Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký Hệ Liệt

Quyển 7 - Chương 1-2: Đào hoa



Phía sau truy binh không ngừng, Truyền Sơn vô thức chạy về phía thôn trang Ma một mắt, nhưng lúc chạy đến biên giới thảo nguyên thì lại bị lớp màng mỏng vô hình cản lại.

“A!” Mãi đến lúc này, Canh Nhị mới bừng tỉnh kêu lên trong đầu hắn: “Không thể vượt cấp, không thể quay lại. Tu vi hiện tại của ngươi đã đột phá yêu cầu của trạm kiểm soát, qua cửa thứ nhất rồi, không, phải là qua cửa thứ hai mới đúng. Đột phá được cửa biên giới thảo nguyên là cấp một, đoạt được ngọn lửa là hoàn thành nhiệm vụ cửa thứ hai. Ngươi không thể quay lại thôn trang Ma một mắt nữa.”

Không thể quay lại thì thôi. Truyền Sơn quay đầu liền chạy về một phía khác. Nếu quay lại thật, đám Ma tu theo đằng sau kia chắc chắn sẽ mang đến tai nạn mới cho tộc một mắt.

“Nếu hiện tại ném ngươi vào chiến trường tộc Một Mắt và tộc Sừng Xà thì tốt rồi.” Canh Nhị nói nghiêm túc.

Đúng vậy đúng vậy, chỉ bằng tình trạng ngọn lửa cháy bùng bùng trên người hắn bây giờ cùng công lực ngàn năm của Trách Yểm không thể khống chế, ném hắn vào chiến trường tuyệt đối có thể phát huy tác dụng lớn nhất. Tới lúc đó, chỉ cần rút tộc Một Mắt ra, nói không chừng một mình hắn cũng có thể giải quyết phân nửa tộc Sừng Xà.

Đáng tiếc, phía sau hắn lại cứ có cái đuôi không vứt đi được.

“Cẩn thận!” Canh Nhị kêu to.

Có Ma tu dùng phi kiếm đánh lén từ đằng sau!

Đê tiện! Nhờ công lực ngàn năm của Trách Yểm, cộng thêm Tiểu Lam quấy rối, lý trí Truyền Sơn sắp mất, chỉ hận không thể giết chết tất cả đám ma tu này.

Ai bảo các ngươi đuổi theo ta, ai bảo các ngươi đánh lén ta! Chết hết cả lũ đi!

Truyền Sơn xương khô mang một thân lửa quay lại muốn đuổi giết những Ma tu đánh lén hắn.

“Ngươi đang làm gì? Đây là lúc đánh nhau sao? Chạy mau a!” Canh Nhị tức quá quay lòng vòng trong đầu hắn, “Ngươi cho ta là vạn năng sao? Chỉ dựa vào tu vi hiện tại của ngươi, chỉ có thể mở ra tầng cấm chế thứ nhất của hộ giáp, miễn cưỡng có thể coi nhẹ công kích của tu giả dưới Kết Đan Kỳ, nhưng vấn đề là trong những Ma tu này còn có hai cao thủ Nguyên Anh Kỳ, ngươi có thể ngăn được mấy phát công kích của họ chứ? Cuối cùng xui xẻo còn không phải là ta? Ngươi cái đồ, cái đồ…!”

“Câm miệng!”

Canh Nhị đã yên lặng, không tình nguyện ngậm miệng lại.

Ma tu đánh lén hắn có lẽ vạn không ngờ tới hắn còn dám quay đầu lại phản kích khi có người đuổi theo, nhất thời cũng sợ.

Bộ xương khô cao to ở trong lửa cười dữ tợn với hắn ta, tay phải đột nhiên biến thành đao xương khô, dương tay muốn chém hắn ta thành hai nửa.

“Ơ?” Truyền Sơn ngạc nhiên vì mình lại chém thuận lợi đến vậy.

Canh Nhị thì thầm trong đầu hắn: “Hiện tại chẳng qua là ngươi mượn công lực ngàn năm của Trách Yểm, đợi lát nữa công lực tiêu tán thì ngươi sẽ phải gánh chịu đấy.”

À? Đợi lát nữa là bao lâu? Truyền Sơn cười ‘kha khá’ bắt đầu điên cuồng vận chuyển ma công, công lực ngàn năm của Trách Yểm sao? Không dùng cũng phải dùng, dù sao lát nữa sẽ tiêu tán, đều phải chịu khổ cả, chi bằng bây giờ cứ thừa dịp dùng đi đã.

Bộ xương khô trong ngọn lửa cười ‘ka ka’ giơ đại đao chủ động phóng về phía những Ma tu truy kích hắn đằng sau.

“Ngươi điên rồi? Họ có hai Ma tu Nguyên Anh Kỳ đấy!” Canh Nhị kêu thảm thiết, bất đắc dĩ đành phải phối hợp, vừa đau lòng nói lần này lỗ to.

