Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký Hệ Liệt

Quyển 6 - Chương 6



Thôn trang của Ma một mắt không có sự yên bình như mọi buổi tối, hàng loạt Ma một mắt cầm đuốc tập trung trên khoảnh sân giữa thôn.

Các ma một mắt nhỏ được những người lớn vây ở giữa sân. Các ma một mắt nhỏ thân phận cao hơn vây ở vòng ngoài cùng, sau đó là các ma một mắt thành niên cầm côn gỗ thô to trong tay, vòng ma một mắt vòng ngoài cùng thì cầm cung tên to đùng được làm khéo léo bày ra tư thế phòng thủ.

Lúc Truyền Sơn và Mắt To chạy tới, vòng bảo hộ đang dần hình thành.

Mắt To rất dễ dàng vào được vòng trong, Truyền Sơn lại bị các chiến sĩ một mắt nhìn với vẻ bất thiện, mắt lộ hung quang ngăn ở vòng ngoài.

Mắt To quay đầu lại, nhưng lúc này hắn ta cũng không thể nói được gì, chỉ có thể đi vào tìm thôn trưởng.

Truyền Sơn rất thức thời, không cố đấm ăn xôi chen vào trong làm gì, chỉ ở bên ngoài tìm kiếm ma một mắt quen thuộc muốn hỏi thăm tình hình. Những ma một mắt cầm cung tên trong tay, mặc váy da phần lớn hắn đều không biết, nhìn thể trạng và sát khí lộ ra ngoài, có lẽ chính là lực lượng trung kiên trong tộc Ma một mắt.

Người ngoài nghề xem náo nhiệt, người trong nghề xem lề lối, nhìn được một lát, Truyền Sơn thầm chấn động, đây là quân đội?

Không sai! Xem vị trí họ đứng, vũ khí, cách sắp hàng cùng với tinh thần diện mạo, đây tuyệt đối là một đội ngũ đã được huấn luyện, đã trải qua giết chóc, đội ngũ như vậy hắn đã từng gặp qua trong quân đội.

Hơn nữa đừng thấy nhân viên trong đội ngũ không nhiều người, nhưng thoạt nhìn sức chiến đấu khá lớn, không có hiện tượng tốt xấu lẫn lộn, đồng thời kỷ luật tuyệt hảo.

Dân ngũ bình thường và quân đội có sự khác nhau lớn nhất là ở kỷ luật và phối hợp. Thảo nào thực lực của tộc một mắt không mạnh cho lắm, nhưng nghe giọng điệu của họ thì có địa vị không hề thấp trong Ma tộc, thì ra sức mạnh của họ là đây.

Truyền Sơn mắt sáng lên, bắt lấy một ma một mắt vừa chạy tới, “Tóc Xanh! Ngươi biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra không? Nhãi Tóc Trắng sao lại bị bắt? Ai bắt nó? Đi đâu rồi?”

Tóc Xanh Mắt Đen quay đầu lại, thấy là Truyền Sơn, lập tức gào to, nói: “Là ngươi? Sao ngươi lại chạy tới đây? Đi mau đi mau, cẩn thận mọi người giẫm chết ngươi!”

“Đợi chút nữa ta đi, ngươi nói cho ta biết ai bắt nhãi Tóc Trắng trước đã, các ngươi thấy đối phương chạy về phía nào?”

“Ai ư? Đương nhiên là người từ ngoài tới! Người từ ngoài tới giống như ngươi ấy! Ngươi còn không đi à? Nếu không đi, ngươi liền không đi được đâu!” Tóc Xanh Mắt Đen cũng vội, hắn ta thống hận người từ ngoài tới, nhưng hắn cũng không ghét tên người nửa xương khô này. Làm bằng hữu, hắn không muốn thấy người nửa xương khô bị các chiến sĩ ma một mắt phẫn nộ xé thành mảnh nhỏ.

“Ta cũng muốn giúp đỡ! Ngươi nói với thôn trưởng, ta là người từ ngoài tới, ta quen thuộc với họ hơn các ngươi, ta chắc chắn có thể giúp được, để ta thêm vào với!” Truyền Sơn nắm chặt cổ tay Tóc Xanh, giọng điệu kiên định.

Tâm tình hiện giờ của Truyền Sơn cực kỳ khó chịu, nếu là người khác mất tích cũng vậy thôi, hắn sẽ gấp gáp, sẽ giúp đỡ, cũng sẽ không tự trách. Thế nhưng người mất tích lại là nhãi Tóc Trắng vừa rồi còn đang chần chờ không chịu rời đi ở cửa nhà hắn.

Điều này làm hắn nhịn không được nghĩ: nếu hắn để nhãi Tóc Trắng vào nhà, nếu hắn tự đưa nhãi Tóc Trắng về nhà, nếu hắn dỗ thằng bé về nhà sớm một chút, vậy có phải sẽ không xảy ra bi kịch như vậy không?

“Ngươi…!”

“Tóc Xanh! Thôn trưởng bảo người nửa xương khô đi vào.” Mắt Vàng – huynh trưởng của nhãi Tóc Trắng đi ra. Rõ ràng những lời này có thể nói thẳng với Truyền Sơn, nhưng hắn ta lại không nhìn Truyền Sơn mà nói với Tóc Xanh.

Chiến sĩ ma một mắt im lặng tách nhau ra.

Truyền Sơn đi vào vòng bảo hộ, lúc đi sát qua bên cạnh Mắt Vàng, cúi đầu nói câu: “Xin lỗi.”

Mắt Vàng cắn răng mấy cái, cố nói một câu: “Không trách ngươi, là tiểu tử kia tự nghịch ngợm. Hơn nữa… Tau biết ngươi khác với những người từ ngoài tới.”

Tóc Xanh nhìn hai người, yên lặng đi vào vị trí đứng ứng với mình. Việc này xác thực không thể trách Truyền Sơn, mặt lý trí mọi người tự nói với mình thế, về mặt tình cảm có mấy ai tiếp nhận được. Ai bảo hắn cũng là người từ ngoài tới chứ?

