tiêu Sơ Lâu nhưng lại ngừng thở, mắt cũng không chớp mà nhìn y.

Không giống như lúc thanh tỉnh thì đạm mạc xa cách, cao cao tại thượng, Diệu đế bệ hạ lúc này đã trút bỏ tất cả những ngụy trang cường thế của mình, dưới ánh trăng mờ ảo, đường nét anh tuấn cũng trở nên đặc biệt nhu hòa, chỉ là trên trán có một luồng ưu sầu, làm thế nào cũng không thể xoa dịu được.

Thực ra, Tiêu vương gia chỉ tính toán nhìn một chút rồi đi thôi, thế nhưng nam nhân kia dường như có một loại ma chú gì đó, chỉ cần liếc mắt liền khiến hắn như bị đóng đinh ngay tại chỗ, tiến không được mà lùi cũng chẳng xong.

Bỗng nhiên, Đế vương ở trên giường nhẹ nhàng động đậy.

Tiêu vương gia lại càng hoảng sợ, như có tật giật mình mà khẩn trương căng thẳng hết cả lên, nhịn không được mà nhẹ nhẹ nhàng nhàng lui về phía cửa sổ, tùy thời có thể chuồn cho lẹ.

Cũng không biết vì sao, một Thục Xuyên vương không sợ trời không sợ đất, chỉ cần đối diện với gương mặt của người kia thôi, liền vô thức sợ hãi trốn tránh mà không dám đối mặt.

Tuy rằng đã mặc y phục dạ hành bó sát người để tiện hành động về đêm, không có gì xa hoa cuốn hút cả, nhưng một thân tơ lụa đen thuần ôm sát người này vẫn không che được khí chất tôn quý đĩnh bạt của chủ nhân nó — Đáng tiếc lúc này, Tiêu vương gia ung dung nọ, đã sớm đem cái gì gọi là hào hoa phong nhã quăng lên chín tầng mây hết rồi.

— Quả thật là khẩn trương cẩn thận đến mức, gần như là hèn mọn.

Đến tột cùng là vì sao a?

Là bởi vì áy náy mà chột dạ, là quá mức chờ mong mà sợ thất vọng, hay là vì… Cái ý nghĩ mơ hồ ở trong lòng kia — lo lắng mình sẽ bởi vì một cái nhíu mày của nam nhân mà dao động, phá vỡ mất quyết tâm của mình?

Đế vương không có tỉnh lại — giống như hai năm trước đây, giống cái buổi sáng sớm đầy rẫy những bông tuyết bay tán loạn ấy, Tiêu Sơ Lâu ngoan tâm bỏ đi, nhưng y cũng không có tỉnh lại.

Diệu đế bệ hạ vì mấy ngày nay gấp rút lên đường mà mệt nhọc quá độ, ngủ rất say, hơn nữa còn uống khá nhiều rượu, lại càng thêm mê mê man man, không dễ dàng thanh tỉnh được.

Nhưng mà bệ hạ trong lúc ngủ mơ, lại vô thức mà nhíu nhíu trường mi, vô thức mà nói mê rên rỉ một cái tên toát ra từ sâu trong cổ họng…

— “Sơ Lâu…”

Thân thể đang chuẩn bị trốn ra bên ngoài trong nháy mắt cứng đờ.

Tiêu Sơ Lâu có chút gian nan mà xoay người, đôi mắt u thâm như biển nọ cũng không thể che giấu được cơn sóng triều cuồn cuộn chỉ vì nghe thấy hai chữ ấy mà dâng lên.

Trong khoảnh khắc đó, Tiêu Sơ Lâu hoảng hốt nghĩ rằng, đây có lẽ là một giấc chiêm bao, chỉ là không biết, mình rốt cuộc là đang xuất hiện ở trong mộng của Huyền Lăng Diệu, hay là…

Hay là… Huyền Lăng Diệu mới chính là một hồi mộng xuân của mình?

Tình cảnh này thật giống như Trang Chu mộng điệp(*) vậy, trong sự quỷ dị ấy lại lộ ra một loại triền miên khó nói nên lời, quả thật là… Nghiệt duyên a.

