“Trận pháp này do ngươi lập?” Nam nhân bị quấy rầy khi đang tán tỉnh người yêu nên rất khó chịu, giọng điệu tự nhiên cũng mang theo ba phần hung ác độc địa.
Người ông già cứng đờ.
“Tay nghề kém xa vợ ta.”
Trên mặt Canh Nhị bắt đầu bốc khói, chọc hắn, nhỏ giọng phản bác: “Ta không phải vợ ngươi.”
“Thế gọi lang quân nhé?” Truyền Sơn thầm mừng rỡ, mặt mày tươi hẳn lên, người này bắt đầu có tính tự giác rồi, xem ra nỗ lực của hắn không uổng phí.
“Ngươi có giỏi thì đừng nói suông, một ngày nào đó nếu ngươi dám mặc quần áo phụ nữ thật, ta, ta…”
“Ngươi làm sao?”
“Ta cho ngươi hôn một cái.” Ý Canh Nhị là hôn mặt thôi, dù sao bất kể y có đồng ý hay không, người này vẫn cứ nhào lên hôn và sờ lung tung. Chờ tới khi y hiểu được rằng, khi đề xuất điều kiện không có phạm vi thời gian là một việc cảm tính, sẽ phải chịu thiệt rất nhiều thì tất cả đều đã muộn.
“Là ngươi nói đấy, không thể lừa ta đâu.” Truyền Sơn nhìn Canh Nhị mặt đỏ hồng, sườn mặt rắn rỏi thoáng cái mềm đi hơn nửa. Hắn rất muốn nói cho Canh Nhị, thực ra trang phục nữ nhân hắn đã từng mặc rồi, điều ấy chẳng phải chuyện khó khăn gì đối với hắn cả. Chỉ hy vọng Canh Nhị nhìn thấy hắn mặc nữ trang rồi sẽ không sợ tới mức không bao giờ dám thân cận nữ nhân nữa. Khoan đã, ý tưởng này hay đấy, nếu mặc nữ trang lần nữa có thể làm Canh Nhị sau này thấy nữ nhân là đi đường vòng thì hắn mặc một trăm lần cũng được. Huống chi còn có thể kiếm được cái hôn.
Nên hôn chỗ nào đây? Hôn ở đây, hay hôn ở kia, hay hôn chỗ đó…
“Nhìn kia kìa, đừng nhìn ta.” Canh Nhị nhỏ giọng nhắc nhở, ánh mắt người này nhìn y sắp lộ bản chất rồi.
Truyền Sơn cuối cùng cũng vượt ra được khỏi suy nghĩ *** dê của mình, đi tới trước mặt ông già, hòa nhã hỏi: “Ngươi lúc nào thì chết?”
“Phụt!” Ông già phun một ngụm máu tươi ra khỏi miệng.
“Mê huyễn, mê tung, mê tình, ngươi là trung tâm của mê ảo trận, người tới đây sẽ gặp phải ngươi, ta nghĩ bất kể người tới là người muốn giúp ngươi hay muốn giết người đoạt bảo đi nữa thì kết cục cuối cùng cũng sẽ không tốt đẹp.”
Chữ “tốt đẹp” vừa dứt, ông già nằm sấp trên mặt đất bỗng nhiên nện hai tay xuống đất.
Bão cát cuồn cuộn, cảnh tượng hai người Truyền Sơn thấy lập tức xuất hiện biến hóa.
“Đi thì được, nhưng phải bỏ đồ lại!”
Truyền Sơn đưa tay mò vào trong không trung, cũng không biết hắn làm cách nào, chờ tới khi rút tay lại, trong tay đã xuất hiện một hòn đá nửa trong suốt trông như hổ phách.
Bóng dáng ông già biến mất, chỉ để lại một tiếng kêu sợ hãi và một cánh tay đứt lìa.
Truyền Sơn thưởng thức đá hổ phách một hồi, thấy trong nó như lửa, bên trong như có ngọn lửa đang di động, xung quanh thì hiện màu vỏ quýt nửa trong suốt, cầm trong tay có cảm giác ấm nhuận, chỉ nhìn thôi cũng đã thấy thích, “Tiên thạch? Hình như có năng lực đặc biệt thẩm thấu ra ngoài.”