“Thôn trưởng.” Truyền Sơn đi tới bên thôn trưởng Mắt Lồi.

“Tau vừa mới nghe ngươi nói, ngươi nói ngươi hiểu người từ ngoài tới hơn tụi tau, phải không?”

“Nếu như họ cũng là người.”

“Bọn tau cũng là người, không phải chỉ có những người từ ngoài tới như các ngươi mới là người.” Có lẽ do bị mắt cháu yêu, thôn trưởng nói năng khách sáo hơn trước nhiều.

“Xin lỗi, ta không có ý đó.”

Mắt Lồi trừng mắt nhìn nhìn hắn, không lãng phí với đề tài này nữa, “Trên đường Mắt Xanh về nhà bị người từ ngoài bắt đi, lúc nó bị bắt thì phát ra tín hiệu cầu cứu, đây là bản lĩnh người tộc một mắt tụi tau luyện ra khi xuất hiện nguy hiểm, có thể để thân thuộc có huyết thống gần gũi tiếp nhận một số hình ảnh.”

“Có thể đuổi theo không?”

“Nếu như không chết thì có thể.”

“Vậy hiện giờ…”

“Còn chưa chết.” Mắt Vàng ở bên cạnh xen lời.

Truyền Sơn thở ra một hơi, không chết thì vẫn còn hy vọng cứu lại được.

“Sao có thể xác định là người từ ngoài tới?”

“Ấn tượng cuối cùng Mắt Xanh cho tụi tau chính là hình dạng của hai người từ ngoài tới. Tiếc là Mắt Xanh còn nhỏ, ấn tượng duy trì không được lâu, chỉ nhìn ra đó là hai người từ ngoài tới, chứ hình dạng và trang phục cũng không nhắn được rõ ràng.” Mắt Vàng cắn răng.

“Các ngươi tụ tập nhiều… người như thế, là đã có tung tích của nhóc Tóc Trắng rồi à, chuẩn bị vây đánh bọn họ? Nhóc Tóc Trắng bây giờ ở đâu?”

“Ở chỗ hốc sâu thảo nguyên, người từ ngoài tới bắt bé Tóc Trắng dừng lại ở đó.” Mắt Vàng trả lời.

“Hốc sâu? Họ vào đó làm gì?” Lúc điều tra địa hình, Truyền Sơn cũng đã từng đi qua hố sâu.

Cái hố của hố sâu ở dưới biên giới thảo nguyên, cửa hốc cao chừng bốn thước, hắn đi tới cửa hốc đã bị chặn lại, Mắt To bảo với hắn đó là thông đạo tộc Sừng Xà thường lui tới. Mà tộc Sừng Xà thích ăn trẻ nhỏ tộc một mắt nhất!

“Có lẽ là muốn vào thảo nguyên, có lẽ họ còn muốn quay lại bắt thêm mấy đứa nữa? Những người từ ngoài tới này nói không chừng muốn tiến hành bắt một vố to, trước đây cũng đã từng xảy ra chuyện tương tự, tuy số lần k hông nhiều, nhưng lần nào tụi tau cũng bị thiệt hại rất nhiều tộc nhân, những người có thể tiến vào rừng rậm vào thảo nguyên rồi quay lại đều là những ma tu có tu vi cực cao, tụi tau phải tập trung cả tộc chống đỡ mới có thể bảo hộ mình không bị tàn sát trắng trợn.” Thôn trưởng nặng nề nói.

Truyền Sơn cảm thấy chuyện sợ là không đơn giản như vậy. Nếu như thật là người từ ngoài tới đơn thuần vì giá trị bản thân của ma một mắt mà bắt người đi, vì sao cho tới giờ còn không mau chóng rời khỏi? Vì sao họ lại trùng hợp tới bên hốc sâu tộc Sừng Xà thường lui tới? Mà tộc Sừng Xà lại còn thích ăn trẻ nhỏ tộc một mắt.

Khoan! Không phải nói cửa khẩu trong Huyết Hồn Hải không thể vượt cấp cũng không thể quay lại sao? Sao lại có ma tu quay lại được từ rừng rậm vào thảo nguyên chứ?

“Người từ ngoài tới như các ngươi rất thích bắt bớ những Ma tộc như chúng ta; máu, thịt, xương, da, nội tạng, nội đan, lông, thậm chí vật bài tiết của chúng ta đối với các ngươi đều là tài liệu để luyện đan, luyện khí. Người từ ngoài tới cũng không coi những Ma tộc sinh hoạt ở đây như chúng ta làm con người, đối với họ, chúng ta chẳng khác gì nhiều so với mãnh thú sống hoang dã, dù chúng ta nói cùng một ngôn ngữ.”

Ma y – người duy nhất tự xưng ‘ta’ trong tộc một mắt chậm rãi đi tới, “Hôm nay…”

“Không, ngài nói sai rồi, Ma y tiền bối.” Truyền Sơn lắc đầu, cắt ngang lời Ma y:

“Cướp đoạt, xâm chiếm, giết chóc xác thực cũng là một trong những thiên tính của người từ ngoài tới, nhưng họ cũng có một mặt tốt. Họ tàn nhẫn với Ma tộc, chỉ là không cho Ma tộc là người một nhà, chẳng hạn như quốc gia của ta và nước địch, tuy chúng ta có tướng mạo hay giống loài đều như nhau, nhưng vì đất đai tốt tươi, vì mỹ nhân đầy nhà, vì những điều tốt hơn, vì cái mặc tốt hơn, chúng ta gần như thế hệ nào cũng chiến tranh. Ý của những lời ta nói là, người từ ngoài tới, cũng không phải chỉ tàn nhẫn đối với một chủng tộc, chỉ cần có lợi ích ép buộc…”

Truyền Sơn nói tới đây thì yên lặng, chủ ý của hắn vốn là biện hộ cho những người từ ngoài tới thiện lương khác, nhưng khi nói tới sau đây lại phát hiện loại chuyện này căn bản là không có gì tốt đẹp để biện hộ. Lập trường khác biệt, cái nhìn thấy tự nhiên cũng khác, nói đến cùng đơn giản là mạnh được yếu thua mà thôi.

