“Này! Người từ ngoài tới, ngươi lại tới làng tụi tau làm gì? Mắt To ca bảo ngươi muốn tìm vợ, có phải ngươi muốn kết hôn với Mắt Xanh trong thôn tụi tau không? Tau nói cho ngươi biết, Mắt Xanh là vợ tau nhìn trúng, ngươi đừng mơ có ý với nàng!” Nhóc con không hiểu chuyện đuổi theo.
Truyền Sơn cũng kệ xác.
“Tau đang nói với ngươi đó, sao ngươi không thèm nhìn tau?” Nhóc Tóc Trắng theo sát mông.
Truyền Sơn bước đi nhanh.
Nhóc Tóc Trắng ở sau cười ‘hềnh hệch’, “Chân của ngươi ngắn, mắt thì nhỏ. Mỹ nhân trong thôn tụi tau sẽ không coi trọng ngươi đâu.”
Cảm ơn, ta cũng không coi trọng các nàng. Truyền Sơn đi nhanh hơn.
“Đừng tưởng tóc ngươi nhiều hơn tau, dài hơn tau thì giỏi lắm nhá!”
Thở dài, sống với tộc một mắt cho tới giờ, Truyền Sơn cũng hiểu tộc một mắt lấy tóc và mắt làm tiêu chuẩn của cái đẹp, nhất là mấy sợi tóc trên đầu, càng là công cụ quan trọng để khác phái chú ý và ưu ái.
Sau khi hiểu điều ấy, hắn đã vô cùng hối hận khi đó đã cạo tóc của Ma một mắt nhỏ. Kể ra thì, hình như hắn cũng không thấy Mắt To có mấy sợi tóc cả?
“Ngươi nói! Có phải ngươi muốn một lưới bắt hết Ma tộc một mắt bọn tau hay không?”
“Ha?”
“Chắc chắn ngươi giống với những người từ ngoài tới kia, muốn bắt tụi tau đi đổi Ma thạch có đúng không?”
Truyền Sơn rất không muốn để ý tới nhóc quỷ, nhưng vấn đề này khá nghiêm trọng, phải làm hắn nghiêm túc đối mặt.
Dừng chân xoay người, Truyền Sơn bày ra khuôn mặt chính nghĩa, vẻ mặt nghiêm túc, nói: “Không phải. Ta tuyệt đối không có ý tổn hại tới tộc Ma một mắt các ngươi.”
“Vậy ngươi thề Tâm thệ đi.” Ma một mắt nhỏ hăm dọa.
Truyền Sơn nhịn cơn tức, “Ta không thích bị người bức phải thề. Nhóc quỷ, nếu như ta bảo ngươi thề tuyệt đối không thương tổn người từ ngoài tới, ngươi có chịu không?”
“Cái đó thì khác.”
“Khác thế nào?”
“Người từ ngoài tới muốn thương tổn tụi tau, nhưng tụi tau không có ý thương tổn họ.”
“Ta nghĩ phần lớn trong số họ cũng không muốn thương tổn các ngươi, là bởi vì các ngươi cản lối của họ.”
“Nhưng mà… thủ hộ sát biên giới rừng rậm và thảo nguyên là sứ mệnh cả đời của tụi tau a.”
“Họ muốn đi vào cũng là sứ mệnh của họ.”
“Ngươi, ngươi… ngươi không nói lý! Ngươi giúp những người từ ngoài tới, ngươi là kẻ xấu!” Ma một mắt nhỏ quát to một tiếng, đá hắn một phát rồi khóc lóc chạy xa.
Truyền Sơn phủi vết giày rơm trên quần, không muốn chấp nhặt với một thằng nhóc ranh.
“Mặc dù hắn sắp hai mươi tuổi rồi, nhưng đầu óc của Ma một mắt vốn đã không thể cho họ hiểu được chuyện quá phức tạp.” Rùa ngọc ló nửa người ra từ trong lòng Truyền Sơn.
“Nhóc ranh hai mươi tuổi… Ta lớn hơn hắn hai tuổi.” Truyền Sơn nói thầm.
“Các ngươi không giống nhau.” Rùa ngọc một lời trúng đích.
“Nếu người từ ngoài và tộc Ma một mắt đánh nhau, ngươi sẽ giúp ai?”
“Ta xem ai thuận mắt thì giúp người đó.” Vấn đề này Truyền Sơn trả lời chả cần suy nghĩ.
“Vậy nếu là ma tu có giao tình và Mắt To đánh nhau thì sao?”
“Khuyên can.”
“Nếu như…”
“Rùa con, ngươi rốt cuộc muốn hỏi gì?”
Rùa ngọc nhăn nhó mặt mày, cắn vạt áo Truyền Sơn khổ não.
“Ta có một sư huynh còn có một sư đệ…” Rùa ngọc nhả vạt áo, do dự nói.
“Tiếp tục.”
“Họ đối xử với ta đều tốt, ta cũng rất thích họ.
“Ừ.”
“Nhưng họ nhìn nhau ngứa mắt, bình thường hay đánh tới thiên hôn địa ám. Có vài lần còn bị thương nặng. Ta đi khuyên can rồi, nhưng vô ích. Ta…”
“Ngươi không biết nên giúp ai?”