Bộ xương khô chết tiệt! Sau này nhất định phải bắt ngươi trả gấp bội lần.

Hộ giáp trên người bộ xương khô trong ngọn lửa đột nhiên phát ra tia sáng lóa mắt, ánh sáng đen đan vào ngọn lửa, thoạt trông càng giống màu vàng đen tạo cảm giác chói mắt và hung ác.

Truyền Sơn chỉ cảm thấy công lực ngàn năm và lửa của Tiểu Lam đang tàn sát bừa bãi trong cơ thể như được thứ gì dẫn đường, truyền theo hai bên cánh tay, phân ra mảnh che tay trên cổ tay trái và đao xương khô bên tay phải.

Công lực dâng trào và tinh lực vô tận làm hắn nhịn không được chợt quát một tiếng: “Giết ───!”

Các ma tu truy kích đằng sau hắn gặp tai ương rồi, tuy họ đã có tâm lý chuẩn bị, tên Ma tu xương khô có thể trộm được ngọn lửa này chắc chắn sẽ có tu vi không thấp quá, nhưng không ngờ tu vi của hắn lại cao tới trình độ này.

Bộ xương khổ lửa mặc hắc kim quy giáp hiện tại cho họ cảm giác như cao thủ cấp tôn giả Phân Thần Kỳ.

Tu ma đại thể chia làm chín cấp: Luyện Khí, Ngưng Khí, Kết Đan, Thành Anh, Xuất Khiếu, Phân Thần, Hợp Thể, Độ Kiếp, Thành Ma.

Ngươi nói ngươi – một cao thủ Phân Thần Kỳ sao lại không biết xấu hổ chạy tới Huyết Hồn hải theo chân họ cướp nhiệm vụ? Còn vô sỉ che giấu tu vi thực của mình, lừa họ theo sau cho rằng có thể đòi lại chứ?

Hay chưa, giờ thì dứt khoát quay lại truy sát họ! Vô sỉ! Qúa vô sỉ đó!

“Nhiều người cùng lên đi! Không thể để tên vô sỉ như thế đạt được!” Có Ma tu nhịn không được hô to.

“Đúng thế, mọi người liều mạng với ngươi!” Đây là một tên vừa hô vừa rút lui có trật tự.

Đến ngay cả hai Ma tu Nguyên Anh Kỳ cũng bắt đầu do dự, Ma tu xương khô này thoạt nhìn hình như không dễ chọc cho lắm? Nếu là cao thủ Phân Thần Kỳ thực sự, đừng nói hai Nguyên Anh, dù có hai mươi Nguyên Anh, nếu không biết cách phối hợp cũng chưa chắc có thể bắt đối phương.

Kỷ Tú Anh và Giang Hâm thầm đi theo đối phương trong lòng đều khá kinh ngạc và khó hiểu. Thì ra Ma tu xương khô này lợi hại như thế, một tiền bối chí ít cũng đã tu thành Nguyên Anh lại giả dạng làm Ma đầu mới sinh Luyện Khí Kỳ, thật cũng quá đáng quá đi?

Hai người Kỷ, Giang đều tự nhận là nhân vật tự phụ có trí tuệ cao hơn người khác, bị lừa, cảm giác càng thêm mất mặt. Tuy trong lòng họ hận quá, nhưng cũng sợ đụng mặt với vị tiền bối này. Hơn nữa nghĩ đến trước đó họ còn đắc tội lớn với vị tiền bối này, hai người Kỷ, Giang không hẹn cùng bắt đầu giấu thân hình.

“Muốn chạy à? Nghĩ hay nhỉ! Chết hết đi cho ta!” Truyền Sơn sao có thể để những Ma tu này chạy mất, hắn hiện thì thấy ghê gớm, nhưng chẳng qua là hiện tượng giả nhất thời thôi, chờ nó lui rồi, những Ma tu nếu vẫn còn thì người chết chính là hắn.

“Ngươi không thể tìm một nơi để tu luyện trước à? Cơ hội tu luyện tốt như thế…” Canh Nhị vẫn đang làu bàu.

Truyền Sơn ngại y phiền phức, tu luyện gì chứ? Hắn lại không thích lúc mình tu luyện, sau mông còn theo một chuỗi uy hiếp. Không giải trừ những uy hiếp này, sao hắn có thể an tâm cho đành?

“Ngươi vẫn không muốn giết người…”

“Câm miệng! Còn lắm mồm nữa ta liền thủ tiêu luôn ngươi đấy.

Canh Nhị nhát gan run một chập, im bặt.

Thấy Canh Nhị nghe lời, Truyền Sơn xương khô thỏa mãn nhe răng cười đánh về phía kẻ thù hắn nhìn trúng.

Nhất thời các loại công kích, thủ đoạn bay loạn khắp trời.