“Thứ mà một tiểu quỷ mới hai mươi tuổi như ngươi hiểu, ngươi nghĩ ta không hiểu sao? Những người từ ngoài tới ta nhìn thấy cũng không ít hơn ngươi, tiểu tử!” Ma y dùng ánh mắt nhìn kẻ ngu để nhìn Truyền Sơn. Người tộc một mắt khác cũng đều dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái để nhìn hắn.

“Khụ… Mục đích của họ sợ là không chỉ bắt người đơn giản như thế… A! Ngại quá, ngài tiếp tục.” Truyền Sơn xấu hổ ho liền mấy tiếng. Hắn để ý thấy những ma một mắt gần đó đang nắm chặt tay tựa hồ chuẩn bị hưởng ứng cái gì, còn hắn hình như đã cắt ngang những lời động viên trước khi chiến tranh.

Thế mà Mắt Vàng ở bên cạnh còn xen vào một câu: “Người tộc một mắt tụi tau cũng không nội chiến.”

“Chúc mừng.” Truyền Sơn chân thành nói, “Nhưng…”

“Nhưng tụi tau cũng hay chiến tranh với các chủng tộc khác, giống như ngươi nói, vì cuộc sống tốt hơn, vì thực vật tốt hơn, vì địa bàn tốt hơn nữa.” Mắt Vàng nhìn tổ gia gia của mình.

“Nhưng người từ ngoài tới cũng không phải chỉ biết một mực giết chóc, bắt người cướp của, thường ngày phần lớn họ đều rất bình thường. Ta thấy chuyện bắt nhóc Tóc Trắng không chừng có điều kỳ lạ gì khác, ta kiến nghị mọi người tốt nhất nên bàn bạc một chút.” Truyền Sơn thở dài, nói ra những điều mình muốn nói.

Thôn trưởng gật đầu, “Ý ngươi nói tau hiểu. Nhưng bất kể mục đích họ bắt bé Tóc Trắng đi là vì cái gì, tụi tau đều phải cứu nó về. Còn nữa, đừng coi tộc một mắt trở thành ma thú không có đầu óc! Bất luận chủng tộc gì đều có tính cộng đồng, mạnh được yếu thua, đây là chí lý, tụi tau hiểu rất rõ. Người từ ngoài tới mạnh hơn tụi tau, coi tụi tau làm ma thú cũng là bình thường. Tộc một mắt tụi tau cũng không oán trời trách đất, nhưng tộc một mắt tụi tau cũng không phải dễ bắt nạt như vậy!”

“Được rồi! Đừng lãng phí thời gian ở đây nữa, các ngươi muốn nhóc Tóc Trắng bị chế thành hoa quả khô sao? Mau lên, làm những điều nên làm đi. Mắt Lồi, lập tức hạ lệnh hành động!” Ma y cũng không cổ động hứng thú của mọi người nữa, có một người từ ngoài tới ở trong thôn, muốn cổ động cừu hận của mọi người với người từ ngoài tới thực sự không tiện.

Thôn trưởng Mắt Lồi rất muốn nói ta còn vội hơn các ngươi, nhưng… hắn ta không dám nói, chỉ có thể thuận theo tiếng hô của Ma y: “Mọi người đã tới đông đủ chưa?”

“Đã đến đông đủ rồi!” Ma một mắt phụ trách kiểm kê nhân số cao giọng trả lời.

“Trẻ em chưa được trăm tuổi tiến vào hầm nhà Ma y. Trên trăm dưới hai trăm toàn bộ đợi trên mặt đất. Đội hai ở trong, đội một ở ngoài, phụ trách bảo hộ toàn bộ tộc nhân chưa thành niên.” Ở tộc một mắt, giới nữ cũng là chủ lực chiến đấu.

“Vâng!” Đội một, đội hai trả lời ầm ầm như sấm vang.

“Đội chiến sĩ tinh anh đi với tau! Ma y ở lại phụ trách hậu viện.”

Ma y cao gầy gật đầu, phất tay tỏ vẻ giao hậu tuyến cho hắn ta không cần lo lắng.

Thôn trưởng cũng rất tin phục Ma y, từ khi Ma y trú ở thôn trang bọn họ, nhân khẩu tổn thất trong thôn là ít nhất so với các thôn trang tộc một mắt từ trước tới nay.

“Khoan đã!” Truyền Sơn gọi.

Không ai để ý tới hắn.

“Thôn trưởng! Ma y tiền bối!” Truyền Sơn xông tới trước mặt thôn trưởng, “Các người dự định cứ như vậy đi cứu người?”

Thôn trưởng cau mày, “Đương nhiên. Hành động phải càng nhanh càng tốt, bằng không bé Tóc Trắng liền thực sự…”

“Các ngươi ngoại trừ biết chỗ của nhóc Tóc Trắng thì có biết kẻ địch là ai? Họ am hiểu cái gì, sợ cái gì, nhược điểm ở đâu? Kể cả việc kẻ địch có ai giúp đỡ hay không, các ngươi cũng không biết? Họ vì sao lại dừng lại ở chỗ hốc sâu, đã điều tra chưa? Thám tử đâu? Đã phái đi chưa?”

“Muốn phái thám tử cái gì? Đợi lát nữa đi rồi không phải biết hết.”

“…” Truyền Sơn lau mồ hôi, “Đừng bảo ta là trước đây các ngươi đều chiến tranh như vậy.”