Thấy Canh Nhị dõi mắt nhìn trông mong, Truyền Sơn mỉm cười, tiện tay nhét đá hổ phách vào tay Canh Nhị, “Trông ngươi như vậy là biết thứ này không tệ rồi, là tiên thạch thật à?”
Canh Nhị cầm viên đá lên nhìn kỹ, lắc đầu, “Đây không phải tiên thạch, đây là một loại hổ phách hình thành từ vô số loại xếp chồng chéo lên nhau, hình thành từ tự nhiên. Thứ ở giữa viên đá chính là một chút máu phượng hoàng. Còn là loại máu sống hiếm có.”
“… Chúng ta cứ như thế đã chiếm được mục tiêu rồi à?” Truyền Sơn đơ ra.
“Ừ.”
“Máu phượng hoàng là thứ tốt chứ?”
“Đương nhiên. Thứ này dù có nhiều linh thạch cũng không mua được, có một giọt lưu truyền tới nay đều thuộc một loại trọng bảo môn phái. Huống chi còn là máu sống! Hơn nữa trong này còn có không ít nữa, ít nhất phải có tầm mười giọt. Dùng tốt lắm, có thể bồi dưỡng ra mười đệ tử thuộc tính thuần hỏa không thua kém Thiên Linh Căn. Ngươi biết các giới có bao nhiêu tu giả thuộc tính hỏa tha thiết ước mơ máu phượng hoàng không? Nếu ngươi chịu nhỏ một giọt máu này ra bán, số linh thạch nhận được cũng đủ cho ngươi chống đỡ mười đệ tử của Hậu Thổ Môn dùng tu luyện trong ba trăm năm.”
Nói xong Canh Nhị còn cảm thán, “Vừa rồi người ta bố trí mai phục chắc là dày đặc, bảo bối tốt như thế mà lại lấy làm mồi dụ, nếu là ta thì chắc chắn sẽ giấu đi hoặc giữ cho mình dùng. Đây chính là máu sống của phượng hoàng, còn bảo tồn được tốt như thế nữa.”
Truyền Sơn nói một phát trúng tim đen: “Có lẽ người ta cũng không biết mặt hàng? Ngươi không thấy ban đầu ông lão kia nói đây là tiên thạch sao?”
“Phụt!” Xa xa dường như lại có tiếng phun máu truyền ra, ngoài ra còn có hai tiếng gào thét vội vã, nhưng lại bị ai đó đè nén xuống.
“Nếu đã chiếm được máu phượng hoàng thì đi thôi. Chúng ta làm nhỡ thời gian quá nhiều rồi.” Truyền Sơn dắt tay Canh Nhị đi ra ngoài trận. Hắn không ngại để đối phương biết trong tiên thạch có máu phượng hoàng, dù sao cướp tiên thạch của người ta rồi, việc này cũng chẳng phải việc thiện lương gì, chi bằng cứ nói phứt ra, còn có thể làm đối phương trước khi báo thù nôn thêm ít máu.
Canh Nhị theo sát hắn, “Còn hai trận nữa không vượt qua sao?”
“Ta ghét nhất là việc qua cửa! Hơn nữa trong đó cũng chẳng còn thứ tốt gì.” Câu sau mới là trọng điểm.
“Cũng đúng, trông hắn thoáng cái đã lấy ra máu phượng hoàng, còn tưởng hai trận pháp đằng sau có đồ tốt hơn chứ, nhưng ta cảm nhận mãi mà cũng không phát hiện ra thứ kỳ trân dị bảo gì tương đương với máu phượng hoàng cả.”
“Đứng lại! Các ngươi không thể đi! Muốn đi cũng phải để đồ của chúng ta lại!” Người bố trí mai phục không thể nhịn được nửa, cuối cùng nhảy ra.