“Đúng.” Rùa ngọc khổ nào chọc ngón tay.”
“Vậy thì đừng giúp ai cả.”
Nghe Truyền Sơn nói vậy, rùa ngọc càng khó chịu, “Sau đó ta cũng làm thế, kết quả họ cùng nhau hận ta, còn nói ta máu lạnh!” Hu hu, ta biết ngay là thế mà.
“Vậy thì đành chịu thôi.” Truyền Sơn cũng tỏ vẻ bất lực với tình huống này. Hắn nhịn không được thử tưởng tượng tới vấn đề, nếu Kỷ 14 và Canh Nhị đánh nhau, hắn sẽ giúp ai. Sau đó… Hắn cảm thấy xấu hổ vì đáp án của mình.
Tiếp theo hắn lại nhịn không được tưởng tượng tới vấn đề Canh Nhị và huynh đệ trước đây của hắn là Lý Hùng và Ngô Thiếu Hoa đánh nhau, hắn sẽ giúp ai. Đáp án làm hắn cảm thấy có lỗi sâu sắc với các lão huynh đệ của hắn.
Cho tới giờ hắn mới biết được, thì ra hắn đúng là háo sắc! Truyền Sơn nhìn trời, im lặng. Kiên quyết không nghĩ tới vấn đề nếu Canh Nhị và đệ đệ ruột thịt của hắn là Truyền Hải đánh nhau thì hắn sẽ giúp ai.
Rùa ngọc cũng thở dài buồn phiền, “A, lập trường là một nan đề vĩnh hằng.”
“…” Truyền Sơn cũng không biết sợi dây thần kinh nào có vấn đề, đột nhiên cúi đầu hỏi rùa con: “Nếu có ngày ta trở thành đại ma đầu người người đuổi giết, ngươi giúp ta hay giúp người muốn giết ta?”
Rùa ngọc suy nghĩ một chút, nghiêm túc hỏi: “Nếu ta giúp ngươi, ngươi lo cơm sao?” Vì sao Hỏa sư huynh và Đào sư đệ đều không ăn cơm chứ? Nếu trong hai người họ ai lo cơm nước, hắn không phải có thể kiên định lập trường rồi sao?
Người nửa xương khô vô cùng nghiêm túc bắt đầu suy xét xem sau này có cần tăng số lượng của rác hay không ─── miễn cho tương lai không có tiền nuôi rùa con. Đừng thấy rùa con nhỏ, ăn chẳng ít hơn Mắt To đâu.
Trên bầu trời Huyết Hồn Hải vào đêm chẳng có gì, một khi vật thể hình cầu treo cao trên trời vào ban ngày xé màn trời giấu mình vào, Huyết Hồn Hải liền bước vào đêm tối.
Nhưng Huyết Hồn Hải cũng không bởi thế mà trở nên tối đen xòe tay không thấy năm ngón, cứ lấy xung quanh nhà Mắt To mà nói đã có không ít động thực vật phát sáng vào buổi tối.
Mắt To nói cho Truyền Sơn biết, Huyết Hồn Hải vào đêm nguy hiểm hơn ban ngày rất nhiều, bảo hắn không có việc gì thì tốt nhất nên ở nhà.
Truyền Sơn biết rõ tu vi hiện tại của mình ở Huyết Hồn Hải cũng chẳng là gì, thế là mỗi khi đến tối, hắn đề ngoan ngoãn ở nhà tu luyện chứ không ra ngoài.
“Ầm!”
Truyền Sơn mở mắt.
Ngoài cửa truyền đến tiếng hỗn loạn.
“Chuyện gì vậy?” Có tiếng nói non nớt ở ngoài cửa thấp giọng hỏi.
“Trên cửa sổ của hắn có cái gì đó, tau vừa đụng vào đã văng ra rồi.” Một giọng nói căm giận khác vang lên.
“Hừ, xem ra con người từ ngoài tới này đã có chuẩn bị, mọi người đừng sợ, tổ gia gia của tau nói, người từ ngoài tới này rất yếu rất yếu, đánh đơn độc chẳng phải đối thủ của tau. Ca giúp tụi tau phá cửa sổ ra được không?”
“Được. Nhưng các ngươi đừng đùa quá trớn, cẩn thận Mắt To ca đi ra đánh ngươi.”
Truyền Sơn bĩu môi, tên Mắt Vàng vô sỉ lại luyến đệ này. Nhóc Tóc Trắng là bị ngươi làm hư đó!
“Sẽ không đâu, Mắt To ca sống ở gian bên cạnh, sẽ không ảnh hưởng tới hắn. Mọi người nghe rõ, tụi tau vẫn dựa theo kế hoạch ban đầu, tau hô rồi, mọi người liền cùng nhau đập thứ kia vào cửa sổ nhé.”
“Kèn kẹt…”
Song cửa gỗ phát ra tiếng cạy mở.
Truyền Sơn và rùa ngọc nằm ở đầu giường nhìn nhau, xem ra lực phòng thủ của trận pháp phòng thủ này quá yếu đi, đối phó với mấy Ma một mắt nhỏ Luyện Khí Kỳ còn được, nhưng chống lại bọn Ngưng Khí Kỳ thì không được.