(*)Trang Chu là một người rất thông minh lại vô cùng bản lãnh. Ông từng một lần nằm mơ, mơ mình biến thành một cánh bướm, bay lượn theo làn gió, vô cùng thoải mái dễ chịu. Lúc ấy ông ta hoàn toàn quên mất bản thân mình chính là Trang Chu. Đến khi tỉnh lại, hết sức ngạc nhiên nghi hoặc vì bản thân vẫn còn là Trang Chu xương thịt. Ông ta thậm chí còn ngỡ, không biết là Trang Chu mơ thành cánh bướm, hay chỉ là một cánh bướm mộng thành Trang Chu?

Tiêu Sơ Lâu nghĩ như thế, hai chân không tự chủ được mà đến gần người nọ, cẩn cẩn dực dực ngồi ở mép giường.

Mãi đến khi đầu ngón tay đã gần kề khuôn mặt của đối phương, Tiêu Sơ Lâu mới giật mình lấy lại tinh thần, không được tự nhiên mà thu hồi tay lại.

Cường ngạnh kiềm chế xao động trong lòng mình, Tiêu Sơ Lâu không khỏi cười khổ, quả nhiên là… Tự tìm cái khổ a!

Thế nhưng mà độc dược này đã được phủ một lớp mật đường mất rồi, hay có lẽ nên nói, một viên kẹo có cái vỏ đắng chát, vẫn như trước hấp dẫn hắn, muốn tới gần, muốn chạm vào, muốn hôn môi, muốn âu yếu, còn muốn…

Tiêu Sơ Lâu ngơ ngác mà nhìn khuôn mặt nam nhân gần kề trong gang tấc, yết hầu một trận miệng khô lưỡi khô.

Hôn một cái thôi, chỉ một cái thôi a!

Khả năng kiềm chế của Tiêu vương gia cứ từng chút từng chút tan vỡ, hắn từ từ cúi người hôn xuống, cẩn thận không để cho hơi thở của mình quấy nhiễu đối phương.

Cuối cùng nhắm mắt lại, dấu môi mỏng lạnh lẽo khẽ ấn lên đôi môi hồng nhuận của người nọ.

Tiêu Sơ Lâu tinh tế ma sát cặp môi ấy, thật ôn nhuận, mang theo hương vị thuần túy, mềm mại không nói nên lời.

Ban đêm rất yên tĩnh, xuân phong tế vũ, mọi vật đều lặng im.

Trên đường phố là một mảnh đen kịt, cũng chẳng có lấy một người đi đường, chỉ mơ hồ có một vài tiếng chó sủa quanh quẩn ở đầu ngõ truyền đến, tựa như từ một nơi nào đó rất xa xôi.

Tim của hắn trong sự vắng lặng ấy cứ liên tục tiên hoạt, cứ như đang đánh trống reo hò mà nảy lên.

Thịch, thịch, thịch —

Cùng với tiếng hô hấp ngày càng dồn dập khiến người khác có cảm giác như tim sắp nhảy ra khỏi ***g ngực vậy.

Nam nhân ngủ say ở dưới thân an tĩnh mà nằm đó, nhắm mắt không nhúc nhích, cái loại cảm giác gần như là ngầm đồng ý này khiến Tiêu Sơ Lâu mừng thầm trong lòng — lừa mình dối người mà mừng thầm.

Gặp mặt rồi, còn chưa đủ, muốn hôn môi, hôn lên rồi, nhưng vẫn chưa đủ, lại muốn vuốt ve một chút.

Tiêu Sơ Lâu thoáng ngẩng đầu, nhẹ vỗ về gò má ửng đỏ của người nọ, càng nhìn, càng là tâm dương khó nhịn.

Không bằng… Cứ đem người này trói lại, quay về hiện đại với mình đi…

Không có nguyên nhân, chỉ là đột nhiên nghĩ đến, cái ý niệm này thình lình hiện lên trong đầu, bùng nổ khiến Tiêu Sơ Lâu phải sửng sốt.

Ngừng lại động tác trong tay, tiếng mưa róc rách ngoài cửa sổ tựa hồ lớn hơn trước, gió lạnh thổi vào trong phòng, càng thêm băng lãnh.

Chỉ trong giây lát, Tiêu Sơ Lâu liền lấy lại tinh thần, hơi thẳng người đứng dậy, nét mặt lộ ra một tia mệt mỏi cùng tự trào, thần tình vừa rồi còn quyến luyến mê ly nay đã bị cơn phong vũ này làm cho phai nhạt đi mất rồi.

Nhưng mà bất luận mình có thể thực hiện được nguyện vọng hư vô mờ mịt ở sâu dưới đáy lòng này hay không, mang theo một người nữa, càng chẳng khác nào như người si nói mộng.

