“Cô nương, dùng thuốc lung tung là phải trả giá đắt đấy. Một cái tai hay một cái mũi, cho ngươi chọn.”
Bộ mặt cương nghị tràn đầy chính khí của Truyền Sơn lúc này đã tạo nên tác dụng lớn nhất, sắc mặt trầm xuống, đủ để những kẻ kia chột dạ hai chân phát run. Nhìn thấy hắn như vậy, ai có thể ngờ được hắn mới là Ma tu chân chính?
“Không!” Ngọc Trinh dùng loại thuốc nham hiểm độc địa này vốn đã thẹn trong lòng, lại bị Truyền Sơn quát bằng giọng điệu nghiêm nghị, lúc đó đã sợ lùi liền ba bước, ánh mắt cầu cứu hướng về phía Ngọc Cẩm.
Ngọc Cẩm cười khổ một tiếng, chắp tay làm lễ với Truyền Sơn, “Huynh đài, tại hạ thay sư muội đền tội với ngươi, nàng tuổi còn nhỏ, nhất thời kích động, vẫn xin đại nhân độ lượng đừng để việc nhỏ này trong lòng.”
“Việc nhỏ?” Truyền Sơn nghiêm mặt thêm, “Sư huynh đệ các ngươi cũng là một đôi vô liêm sỉ! Trông các ngươi rõ ràng biết trên người nàng có chứa loại thuốc thâm độc này, vả lại còn chuẩn bị giải dược trước, điều này chứng tỏ các ngươi biết nàng rất có khả năng sẽ dùng thứ thuốc ấy, chứ không phải nhất thời kích động.”
Thấy Ngọc Cẩm biến sắc, Truyền Sơn tiếp tục châm chọc: “Chỉ không biết các ngươi có thầm chia chác với nhau, chẳng hạn như nam thuộc về người đàn bà độc ác kia, nữ thì thuộc về các ngươi hay không thôi?”
Cá lớn nuốt cá bé, thực sự là không sai chút nào. Truyền Sơn thầm cười nhạt, nếu hắn không đủ mạnh, hiện tại hắn đã là một người chết hoặc thành con rối rồi, thậm chí ngay cả Canh Nhị cũng chưa chắc tránh được.
Trước đó, Thần Sa Môn và Ngũ Âm Môn kia do ban đầu hắn khiêm tốn hết mực nên dám tính kế với hắn. Hiện tại, đệ tử Thiên Cơ Môn rõ ràng đuối lý trước, cũng dám ỷ vào bối cảnh sư môn, người đông thế mạnh, không những dám ép hắn giao thứ hắn đã cướp được ra, còn muốn tính kế cướp đồ của hắn nữa. Ha!
Ngọc Cẩm bị chặn nghẹn lời chẳng nói được. Làm đệ tử danh môn chính phái chỉ có điểm ấy là không tốt, dùng những thứ thuốc thâm độc này, không bị người bắt được thì thôi, một khi bị người ta nắm được nhược điểm, đến cả phần chỗ họ cãi cũng không có. Aizz, nếu không phải người này biểu hiện quá mạnh, quá lợi hại thì hôm nay họ tuyệt đối sẽ không để hai người kia đi.
Tuy những ‘trò chơi’ này có quy định bất thành văn là không giết chết người, nhưng chỉ cần làm cẩn thận, ai biết người chết vào tay ai, chết ở chỗ nào?
“Kẻ sĩ có thể chết chứ không thể chịu nhục! Ngươi mở mồm là người đàn bà độc ác, các ngươi thì tốt đẹp cái nỗi gì! Các ngươi cũng ham trọng bảo của Thiên Cơ Môn ta nên mới tới cướp giật! Không biết xấu hổ chính là các ngươi! Nếu các ngươi không cướp đồ của chúng ta thì sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra cả!” Ngọc Trinh vừa chửi bậy, vừa dịch người về phía đằng sau Ngọc Cẩm.
“Ấy dà, đổi trắng thay đen rồi.” Canh Nhị lẩm bẩm.
Truyền Sơn khẽ vuốt đầu Canh Nhị, giấu sát khí trong mắt. Từ khi hắn dung hợp với trái tim vẩn đục, biểu đạt đối với dục vọng của hắn tựa hồ càng ngày càng thẳng thắn. Chẳng hạn như lúc muốn thì lấy, lúc muốn giết thì phải cố gắng kiềm chế sát ý của mình lắm mới có thể miễn cưỡng giữ được khát vọng đối với máu tanh.
“Sư muội!” Trên trán Ngọc Cẩm xuất hiện mồ hôi lạnh.
“Sư muội không phải sợ, sư huynh ta sẽ làm chủ cho ngươi! Ta thật muốn xem ai dám thương tổn ngươi!” Ngọc Hoàn vẫn bị lơ cuối cùng cũng tìm được cơ hội, cầm cánh tay bị đứt ưỡn ngực lên tiếng.