“Ngươi đã chuẩn bị tốt chưa?” Rùa ngọc thở dài.
“Không biết đêm nay là thứ gì, hy vọng là thứ có thể ăn hoặc là dùng được.”
Rùa ngọc sáng mắt lên, “Sẽ là ếch trâu (1) như lần trước chứ?”
(1) Ếch trâu là loại ếch to lớn nhất trong các loại ếch, nhái, chiều dài thân khoảng 20cm. Loài ếch to lớn có tiếng kêu rất to, vang, từ xa nghe giống như tiếng trâu, … Ếch trâu ăn thịt được cả rắn và đồng loại của nó.
Cái đồ quỷ tham ăn. Truyền Sơn ấn đầu của nó, “Ngươi nghĩ chúng sẽ lấy thứ tương tự sao?”
Rùa ngọc rụt cổ rồi lại ngóc lên, “Chờ lát sẽ biết.”
Cửa gỗ bị cạy mở.
Một tiếng ‘bung’, hơn mười bóng đen bị chúi vào trong phòng.
“Phù phụp!”
“A, thối quá!” Rùa ngọc cấp tốc chui vào dưới gối đầu, thế nào cũng không chịu ra.
Truyền Sơn còn định để rùa con giúp hắn quân sư quạt mo, xem ‘ám khí’ lần này là thuộc tính gì, có nguy hại ra sao, nào ngờ hơn mười bóng đen vừa tiến vào đã không ngừng đánh rắm, xông đến nỗi rùa con nghẹt thở trốn trước.
Truyền Sơn bị xông thối cả mũi, vừa vội vàng ngưng thở, vừa nhảy dựng lên đi bắt những bóng đen còn đang liên tục đánh rắm.
“Ha ha! Người từ ngoài tới, ngươi đã chịu thua chưa? Ở trong phòng ngươi đánh rắm chính là Xú Thí Dứu (2), một lần đánh rắm là có thể thối mười ngày, bên trong có mười lăm con, ngươi cứ chờ bị chết vì thối đi! Ha ha ha!” Ngoài cửa, nhãi Tóc Trắng chống nạnh cười to, một đám Ma một mắt nhỏ vây quanh hắn ta vừa cười vừa nhảy, cả đám vui sướng quá trời.
(2) Con chồn sóc: Một giống thú mình dài hơn một thước, có con sắc đỏ kềnh kệch, có con sắc vàng, bốn chân nhỏ mà ngắn, lúc đi vẫn khuất khúc tự do, cho nên chui qua hang hốc như rắn được, có tài bắt chuột, đêm hay bắt trộm gà ăn thịt, hễ bị đuổi quẫn quá thì trong huyệt khẩu phun ra một thứ hơi rất thối hăng, khiến cho người khó chịu mà không đuổi nữa, tục gọi là hoàng thử lang 黃鼠狼 hay tì tử 貔子, lông dùng làm bút gọi là lang hào 狼毫.
Thậm chí chúng còn biên một khúc nhạc thiếu nhi tạm thời: “Rắm thối người từ ngoài tới, cả người thối ơi là thối, ỉa không chùi, mười năm không tắm, oa ─── thối ơi là thối!”
Truyền Sơn tức nổi trận lôi đình, nhưng khổ cái động tác của Xú Thí Dứu cực kỳ linh hoạt, vừa bị dọa đã cực khó bắt. Vất vả lắm mới bắt được một con, kết quả thứ này nâng đuôi lên thả bom thối vào mặt hắn.
Bận bịu ngót nửa canh giờ, mười lăm con Xú Thí Dứu kia cuối cùng cũng bị hắn ném ra ngoài phòng, nhưng cả gian nhà đã thối như ngâm trong hố phân, căn bản không có cách ở lại.
Bất đắc dĩ, Truyền Sơn chỉ đành móc rùa con ra, nửa đêm bò lên nóc nhà chờ tới hừng đông.
Lúc này mà chạy tới sông Bạng Bạng tắm thì cực kỳ nguy hiểm, lúc nửa đêm có một vài loài mãnh thú thường lui tới bờ sông uống nước, những mãnh thú này có nhiều loài ngay cả Mắt To cũng không dám trêu chọc tới.
Có lẽ mùi phát ra từ gian nhà Truyền Sơn quá khó ngửi, mà đám nhãi Tóc Trắng Mắt Lam cũng không muốn mùi thối xông tận trời, sau khi đánh lén thành công liền cùng nhau chạy mất dáng. Còn về Mắt Vàng, có lẽ sau khi dùng sức phá trận pháp của Truyền Sơn thì đã bỏ chạy.
Mắt To nhà bên ngửi thấy mùi thối, chịu không nổi chạy tới mắng Ma một mắt nhỏ, vừa thấy đã chạy hết, tức mắng liền mấy câu thô tục, liên tục bảo ngày mai muốn làm mấy thằng nhóc mất mặt.
“Này, huynh đệ, tau thấy ngươi nên nghĩ một cách lừa đám tiểu quỷ kia, bằng không ngươi sẽ bị chúng gây phiền chết.” Mắt To ngó Truyền Sơn trên nóc nhà bịt mũi bất đắc dĩ nói.
