Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký Hệ Liệt

Quyển 10 - Chương 3



“Ngày kia đã là Đại hội Thử Linh rồi, hai ngày cuối cùng này chắc là sẽ có rất nhiều thứ tốt xuất hiện, ngươi để ý xem có tài liệu nào để làm truyền tống trận giữa các hành tinh cự ly xa hay không, nếu có, bất kể kiểu gì chúng ta đều phải có được.” Truyền Sơn lại bước sang bên một bước, hắn phát hiện đến ngay cả mùi hương mơ hồ trên người Canh Nhị cũng có thể kích thích hắn.

Thấy hai người lại kéo giãn cự ly lần nữa, Canh Nhị quyết định phải chủ động hơn. Nếu đã xác định quan hệ, làm giống đực, y đương nhiên cũng cần tuyên bố chủ quyền của mình.

“Ngươi…” Truyền Sơn thấy Canh Nhị vươn tay tới, có phần sửng sốt.

Canh Nhị cầm tay Truyền Sơn, ra sức bóp. Ngươi yên tâm, dù ngươi không được (=))), vẫn còn có ta mà. Tuy ta không thích dùng thân thể để tiến hành song tu, nhưng nếu ngươi thực sự cần, ta cũng có thể thỏa mãn ngươi. Đúng lúc y cũng tới kỳ động dục mỗi năm một lần, thân thể đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần trong thời kỳ này, chỗ ấy của y tuyệt đối sẽ không bé nhỏ như người kia thấy trong hầm mỏ.

Truyền Sơn trở tay cầm bàn tay nung núc thịt của nhóc béo phị, cảm động tới suýt thì rớt nước mắt. Mập à, có phải ngươi thấy cô đơn rồi không, cảm thấy ca lạnh nhạt với ngươi rồi không? Hay nội dung bùa truyền tin vừa rồi làm ngươi ghen? Ngươi yên tâm, trừ ngươi ra, ca không cần ai hết. Đêm nay ca liền ôm ngươi ngủ!

Canh Nhị ngẩng đầu, nhìn vào mắt Truyền Sơn, nghiêm túc nói: “Ngươi yên tâm, bất kể thân thể ngươi có biến hóa gì, ta đều sẽ đối tốt với ngươi.”

“…” Truyền Sơn nhịn không được nữa, ôm cổ Canh Nhị, tìm tới miệng y gặm cắn.

Canh Nhị không từ chối, lúc này y thấy từ chối Truyền Sơn sẽ rất là vô nhân đạo.

Môi Canh Nhị vừa mềm vừa mượt, Truyền Sơn cực thích liếm cắn bờ môi y, hắn còn thích Canh Nhị bị hắn hôn rồi rên ‘u u’ như thể thú con.

Gặm tới gặm lui, hai tay Truyền Sơn bắt đầu xấu thói, buông bàn tay Canh Nhị ra, vuốt ve thắt lưng, bờ mông, cặp đùi y không ngớt. Ừm, bé mập vừa mềm vừa mượt sờ sướng hết biết.

Canh Nhị bị vuốt ve tới nỗi người mềm đi một nửa, để mặc Truyền Sơn kéo một chân y lên hông hắn.

Sờ tới sờ lui, nửa người dưới của Truyền Sơn có phản ứng, thứ ấy cứng lên chọc vào bụng Canh Nhị.

Canh Nhị hừ hừ ô ô, nhất thời động tình không thôi, khi Truyền Sơn nắm lấy chỗ yếu hại của y ngắm nghía chơi đùa thì y càng mềm nhũn không đứng nổi. Những cái ve vãn ấy quá kích thích đối với một lão xử nam cao tuổi như y, dù kỹ xảo của Truyền Sơn còn chưa đủ thuần thục, nhưng cũng đủ làm y thần hồn lãng đãng.

Một cậu bé da đen bay qua trên đầu họ xui sao thấy hai người bên dưới ôm nhau sờ mó, mắt trợn trừng lên, bất cẩn dừng khí, ‘oạch’ một cái rớt xuống mặt cát.