Các loại ánh sáng và tiếng kêu thảm đan vào nhau, huyết vũ phi dương. (mưa máu tung tóe)

Bộ xương khô lửa ngửa mặt cười to, hắn đã bao nhiêu lâu rồi chưa bất chấp mọi thứ như vậy? Một mực lẩn trốn chạy lưu vong, một mực bị người khác chèn ép đánh đám, điều này làm một đại nam nhân như hắn làm sao chịu cho được?

Dù thời gian lần diễu võ dương oai này không quá lâu, nhưng có thể xả một chút cũng tốt hơn.

Cơn mưa tầm tã bỗng nhiên đổ tới.

Mùa mưa của Huyết Hồn Hải tới rồi.

Từng Ma tu chết dưới công kích của bộ xương khô.

Có người trước khi chết chọn tự bạo, vọng tưởng kéo Ma tu xương khô cùng chết.

Nhưng khiến người ta cắn răng thống hận chính là, không biết có phải do mai rùa trên thân Ma tu xương khô quá lợi hại hay không, bất kể công kích thế nào đánh lên người hắn cũng không có bất luận hiệu quả gì.

Có một bảo giáp hộ thân mà bất luận công kích gì đều vô hiệu như thế, toàn bộ tình hình chiến đầu liền đương nhiên nghiêng về một bên. Công kích của Truyền Sơn tự nhiên cũng càng thêm trắng trợn, hoàn toàn bày hết tư thế liều mạng.

Một vị tôn giả Phân Thần Kỳ không những không có phong độ và ưu nhã mà một vị tiền bối nên có, còn dùng đấu pháp liều mạng, điều này làm các Ma tu vây công hắn… cảm đám lệ hoen mi.

Đây mới là Ma tu chân chính a, cực kỳ không biết xấu hổ!

Lại một gã Ma tu ngậm nước mắt chọn tự bạo, lão tử chết cũng không để tên không biết xấu hổ ngươi được sướng đâu!

Hộ giáp trên người Truyền Sơn khé lóe ánh đen, lại là một lần công kích vô hiệu. Truyền Sơn cười ‘ka ka’, điên cuồng truy sát hai Ma tu Nguyên Anh Kỳ còn sót lại.

“Được rồi! Ta bảo ngươi đừng giết người. Chúng ta nên đi thôi, thừa dịp bây giờ đi mau đi!” Canh Nhị bực dọc kêu lên.

“Không giết sạch họ, ngươi cho là họ sẽ bỏ qua cho chúng ta à? Đừng yếu mềm nữa!” Truyền Sơn giết đến cao hứng, đâu thèm quan tâm Canh Nhị đang vừa kêu gào vừa ngăn cản trong đầu hắn.

“Tên ngu ngốc xui xẻo nhà ngươi! Nếu như không có ta, ngươi đã sớm chết rồi! Hiện tại ngươi đang tiêu hao công lực thân thể ta đấy có biết không? Ngươi biết chút tu vi ấy ta đã tu luyện khó khăn thế nào không? Ta…”

“Câm miệng!” Truyền Sơn một phen chém ám khí kỳ quái, bước chân bỗng dưng lảo đảo. Chết toi, công lực của Trách Yểm tựa hồ sắp rút lại rồi? Xem ý của nó, tựa hồ muốn toàn lực đối phó Tiểu Lam?

“Ai bảo ngươi bắt ta câm miệng, hừ hừ, đợi lát nữa nguy hiểm thế nào ta cũng không nói cho ngươi.” Canh Nhị cũng nổi giận, hầm hừ khoanh chân ngồi xuống, kiên quyết ngậm miệng lại. Y vừa phải duy trì lực lượng của hộ giáp, vừa phải khống chế công lực của Trách Yểm, vừa phải khuyên bảo ma đầu này, hắn còn mắng y? Còn dám hung ác y, còn nói muốn giết chết y… Oa nha nha nha nha! Tên ma đầu hỗn đản vô lương tâm!

Hai Ma tu còn đang đau khổ chống đỡ liếc mắt nhìn nhau, trên mặt cùng hiện vẻ may mắn.

Xem ra Ma tu tự bạo vừa nãy vẫn có hiệu quả, hay chưa, thế công kích của đối phương đã yếu hơn rồi.

Truyền Sơn cũng biết sắp sửa tới lúc đó, công lực của người khác dù sao cũng là của người khác, mượn nhiều cũng không dùng được bao lâu, huống hồ còn có một Tiểu Lam hỗn đản gây rối, chỉ là áp chế và điều chế chúng đã mệt, nếu không phải có Canh Nhị giúp hắn dẫn đường, hắn có thể công kích được lâu như thế hay không cũng còn là vấn đề ấy chứ.

Nhưng rõ ràng Canh Nhị cũng không phải vạn năng, y cũng sẽ mệt, cũng sẽ tới cực điểm. Truyền Sơn hơi tỉnh táo lại bắt đầu nghĩ cách giải quyết hai Ma tu cuối cùng.