Truyền Sơn đang gõ mai rùa của rùa ngọc, muốn bảo nó ra ngoài ngửi mùi thối cùng mình, rùa con rụt chi và đầu trong mai, mặc Truyền Sơn gõ thế nào cũng không chịu ra.
“Ừm, ta đang nghĩ cách. Ngươi đi ngủ đi, chờ đến hừng đông ta còn phải tiêu trừ hết mùi thối trong phòng.”
“Thế ngủ kiểu gì a? Thối chết tau rồi. Một chút da và lông trên người Xú Thí Dứu ấy cũng đáng tiền rồi, có thể trao đổi một ít vũ khí hoặc ma thạch với Tiễn tộc, nhưng mà thối quá, những đứa trẻ tộc một mắt tụi tau trước khi thành niên, khứu giác không phát triển như tộc một mắt, cũng chỉ có chúng mới chịu được mùi thối mà đi bắt Xú Thí Dứu thôi.”
“Ha hả.” Truyền Sơn ngừng thở, tay thì sờ rùa ngọc, trong lòng hết ý xấu này tới ý xấu khác để trị bọn trẻ con.
Mắt To oán giận mấy câu, cũng bò lên nóc nhà ngủ.
Ngày hôm sau, khi trời vừa sáng, Truyền Sơn đã chạy vù tới bờ sông Bạng Bạng, vừa cẩn thận múc nước vừa giơ thùng nước lên dội vào người.
Rùa ngọc thừa dịp Truyền Sơn không chú ý, bò từ trong lòng hắn ra, ba hai cái đã bò lên đầu hắn, túm tóc hắn cùng hưởng thụ vui sướng khi được gột rửa.
Dội được chừng năm sáu thùng nước, Truyền Sơn ngửi mùi thối trên người vẫn y như cũ, căn bản chẳng bớt được bao nhiêu.
Rùa ngọc túm tóc hắn, nín giận nói: “Chỉ dùng nước không gột sạch được, mùi thối của Xú Thí Dứu phải dùng nước ngâm của Hồng toan thị(1) mới có thể trừ bỏ hoàn toàn. Có lẽ gừng sống cũng dùng được.”
(1) tên tiếng Việt gọi là trắc, Trắc bông; Cẩm lai Nam Bộ,… đây là một loại cây lấy gỗ, có quả nhưng mình không biết nó có ăn được không K
“Hồng toan thị? Một loại hồng à?”
“Ừ, nó có màu đỏ tròn tròn, mùi vị chua ngọt, mùa hè và mùa đông đều có thể ra quả. Loại mùa hè kết quả thì to còn mùa đông thì nhỏ.”
Truyền Sơn nghe rùa ngọc nói thế, cảm thấy hình như mình đã từng thấy loại quả này trong vài khe suối ở Lam tinh rồi. “Nơi này có ma?”
“Chắc là có, thực vật trong Huyết Hồn Hải rất đầy đủ. Ngươi đi men theo bờ sông về phía đông, chỗ ấy chắc là có một vài cây hồng toan thị sinh trưởng.”
Truyền Sơn tìm tòi ký ức của mình, nhớ lại xem lúc mình tra xét địa hình gần đây đã từng thấy loại cây này hay chưa.
“Con rùa ngọc trên đầu ngươi có thể nói à?” Một giọng nói non nớt truyền ra từ lùm cây, đây là nhãi Tóc Trắng chạy tới chế giễu vào sáng sớm tinh mơ.
Truyền Sơn quay đầu lại.
Tóc Trắng Mắt Xanh nhảy ra từ trong lùm cây, bịt mũi đi cà nhắc tiến lên, “Ngươi đưa cho tau nhìn thử.”
Truyền Sơn nhấc cái thùng gỗ lên đi men theo phía đông, hắn nhớ ra rồi, đúng là có loại cây như rùa con nói.
“Này!” Nhãi Tóc Trắng đuổi theo hắn, “Ngươi đưa con rùa biết nói ấy cho tau, tau bảo người trong thôn không tới làm phiền ngươi nữa.”
Đừng có mơ! Truyền Sơn lấy rùa con xuống nhét vào trong lòng, chân bước mau hơn.
“Cho tau đi mà, cho tau đi mà. Tau dùng đồ đổi với ngươi.” Ma một mắt theo sát đằng sau Truyền Sơn, “Nếu ngươi không đưa rùa con cho tau, tau làm ngươi tối nào cũng không được ngủ.”
Gia hận nhất là người khác uy hiếp ta! Truyền Sơn đột nhiên dừng bước xoay người, Ma một mắt theo sát từng bước, thoáng cái đụng vào Truyền Sơn.
Truyền Sơn một phát bắt lấy Ma một mắt nhỏ, ấn tay lên đầu hắn rồi đẩy một cái. Ma một mắt nhỏ chưa kịp bịt mũi, bị thối kêu ‘oa oa’.
Trước khi Ma một mắt ra tay, Truyền Sơn nhanh chóng tách ra, đảo mắt đã bỏ chạy mất dạng.