Ngọc Hoàn từ lúc nghe họ nói tiên thạch dùng để dụ địch không phải tiên thạch, mà là máu phượng hoàng trong truyền thuyết thì suýt đã điên rồi, chỉ muốn nhảy ra cướp đồ về luôn, kết quả bị sư đệ Ngọc Cẩm và hai đệ tử ngoại môn giữ chặt lại.
Hắn cứ tưởng đó là tiên thạch, sư phụ nói thế với hắn, sư phụ của sư phụ của sư phụ của hắn cũng nói cho sư phụ như thế. Bởi vì năng lượng của tiên thạch không phải tu giả bình thường có thể hấp thu tu luyện, cũng chưa có ai thấy viên tiên thạch thứ hai, từ đó tới nay, họ mặc dù coi viên đá tổ sư gia truyền xuống như bảo bối, nhưng chưa từng nghĩ nó quan trọng tới cỡ nào.
Giá trị có thể hấp dẫn người tới cướp đoạt, mất đi cũng không có tổn thất quá lớn đối với họ, hai ưu điểm này làm mỗi đại đệ tử của Thiên Cơ Môn đều có thể lấy nó làm một trong hai mồi câu để dụ địch mà không hề áy náy hay sợ sệt chút nào.
Mấy lần mở Đại hội Thử Linh trước đó họ cũng làm như thế. Dùng tiên thạch và bảo vật nhìn như quý giá thực ra không có ích mấy khác để làm mồi câu, đệ tử dự thi phụ trách bày binh bố trận, các đệ tử nội ngoại môn khác thì phụ giúp, ban đầu không biết hãm hại được bao nhiêu tu giả tham tài của Hậu Thổ Tinh, cũng cho họ cơ hội kiếm được không ít thứ tốt, nếu vận khí may mắn, họ thậm chí có thể thuận tiện giải quyết luôn một vài đối thủ nguy hại trước trận đấu.
Ngàn năm trôi qua, không phải họ chưa từng gặp nhân vật lợi hại, cũng từng mất mấy bảo vật, nhưng tiên thạch thì chưa từng mất. Cũng như họ nghĩ tiên thạch đẹp mắt không hữu dụng, những tu giả lợi hại hơn họ cũng có cái nhìn tương tự, những kẻ đó tình nguyện lấy túi đựng đồ của họ, lấy đi toàn bộ linh thạch, pháp bảo và đan dược của họ, cũng sẽ không động tới cái gọi là đồ gia truyền của Thiên Cơ Môn. Dù sao thì ba chữ ‘Thiên Cơ Môn’ ở Hậu Thổ Tinh cũng có lực khiếp sợ nhất định.
Cái gọi là đánh người không đánh mặt, trước mỗi giai đoạn Đại hội Thử Linh, môn phái hoặc gia tộc hoặc cá nhân nào mà chẳng muốn dùng hết biện pháp kiếm linh thạch, pháp bảo, đan dược chứ? Loại mai phục bố trí đoạt bảo này không chỉ có mỗi mình Thiên Cơ Môn làm, chỉ cần không gây tai nạn chết người, không liên quan tới gốc rễ môn phái thì trưởng bối các môn phái đều nhắm mắt làm ngơ, thậm chí có chưởng môn của vài môn phái còn gọi thẳng loại ‘trò chơi’ này làm thi đấu dự tuyển trước Đại hội Thử Linh.
“Tiên thạch kia là trọng bảo của Thiên Cơ Môn ta, các ngươi không thể mang đi!”
Ngọc Hoàn hóa thành ông già nhảy ra hô to. Mê ảo trận bị nhìn thông thì có làm sao? Họ còn hai trận pháp mê tung, mê tình nữa. Hai người kia không tiếp tục xông trận chắc chắn là có phần kiêng dè, cơ quan trận pháp của Thiên Cơ Môn hắn dễ phá giải như thế chắc?
Sư đệ Ngọc Cẩm nhăn nhó theo sau, chỉ là vẻ mặt xấu xí như sắp vặt được một chén nước đắng vậy.