“Tộc ma một mắt tụi tau chưa bao giờ rách việc tới vậy.” Thôn trưởng nhấc gậy gỗ thô to lên vung. Chậc! Đã lâu không đánh nhau rồi.

“Các ngươi không sợ đối phương có cạm bẫy gì sao? Hơn nữa các ngươi cứ trực tiếp xông lên như vậy, nếu như không cứu được nhóc Tóc Trắng vế thì làm thế nào?”

“Tộc một mắt tụi tau cũng không cúi đầu với kẻ địch, nhóc Tóc Trắng nếu không cứu được, tụi tau cũng sẽ báo thù cho nó!”

“Nếu tộc Sừng Xà cũng thêm vào thì làm sao?”

“Như nhau cả thôi, đánh!” Xem ra thôn trưởng Mắt Lồi không phải không nghĩ tới tộc Sừng Xà có vấn đề, mà là phương thức giải quyết của họ chỉ có một: chiến đấu!

“Ma y tiền bối ───!” Truyền Sơn không chịu nổi, gào to hơn.

“Các ngươi còn chưa xuất phát, lề mà lề mề ở đây làm gì!” Ma y gào càng to hơn.

Thôn trưởng vung cây gậy gỗ lên, “Xuất phát!”

Truyền Sơn suýt thì phun ra một búng máu. Tuy nói lực lượng khi tới tuyệt đối thì âm mưu quỷ kế chỉ là rác rưởi! Nhưng mà… được rồi, hắn là nhân loại yếu nhược nhỏ bé, hắn không có cách nào chuẩn bị cũng không thể xông lên liều mạng với kẻ địch như vậy được. Đây không phải hai thôn trang lỗ mãng đấu tay bo, đây là chiến tranh đấy?

“Ngươi đi cùng tụi tau?” Trước khi đi, Mắt Lồi nói với Truyền Sơn.

“Đương nhiên!” Truyền Sơn cảm thấy sứ mệnh lần này của bản thân lớn quá, hiện giờ hắn không những phải mang nhóc Tóc Trắng về, còn phải tận lực giữ mạng cho những man phu (người đàn ông thô lỗ) này.

Coi như báo đáp sự chăm sóc và tiếp nhận của họ đi, sống ở đây đã được tám tháng rồi, ai cũng sẽ có cảm tình thôi.

Truyền Sơn bắt rùa con từ trên đầu xuống, tỏ vẻ hắn có nói chuyện muốn nói với rùa con. Mắt Lồi không có thời gian chờ bọn hắn, mang đội đi trước.

“Rùa con, ta có chuyện muốn nói với ngươi, ngươi có biết ở Huyết Hồn Hải có quy tắc nào, liên quan tới chuyện không cho vượt cấp cũng không cho quay trở lại không.”

“Biết.”

Thật tốt quá! Truyền Sơn vội vã hỏi hắn: “Vậy ngươi có biết vì sao có người có thể phá vỡ quy tắc đi ra từ rừng rậm và thảo nguyên không?”

Rùa con suy nghĩ một chút, “Quy tắc do chủ giới định ra không thể phá vỡ, bao gồm bản thân chủ giới cũng vậy. Những ma tu này đi ra từ thảo nguyên và rừng rậm chỉ có một khả năng.”

“Là cái gì?” Hắn nhớ rất rõ không lâu trước đó hắn mới chọc phải một kẻ thù, nếu vị đệ tử Thiết Sơn Ma Vực kia cũng có thể quay lại, đừng nói tới hắn có thể đối phó được không thì Mắt To đã thảm rồi.

“Nhiệm vụ qua cửa khẩu.”

“Cái gì gọi là nhiệm vụ qua cửa khẩu?”

“Chính là vì để qua cửa phải hoàn thành một nhiệm vụ. Với tình huống như vậy, phàm là khu vực có liên quan tới nhiệm vu đều sẽ triển khai cho người tham gia. Có những nhiệm vụ bởi vì khó khăn quá, thậm chí còn dẫn tới rất nhiều người tham gia vẫn bị nhốt trong nhiệm vụ đó. Những điều này người hướng dẫn chưa nói với ngươi sao?”

Truyền Sơn nhớ tới con khỉ đen, cười khổ nói: “Nó ngại phiền hà nên có nhiều điều chưa nói hết.”

“À… Có lẽ nó đã nói quá nhiều lần với rất nhiều người nên thấy ngại đi.”

Truyền Sơn không hỏi tiếp rùa con vì sao lại quen thuộc với tình huống trong Huyết Hồn Hải như vậy, dù sao cũng chẳng phải lần đầu tiên.

“Rùa con, còn có chuyện phải nói với ngươi.” Truyền Sơn nghiêm mặt nói: “Chuyện lần này ta cũng có trách nhiệm, vô luận như thế nào ta cũng phải cứu nhóc Tóc Trắng về, nếu không cứu được, ta cũng không còn mặt mũi nào ở lại nơi này nữa. Hiện tại, ta có chuyện vô cùng quan trọng muốn nhờ ngươi.”

“Chuyện gì?” Cái đầu của rùa con ngóc cao cao, cảm giác được coi trọng rất sướng.

“Ta biết bản lĩnh của ngươi rất lớn, ngươi có thể ở lại giúp bảo vệ những ma một mắt nhỏ này được không?”

“Ngươi biết bản lĩnh của ta lớn, lẽ nào ngươi không hy vọng ta đi theo ngươi sao? Nói không chừng, ta có thể cứu ngươi rất nhiều lần.” Rùa con nghe Truyền Sơn khen nó, đầu tiên là rất vui, sau đó vẫn nghĩ tới vấn đề thực tế. Với tu vi bây giờ của Truyền Sơn, căn bản không có cách nào để bảo hộ bản thân trong Huyết Hồn Hải.