Ma một mắt nôn hồi lâu, ngửi thấy mùi thôi trên người mình, nước mắt chảy ‘ào ào’ xuống, gân cổ gào to: “Oa ───!”
Từ đó, Ma một mắt đơn phương cảm thấy thù hận của hắn và người từ ngoài tới này càng kết càng sâu. Không những đêm đêm dẫn người tới làm ầm ĩ, ban ngày thấy Truyền Sơn cũng muốn dây dưa một phen. Lần nào quấy rầy xong cũng phải hỏi một câu: ngươi đưa rùa con cho tau không?
Truyền Sơn sao có thể bỏ được? Đừng nói rùa ngọc rất có khả năng chính là Canh Nhị nhà bọn họ, dù có không phải, hắn cũng không thể giao rùa con cho bất cứ kẻ nào.
Ma một mắt càng không chiếm được lại càng muốn, thời gian dần trôi trở thành chướng ngại. Không những xin anh hắn đi cướp, còn ngày ngày mè nheo tổ gia gia của hắn đi đòi rùa ngọc cho hắn.
Cũng may thôn trưởng Mắt Lồi không cưng cháu tới nỗi hồ đồ, răn dạy mấy câu rồi không thèm để ý tới nữa.
Mắt Vàng anh hắn tuy tu vi cao hơn Truyền Sơn, nhưng tốc độ lại kém Truyền Sơn, do không muốn đấu tới ngươi chết ta sống, muốn cướp rùa con cũng chỉ có thể mơ thôi.
Ma một mắt nhỏ thấy ca và tổ gia gia của hắn đều không giúp được hắn, lại chuyển qua quấn Mắt To.
Bản thân Mắt To còn muốn rùa ngọc hơn ấy chứ. Truyền Sơn vừa là bạn hắn, tự nhiên nói gì cũng không chịu giúp.
Ma một mắt thấy ai cũng không giúp được gì, đành phải tự dựa vào sức mình, ngày ngày đều nghĩ cách tìm Truyền Sơn gây phiền, thực ra hắn chỉ là tìm cơ hội muốn xem rùa ngọc mà thôi.
Bởi vì Ma một mắt nhỏ quấy rối, cũng bởi vì nghiên cứu trận pháp lần nữa, Truyền Sơn lại bỏ lỡ phiên chợ ba tháng một lần của Ma tộc lần nữa. Nhưng hắn cũng không thấy tiếc nuối gì, ngược lại, hắn cảm thấy có thể thêm chút thời gian để hắn chuẩn bị đồ cũng tốt, miễn tới lúc đó lấy thứ gì tương tự như bàn bếp làm cho Ma y ra dùng.
Cứ như vậy, hai tháng náo nhiệt lại trôi qua. Truyền Sơn không những đã quen với khiêu chiến mỗi ngày của tộc Ma một mắt, thậm chí tối tối đối mặt với một đám Ma một mắt nhỏ Tóc Trắng Mắt Xanh đánh lén còn có thể ngủ sơ đôi chút.
Pháp bảo của hắn chính là bày binh bố trận.
Mỗi ngày ngoại trừ rèn đúc thân thể, thực chiến với Ma một mắt, cùng với tĩnh tọa tăng tiến tu vi của mình ra, thời gian khác hắn đều dùng để nghiên cứu trận pháp.
Có nghiên cứu tự nhiên là có thực tiễn, để không lãng phí tài liệu và ma lực bày binh bố trận của mình, điều đầu tiên Truyền Sơn nghĩ tới là dùng trận pháp để đối phó với đám Ma một mắt nhỏ đánh lén. Hiệu quả thực tiễn này cũng đã có, rất tốt, không lãng phí chút nào.
Đáng tiếc xung quanh đây tài liệu bày binh bố trận có hạn, mà hắn còn xa mới đạt được bản lĩnh có thể tùy ý lấy được tài liệu trong nguyên khí thiên địa, điều này làm đại đa số suy nghĩ của hắn đều chỉ dừng ở giai đoạn nghiên cứu.
“Ngươi lại đang làm gì đấy?” Rùa ngọc nằm trên đầu Truyền Sơn ló đầu hỏi.
Truyền Sơn vừa bện hai sợi cỏ Lam Ti ở hai bên cái trống nhỏ, vừa nói: “Trống bỏi.”
“Ngươi làm cái này làm gì?” Rùa ngọc ngó một đống đã làm xong trong thùng gỗ.
“Hề hề.” Người nửa xương khô cười âm hiểm, lấy thể kết tinh của cây nhọt độc sau khi đốt xong để lại đã mài tốt nhét vào trong túi lưới ở một đầu thừng cỏ. Thể kết tinh mà Truyền Sơn mài xong có kích cỡ như quả nho, hình tròn ngay ngắn.
Rùa ngọc càng hiếu kỳ hơn, kéo tóc giục hắn nói.
“Gia cũng không tin không trị được nhãi ranh nhà ngươi.”
“Ý ngươi là Ma một mắt nhỏ Tóc Trắng Mắt Xanh kia?”