“Bụp!” Một cây cỏ đuôi chó vất vả thò đầu ra từ trong cát, quát to hai người đang gặm cắn khó dứt kia: “Này! Hai người các ngươi, đừng dính lấy nhau nữa! Đang chờ các ngươi đưa bùa chú và pháp bảo tới đấy! Nhanh lên chút đi!”

Truyền Sơn không thèm để ý, một chân giẫm lên cây cỏ đuôi chó rạp mình, tay vẫn xoa nắn mập nhà hắn.

Cỏ đuôi chó rú lên một tiếng chói tai.

Thế là Canh Nhị chẳng còn tâm tình nào nữa, thở hổn hển đẩy Truyền Sơn ra, yên lặng đi qua giẫm thêm vài cái lên người cỏ đuôi chó. Đào Hoa chết tiệt, lúc nào cũng xuất hiện vào những lúc thế này, Truyền Sơn không được cũng là do ngươi làm hại!

“Tên lưu manh Đào Hoa nhà ngươi, đợi lát nữa bảo Thập Tứ huynh dạy cho ngươi một trận.” Nam nhân bị quấy rầy oán khí ngút trời.

Canh Nhị ra sức gật đầu, không tệ, thứ này không giáo huấn không được!

Hai người liếc mắt nhìn nhau, Truyền Sơn bước lên trước một bước, Canh Nhị không trốn.

“Ta… bản thân ta vẫn chưa hết cơn, giúp một việc được không?” Ngón tay Truyền Sơn trượt theo bờ eo Canh Nhị, giọng nói đượm *** trầm thấp và khàn khàn.

Canh Nhị sợ run cả người, cúi đầu, chân đi giày vải chọc mặt đất, ‘ừ’ một tiếng nhỏ như muỗi kêu.

Truyền Sơn ôm choàng lấy Canh Nhị, tùy ý tìm một khối nham thạch to trốn vào.

Vừa trốn vào chỗ bóng râm, Truyền Sơn lập tức vội vàng đưa tay vào trong áo Canh Nhị.

Quần áo Canh Nhị trượt xuống theo động tác Truyền Sơn, lộ ra bờ vai trần trụi.

Truyền Sơn cúi đầu gặm, tay càng ra sức xoa nắn, cảm xúc mềm đầy thịt quả thực khiến nam nhân thích thú không rời. Truyền Sơn càng ngày càng kích động, cứ như hận không thể xoa nắn Canh Nhị vào lòng.

Canh Nhị bị gặm cắn xoa nắn ngất ngây bỗng nhớ tới chuyện y phải chủ động, liền nhắm mắt sờ dương căn của Truyền Sơn.

Lần này nguy rồi, Truyền Sơn gầm một tiếng, thoáng cái đã ấn Canh Nhị lên trên tảng đá muốn tụt quần y.

“Cùng nhau! Chúng ta cùng nhau… A, thật thoải mái, nhẹ thôi nhẹ thôi, bảo bối ngoan, đừng nắm chặt, áu ───!”

Canh Nhị ngất ngay, vội bảo: “Ngươi cũng nhẹ thôi! Đây là sơ tinh của ta, không thể lãng phí, ngươi uống nó đi!”

“… Của ta cũng thế, vậy ngươi cũng… uống nó?” Giọng Truyền Sơn run rẩy.

“Ờ.” Canh Nhị đồng ý, y cảm thấy điều này rất bình thường, có qua có lại mà, ai cũng không thiệt.

Truyền Sơn vừa nghe còn được đãi ngộ thế nữa, cũng không vội bắn, hít sâu một hơi cố dằn dục vọng cường liệt muốn bắn xuống, chỉ quỳ một gối xuống đất, cúi đầu liềm ngậm lấy tiểu Canh Nhị. Lúc này hắn đã quên hắn đã từng xem qua bí mật thân thể của ai kia, mãi tới khi kết thúc kỳ động dục của ai kia, hắn không còn hưởng thụ được như bây giờ nữa thì mới nhớ tới thân thể Canh Nhị nhà hắn khác với người thường.