Lúc này, Truyền Sơn hoàn toàn không có ý muốn dùng chút khí lực cuối cùng để chạy trốn, không giết hết những Ma tu này, uy hiếp sẽ không thể giải trừ, hắn và những người này đã kết oán hận, vọng tưởng hóa giải và quên lãng chẳng phải là trò cười ư.

Hôm nay không giải quyết họ, tương lai hắn nhất định sẽ thiệt thòi lớn. Đây là kinh nghiệm hắn đúc rút được từ chiến trường, nhân từ với kẻ địch, kẻ cuối cùng gặp tai ương chắc chắn là mình hoặc người một nhà.

Canh Nhị bất đắc dĩ, tình huống hiện tại không giúp cũng phải giúp, vừa nghĩ đến tu vi mình tiêu hao, Canh Nhị liền thấy xót xa, phải tu luyện mất bao lâu mới bù lại được?

Hai Ma tu Nguyên Anh Kỳ quyết định liên thủ dùng mười phần công lực oanh kích bộ xương khô lửa đỏ.

Truyền Sơn tránh cũng không thể tránh được, chỉ có thể cứng rắn chống chọi. Dù hắn muốn chạy trốn, hiện giờ cũng không trốn được. Nhưng hắn cố gắng chống chọi không để chọn phòng thủ mà chọn công kích. Hắn muốn chính là một kết quả lưỡng bại câu thương. Có Canh Nhị làm hộ giáp, hắn có can đảm, dũng khí và năng lực để liều mạng, cuối cùng liền xem mạng ai lớn thương nhẹ hơn.

“Ầm ầm!”

Một tiếng rầm rung động thiên địa, một mảnh thảo nguyên thoáng cái đã biến thành tiêu nguyên (tiêu = cháy sém) khô đen.

Sinh vật vốn có trên thảo nguyên đã sớm chạy hết trước khi các Ma tu khai chiến, đến ngay sinh vật dưới lòng đất cũng trốn xa hơn, ẩn mình sâu hơn dưới tít lòng đất.

Thân hình Truyền Sơn lay lắt quỳ một gối xuống đất, sức lực trong người phát triển mạnh mẽ. Nếu như lại một lần công kích nữa, hắn không biết mình còn chống đỡ được không. Nhưng may mắn là, hai Ma tu Nguyên Anh Kỳ kia rớt ở xa tít, mãi không thấy đứng dậy, tựa hồ thương thế còn nặng hơn hắn nhiều lắm. Hiện tại hắn chỉ cần đợi thể lực thoáng khôi phục, sau đó tiến lên giết hai người kia hoặc là buộc họ dùng hồn phách thề không quấy rầy hắn thì có thể an tâm đi.

Canh Nhị phát ra tiếng rên rỉ rất nhỏ, lần công kích này tựa hồ cũng tổn thương khá lớn tới y.

“Nhị, ngươi xảy ra chuyện gì?”

“… Ta đã nói không được gọi Nhị!”

“Ngươi không sao chứ?”

“Sao lại không sao được? Ngươi yếu như thế, toàn bộ công kích đều do một mình ta gánh, ta sao có thể không sao? Hai gã kia chính là cao thủ Nguyên Anh Kỳ!”

Canh Nhị nói nhỏ, tiếng oán giận ép càng nhỏ hơn: “Hộ giáp cho ngươi dùng căn bản là lãng phí! Dù hộ giáp có mạnh hơn, người phối hợp không tốt, cấm chế mặt sau không đánh ra được, rất nhiều công năng cũng không thể phát huy, ta phải dùng tu vi thân thể mình để bù đắp, đúng là lỗ vốn…”

“Ngươi nói cái gì? Lớn tiếng lên, ta không nghe được.”

Chính là không để ngươi nghe được, ai bảo ngươi không nghe được. Canh Nhị thở phì phì nói: “Không phải ngươi bảo ta câm miệng… Cẩn thận!”

Truyền Sơn ngẩng đầu, lửa trong viền mặt bỗng lóe ra, vô thức gào một tiếng, lập tức song chưởng giao nhau bảo vệ mặt mày, vận công lực toàn thân để chống đỡ thương tổn với uy lực khôn cùng chém tới!

Nói thì dài, chuyện thực ra chỉ xảy ra trong nháy mắt.

Thì ra ngay lúc Truyền Sơn lo cho Canh Nhị, hai Ma tu Nguyên Anh Kỳ thương thế khá nặng đã chuẩn bị thầm rời đi, đánh không lại thì bỏ chạy, Ma tu không giống tu giả chính phái cần mặt mũi, biết rõ đánh không lại còn cứ cố chống đỡ.

Nhưng mà…

Hai người này sao lại không nghĩ tới, bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ ở đằng sau, có người ngầm mai phục đánh lén họ.