Vả lại…

Vả lại Huyền Lăng Diệu, làm sao có thể nguyện ý cơ chứ.

Y là vua của một nước, liên quan tới đại vận của thiên hạ, sự nghiệp vĩ đại còn đang chờ y ở phía trước, vinh hoa quyền thế bất tận chỉ cần vươn tay là có thể chạm tới, nơi này còn có một muội muội duy nhất của y, có thần tử trung tâm của y, có hàng nghìn hàng vạn con dân của y…

Làm sao có thể… Nguyện ý vứt bỏ tất cả đây?

— Tựa như chính hắn, không thể vứt bỏ được kiếp trước vậy.

Ở lại và không ở lại, đi và không đi. Cái lựa chọn gian nan này, một mình mình gánh chịu, là đủ rồi.

Cái gọi là yêu, rốt cuộc, cũng chỉ là một thứ gông xiềng, một tòa tù lao mà thôi.

Dưới ánh trăng ảm đạm ấy, ánh mắt của Tiêu Sơ Lâu tiêu điều mà tịch liêu.

Gió đêm thổi trúng vào song cửa vang lên lộp cộp.

Hắn nhìn kỹ sườn mặt trầm tĩnh của Huyền Lăng Diệu một lúc nữa, thật sâu nhắm lại mi mắt, tiến sát lại gần, chóp mũi nhẹ nhàng cọ vào gáy y, cuối cùng cúi đầu thở dài một tiếng đắng chát.

Diệu đế bệ hạ sẽ không bao giờ biết rằng, đêm nay hắn đã tới đây. Sẽ không biết rằng, hắn yêu y, thương y, trân y, trọng y, quyến luyến y…

Cũng không phải là lừa y.

Làm sao mà cứ mãi lưu luyến, vẫn phải đi thôi.

Tiêu Sơ Lâu nghĩ hắn cần phải đi rồi.

Nhưng mà còn có cái gì chưa đủ a, gặp rồi, hôn rồi, chạm vào rồi, còn có cái gì…

Chưa đủ đây?

Gió ngoài cửa sổ đột ngột trở lớn, thoáng thổi tung tóc mái của Đế vương.

Tiêu Sơ Lâu nhíu nhíu mi tiêm, tỉ mỉ mà thay y chỉnh lại góc chăn, cuối cùng cũng đứng dậy, từng bước từng bước một đi về phía cửa sổ.

Nhưng tại lúc này thì, phía sau bỗng truyền đến một thanh âm vải vóc ma sát rất nhỏ.

Thục Xuyên vương đang ép buộc chính mình phải đi ra ngoài, còn chưa kịp dừng bước lại, một giọng nói trầm thấp khàn khàn đột nhiên không hề báo trước mà vang lên trong đêm khuya tịch tĩnh —

“Ngươi lại chuẩn bị giống như ngày ấy, không hề nói một tiếng nào mà tiêu sái bỏ đi sao?”

Thanh âm của Đế vương nghe thập phần trầm hoãn, từng chữ từng chữ chậm rãi như là cắn răng nói ra, tựa hồ phẫn nộ đến cực điểm, chỉ cần châm một ngọn lửa nhỏ thôi là có thể hừng hực cháy lớn, đem cả người Tiêu Sơ Lâu nuốt lấy vậy.

Cả người Tiêu vương gia chấn động, trong nháy mắt đứng im ở tại chỗ, toàn thân cứng đờ, không cần quay đầu lại, hắn cũng có thể cảm giác mạnh mẽ được, đường nhìn thiêu đốt âm lệ kia đang khoét một lỗ trên lưng mình.

Nếu như ánh mắt đó biến thành mũi tên, lúc này e rằng hắn đã bị vạn tiễn xuyên tâm rồi, Tiêu Sơ Lâu không dám xoay người lại, trong lòng âm thầm cười khổ nghĩ.

Giường kẽo kẹt một tiếng, ngay sau đó là tiếng bước chân vững chãi ở trên nền đất. Một tiếng rồi một tiếng, thong thả mà trầm ổn, từ xa tới gần, nghe vào tai Tiêu vương gia lại giống như là thôi mệnh phù (bùa đòi mạng) vậy.

Khoảng cách chỉ vài bước chân mà thôi, Huyền Lăng Diệu dường như phải mất hết nửa đời người mới đi hết được.