“Sư huynh!” Hai kẻ ngu xuẩn này, họ có hiểu cái gì là núi xanh còn đó không?
Truyền Sơn lạnh lùng nhìn ba sư huynh đệ muội này, bỗng chỉ mũi Ngọc Hoàn nói: “Mê huyễn.”
“Trong ba người, ngươi học trận pháp tốt nhất.” Truyền Sơn đánh giá.
Ngọc Cẩm không rõ nguyên cớ, cẩn thận nói: “Đa tạ khích lệ. Vị huynh đài này, Thiên Cơ Môn ta ở đây bố trí mai phục đã đắc tội hai huynh đài, chúng ta nguyện ý đền tội với các ngươi, chỉ cần các ngươi chịu trả trọng bảo cho Thiên Cơ Môn ta, đồ trên người sư huynh muội chúng ta mời các ngươi tùy ý chọn lựa.”
Truyền Sơn còn chưa tỏ ý ra sao, đại đệ tử Thiên Cơ Môn – Ngọc Hoàn đã giận quá, há mồm quát Ngọc Cẩm: “Ngọc Cẩm ngươi câm miệng! Ai cho ngươi tự ý chủ trương? Phượng… Tiên thạch là trọng bảo Thiên Cơ Môn ta, vốn chính là của Thiên Cơ Môn ta, hắn phải trả lại cho bọn ta! Thằng cha đó còn chặt đứt một tay của ta, lại vũ nhục sư muội, hôm nay hắn không để lại một cánh tay thì đừng hòng rời khỏi đây! Đệ tử Thiên Cơ Môn nghe lệnh, bày Thất Sát trận!”
“Sư huynh!”
Mắt thấy đệ tử Thiên Cơ Môn nhanh chóng dịch chuyển bày trận pháp, Truyền Sơn dịu dàng nói với Canh Nhị: “Họ cũng không thông minh như ngươi. Ngươi xem, đến ngay cả người được ngươi dạy dỗ là ta cũng có thể lướt cái nhìn rõ trận pháp của họ.”
Canh Nhị nghe vậy nhất thời vui sướng. Nhưng y lại muốn ra vẻ mẫu mực, chỉ có thể liều mạng kiềm khóe môi sắp ngoác ra, cố gắng tới cố gắng lui, nhịn đến nỗi khóe miệng sắp cứng, cuối cùng chỉ có thể đặt hai tay trước rốn trên cái bụng hơi lồi ra, cúi đầu giấu nét mặt tươi cười.
Truyền Sơn nhất thời hiếu kỳ, nghĩ thầm cái tên ‘Thất Sát trận’ uy phong như thế dù sao cũng mang theo chút nội hàm, liền nhẫn nại quyết tâm đợi đệ tử Thiên Cơ Môn bày binh bố trận hoàn tất.
Cảnh sắc xung quanh đột nhiên tối sầm, bảy khối đá to mang theo tia sáng trắng xuất hiện quanh người hắn.
Truyền Sơn nhìn dưới chân, mặt đất vốn đầy cát đá biến mất, hắn và Canh Nhị lúc này tựa như lơ lững giữa bầu trời đêm đen kịt.
Khối đá bắt đầu xoay tròn, tốc độ nhanh hơn một chút.
“Đây là vẫn thạch (*) – một loại đơn giản nhất trong trận pháp.”
(*) vẫn thạch: thiên thạch, đá sao sa.
Canh Nhị được khen lúc này chỉ muốn lên mặt dạy đời, há mồm muốn thao thao bất tuyệt, bị Truyền Sơn cắt ngang:
“Thảo nào nhiều kẽ hở như thế. Ngươi nói chúng ta cứ thế rời đi hay phá nát bảy khối vẫn thạch kia rồi hẵng đi?” Nét cười tàn nhẫn hiện lên trên khuôn mặt chính khí nghiêm nghị, như thần tướng rơi vào ma ngục.
“Nói khoác không biết ngượng! Xem sự lợi hại của Thất Sát trận ta đây!” Giọng nói như truyền tới từ trời sao xa xôi, làm người ta không rõ phương hướng.
Truyền Sơn cười lạnh một tiếng, lóe người, trên tay đã bắt được Ngọc Hoàn vừa lên tiếng.
Ngọc Hoàn sợ mất mật!
Sao có thể thế được?! Đây chính là trận pháp trấn môn của Thiên Cơ Môn! Sao hắn có thể phát hiện ra mình được? Lại làm sao có thể phá bỏ trận pháp bắt được kẻ chỉ huy là hắn chứ?
Không! Không thể nào! Đây rốt cuộc là ma đầu từ đâu tới? Hậu Thổ Tinh khi nào thì có nhân vật lợi hại như vậy?
“Buông ra… ack ack ack!” Ngọc Hoàn bị bóp chặt cổ, hai chân treo lơ lửng, giống như đứa bé bị nam nhân nâng giữa không trung.