Người đánh lén hai người không phải ai khác, chính là hai người Kỷ, Giang vẫn âm thầm núp ở đằng sau.

Hai người này cũng là tuyệt phối, biết rõ không đánh lại được bộ xương khô nhưng lại không cam lòng bỏ đi như thế, vẫn cứ âm thầm đi theo đằng sau mọi người. Lúc nhìn đến Ma tu Nguyên Anh Kỳ bị thương, mà Ma tu xương khô tựa hồ cũng tạm thời mất đi sức công kích, hai người không hẹn mà cùng mưu toan cắn nuốt nguyên anh của Ma tu.

Dự định của hai người Kỷ, Giang rất đơn giản, đó chính là trước tiên cắn nuốt nguyên anh, sau đó rời khỏi nơi tu luyện, sau này sẽ tìm Ma tu xương khô để cướp ngọn lửa và hộ giáp.

Cắn nuốt nguyên anh của người khác để tăng tiến tu vi, đối với hai người Kỷ, Giang không có bất luận cản trở gì về đạo đức và lương tri cả, ngược lại, hai người họ đều coi đây như là một lần cơ duyên hiếm có. Mạnh được yếu thua, muốn mạnh hơn người khác trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, tự nhiên cần phải có một vài thủ đoạn riêng, cắn nuốt nguyên anh của người khác và dùng linh vật thiên địa còn không phải một chuyện sao? Hoàn toàn không cần do dự vì chuyện này.

Nhưng hai Ma tu Nguyên Anh Kỳ cũng không phải dễ chọc, sau khi nhìn ra dự định của hai người Kỷ, Giang, nỗ lực mấy lần chạy trốn không thành, còn bị bùa chú của Kỷ Tú Anh khống chế không thể nhúc nhích, mắt thấy nguyên anh của mình sắp bị người cướp đoạt, hai gã Ma tu không cam lòng biến mất như thế, thoáng quyết định đã dứt khoát tự bạo nguyên anh.

Hai người Kỷ, Giang đắc ý quá, không ngờ hai Ma tu Nguyên Anh Kỳ lại tỉnh táo và ngoan tuyệt như vậy, thoáng cái đã bị nổ cho một trận, ngay cả câu di ngôn cũng không lưu lại đã bị nổ cho tan xương nát thịt.

Còn Truyền Sơn chỉ do xui xẻo không đâu, bởi vì khoảng cách quá gần, lại không phòng bị gì nên bị trận nổ uy lực mười phần ấy liên lụy vào, bị nổ đến tiêu hồn phệ cốt, chẳng rõ sinh tử.

Cuối cùng Truyền Sơn tựa hồ mơ màng nghe thấy Canh Nhị ở trong đầu hét thảm một tiếng, sau đó chính là một mảng vắng vẻ và tối tăm.

Canh Nhị lão đệ, xin lỗi…

Nguyên anh tự bạo, vẫn là hai gã Ma tu Nguyên Anh Kỳ đồng thời tự bạo, hậu quả uy lực để lại chính là mảnh thảo nguyên này toàn bộ trở nên tan hoang, cây cỏ thành tro, đất đai tung tóe, mặt đất sụp xuống.

Hơn nữa, không những mưa to tầm tã không ngừng, rất nhanh, mảnh thảo nguyên bị nổ thành hố sâu đã thành một đường rãnh bùn nhão không nhỏ.

Từng ngày từng ngày trôi qua, rãnh bùn nhão trở thành đầm nước, dấu vết bị nổ ngày xưa tuy không biến mất hoàn toàn, nhưng sinh vật trên thảo nguyên đã bắt đầu chậm rãi trở về, đợi đến khi cây cỏ chết lại sống lại lần nữa, tin chắc ở đây rất nhanh sẽ khôi phục quang cảnh ngọn cỏ dài chim sải cánh bay.

Mùa mưa của Huyết Hồn Hải đã tới, rất nhiều loài động vật sợ mưa đã trốn vào chỗ núp, chưa hết mùa mưa sẽ không ra.

Còn chủng tộc không hề sợ mưa, chẳng hạn như tộc một mắt và tộc Sừng Xà.

Hai chủng tộc này mặc kệ mỗi ngày mưa to bay bay, liên hợp Ma tộc xung quanh biên giới thảo nguyên đánh một trận oanh oanh liệt liệt.

Tiễn tộc dưới lòng đất cũng không chịu được cô đơn, treo một giải thưởng lớn với toàn bộ Huyết Hồn Hải, nhất thời khiến nổi sóng to gió lớn.

Có người nói ngọn lửa thánh vật tổ truyền của Tiễn tộc bị người cướp đi rồi.

Có người nói tộc trưởng Tiễn tộc giận dữ, toàn tộc nhất trí tuyên bố với bên ngoài, treo giải thương nếu ai có thể tìm được người từ ngoài đã cướp ngọn lửa tổ truyền của họ, đem hắn làm thịt cộng với việc trả lại ngọn lửa cho Tiễn tộc thì người đó sẽ nhận được một trăm viên ma thạch thượng phẩm, hoặc là giúp hắn chế tạo một loại vũ khí thích hợp nhất.