Truyền Sơn lau mặt, gượng cười nói: “Ta đương nhiên hy vọng ngươi theo ta, ta còn có rất nhiều chưa làm, ta lại chẳng hề muốn chết chút nào. Nhưng… công pháp giảm đau ta luyện có một phiền phức lớn chính là dễ sinh tâm ma. Nếu lần này Ma tộc một mắt gặp chuyện không may, nhất là đứa trẻ chưa thành niên kia, dù có thiếu một người thôi, cũng sẽ trở thành cản trở cho quá trình tu luyện từ nay về sau. Vì không để hiện tại xảy ra phiền phức, ta tình nguyện mạo hiểm một chút vào lúc này.”

“Ngươi không nghe thấy thôn trưởng Mắt Lồi nói sao, những ma tu quay lại này đều vô cùng mạnh? Chống lại họ, ngươi cũng không có bao nhiêu phần thắng.”

“Nếu nhiều chiến sĩ tộc một mắt đi theo như thế mà ta vẫn chết. Như vậy dù ngươi có theo cũng không có nhiều hiệu quả.”

Ai nói không hiệu quả? Truyền Sơn quả thực muốn khóc. Hắn đã muốn mang rùa con cùng đi rồi, thân hình và thực lực của rùa con như vậy, tuyệt đối là điều kiện tốt nhất để làm nhân tài thám tử. Nhưng hắn phải xét tới vấn đề hậu phương, hắn không biết thực lực của Ma y, nhưng thấy phương thức tiến công qua loa như thế của tộc một mắt, hắn cũng không có mấy lòng tin với hậu phương và viện trở do Ma y chỉ huy.

“Nhưng ta không theo ngươi, cái tên ‘môi tinh cao chiếu’ như ngươi…” Rùa con nói nhỏ. Có lẽ tu vi hiện tại của nó không ra làm sao, nhưng không có nghĩa là thủ đoạn giữ mạng thiếu.

“Ngươi nói gì?” Truyền Sơn vừa nghe tới từ ‘môi tinh cao chiếu’ đã thấy bực. Tới thôn trang tộc một mắt hơn tám tháng, ngoại trừ gặp phải một người từ ngoài tới xông quan (qua cửa) và đắc tội một nhóc Tóc Trắng thì vẫn chưa xảy ra chuyện gì đáng để mọi người bảo là xúi quẩy, khiến hắn bất giác đã thoải mái. Nào ngờ, hắn chưa đưa tới phiền phức cho mình nhưng đã đưa tới vận rủi cho tộc một mắt.

“Ờ, không có gì, ta chỉ nói ngươi ‘môi tinh cao chiếu’ rất dễ xảy ra chuyện.” Rùa con thản nhiên nói.

“… Rùa con, có ai đã từng nói rất muốn bóp chết ngươi hay là dìm chết ngươi chưa? Truyền Sơn cắn răng mỉm cười.

“Có, nhưng khỏi cần lo, ta không ngã chết cũng không bị dìm chết được, còn về bóp chết… chỉ cần ta trốn vào trong mai thì sẽ không sao cả.”

Truyền Sơn tốn hơi thừa lời. Con rùa đáng chết là ngốc thật hay ngốc giả? Dáng vẻ sợ hãi rụt rè của nó trước đây không phải giả vờ chứ? Hay là có cái mai rồi, gan nó liền phình to ra?

“Thực ra ngươi căn bản không cần phải lo cho tộc một mắt như thế. Họ đã sống ngàn vạn năm ở Huyết Hồn Hải này, đã sớm tìm ra được đạo sinh tồn, lẽ nào ngươi không nhận ra đội ngũ vừa rồi của họ không phải đám ô hợp, mà là một quân đội có quy mô, có phối hợp sao?”

“Vậy thì sao?” Truyền Sơn biết rõ uy lực của một quân đội tốt đẹp, nhưng quân đội dù tốt đẹp đến đâu, nếu không có chỉ huy tốt cũng chỉ là một đám bia đỡ đạn mà thôi.

“Tính dân tộc của họ khác biệt, phương pháp chỉ huy cũng khác biệt. Ngươi không thể dựa theo tiêu chuẩn của nhân loại để yêu cầu họ.”

“Chiến tranh không hỏi gì khác, chỉ hỏi kết quả.” Lần đầu tiên, Truyền Sơn lãnh khốc nói. Nếu hắn không hiểu thì cũng thôi, chỉ bởi vì hắn hiểu, hắn mới biết được quân đội không phải chỉ dựa vào kỷ luật và dũng khí. Chính hắn còn là quân nhân, hắn hận tất cả những tướng lĩnh vô năng, dũng cảm một cách ngu ngốc, đem quân phân bình thường làm bia đỡ đạn.

Rùa con ngẩn ngơ, rụt đầu lại một chút, “Ta có thể giúp tộc một mắt bày một trận pháp phòng ngự ở ngoài nhà Ma y. Sau đó dạy họ cách giữ mắt trận, phối hợp trận pháp công kích, những cái đó không khó, dù là tộc một mắt cũng có thể nắm vững nhanh chóng. Ack, ngươi xác định ta không đi theo sẽ không sao chứ?”

“… Ngươi chỉ cần bảo vệ tốt những ma một mắt nhỏ này là được.” Truyền Sơn cắn răng, nhón rùa con bước nhanh tới bên cạnh Ma y đang sắp xếp mọi chuyện, không luyến tiếc chút nào mà nhét rùa con vào tay Ma y. “Tên này giao cho ngươi đấy. Nó có thể giúp các ngươi, nhớ phải đút cho nó ăn chút gì đó, đừng để nó đói.”

Này này, cái gì gọi là giao cho hắn ta? Ta cũng không phải đồ vật. Rùa con ngóc đầu giận.

Ma y nhận rùa con, “Ta sẽ chăm sóc tốt cho nó, ngươi đi đi. Nhớ kỹ trốn phía sau, muốn tăng kinh nghiệm chiến đấu mặc dù không tồi, nhưng đừng gây thêm phiền phức cho các chiến sĩ, tu vi của ngươi quá thấp.” Tuy Ma y biết rùa con có thể nói, nhưng cũng không rõ ràng thực lực của rùa con, nghe Truyền Sơn nói rùa con có thể giúp họ, cũng chỉ nghe cho có, không coi là gì.