Y đứng cách Tiêu Sơ Lâu khoảng nửa cánh tay, lạnh lùng trầm giọng nói: “Ngươi… Đến tột cùng là vì cái gì —”

Mới nói được vài chữ y bỗng nhiên ngậm miệng lại, sắc mặt vốn âm trầm càng trở nên cực kỳ khó coi.

— Vì cái gì ly khai ta?

Vì cái gì…

Ba chữ này mới đúng là thôi mệnh phù a!

Khóe miệng Tiêu Sơ Lâu câu ra một nụ cười nồng đậm khổ sáp, cuối cùng xoay người lại, chỉ là ánh mắt kia cứ úp mở, không dám đối diện với cặp mắt đen láy u lượng của đối phương.

Huyền Lăng Diệu chăm chú nhìn chằm chằm vào mắt hắn, hơi nheo lại hai mắt, hít sâu một hơi, phút chốc liền bình tĩnh trở lại.

Những mà cơn bình tĩnh cưỡng chế áp xuống này, bất cứ lúc nào cũng có thể bạo phát mãnh liệt a.

Trầm mặc duy trì không được bao lâu, Đế vương lạnh giọng chậm rãi nói: “Tiêu vương gia, trẫm đang hỏi ngươi, vì sao lại không đáp?”

Không thể không nói, cách xưng hô của hai người đột nhiên biến hóa lại thập phần vi diệu, một mặt nhắc nhở đối phương quân thần có biệt (khác biệt), tôn ti có phân (phân chia), đồng thời cũng đem quyền chủ động nắm vững trong tay mình, tránh khỏi lại giống như lúc trước, bị nam nhân này đùa giỡn xoay quanh.

Tiêu Sơ Lâu sửng sốt một chút, không thể làm gì khác hơn là gục đầu xuống thản nhiên nói: “Bởi vì… Thục Xuyên đột nhiên xảy ra chuyện, vì vậy vi thần trở về khẩn cấp —”

“Đủ rồi, những lời vô ích như vậy không cần phải nói nữa, điều trẫm muốn nghe không phải là cái này.” Huyền Lăng Diệu cau mày cắt đứt, ngữ khí của Tiêu Sơ Lâu khiến y cực kỳ khó chịu, mặc dù chính y buộc hắn dùng loại ngữ khí này nói ra.

“Như vậy bệ hạ muốn nghe cái gì?” Nghe thấy Đế vương đang nôn nóng, Tiêu vương ngược lại có chút tỉnh táo, chỉ là trong lòng còn đang do dự có nên nói sự thật ra hay không.

“Bạo loạn ở Thục Xuyên từ lâu đã được giải quyết rồi, nếu đã xong xuôi, vì sao vẫn không chịu trở về?” Huyền Lăng Diệu tiến đến gần một bước, tự nhiên mà mang theo một cổ khí thế uy áp của một hoàng giả thượng vị, khiến cho Tiêu Sơ Lâu phải lui về phía sau một bước.

“Trẫm muốn nghe chính là, lý do chân-chính.” Cố ý nhấn mạnh hai chữ “chân chính”, Đế vương tiến từng bước một cho đến khi Tiêu Sơ Lâu đụng vào mép bàn, không còn đường lui nữa.

“Lý do chân chính ư…” Tiêu Sơ Lâu chống hai tay trên cạnh bàn, khẽ cúi đầu xuống, tóc mái dài dài trên trán rũ xuống mặt, hắn nghiền ngẫm những lời này một lát, thấp giọng lẩm bẩm nói, “Bởi vì… Ta muốn về nhà…”

“Về nhà?” Đế vương giương cao âm điệu, nộ hỏa vừa mới áp chế xuống rốt cuộc cũng vì cái lý do hoang đường buồn cười này làm cho bộc phát, nét mặt y phủ một tầng băng sương dày đặc, thanh âm như là từ trong băng quật xuất ra, “Cái này là cái lý do gì?! Vì cái nguyên nhân buồn cười đến cực điểm này, ngươi lại tự ý bất cáo nhi biệt, vứt bỏ ta mà đi sao?!”

“Tiêu Sơ Lâu, ngươi cho rằng trẫm là cái gì?!”