Giải thưởng này làm các Ma tộc nghèo trong Huyết Hồn Hải sôi trào. Đây là cơ hội kiếm ma thạch hiếm có biết bao a! Một trăm viên ma thạch thượng phẩm…. Trời ơi, đây là một món của lớn biết bao! Vì nó, liều mạng thôi!

Tộc Một Mắt và tộc Sừng Xà đánh giết cũng treo bố cáo triệu tập dong binh (thuê binh đánh), phân biệt lấy số người tham chiến và giết địch để trả thù lao.

Cuộc chiến lần này của tộc Một Mắt và tộc Sừng Xà vô cùng kịch liệt, đã không còn là tư đấu giữa hai thôn trang, mà tiến triển thành ẩu đã giữa hai chủng tộc. Chiến trường cũng từ biên giới thảo nguyên chuyển sang đất thảo nguyên, hai chủng tộc đều có đoàn đội thân hữu gia nhập cuộc chiến này, từng Ma tộc bản thổ của Huyết Hồn Hải bị cuốn vào.

Giải thưởng Tiễn tộc treo, bố cáo dong binh của hai tộc, hai tộc đại kích thích đã làm vô số dân thất nghiệp của Huyết Hồn Hải chạy tới biên giới thảo nguyên. Đối với rất nhiều dân tộc sinh sống trong Huyết Hồn Hải, mùa mưa vốn là một mùa thanh nhàn, ngoại trừ đánh nhau trên giường cũng không có việc gì khác để làm. Mỗi khi tới mùa mưa, vừa là mùa một phần Ma tộc cô đơn, cũng là mùa một phần Ma tộc đại triển quyền cước.

Mùa mưa lắm thị phi, đây là ngạn ngữ do các lão Ma tộc trong Huyết Hồn Hải truyền xuống, mà câu ngạn ngữ này đã được nghiệm chứng mấy vạn năm lịch sử, càng chứng minh được tính chuẩn xác của nó.

Mưa to rơi gần bốn tháng trời, nhưng mùa mưa của thảo nguyên vẫn chưa qua. Mưa to phiền não mỗi ngày không dừng.

Một loài động vật như nai con đội mưa cúi đầu uống ước bên đầm nước mới xuất hiện.

“Ùng ục!” Vị trí giữa đầm nước bỗng phtas ra tiếng quạt nước thật lớn, một khối xương khô cao to cả người cháy đen đột nhiên nổi trên mặt nước.

Nai con bị dọa chạy như điên.

Bộ xương khô nổi giữa đầm nước đưa tay lau mặt, mù mịt nhìn bốn phía.

Ack, đây là tình huống gì vậy?

Bộ xương khô mơ hồ chậm rãi bò lên bờ, ngồi xuống bên bờ.

Ngồi một lát, bộ xương khô gãi đầu, rất nhanh, ký ức trước vụ nổ đều tràn về trong đầu. Nhưng…

Truyền Sơn cúi đầu nhìn về phía bụng mình, ai có thể nói cho hắn, cái bụng cao cao lồ lộ giống như phụ nữ có thai này là thế nào không?

Vỗ vỗ, cảm giác rất là chắc chắn.

Nhìn quét trên dưới một lần, không tệ, có lẽ là khung xương ban đầu của hắn. Tuy biến đen, nhưng bên trong cũng không bị thay đổi. Nhìn kỹ, trong xương còn chằng chịt những huyết mạch kinh lạc, giữa những khúc xương có kinh mạch đan xen, ngoài xương cũng có một tầng da mỏng bao phủ.

Các bộ máy quan trọng trong cơ thể như nội tạng và đại não tựa hồ cũng không biến mất, tuy rằng mắt thường không nhìn thấy, nhưng hắn vẫn cảm thấy chúng tồn tại trong thân thể mình. Chờ tu vi của hắn tới trình độ nhất định, huyết nhục, biểu bì, nội tạng, đại não của hắn, kể cả các bộ phận khác đều sẽ ổn định trở lại. Những thứ khác có thể không ổn định, nhưng cái thứ của quý của nam nhân nhất định phải trở lại cho hắn!

Nhưng thứ cao cao lồ lộ trên bụng hắn rốt cuộc là thứ gì? Không giống da cũng không như xương, kể thì giống một tầng mai rùa mỏng manh, nhưng sờ lên cũng mềm, còn hơi co dãn nữa. Kỳ lạ nhất chính là thứ này tựa hồ sinh trưởng trên cột sống của hắn?

Truyền Sơn thử thăm dò gọi một tiếng với cái bụng của mình: “Canh Nhị?”

Cái bụng cao cao hở ra không hề có động tĩnh.