Canh Nhị càng ngất ngây, y lớn như thế rồi mà chưa từng bị kích thích như thế. Trong lúc lâng lâng, y chỉ nghĩ thảo nào tất cả mọi người đều thích song tu, thì ra song tu thật thoải mái thật thoải mái… áu áu áu!

Hai đứa ngất ngây trong *** đã hoàn toàn quên béng cậu bé rớt trên mặt đất cách đó không xa và cây cỏ đuôi chó bị giẫm nát bét một bên, còn về tu giả thỉnh thoảng bay qua trên đầu, vậy càng không biết đã quên tận đẩu tận đâu rồi. Vậy mới nói *** làm con người ta điên cuồng mà!

Yêu nghiệt a! Canh Nhị nhà hắn chính là một yêu nghiệt! Dù là béo cũng vẫn là yêu nghiệt.

Sau đó…

Truyền Sơn cảm thấy thắt lưng của hắn tới bây giờ vẫn tê dại, chỉ cần vừa nghĩ tới mập nhà hắn nửa quỳ trên đất, mở cái miệng mềm mượt ngậm lấy hắn, hút nguyên tinh của hắn, hắn liền…!

Canh Nhị rất vui mừng, theo y tự nghiệm chứng, chỗ ấy của Truyền Sơn dù có chút vẫn đề thì cũng chỉ nhỏ thôi, không thấy y vừa cầm đã cứng như đá sao? Có lẽ bắn nhanh hơn nữa ấy?

Ừ, kiếm chút thuốc bồi bổ cho hắn, chắc là có thể giải quyết được vấn đề tiết sớm này. Canh Nhị nghiêm túc suy nghĩ phương thức bồi bổ thân thể cho bầu bạn song tu của y.

Truyền Sơn hạnh phúc quá không biết mình sau này sẽ càng sung sướng hơn, trước khi kéo Nhị yêu nghiệt nhà hắn đi, Truyền Sơn còn quay đầu nhìn mặt cát cách đó không xa.

Chỉ có tu vi Luyện khí kỳ, lại có thể thao túng pháp bảo phi hành, không biết công pháp cậu bé kia tu hành có chỗ đặc biệt gì, hay là pháp bảo kia bất phàm?

Truyền Sơn đã có chút thành tựu trên phương diện luyện khí, hiện tại thấy pháp bảo đặc biệt sẽ luôn khó nhịn muốn lấy nghiên cứu thử xem, nhưng ngứa ngáy thì vẫn cứ ngứa ngáy, lúc này không phải lúc, nếu hắn bước qua hỏi, hắn có thể chắc chắn, cậu bé kia không những sẽ không nói cho hắn về pháp bảo, nói không chừng còn ra tay luôn và ngay ấy.

“À!” Thấy hành động của Truyền Sơn, Canh Nhị cuối cùng cũng nhớ ra cách đó không xa còn có một người xem, mặt bắt đầu bốc khói. Y không phải xấu hổ làm chuyện này ở nơi dã ngoại, mà là không quen bị người ta nhìn.

“Nó không nghe thấy được bao nhiêu, ta dùng bùa che rồi.” Truyền Sơn vội vã giải thích, hắn không muốn Canh Nhị xấu hổ lại rụt bước trở lại đâu.

Canh Nhị ngây ngốc hỏi: “Ngươi lúc nào thì bày trận, sao ta không biết?”

“Ngay lúc chúng ta chạy sang bên khối nham thạch này. Bùa chú ngươi làm dùng tốt lắm, không có ai thấy cả.”

Canh Nhị xấu hổ gãi đầu, y quả thực vừa rồi ngất ngây quá, *** thật là đáng sợ.

Ánh mắt Canh Nhị đảo qua nam hài da đen kia, ngây người một chút, “Ơ? Là nó!