“Ngoại trừ hắn còn có ai.” Truyền Sơn lý sự. Nhãi ranh chết tiệt, trước thì ngày ngày kêu gào hắn là một người từ ngoài tới không có lòng tốt, bây giờ còn vô sỉ mà coi trọng rùa con nhà hắn, ngày nào cũng tới đòi thì thôi, tối tối còn dám dẫn người tới trộm. Hừ hừ! Nếu không nể tình Mắt To là thân thích thì ta đã dìm thằng nhóc nhà ngươi xuống sông Bạng Bạng từ lâu rồi.
“Ta nhớ Ma một mắt kia nhỏ hơn ngươi hai tuổi.” Rùa ngọc nhìn chằm chằm cái trống bỏi lừa trẻ kia, do dự nói.
“Ngươi cũng từng nói đầu óc hắn không tốt.”
Rùa ngọc giãy dụa lương tâm một hồi, “Ngươi không thể bắt nạt trẻ con, trong khoảng thời gian này ngươi đã dày vò chúng một phen rồi.”
“Có sao? Nếu như giáo huấn này thực sự hữu hiệu, ngươi nghĩ họ còn có thể đêm đêm cao hứng bừng bừng, hô bạn gọi bè chạy tới chỗ ta không?” Truyền Sơn nghiến răng nghiến lợi nói. Ngại những trận pháp phòng thủ này không đủ phải không, hôm nay gia liền cho các ngươi biết cái gì là ghê gớm!
Buổi chiều cùng ngày, Truyền Sơn xách thùng gỗ tự chế mang rùa ngọc đi vào thôn Ma một mắt. Mỗi lần ra vào thôn trang Ma một mắt, hắn đều dùng thùng gỗ của mình để xách đồ, về nhà đóng cửa mới giao đồ cho rùa ngọc để nó thu hồi.
Nói hắn cẩn thận quá… cũng được, nói hắn keo kiệt không muốn có nhiều người rình rùa con nhà hắn cũng tốt, nói chung, hắn không muốn để những người khác biết rùa con có bản lĩnh tương tự như túi Càn Khôn.
Tới thôn rồi, Truyền Sơn đầu tiên đi tới thăm hỏi Ma y Tóc Xanh.
“Ma y tiền bối, ta tới rồi.”
“Tiểu tử sao ngươi lại tới nữa? Không phải nói còn chưa thải ra sao.”
“Ha hả, không phải chuyện đó, là chuyện khác. Này, người xem.”
“Đây là thứ gì?” Ma y bỏ lại một Ma một mắt khác đang chăm sóc dở, tiến lại ngó nghiêng.
“Ngài xem, ta thấy ngài bận như vậy, còn phải chữa bệnh cho những đứa trẻ này, nhưng khổ nỗi bọn trẻ lại hay ầm ĩ, nên ta làm những món đồ chơi ở quê ta. Không biết lấy những thứ này dỗ trẻ có dùng được hay không?” Truyền Sơn mỉm cười như đại ca ca nhà bên.
“Cái này gọi là cái gì? Dùng để làm gì? Là trống à?” Ma y cầm lấy một cái lắc lắc.
“Bùm bụp.” Trống bỏi vang lên mấy tiếng.
Truyền Sơn cũng lấy ra một cái trống bỏi lắc lắc, “Cái này gọi là trống bỏi, chính là thứ để dỗ trẻ con, người xem, có thể lắc chơi, còn có tiếng trống.”
“Chỉ thế thôi?” Ma y thất vọng. Mấy đứa trẻ nằm trên giường bệnh cũng tỏ vẻ khinh thường ─── mấy đứa trẻ này đều là buổi tối đánh lén Truyền Sơn mà quang vinh bị thương.
“Ha hả, đương nhiên không chỉ có thế. Này, còn có thể như vậy, hai tay chà một cái, nó có thể bay lên.”
Thừng cỏ Lam Ti và thể kết tinh hình tròn cột vào hai bên thân trống xoay thành một vòng tròn do tốc độ, mang theo cả thân trống cùng bay lên, ngoại trừ khéo léo, phương diện này tự nhiên cũng là nhờ có tác dụng của trận pháp.
Trống bổi vừa xoay tròn lên trời, vừa phát ra tiếng vang ‘thùng thùng’.
“Ở chỗ chúng ta, đám con nít chơi trống bỏi bay được lâu hơn cả, tiếng trống vang hơn cả.” Người nửa xương khô bắt đầu ba hoa phét lác.
“Ta đã thay đổi vài thứ, nếu vận dụng ma lực chà xát côn gỗ cầm tay ở bên dưới trống, có thể làm trống bay cao hơn, thời gian lâu hơn. Hơn nữa, trò chơi này còn huấn luyện bọn trẻ cách vận dụng và khống chế ma lực của chúng, không được mạnh quá cũng không được nhẹ quá. Hơn nữa căn cứ vào việc dùng bao nhiêu ma lực, tiếng trống phát ra cũng sẽ có sự thay đổi, chẳng hạn như thế này.”
Một tiếng huýt chói tai vang lên, trống bỏi nhanh chóng bay lên trời, trước khi chạm vào nóc nhà thì Truyền Sơn nhảy lên cầm chuôi gỗ, không để nó tiếp tục bay lên nữa.