Tay phải Truyền Sơn hóa thành lưỡi dao sắc bén để gần bụng mình.

Xé ra đi! Bất kể là thứ gì nhất định phải cắt phăng.

Ai đã từng thấy nam nhân mang thai chưa? Dù thực sự có nam nhân mang thai, vậy ngươi đã từng thấy bộ xương khô mang thai chưa? Còn là bộ xương khô mang giới tính nam nữa chứ! Đáng sợ hơn nữa là, hắn không lên giường với bất luận kẻ nào a… Lỗ vốn!

Nếu hắn đã từng thượng Canh Nhị, thì cũng phải là Canh Nhị mang con cho hắn chứ, hắn không ngại giúp Canh Nhị chuyển bụng y qua bụng mình, dù sao người được lợi cũng là mình, thuận tiện giúp vợ sinh một đứa cũng có hề gì. Nhưng vấn đề là, miệng của Canh Nhị hắn cũng chưa từng hôn nữa là!

Ngừng! Truyền Sơn ngăn mình nghĩ linh tinh về huynh đệ của mình.

Không được, thứ này vô luận thế nào nhất định phải diệt trừ. Từ khi phát hiện phía dưới mình đã không còn thứ kia đã làm hắn lo lắng đau lòng rồi ─── thứ ấy không dài ra thì phải làm sao? Bây giờ hắn còn lớn bụng nữa…

Truyền Sơn bắt đầu hối hận vì đã tu ma, quả nhiên tu ma chính là con đường tu luyện của người không bình thường. Ngươi xem, ngay cả suy nghĩ của hắn cũng bắt đầu trở nên kỳ lạ, hắn vậy mà lại muốn thượng huynh đệ của mình?

Truyền Sơn sầu lo càng sâu. Sát tâm, tham niệm, dục vọng không nên có, hắn tựa hồ càng ngày càng lạ…

“Canh Nhị, nếu như đây thật là ngươi, ta khuyên ngươi nên đi ra sớm một chút. Ta đếm tới ba, ngươi nếu không ra, ta liền mổ đấy.”

“Một, hai,…”

“… Ta mổ thật đấy.”



Chạng vạng, trên đại thảo nguyên của Huyết Hồn Hải xuất hiện một người xương khô cháy đen vác cái bụng bầu.

Trên mặt xương khô có một lớp mặt nạ bảo hộ kim loại, chỉ lộ ra hai con mắt lửa linh hồn. Ừm, bộ xương khô cũng biết xấu hổ, dù trên mặt hắn hiện tại không có da thịt, hắn cũng kiên quyết không muốn để người khác thấy mặt hắn.

A, bộ xương khô mang thai, hắn nhất định sẽ trở thành truyền thuyết mới của Huyết Hồn Hải.

“Phừng phực!”

Trên người bộ xương khô bỗng bùng ngọn lửa, kỳ lạ là cây co xung quanh người và dưới lòng bàn chân hắn lại không có bất luận ảnh hưởng gì.

Lửa rất nhanh bị thu vào trong cơ thể, Truyền Sơn bước từng bước tới. Trong lòng vô cùng sầu lo, vạn phần phẫn nộ, cực kỳ… muốn xé bụng mình ra hoặc cắt phăng. Nếu không phải nghĩ tới thứ bên trong có thể cất giấu Canh Nhị.

“Chờ ngươi ra rồi, nếu ta không gọi ngươi là Canh lão đệ thì ta phải gọi ngươi là con trai.”

“Ta còn muốn lấy một cái tên mới cho ngươi, ngươi không đồng ý cũng không được, ngươi bắt gia phải hoài thai mười tháng, phải để gia lấy tên cho ngươi.”

“Tên gì thì hay nhỉ? Nhị cẩu? Nhị sỏa? Hay Nhị ngốc đây? Ừm… cứ gọi Nhị ngốc đi, tên này thuận miệng mà cũng dễ nuôi nữa. Trong thôn ta có một Nhị đại gia, nhũ danh (tên mụ) của hắn gọi là Nhị ngốc, sống đến chín mươi sáu tuổi còn chưa chết, hắn là người sống lâu nhất đấy.”

“Này, ngươi không phải muốn ta mang thai mười tháng thật chứ? Dù giao tình chúng ta có thâm sâu, ngươi cũng không thể dằn vặt lão đại vậy chứ!”

Người xương khô giận dữ, quơ cánh tay mắng to tiểu đệ nhà mình hại hắn. Theo tâm tư bất ổn của hắn, lửa trên người cũng lập lòe. Toàn bộ sinh vật trên thảo nguyên nhìn thấy hắn, lúc đầu thì đờ đẫn, sau thì đứng ở xa tỉ mỉ tham quan học tập.

“Ngươi đã nghe nói chưa? Trên đại thảo nguyên xuất hiện một Ma nhân xương khô biết phun lửa, ngay cả mưa to cũng không dội tắt được lửa trên người hắn.”