Truyền Sơn thầm gào to: đừng khinh thường ca! Ca có đầu óc hơn các ngươi đấy! Hơn nữa ca sẽ trở nên mạnh, nhất định sẽ thế!

“Tiền bối ngài yên tâm, ta nhất định sẽ trốn tốt. Được rồi, chờ ta trở lại, hy vọng tiền bối ngài đã thải phân và nước tiểu ra rồi, táo bón lâu dài đối với cơ thể cũng không tốt.” Lời vừa nói ra, không đợi Ma y có phản ứng, Truyền Sơn lập tức căng chân chạy, đuổi theo đội ngũ đằng trước.

Ma y nhéo rùa con, “… Sao ngươi lại ở cùng một tiểu hỗn đãn thế?”

Rùa con yên lặng nửa ngày, phun ra bốn chữ: “… Lên lầm thuyền giặc.”

Ma y không ngờ rùa con sẽ trả lời thật, cúi đầu nhìn nó.

Rùa con ngẩng đầu.

“Ngươi là giống gì? Cũng là Ma tộc? Nhưng ta không cảm giác được ma khí trên người ngươi.”

Rùa con không trả lời, từ khi Truyền Sơn đi, trong lòng nó luôn có một dự cảm chẳng lành, “Chúng ta mau lên một chút.”

“Mau lên một chút làm gì?”

“Mau lên một chút tới nhà ngươi, mau!” Trước mắt rùa con xuất hiện Truyền Sơn bị một đao chém thành hai nửa.

Truyền Sơn cùng đội ngũ đi cứu nhóc Tóc Trắng không biết rùa con đi theo sau hắn, sửa lại cá tính co đầu rút cổ đại phát thần uy ở nhà Ma y, mượn miệng Ma y chỉ huy các ma một mắt đóng giữ bố trí một loạn thạch mê tung trận công phòng đều được, đặc biệt thích hợp cho ma một mắt phát huy sức lực. Tự nhiên cũng không biết dự cảm chẳng lành của rùa con với hắn.

Chẳng qua, tuy hắn không có năng lực tiên đoán, nhưng nhiều năm sống ở ranh giới giữa sự sống và cái chết cũng đã tôi rèn ra trực giác đối với nguy hiểm cho hắn.

Nhìn đội ngũ đi đằng trước, Truyền Sơn không những không có cảm giác an tâm, trái lại cảm thấy thanh âm huỳnh huỵch giẫm trên mặt đất, quả thực đang nhắc nhở kẻ địch: họ tới rồi nè.

Không thể theo họ nữa! Truyền Sơn thầm tính toán, Ma tu cướp nhóc Tóc Trắng nhất định đã sớm đề phòng và chuẩn bị, tộc một mắt cứ ngây ngốc đưa tới cửa như vậy, có lẽ trước khi liều chết xung phong đã trúng bẫy rập, trận pháp, pháp bảo các loại diệt hơn nửa.

Nói không chừng đối phương bắt nhóc Tóc Trắng đi chính là vì dẫn càng nhiều Ma một mắt mắc câu hơn.

Hắn phải nghĩ cách vòng ra đằng trước thăm dò, không thể tùy ý tộc một mắt xông lên bày vũ lực đàm phán với người ta.

Hy vọng những ma tu này còn chưa tiến vào hốc sâu hoặc thảo nguyên….



“Cái tên của tộc Sừng Xà sao chưa tới?” Giang Hâm giẫm nhóc Tóc Trắng hôn mê dưới chân, nôn nóng hỏi.

“Ta đã thả con rắn nhỏ họ dùng để liên lạc ra rồi, họ chắc là sẽ tới ngay đấy.” Chu Nhan lấy một cái bình nhỏ ra, cắt cổ tay nhóc Tóc Trắng, lấy một lọ máu.

“Này, dựa theo kế hoạch trước đó của chúng, ta lấy máu của nó thì được, nhưng con mắt của ma một mắt nhỏ này phải thuộc về ta.” Giang Hâm lạnh lùng nói.

“Ừ, ta không quên. Ngươi có nghe thấy tiếng gì không?”

“Tiếng gì? Đừng kinh ngạc được không?” Giang Hâm một phát giẫm mặt nhóc Tóc Trắng, “Thật xấu!”

“Ma vật mà, đại đa số đều xấu kinh khủng.” Chu Nhan mặc kệ máu của Tóc Trắng chảy ra ngoài, đổ đầy một bình nhỏ, lại lấy ra một cái bình khác, “Chân ngươi nhẹ nhàng thôi, đừng giẫm chết tiểu ma quái này. Tộc Sừng Xà nói muốn đứa sống, so với đứa chết rồi, họ thích ăn sống hơn.”

“Không cần ngươi nói, ta đã có tính toán cả rồi! Đúng rồi, ngươi có thấy tên ma tu ngu ngốc bị Thạch bạng cắn đầy người trong sông kia có chút lạ không?”

“Sao vậy?” Chu Nhan lấy đủ năm bình máu, lúc này mới thỏa mãn dừng tay. Có thể là sợ ma một mắt nhỏ chảy máu chết trước khi tộc Sừng Xà tới, y tùy tiện bôi chút dược cầm máu cho Tóc Trắng.

“Ma một mắt thành niên kia đêm ngu ngốc kia về nhà mình, mà ngu ngốc kia lại ngụ ở trong căn nhà sát vách nhà ma một mắt thành niên kia. Ta cảm thấy độc tố của Thạch bạng trên người hắn có thể là Ma một mắt chữa cho hắn.”