Sư huynh à, ngươi kích động quá đấy! Kiểu nhân vật lợi hại nhìn lướt cái đã rõ trận pháp họ bày, tiến vào không chạm phải một cơ quan nào là người họ có thể dây vào sao?
Chỉ nói tới viên tiên thạch kia, họ đời đời để đó, chẳng ai nhận ra thứ bên trong là máu phượng hoàng? Nhưng người ta cầm vào tay nhìn một cái đã nhận ra. Loại kiến thức ấy, môn phái bình thường có thể dạy dỗ được sao?
Aizzz! Tuy Thiên Cơ Môn bọn họ ở Hậu Thổ Tinh cũng không phải môn phái bình thường, có thể nói ngoại trừ Thần Sa Môn thì Thiên Cơ Môn có nhiều đệ tử nhất, tài lực hùng hậu nhất. Thiên Cơ Môn học về cơ quan và trận pháp là chính, có lẽ bình quân tu vi đệ tử nội môn của họ so ra kém đệ tử nội môn của Thần Sa Môn, nhưng dựa vào trận pháp và cơ quan học kỳ dị cũng khiến các môn phái khác không dám đơn giản đắc tội bọn họ. Tựa như đệ tử Thần Sa Môn biết rõ họ bày trận dụ địch cũng không dám thử chơi một lần vậy.
Nhưng họ cũng có lúc gặp phải thiết bản a. (thiết bản = tấm sắt, cửa sắt, ý nghĩa tương tự như đụng phải tường, làm việc gì đó gặp phải khó khăn, trắc trở)
Sư huynh, hiện tại chúng ta đã gặp phải thiết bản rồi, còn lại loại thiết bản làm toàn bằng sắt cứng siêu cấp nữa.
Ngọc Cẩm rất muốn nói với sư huynh hắn: chúng ta nên về gọi sư phụ ra nói chuyện với người ta đi, ta sợ chúng ta không chịu được một chưởng của người ta ấy chứ.
Thế nhưng ai bảo hắn là sư đệ chứ? Ai bảo sư huynh này của hắn có phần tự phụ chứ? Ai bảo sư muội hắn còn nằm ở cách đó không xa nhìn họ biểu hiện chứ? Aizz!
Nghĩ tới sư muội thì sư muội Ngọc Trinh bò dậy thật, có lẽ nàng cũng hiểu cứ nằm ở đó cũng vô nghĩa, sửa sang lại quần áo che cẳng chân ngọc ngà lộ ra rồi đi tới.
“Các ngươi là người môn phái nào?”
Giọng điệu này! Ngọc Cẩm suýt thì quên, sư muội của hắn đẹp thì có đẹp, nhưng tính tình thì thuộc loại ớt chỉ thiên, muốn cay cỡ nào thì cay cỡ đấy. Tuy hắn thích ăn cay, nhưng không có nghĩa là người ta cũng thích.
“Oa…” Mắt Canh Nhị lấp lánh, vẻ mặt có phần kích động. Ngực cô em này to thiệt! Chân cũng dài ghê!
Truyền Sơn quét mắt nhìn tên ‘muộn tao"(*) này một cái. Hắn quyết định, nếu Canh Nhị dám giao máu phượng hoàng ra, hôm nay về hắn liền cường gian y luôn!
(*)muộn tao: trong ngoài bất nhất
“Muốn lôi kéo làm quen?” Truyền Sơn cực kỳ vô lễ quan sát trên dưới nữ tử kia hai cái, “Đáng tiếc, ngươi trông vẫn còn kém chút.”
“Ngươi nói cái gì!” Kể thì đúng là Ngọc Trinh muốn phát huy ưu thế xinh đẹp của mình thật, nhưng vừa tới đã bị nam nhân thân hình cao lớn này chọc cho nhăn mặt, thế nào gọi là nàng trông còn kém chút? Nàng kém cái gì? Uổng cho nàng còn thấy nam nhân này trông được đấy, lại dám khinh thường nàng như vậy! Khốn kiếp khốn kiếp!
“Tên trộm xấc láo nhà ngươi! Ta phải thay sư phụ ngươi dạy dỗ cho ngươi một trận!” Ngọc Hoàn mắng to.