“À à, nghe rồi nghe rồi, nghe nói bộ xương khô ấy còn mang thai nữa đấy! Lửa của hắn là ngọn lửa giận dữ, là ngọn lửa oán hận oan tình vô tận!”

Tộc thỏ ba chân hưng phấn sôi nổi tuyên dương tin tức này khắp nơi.

“Ngươi đã nghe nói chưa. Nghe nói người xương khô kia đã từng bị người từ ngoài tới bên ngoài lừa tâm rồi lừa cả thân, cuối cùng hoài thai mà cũng thấy sắp sinh rồi, kết quả bị người từ ngoài tới kia phụ lòng lại vô ơn bạc nghĩa tàn nhẫn giết hại. Giết thì giết đi, còn hỏa thiêu hắn nữa, ngươi xem bộ xương khô kia đen chưa kìa!”

“Đúng vậy, đáng thương quá. Nếu ta là hắn, cũng sẽ không buông tha cho nam tử phụ lòng lừa dối, thương tổn hắn kia.”

“A muội, ngươi yên tâm đi, ta nhất định sẽ không giống như người từ ngoài tới, ta nhất định sẽ đối xử tốt với ngươi mà!”

“Đáng ghét! Không được hôn người ta.”

“A muội, đừng mà.”

Đây là các thiếu niên Tiễn tộc có lòng đồng tình lại rơi vào kỳ động dục.

“Người xương khô?” Mắt To quệt mồ hôi, dừng tay mài dao kéo.

“Đúng vậy, ngươi nói có thể là Truyền Sơn không?” Mắt Vàng liếm vết thương trên cánh tay, đây là dấu vết mới để lại khi chiến đấu với tộc Sừng Xà hôm qua.

“Không thể nào? Truyền Sơn chỉ là nửa người xương khô, hơn nữa nghe nói người xương khô kia còn mang thai nữa, hình như là sắp sinh rồi ấy.”

“Lạ ghê, bộ xương khô cũng mang thai được à?”

Mắt To phất tay, “Ai biết. Những người từ ngoài tới kỳ kỳ lạ lạ, dù trong họ có giống đực biết mang thai tau cũng không thấy lạ.”

Mắt Vàng gãi đầu, “Nghe các Ma tộc đã từng nhìn thấy khối xương khô nói, khung xương khô kia thoạt nhìn là giống đực, không phải cái.”

“…” Mắt To lặng yên một hồi, ngẩng đầu, nói chắc như đinh đóng cột: “Đó nhất định không phải Truyền Sơn! Tuyệt đối không phải.”

“Mắt Vàng mang theo vẻ kinh ngạc rời đi, hắn muốn truyền tin tức này cho các huynh đệ khác biệt, lời kể thú vị biết bao a, Huyết Hồn Hải đã lâu không có sự kiện gì mới mẻ rồi.

Sau một thân cây to lộ ra một cái đầu không nhỏ, trên đầu mọc mấy sợi tóc trắng, đây là Tóc Xanh Mắt Trắng tới đưa nước.

Người xương khô sao? Có lẽ nó nên tìm cơ hội chuồn tới thảo nguyên xem.

Người xương khô cao to cháy đen ở trong một huyệt động nho nhỏ, nhắm mắt đang ngồi thiền.

Bên ngoài cỏ dại tươi tốt, dày đặc che giấu cửa động, nếu không tới gần đẩy ra xem, rất khó phát hiện ra trên một gò đất lại có một huyệt động nho nhỏ như thế, tự nhiên cũng khó mà phát hiện bên trong còn có một bộ xương khô đang tu luyện.

Không phải Truyền Sơn không muốn tìm một nơi an toàn hơn, nhưng thứ nhất, hắn không quen thuộc thảo nguyên, thứ hai, lúc đó hắn bị đám Ma tu đuổi bắt một trận, hắn đã sớm quên cửa vào lòng đất. Ở bên ngoài du đãng hai ngày nghe được một vài tin tức, tâm trạng tự có một phen tính toán, hắn lại nhớ tới gần đần nước.

Kết quả liền vô tình phát hiện huyệt động miễn cưỡng có thể dung thân này, sau khi tìm tòi những chỗ xung quanh không còn chỗ dung thân nào tốt hơn, cũng đành lấy để dùng.

Thực ra nguyên nhân lớn nhất hắn trốn vào huyệt động không an toàn lắm này để tiến hành tu luyện, chẳng qua là hắn không muốn bị người vậy xem mà thôi.

Đáng tiếc, Truyền Sơn không biết, chỉ bởi vì hắn vừa xuất hiện đã biến mất, làm những lời kể liên quan tới hắn càng phát triển theo hướng kỳ lạ khó hiểu. Đợi tới lúc hắn xuất hiện lần thứ hai, oanh động biết bao a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.