“Ngươi quen cậu bé kia?”

“Ừ, ngươi cũng quen.”

“Ta cũng quen? Không, ta có thể khẳng định chưa từng gặp…. A!” Khí tức của cậu bé da đen khá quen thuộc, thảo nào vừa rồi hắn không có lòng phòng bị với cậu bé kia.

“Nghĩ ra rồi?”

“Thì ra là nó.” Truyền Sơn ngộ ra.

Cậu bé da đen trốn đằng sau nham thạch, nhìn lén hai người rời đi, lúc này mới dám chui ra.

Là họ sao?

Tuy hình dạng khác với trước đây, nhưng con mắt xuyên suốt nó tu luyện không thể nào nhận lầm hai người.

Họ… Nhất là nam tử nhân loại cao to kia hình như đã mạnh hơn nhiều so với trước đây, tiếc là dù nó có hóa thành người, có con mắt xuyên suốt, nhưng do tu vi không đủ, vẫn không thể nhìn ra tu vi nam tử nhân loại rốt cuộc đã tới loại cảnh giới nào.

A, không ngờ họ là quan hệ đó…

Cậu bé da đen gãi đầu, đỏ mặt.



Trên phiên chợ ở sườn núi Cầu Thủy, Đào Hoa đứng sau sạp tức tới giậm chân bành bạch.

“Hai người t*ng trùng thượng não không biết xấu hổ! Rõ như ban ngày mà dám hành ***, đúng là, đúng là… quá tuyệt vời!” Đào Hoa ôm hai má đỏ bừng say sưa, “A a a, song tu, hai từ tốt đẹp biết bao! Ngay cả con rùa quái dị ngu ngốc kia cũng có người muốn, vì sao tuyệt thế mỹ nhân diễm lệ vô song phong hoa tuyệt đại như người ta lại không có ai hỏi thăm chứ?”

Kỷ 14 ngồi khoanh chân trên mặt đất im lặng niệm kinh Phật, không hề bị ngoại giới ảnh hưởng tẹo nào.

“Chắc chắn là tư thái mỹ lệ của người ta làm kẻ khác tự ti mặc cảm, làm những người khác ngại không dám chủ động yêu, đúng rồi, chắc chắn là thế. A a a, xinh đẹp quá mức cũng là một cái tội a!” Đào Hoa lấy một cái gương nhỏ ra soi, càng nhìn càng thích. Qủa nhiên trên đời này Đào Hoa ta đẹp nhất anh tuấn nhất!

“Thập Tứ ca ca, ngươi thấy người ta có đẹp không?” Chiều cao của Đào Hoa vừa vặn bằng Kỷ 14 lúc ngồi, người mềm nhũn dựa vào trên vai hắn, kéo áo cà sa của Kỷ 14 ra sức hỏi dồn, đôi mắt hoa đào chớp tới nỗi lông mi chừng như sắp rụng.

“A di đà phật!” Kỷ 14 lãnh đạm niệm phật hiệu, tiện tay nhấc áo cà sa bị tụt xuống lên.

“Phật đà đầu đầy vấn đề kia có đẹp như ta không?” Đào Hoa giận dữ cực kỳ, “A a a! Hai con người lười biếng kia sao còn chưa tới! Hại người ta mất bao nhiêu cơ hội kiếm tiền! Họ chắc chắn lại lén tự bày sạp rồi, Đào Hoa ta tức rồi đấy, tức rồi đấy!”

“Kỷ 14?!” Một tiếng gọi ẩn chứa tình cảm phức tạp vang lên.

Thân thể Kỷ 14 chấn động, vẻ mặt trầm ổn lại xuất hiện tia xấu hổ.

“Ta đoán ngươi tám chín phần mười sẽ xuất hiện ở đây, ta thấy ngươi chạy về phía này.” Người tới cười nói.