Tiêu Sơ Lâu chưa bao giờ ở trước mặt người thứ ba nói ra những lời này cả, nhưng mà những lời này hầu như phải dùng hết tất cả khí lực của hắn mới có dũng khí mới nói ra được, vậy mà lại bị Đế vương đang lên cơn thịnh nộ không chút lưu tình dứt khoát phủ định nó — rất rõ ràng, một người có đầu óc bình thường sẽ không bao giờ nghĩ tới những chuyện không thể tưởng tượng nổi như thế này được.

Mà ý tứ của những chữ này, thật sự là quá mức yếu ớt vô lực.

Thục Xuyên vương không biết nên giải thích như thế nào, nhất thời ngậm miệng, có lẽ là không có căn cứ, không thể hùng biện cho mình được, lúc này nếu nói ra e rằng chỉ có thể khiến người ta chê cười, có lẽ là vì bốn chữ “Cực kỳ buồn cười” kia đã đâm thật sâu vào nơi yếu ớt nhất trong nội tâm của Tiêu Sơ Lâu, khiến hắn nhất thời cảm giác được một trận chậm chọc xen lẫn với vô lực mất mát từ đáy lòng dâng lên.

Đúng vậy, cái nguyên nhân thật là buồn cười a, ngay cả hắn cũng không thể thuyết phục chính mình, làm sao có thể thuyết phục Huyền Lăng Diệu đây?

Về nhà… Kỳ thực là nếu thật sự trở về rồi, thì có thể làm sao đây? Phụ mẫu dù sao cũng sắp… sắp đi rồi…

Đời người chúng ta trôi qua, con đường chúng ta đang đi, chung quy không phải ai cũng có thể thay đổi được.

Tiêu Sơ Lâu thậm chí vẫn không dám tưởng tượng, vạn nhất thời gian của hai thế giới này đều giống như nhau, đây chẳng phải là —

…Chẳng phải là xương cốt của hai lão nhân gia đều đã hóa thành tro rồi sao, đệ đệ muội muội e rằng cũng không còn nhận ra mình nữa…

Huống hồ, thân thể kiếp trước của hắn từ lâu đã thành một nắm bùn nhão mất rồi, trở lại… Làm sao trở lại đây…

Việc này, Tiêu Sơ Lâu cho tới giờ vẫn chưa nghĩ tới, có lẽ nên nói là hắn căn bản không dám nghĩ tới.

Hiện giờ nghĩ tới rồi, có thể hắn cũng không phải là chấp nhất muốn về nhà, mà chân chính là chấp nhất bản thân mình phải nghĩ tới chuyện này…

Thật sự là buồn cười, đúng không?

Cái chuyện mà hắn luôn một lòng ký thác, dù có khổ có mệt tới đâu cũng đều nhẫn nại đi tiếp, hôm nay lại bị một câu nói vô tâm của Huyền Lăng Diệu đâm thủng, nhất thời cảm thấy tâm tro ý lạnh, trong lòng ngũ vị tạp trần, tâm tình quyến luyến khẩn trương khi nãy, cũng có lẽ là tình tự đố kị đều dần dần bị cơn đờ đẫn mê man này bao phủ mất rồi.

Trong một khoảnh khắc, Tiêu Sơ Lâu chỉ cảm thấy tất cả mọi chuyện đều khiến hắn mệt mỏi quá… Chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Mãi đến khi cổ tay đau xót, Tiêu Sơ Lâu mới lấy lại tinh thần, kinh ngạc mà phát hiện cả người mình đã bị Huyền Lăng Diệu đè trên mặt bàn rộng lớn, mà Đế vương từ trên cao chằm chằm nhìn xuống mình, sắc mặt càng âm trầm đến nỗi có thể chảy ra nước.

Một mực nhẫn nại, nén xuống tâm tình của mình mà chờ đợi, đợi người nọ hồi tâm chuyển ý, đợi người nọ nói ra lời nói thật lòng, nhưng có ai biết rằng đáp án mình chờ đợi hết tròn một năm — gần như chỉ là một trò đùa trẻ con!

Nghĩ đến mới vừa rồi, chẳng qua chỉ bị người nọ khẽ hôn một chút thôi, liền suýt nữa khiến y buông tay đầu hàng, thậm chí còn nghĩ rằng… nếu đối phương thật sự có nỗi khổ tâm, cũng sẽ tha thứ cho hắn…

Diệu đế bệ hạ chợt vì sự nhẹ dạ cùng do dự của mình mà cảm thấy thật châm chọc buồn cười.