“Ngươi muốn nói ma tu và ma vật trong Huyết Hồn Hải có quan hệ thân thiết? Điều đó căn bản là không thể nào.” Chu Nhan đứng lên, y chẳng nhớ được hình dạng của ma tu ngu ngốc kia, tu vi yếu như vậy, ngay cả Thạch bạng cũng không đối phó được, ma tu như vậy căn bản không đáng để y chú ý.

“Sao lại không thể? Chúng ta cũng đang giao dịch với tộc Sừng Xà đây.”

“Ngươi cũng nói, là giao dịch chứ không phải giao hảo.”

“Đáng tiếc, chúng ta không thể thám thính kỹ càng để tránh rút dây động rừng.” Giang Hâm khẽ nhíu mày, gã không thích có chuyện gì thoát khỏi bàn tay của gã. Lúc đó gã nên mặc kệ suy nghĩ của tên họ Chu tìm hiểu đến cùng mới phải.

“Nếu ngươi lo lắng, chờ việc này hiểu rõ rồi, chúng ta có thể bắt ma tu kia lại để hỏi cho rõ.”

“Ừ.” Giang Hâm không nói thêm nữa, gã cũng không muốn để đồng bạn hoài nghi, dù sao vai gã sắm không phải người lo nghĩ nhiều. Nhưng trong lòng gã vẫn nhịn không được hỏi mình: vì sao Ma một mắt nhỏ lạc đàn này lại đi ra từ trong nhà Ma một mắt lớn, còn ngồi ngoài căn nhà gỗ của ma tu kia khóc? Ma tu kia trước khi vào nhà lại nói gì đó với Ma một mắt nhỏ?

Chậc! Nếu không sợ tên họ Chu tính kế sau lưng gã, gã đã có thể dùng thần thức thám thính. Cũng chẳng đến nỗi phải thấy bứt rứt như bây giờ.

“Ha hả, thì ra là thế. Ta đã nói tất cả mọi người đang nghĩ cách tiến vào nội địa Tiễn tộc thu phục mồi lửa, sao hai người các ngươi lại đơn độc lưu lại. Thì ra các ngươi và tộc Sừng Xà đã bắt tay với nhau, là muốn để tộc Sừng Xà mang các ngươi xuống lòng đất sao?”

“Ai? Vị đồng đạo nào giá lâm, Chu mỗ không tiếp đón từ xa, mong hiện thân gặp mặt.”

Chu Nhan, Giang Hâm cấp tốc đưa lưng về phía hốc sâu, bày ra tư thế công kích.

Một chén trà nhỏ trước đó.

Truyền Sơn vì không kinh động những ma tu có tu vi cao hơn hắn rất nhiều, liền tìm một nơi bí mật để núp cách hốc sâu ấy một khoảng.

Đây là lần đầu tiên hắn tìm một thứ mà không dùng tới linh thức.

Linh thức và thần thức khác nhau, khi linh thức tìm tới một mức độ nào đó có thể nói là một loại năng lực phóng to hết cỡ và đề cao công năng của các loại cảm quan như thính giác, xúc giác, khứu giác và thị giác. Mà khi tìm kiếm bằng thần thức lại là một loại năng lực linh hồn rời cơ thể để tiến hành điều tra trực quan nhất.

Hiện nay Truyền Sơn chỉ có tu vi Luyện Khí Kỳ 2, muốn dùng thần thức làm gì chỉ có thể nằm mơ mà thôi.

Vận hành công pháp giảm đau Canh Nhị dạy, tâm thần dần dần trầm lắng, đầu tiên thứ cảm nhận được là gió, thứ hai là mùi đất mùi cỏ thoảng qua chóp mũi, tiếp theo đó là đủ loại thanh âm.

Lúc Truyền Sơn không còn chỉ là tu luyện đơn thuần, mà là thả lỏng tâm thần và năm giác quan cảm nhận hoàn cảnh xung quanh, cơ thể hắn dần sinh ra một vài biến hóa kỳ diệu.

Một bóng đen xẹt qua nhanh chóng trên đỉnh đầu hắn, nhìn dáng người chắc là ma tu ngoại lai, nhưng rõ ràng đối phương không phát hiện ngay trong bụi cây dưới chân hắn ta, có một con người giống như hắn đang nghiêng người nằm thẳng trong đó.

Truyền Sơn một tay gối đầu, cơ thể nằm nghiêng, hai mắt khép hờ, tựa như đang ngủ.

Rất nhiều thanh âm vốn đã từng nghe thấy, nhưng do không để ý hiện giờ trở nên cực kỳ rõ ràng. Thậm chí hắn có thể nghe được tiếng rung động khi đóa hoa khẽ bung mình nở tung.

Thì ra mùi hương cây cỏ cũng khác nhau như vậy, cỏ xanh nhìn thì giống nhau như đúc, nhưng tỉ mỉ nhận biết, có một số mùi gần như không, có một số thì mùi lại nồng đến mức choáng cả đầu, càng đừng nói tới các loại thực vật biết nở hoa. Ngoại trừ mùi hương của cây cối đất đai, các loại động vật, loài bò sát, côn trùng cũng có mùi riêng biệt.

Gió, đã thành trợ thủ tốt nhất để năm giác quan cảm nhận thiên địa… Nếu điều kiện cho phép, thậm chí có thể mang tới hình ảnh.

Dường như hắn ngửi thấy mùi của con người.

Linh thức dần trở nên tập trung, toàn bộ các giác quan đều bắt đầu thu thập hết sức các tin tức tới từ con người.

Ngay từ đầu, tiếng nói còn gián đoạn, cuối cùng đã hoàn toàn rơi vào tai hắn.

Hắn cũng ngửi thấy mùi của nhóc Tóc Trắng, ngay ở bên cạnh hai con người kia.

Sau khoảng chừng một chén trà nhỏ, Truyền Sơn đột nhiên mở mắt, nhảy dựng lên.

Thôn trưởng Mắt Lồi dẫn đầu các tinh anh ma một mắt càng ngày càng tiếp cận hướng hốc sâu bên này.