Oa a! Ma một mắt nhỏ mở to hai mắt. Đối với những đứa trẻ thiếu đồ chơi như chúng, chiếc trống bỏi này biết bay, còn biết vang lên hiển nhiên đã chọc trúng chỗ ngứa của chúng.
“Nó rớt xuống đất cũng sẽ không hỏng, dù hỏng rồi sửa lại cũng rất dễ. Hơn nữa vận dụng khéo léo, chúng còn có thể tự động bay về. Như vậy, những đứa trẻ nằm ở trên giường cũng có thể chơi.” Truyền Sơn tùy ý lấy một chiếc trống bỏi đưa cho một ma một mắt nhỏ ở bên cạnh, thuận tiện thân thiết hướng dẫn nó một vài bí quyết vận dụng sự khéo léo để trống bay trở về.
Ma một mắt nhỏ có đồ chơi mới mẻ, lập tức vội vàng chơi đùa.
“Rất ồn.” Ma y cau mày.
“Ha hả, dù sao cũng tốt hơn là để ngài phải bận lòng chăm sóc chúng, có đồ chơi rồi, chúng cũng sẽ không làm phiền ngài nữa.”
“Oa, thực sự biết bay trở lại nè.” Ma một mắt nhỏ có món đồ chơi vui vẻ kêu to, lập tức lại chà xát hai tay đưa trống bỏi lên bầu trời.
“Thông qua lực khống chế và ma lực, ngươi có thể khống chế thời gian xoay và độ cao của chúng.” Truyền Sơn hướng dẫn lần nữa.
Mấy ma một mắt nhỏ ước ao ngó chiếc trống bỏi bay tới bay lui trên bầu trời, gần như cùng một lúc, chúng đưa ánh mắt khao khát về phía chiếc thùng gỗ trong tay Truyền Sơn.
Truyền Sơn hào phóng để lại phần trống cho số Ma một mắt nhỏ trong phòng, bảo với Ma y rằng: “Nếu có đứa trẻ nào muốn, cứ bảo chúng tới chỗ ta mà tìm. Trưa mai ta dạy chúng cách chơi thế nào ở khoảng sân rộng trong làng nhé.”
Ma y cũng biết chuyện bọn Ma một mắt nhỏ tới đánh lén Truyền Sơn, cho rằng Truyền Sơn có ý muốn cùng bọn trẻ thân thiết hơn nên cũng biết thời biết thế đồng ý.
Không tới nửa ngày, toàn bộ ma một mắt nhỏ đã biết sự tồn tại của món đồ chơi ‘trống bỏi’ đó.
Khi tới thời gian đánh lén buổi tối, phần lớn ma một mắt nhỏ đều đổi khẩu hiệu ở cửa nhà Truyền Sơn, tối hôm qua hô rằng: “Giao rùa ngọc ra thì cho ngươi ngủ!”
Giờ thì đổi thành: “Giao trống bỏi ra thì cho ngươi ngủ!”
Truyền Sơn nhắm mắt ngồi thiền coi như không nghe thấy.
Các ma một mắt nhỏ kêu gào hơn nửa đêm, vẫn là Mắt To không chịu nổi, đi ra đuổi tất cả mới được ngủ an giấc.
Trưa ngày hôm sau, Truyền Sơn đi tới khoảng sân rộng trong thôn, chỗ ấy đã có mấy ma một mắt nhỏ đang đùa giỡn, thấy Truyền Sơn tới, lập tức cùng nhau xán lại.
Truyền Sơn cười ha hả lấy một cái trống bỏi ra từ trong thùng gỗ, tự mình nghịch chơi các kiểu, lúc thì để trống bỏi ‘thùng thùng’ bay lên trời cao, lúc lại để trống bỏi xoay chầm chậm trên trời, mà chiếc trống bỏi bay ra rồi đều sẽ tự động bay trở lại tay Truyền Sơn, làm một vài ma một mắt nhỏ nhảy lên muốn cướp đều bị cướp hụt.
Có thêm rất nhiều ma một mắt nhỏ tới hơn, không được một lúc, trên khoảng sân giữa làng đã tập trung gần hết những đứa trẻ chưa được trăm tuổi trong lòng.
Rùa ngọc nằm trên đầu Truyền Sơn, cũng giống như những ma một mắt nhỏ này, mê mẩn nhìn trống bỏi bay tới bay lui trên bầu trời, phát ra các loại tiếng vang.
Cuối cùng, một nhóc ma một mắt nhỏ có đôi mắt xám pha đen chịu không nổi sự hấp dẫn, nhóc quá nhỏ nên cũng không biết tới sự uy hiếp của nhãi Tóc Trắng, gạt ma một mắt lớn hơn ở hai bên ra, tập tễnh bước tới trước mặt Truyền Sơn, giật ống quần hắn, nói bằng giọng ngọng nghịu: “Cát ca, tau muốn chơi.”
Truyền Sơn khom lưng, sờ đầu Ma một mắt mới sinh chưa được một năm, chọn một chiếc trống nhỏ hơn chút từ trong thùng gỗ, để vào tay nhóc, cười nói: “Lấy đi chơi đi.”