“Tiêu Sơ Lâu, ngươi cho là trẫm sẽ bỏ qua cho ngươi sao?!” Đế vương cúi người bắt lấy môi hắn, hung ngoan mà gặm cắn, rất nhanh liền chà đạp đến chảy cả máu tươi, hai tay đang nắm lấy cổ tay của Tiêu Sơ Lâu càng siết chặt lại.

Tiêu Sơ Lâu trong lòng cả kinh, vô thức muốn phản kháng, thế nhưng mới vừa ngưng tụ lại một cổ chân khí ở trên cổ tay, lại gắng gượng dừng lại, rất sợ nếu đánh ra sẽ làm bị thương Huyền Lăng Diệu.

Dám thu hồi chân khí, tư vị tuyệt không dễ chịu chút nào, Tiêu Sơ Lâu buồn bực hừ một tiếng, nỗ lực áp chế xuống huyết khí đang cuồn cuộn trong cơ thể, không dám ho ra.

Hắn nâng mi mắt phức tạp mà nhìn Đế vương đang ở trên người mình, chợt nhớ tới một buổi tối trước đây ở Phù Diêu cung, tình hình cũng giống như thế này vậy.

Chỉ là bây giờ, chính hắn mới là người phụ nam nhân tình thâm ý nặng này.

Đế vương khó khăn buông ra đôi môi hắn, gấp rút thở hổn hển, hai tròng mắt nheo lại trần ngập dục hỏa cùng phẫn nộ: “Tiêu Sơ Lâu, trẫm thật hận —”

Hận… ta sao?

Trong lòng Tiêu Sơ Lâu bỗng cảm thấy một trận đau đớn rất nhỏ, bên môi khô khốc không khỏi nhàn nhạt xuất ra một tiếng thở dài.

Thôi đi, thôi đi…

Ngoại trừ việc này, còn có biện pháp nào bồi thường người ta cơ chứ.

Hai tay Tiêu Sơ Lâu cố sức vùng ra, thoát đi nắm tay của người nọ, Huyền Lăng Diệu cho rằng hắn lại muốn đi, vươn tay bắt lấy bả vai hắn, Tiêu Sơ Lâu lại chỉ phẩy tay áo một cái liền không tốn chút sức nào mà ngăn lại.

“Ngươi —” Câu nói kế tiếp của Huyền Lăng Diệu đột nhiên nghẹn lại — Tiêu Sơ Lâu cũng không có bước ra cửa, ngược lại còn đi về phía giường.

Vị chúa tể của Thục Xuyên này cứ làm như không có việc gì mà ngồi lên giường, một mặt cởi đai lưng của mình ra, sau đó tháo vạt áo xuống, minh bào đen thuần mặc dù không hoa lệ, nhưng lại làm tôn thêm vẻ đĩnh bạt tu trường, phong thần tuấn lãng của hắn.

Một tay lấy áo khoác ném qua một bên, Tiêu Sơ Lâu tiện tay vỗ vỗ giường, thản nhiên nói: “Muốn nghe ta nói sao, vậy đến đây đi.”

Không ngờ tới hắn lại phản ứng như thế này, Đế vương nhất thời giật mình sửng sốt trong chốc lát.

Nhưng rốt cuộc chỉ là chốc lát mà thôi.

Huyền Lăng Diệu chậm rãi đi tới trước giường, từ trên cao nhìn xuống đôi mắt ôn hòa của Tiêu Sơ Lâu, đoạn triền miên lưu luyến năm xưa không tự chủ được mà hiện lên trong đầu, nhất thời cảm thấy có một cổ hỏa nhiệt từ tiểu phúc trực tiếp bốc lên, trong nháy mắt đã dọc theo cột sống mà xông lên não.

Thanh âm của Đế vương trong nháy mắt trở nên khàn khàn mà cực nóng: “Tiêu Sơ Lâu, ngươi cho rằng trẫm thật không dám động vào ngươi sao…”

Nhãn thần tràn ngập thâm trầm, Diệu đế bệ hạ đặt Tiêu vương gia xuống tấm đệm mềm mại, ánh mắt lướt qua gương mặt mang theo ý cười của đối phương, cái cổ thon dài, áo lót trong mỏng manh nửa hở ra, còn có phía dưới…

Ánh mắt của bệ hạ thoáng ngưng lại, khí tức phun ra tựa như hỏa nhiệt, rốt cuộc cũng nhịn không được mà đưa tay tham tiến vào áo lót của đối phương…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.