“Vị huynh đài này, xin hãy ăn nói cẩn thận.” Ngọc Cẩm nhăn mặt đứng ra. Lúc này hắn còn không ra mặt, quay về sẽ bị chết đuối trong nước miếng mất.
Truyền Sơn hít sâu một hơi, khen: “Thơm quá. Nhị béo, thơm không?” (Nhị béo kìa =)))
Canh Nhị gật đầu liên tục, “Thơm. Đừng gọi ta Nhị béo!”
Truyền Sơn khịt mũi, “Mê điệp phấn thêm Thất tình tán, còn trộn thêm chút… ừm…”
“Túy hương la.” Canh Nhị nhắc nhở.
“Đúng! Ngươi còn nhớ trong quyển Đan dược kinh Bạch sư phụ cho ta giới thiệu về thuốc phấn này thế nào không?”
Canh Nhị gật đầu.
Truyền Sơn đọc rõ: “Tiêu hồn thực cốt. Trước tiêu hồn, sau thực cốt (*). Chỉ cần hít một chút thuốc bột thôi là lập tức hóa thân thành dã thú, biến thành súc sinh chỉ biết động dục, mà chỉ cần lúc này có người cầm pháp bảo chuông dẫn hồn trong tay, như vậy dã thú sẽ biến thành sủng vật, có thể huấn luyện thành lô đỉnh song tu điều kiện tốt nhất, lúc nào nguyên tinh tiêu hao hết thì lúc ấy mới giải thoát được. Loại thuốc này khá là thâm độc, nghe nói ngay cả Ma tu cũng ít dùng? Thiên Cơ Môn là môn phái Ma tu sao?”
(*) Tiêu hồn: mất hồn. Thực cốt: đục khoét, làm hao mòn xương cốt.
Canh Nhị lắc đầu, “Không phải. Theo ta biết thì họ tính là chính đạo.”
“Thế cô em kia là Ma tu à?”
Canh Nhị lén quan sát Ngọc Trinh, lập tức khẳng định: “Không phải.”
Lúc Ngọc Trinh nghe hai người Truyền Sơn chia nhau nói về nguyên liệu cách bào chế thuốc bột thì đã biến sắc. Loại thuốc bột tiêu hồn thực cốt này cũng không phải do nàng làm ra, là một trong những loại thuốc lục ra được từ trên thân một Ma tu do họ bố trí mai phục trước đó, nàng thấy thú vị nên giữ lại. Không ngờ lần đầu dùng đã bị người nhìn thấu.
“Khụ, vị huynh đài này, tại hạ mong ngươi…”
Truyền Sơn không để ý tới Ngọc Cẩm, nhìn về phía Ngọc Trinh, dùng giọng điệu cực kỳ tiếc nuối nói: “Thuốc này tốt lắm, thật đấy. Nhưng nếu ngươi dùng với ta vào một năm trước ở nguyên giới thì tốt rồi. Một năm trước, mập nhà ta còn chưa đọc Đan dược kinh của ta, khi đó nói không chừng ta còn có cơ hội xằng bậy, hiện tại… tiếc quá tiếc quá.”
Canh Nhị giận, “Ngươi đừng đặt tên lung tung cho ta! Còn nữa ngươi đừng nghĩ dùng xuân dược mà làm ta mê được, thứ ấy không có ích lợi gì với ta cả!”
Truyền Sơn vỗ y, an ủi nói: “Không sao, dùng với ta là được.”
Canh Nhị nhất thời không phản ứng được, chờ tới khi hiểu ra thì đã qua thời cơ giáo dục tốt nhất.
HẾT 10
17/2/2014: Beta – ed
Nê: đính chính xì poi kỳ trước tí nhé, không phải cô gái đội lốt ông già, nhớ lầm nhé =))
trùi ui, xì poi tiếp đây: có 2 kẻ bị bóp cổ co rút liên hồi, có kẻ đổi trắng thay đen, nhưng có hề gì, Truyền Sơn của chúng ta càng ngày càng ngầu ….