“Cảm ơn Cát ca.” Ma một mắt nhỏ này còn rất lễ phép, nói lời cảm ơn xong liền vui vẻ ngoác miệng nhe răng cười, giơ trống bỏi, chạy bình bịch tới bên cạnh Ma một mắt nhỏ lớn hơn một chút kia, kiễng chân dâng vật quý.
Ma một mắt nhỏ lớn hơn chút nhận trống bỏi, do dự nhìn thoáng qua Tóc Trắng Mắt Xanh đứng ở bên ngoài, nhưng không chịu được sự thúc giục của nhóc nhỏ bên chân, hơn nữa bản thân nó cũng rất muốn chơi, lập tức hai tay chà xát để trống bỏi bay lên.
Ma một mắt nhỏ mắt xám pha đen vui vẻ vỗ tay hoan hô, hôm qua mấy ma một mắt nhỏ nhận được đồ chơi thấy có người chơi trước, cũng mặc kệ nhãi Tóc Trắng đứng ở đằng ngoài trừng mắt, cùng nhau lấy trống bỏi ra chơi.
Tiếng rít ‘vù vù’ vang lên liên tục, mấy chiếc trống bỏi bay trên không trung với các kiểu dáng. Những đứa trẻ nhận được đồ chơi ngày hôm qua đã nắm giữ bí quyết để trống trở lại, khoe khoang một hồi liền cùng dạy những đứa trẻ hôm nay mới có đồ chơi.
Thấy bạn bè có đồ chơi hay trong tay, những đứa trẻ chưa có trống bỏi không chịu, lúc này lực ảnh hưởng của Tóc Trắng Mắt Xanh đã giảm tới mức thấp nhất, khi lại có thêm hai ma một mắt nhỏ không chịu nổi sự cám dỗ của đồ chơi mà tiến lên trước xin Truyền Sơn cho chúng, những đứa trẻ khác cũng cùng nhau tiến lên, vây quanh Truyền Sơn vừa đòi vừa nhảy.
Truyền Sơn cười mỉm chi beo không từ chối, lấy từng chiếc trống bỏi trong thùng gỗ ra phân phát cho từng đứa một.
“Được rồi được rồi, hết mất rồi. Tất cả đổi cho nhau chơi đi, chờ lần sau ta làm ra thứ chơi hay hơn rồi lại phát cho các ngươi.”
“Còn có thứ hay hơn ư?”
“Đương nhiên.” Truyền Sơn ho khan một tiếng, thở dài nói: “Nếu các ngươi không phải tối nào cũng tới làm phiền ta, ta đã sớm giao đồ chơi ra rồi.”
“Vậy nếu chúng ta không tới làm ồn ngươi, ngươi có thể làm ra món đồ chơi hay hơn nữa đúng không?” Các ma một mắt nhỏ thiếu đồ chơi mở to mắt hưng phấn nói.
“Nếu các ngươi ngủ không ngon giấc, ngày hôm sau có phải sẽ rất uể oải?”
Ma một mắt nhỏ không có đồ chơi cùng nhau gật đầu.
“Ta và các ngươi cũng như nhau thôi. Làm những món đồ chơi này rất tốn đầu óc và thời gian đấy nhé.”
Truyền Sơn thấy đã lừa được gần hết các ma một mắt nhỏ rồi, thầm nhìn lướt qua nhãi Tóc Trắng bĩu môi tức giận đứng ở vòng ngoài, cười thầm một tiếng, xách thùng gỗ rời khỏi khoảng sân trung tâm.
Rùa ngọc nằm trên đầu Truyền Sơn, đôi mắt trông mong ngóng các ma một mắt nhỏ chơi vô cùng thích thú ở đằng kia.
Buổi tối, rùa ngọc nằm trên gối đầu, cố gắng dùng cái chi cỡ hạt gạo cầm cái trống bỏi Truyền Sơn làm hỏng đầu tiên.
Không bắt được, lại bắt lại. Rùa ngọc tức quá nhào lên ôm mặt trống bỏi xoay một vòng.
Truyền Sơn đang nghiên cứu kết tinh do cây nhọt độc đốt xong để lại, nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu nhìn thế là cười phá lên.
“Thế nào? Ngươi cũng muốn chơi?”
Rùa ngọc xấu hổ bò xuống dưới, ngóc đầu lên, khát khao nhìn Truyền Sơn.
“Làm ra cái có thể cho ngươi chơi được cũng chẳng đơn giản.” Truyền Sơn sờ cằm tự hỏi.
Rùa ngọc thất vọng rụt đầu vào mai, chỉ để hé đôi mắt nhỏ nhìn Truyền Sơn.
“Để ta thử đã, nhưng ngươi phải dạy ta cách làm trận pháp co nhỏ lại, là phải làm một trận pháp co lại trước sao?”
“Có mấy cách đấy. Cũng không khó, thử mấy lần là được.” Rùa ngọc vừa nghe Truyền Sơn dự định làm một chiếc trống bỏi mini cho nó, lập tức dậy tinh thần, vô cùng nhanh nhẹn bò xuống giường, bò lên đùi Truyền Sơn bắt đầu truyền dạy tri thức mới.
Truyền Sơn sờ cái mai của rùa ngọc, trong mắt tràn đầy ý cười cưng chiều.