Tiếng bước chân ầm ầm làm các Ma tộc ở những thôn trang xung quanh cảm nhận được, tộc một mắt có đại sự xảy ra.

Đây đã định trước là một đêm tối không thể yên bình.

Sau khi nghe thấy tiếng bước chân của ma một mắt, thủ lĩnh của các tộc phụ cận đều phái thám tử ra, họ cần phải biết hành động của tộc một mắt không có ảnh hưởng gì với cuộc sống yên tĩnh, bình thản của họ.

Truyền Sơn triển khai tốc độ nhanh nhất mà hắn có thể làm được, điên cuồng đuổi theo bước chân của ma một mắt.

Cũng may tộc một mắt vì giữ thể lực, cũng không hăng hái chạy nhanh. Cái họ vốn am hiểu không phải tốc độ, mà là lực lượng.

“Trưởng thôn! Trưởng thôn!” Truyền Sơn không để ý âm thanh có làm ma tu nghe thấy hay không, cứ hô to đuổi theo cái đã. Dù sao tiếng bước chân của tộc một mắt đã sớm làm bại lộ hành tung của họ.

Mắt Lồi và Mắt To cùng nhau nhìn về phía sườn.

Lúc Truyền Sơn đi qua bên cạnh Mắt To thì ra hiệu với hắn một cái, Mắt To mù mờ gãi đầu. Bộ thừng? Lúc này cần bộ dây thừng để bắt thù làm gì chứ?

“Trưởng thôn!”

“Ồ, sao giờ mới đuổi theo? Đi, trốn ra đằng sau đi.”

Truyền Sơn giật khóe môi, “Ta có tin tức mới nhất liên quan tới những ma tu kia, ngươi bảo đội ngũ dừng lại một lát.”

Trưởng thôn Mắt Lồi dáng vẻ nhẫn nhịn nói: “Đừng hồ đồ, trên đường hành quân sao có thể nói dừng là dừng được.”

“Người từ ngoài tới có ba kẻ, trong ba kẻ có hai người đang ở trung kỳ Kết Đan, một kẻ đã tới hậu kỳ Kết Đan, nếu ngươi muốn để người trong thôn chịu chết vậy ngươi cứ tiếp tục đi nữa đi!” Truyền Sơn cắn răng.

Bước chân của trưởng thôn hơi dừng, nhưng chỉ hơi dừng thôi, cũng không hạ lệnh dừng tiến công hẳn.

“Ta có cách không làm thương tổn người nào mà vẫn đoạt được bé Tóc Trắng, cho ta bốn trợ thủ, Mắt To, Mắt Vàng, Mắt Đen, Mắt Tròn, nửa canh giờ sau ta sẽ mang Tóc Trắng về cho ngươi! Chết tiệt, ngươi có nghe thấy không? Lẽ nào ngươi thực sự muốn vì một thằng cháu mà hại chết mọi người ư?”

Trưởng thôn giơ tay lên, chúng chiến sĩ ma một mắt nhất tề dừng lại phía sau hắn ta.

Truyền Sơn biết câu cuối cùng mình nói có phần quá đáng, nhưng hắn không nghĩ ra được cách nào để trưởng thôn dừng lại, chỉ có thể khích tướng hắn ta.

“Nếu không phải Tóc Trắng, tau cũng làm như vậy.”

“Xin lỗi, ta…”

“Ngươi không phải tộc nhân của tụi tau, không hiểu được cuộc sống sinh hoạt, phương thức chiến đấu của tộc nhân tụi tau, có lẽ tụi tau không thông minh như người từ ngoài tới như các ngươi, nhưng tụi tau đời đời đều sống như vậy, tụi tau đã không có trí tuệ, cũng không thể mất đi cả dũng khí được. Ngươi, đi đi!”

“Trưởng thôn, ta kính nể các ngươi! Hãy nghe ta nói! Ta thực sự rất tôn kính cách sống của các ngươi, cũng không ý muốn thay đổi các ngươi. Ta chỉ là muốn tận hết phần sức của mình, ta chỉ là không muốn thấy bằng hữu của mình xuất hiện thương vong, nếu chúng ta có phương thức an toàn hơn, bớt sức hơn để cứu được người, thì vì sao lại không cần tới chứ?”

Không đợi trưởng thôn có phản ứng gì, Truyền Sơn thở hổn hển nói: “Chuyện này chẳng liên quan gì tới trí tuệ và dũng khí cả. Không phải cứ đấu tay đôi là biểu hiện của việc có dũng khí đâu, chết tiệt, nếu như Vương đầu ở đây, hắn chắc chắn sẽ đào một cái hố chôn ngươi xuống! Đừng hỏi ta Vương đầu là ai, hắn chính là một đầu lĩnh ác ma ‘dục cầu bất mãn’, cả ngày lấy binh tướng không coi là người để thao luyện! Còn ta, trò giỏi hơn thầy, hiện tại Vương đầu còn đang chờ ta đi cứu hắn đấy. Nghe ta đi, ta thực sự có cách cứu bé Tóc Trắng về. Nếu các ngươi không tin, ta có thể thề.”

“…” Trưởng thôn làm vẻ mặt rõ ràng không tin vào năng lực của hắn.

“Tu vi cũng không phải là tất cả.” Truyền Sơn thầm nảy ác ý, chuyện lần này xong rồi, hắn sẽ không để mình có bất kỳ cơ hội nào lười biếng nữa.

“Bốn người?”

“Vâng!” Vừa thấy có cơ hội xoay chuyển, Truyền Sơn lập tức ưỡn ngực phấn chấn hỏi.

“Nửa canh giờ?”

“Đúng!”

“Nói qua dự định của ngươi xem nào.”

“Được, nhưng phiền ngươi gọi bốn người đó tới cho ta, ta không muốn lãng phí thời gian để bàn giao cho họ lần nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.