Đào Hoa nhướn mắt nhìn người tới, “Ngươi là ai a?” Gọi Thập Tứ ca ca nhà hắn, còn ra vẻ khinh thường Đào Hoa tuyệt thế mỹ lệ hắn nữa. Gợi đòn hả?

“An Nhiên của Ổ đào hoa.” Người tới thân mặc trường sam lụa mỏng xanh, hai mắt không tô nhưng quyến rũ, miệng nhỏ không điểm cũng hồng, mặt mày diễm lệ lại yêu mị, nhưng lại mặc trang phục nam tử.

Vừa nghe người khác cũng liên quan tới hoa đào, Đào Hoa liền khó chịu. Trên đời này ngoại trừ thiên hạ mỹ lệ như hắn có thể là hoa đào ra, còn có ai có thể phối hợp được với hoa đào chứ?

Đào Hoa thấy Kỷ 14 lại đứng dậy chào đón, tâm trạng càng chán ghét nữ tử tên An Nhiên này.

“Này, người quái dị! Cách Thập Tứ ca ca của ta xa ra! Mùi thối của người xông chết người ta rồi!”

An Nhiên đột nhiên biến sắc.



Vạn Bảo Môn cũng bày sạp trên chợ.

Phiên chợ diễn ra trước Đại hội Thử Linh trăm năm một lần trở thành cơ hội tốt nhất để kiếm linh thạch và soát bảo bối.

Dù những đệ tử như họ chỉ có thể luyện ra được những pháp bảo hạ phẩm cấp trung là cùng nhưng vẫn có vài khách hàng. Hậu Thổ Tinh dân cư thưa thớt, lại tất cả đều là tu giả, nhưng cũng không phải vị tu giả nào cũng đều trên Kết Đan Kỳ, các môn phái và gia tộc bao gồm tu giả Tán tu, Luyện khí và Ngưng khí vẫn chiếm tỷ lệ lớn.

Chợ khá náo nhiệt, nhưng không ầm ĩ. Tu giả bày sạp cũng rất hiếm khi lên tiếng mời chào khách hàng, đều là tùy mọi người xem, nhìn trúng thì lại mặc cả.

Đệ tử Vạn Bảo Môn phụ trách trông coi quầy hàng chia ra là đại sư huynh Vạn Khương đã đánh mất pháp bảo, nhị sư huynh Vạn Trinh và tiểu sư đệ Vạn Đan dùng để góp cho đủ số.

Vạn Khương ra sức nhìn chằm chằm hai chủ sạp hàng cách họ chừng ba bước, nhưng chỉ cần một trong hai vị chủ sạp đó nhìn về phái bên này, Vạn Khương lập tức sẽ chuyển mắt ngay, giả vờ như mình không nhìn họ.

Tình huống này đã giằng có nửa canh giờ, ừm phải nói từ khi hai vị chủ sạp kia bắt đầu bày sạp ở gần họ, Vạn Khương đã bắt đầu có tật giật mình lại tự lừa mình dối người.

Vạn Trinh liếc sang bên cạnh, ghen ghét nói: “Họ buôn bán tốt hơn chúng ta.”

“Họ bán bùa chú, chúng ta bán pháp bảo, khác thể loại, giá cũng khác nhau, sao mà so được?” Vạn Khương trách cứ sư đệ.

“Sư huynh có phải quen họ không? Ta thấy ngươi cứ nhìn chằm chằm vào họ.” Vạn Trinh ngờ nghệch nói.

Vạn Khương giận, ta đã nói với các ngươi bao nhiêu lần, gặp một đại thanh niên cao ráo và một thiếu niên mập mạp ngàn vạn lần phải cẩn thận, các ngươi đều coi như gió thoảng bên tai hả? Lẽ nào nhất định phải để ta thừa nhận ta đường đường đại đệ tử Vạn Bảo Môn bị hai người kia trấn lột ở trên chợ, trước mặt nhiều người thế sao? Ngươi không biết xấu hổ nhưng ta thì vẫn còn cần mặt mũi!

HẾT 3

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.