Sắp sửa mở ra một đoạn ─── song, tu, kỳ, duyên kinh thiên địa quỷ thần khiếp?
Bị lôi kiếp nổ đến nỗi chỉ còn độc một cái đầu lâu, Truyền Sơn phải tiếp nhận kiến nghị của tiểu Canh Nhị ─── phá hết xương luyện lại.
Bé rùa con tìm được cơ hội báo thù vui không tưởng nổi, dùng đủ loại phương pháp tôi luyện vô cùng kỳ quặc để ‘rình mò’ ma đầu kia.
Đáng thương cho Truyền Sơn, khi thân thể và linh hồn đồng thời bị tàn phá, cuối cùng luyện thể trọng sinh.
Ai biết thời khắc mấu chốt tới, Trùng tộc lại thèm muốn lấy hắn làm bát canh đại bổ, còn làm liên lụy cả bé rùa bị kéo vào Trùng thành dưới lòng đất làm nô lệ…
Ai chạy thoát thân khó, muốn nuôi một đứa bé gào khóc đòi ăn, còn ăn cực nhiều thì lại càng khó,
Đã đủ xấu số thì chớ, lại còn có người muốn cướp tiểu Canh Nhị của hắn?!
Tóm tắt vài chữ:
“… Vậy ngươi có từng nghĩ tới ta có lẽ sẽ chết ở bên ngoài chưa?” Hắn đúng là không nên coi trong tiểu hỗn đản nhẹ dạ kia! Má ơi, thì ra hắn ở trong lòng con rùa chết tiệt này còn không bằng mấy tấm bùa, giận!
“Không có ta, ngươi đã chết rất nhiều lần rồi.” Có lẽ Canh Nhị cảm thấy nguy cơ, lập tức đổi ý nói: “Nếu không phải ta dùng một tấm bùa rất giá trị để linh hồn và thân thể ngươi không tách lìa được thì ngươi còn có thể trở lại thân thể ư? Hơn nữa ta còn đặc biệt thu toàn bộ tinh huyết của ngươi nữa, như vậy dù thân thể ngươi bị hủy hết thì cũng không lo không sống lại được.”
Truyền Sơn nhìn Canh Nhị thật lâu, “Được, coi như báo đáp, ta sẽ nuôi ngươi thật tốt.”
Tim Canh Nhị thót một cái.
Truyền Sơn thầm cười âm hiểm, tiểu tử ngươi chờ đấy cho ta, ta cũng không tin ngươi mấy mươi năm, mấy trăm năm còn không lớn, tới lúc đó… hừ hừ hừ!