Truyền Sơn cảm nhận sự yếu đuối trong tay, chỉ cần hắn nhẹ nhàng dùng sức, người đại đệ tử Thiên Cơ Môn tên Ngọc Hoàn này sẽ bị chết ngay. Hắn rất muốn thoải mái giết chết tên này.
Một luồng lệ khí tràn ra từ người Truyền Sơn.
Canh Nhị ngẩn ra.
Một khối vẫn thạch thoát khỏi đội hình, xoay tròn với tốc độ cao bay về phía Truyền Sơn.
Ngọc Hoàn vừa rời trận, lập tức đã có đệ tử khác lấp vào chỗ trống, Ngọc Cẩm tự động trở thành chỉ huy. Hắn không muốn ra tay, nhưng hắn cũng không thể để mặc sư huynh nhà mình.
Dưới sự chỉ huy điều khiển của Ngọc Cẩm, sáu khối vẫn thạch điều động trước sau, không những phong kín đường lui của bọn Truyền Sơn, càng mang theo uy phong không thể chống đỡ, lấy tốc độ cực nhanh chia ra bay về hai hướng.
Thất Sát trận mô phỏng theo sự vận hành phân bố của vẫn thạch trên trời sao, tuy chỉ có thể mô phỏng ra sự vận động của bảy khối vẫn thạch, nhưng tu giả từ Nguyên Anh Kỳ trở xuống không thể né tránh. Mà tu giả có thể hoành hành trên trời sao, có thể ra vào như thường trong vẫn thạch không phải đều là cao thủ từ Phân Thần Kỳ trở lên sao?
Ngọc Cẩm nhìn ra tu vi nam tử cao lớn mới chỉ tròn Ngưng Khí Kỳ, đồng bạn bên cạnh hắn cũng chỉ có Ngưng Khí Kỳ, theo lý thì Thất Sát trận không giết được họ, cũng có thể vây chặt họ lại. Hắn đã sai một đệ tử ngoại môn trở về sư môn báo tin, đây không phải trò chơi bố trí mai phục đoạt bảo bình thường nữa rồi, liên quan tới máu phượng hoàng, đừng nói sư phụ hắn, sợ là hai lão tổ tông bế quan kia cũng sẽ nhảy dựng tới thôi.
Chỉ cần hắn có thể kéo dài một khoảng thời gian, chỉ cần kéo dài tới khi sư phụ tới…
Tiếc là Thất Sát trận uy lực vô cùng trong mắt đệ tử Thiên Cơ Môn hôm nay thực sự chẳng là gì trong mắt Truyền Sơn.
Truyền Sơn đá bay vẫn thạch bị đá tới.
“Đừng!” Canh Nhị kêu.
Ngọc Hoàn bị Truyền Sơn bóp trong tay đang trợn mắt. Lúc này hắn đã bất chấp vấn đề đại đệ tử nội môn hắn có còn mặt mũi hay không, nguy cơ sống còn trước mắt, so với mặt mũi, hắn càng muốn mạng sống. Sống mới có cơ hội đòi lại nỗi nhục hôm nay. A a a, hắn thề, nếu hắn không chết, hắn nhất định sẽ làm hai người này muốn sống không được!
Truyền Sơn tiện tay ném Ngọc Hoàn xuống đất, đá một phát vào gáy hắn.
Ngọc Hoàn hai mắt trắng dã, cổ phát ra tiếng ặc ặc, cả người co giật như con tôm.
“Ngươi, ngươi cũng quá độc ác. Thế là đau lắm đấy.” Canh Nhị cẩn thận sợ sệt ngồi xuống, bắt đầu lục lọi túi trữ vật trên người Ngọc Hoàn. (đánh chết cái nết không chừa được)
Truyền Sơn đá nhẹ vào mông y, bóng dáng lại biến mất lần nữa.
“Ầm!” Một mỹ nhân ngực nở chân dài bị đá xuống đất.
Canh Nhị lấy túi đựng đồ của Ngọc Hoàn xong cũng ngại, ngẩng đầu lén nhìn Truyền Sơn.
“Thấy nàng đẹp?” Truyền Sơn cười âm hiểm.
Canh Nhị thành thật gật đầu.
“Vậy thì sao?” Nam nhân ghen tuông thấy kẻ địch là phụ nữ cũng không nể tình.
“Ngươi, sao ngươi có thể bắt được ta… Ngươi muốn làm gì? Đừng qua đây! Người đâu cứu mạng! Ặc ặc ặc!”
Mỹ nhân ngực nở chân dài đáng thương cũng bắt đầu co quắp như con tôm, miệng sùi bọt mép, hai mắt trắng dã trợn lên, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.
“Còn đẹp không?” Nam nhân ngồi xổm người xuống cười tủm tỉm hỏi.
Canh Nhị chảy nước mắt, “…. Ngươi xấu lắm rồi.”
Đồng tình thì đồng tình, chiến lợi phẩm vẫn phải lấy. Canh Nhị đưa tay sờ. (=. =||)
Truyền Sơn cầm bàn tay đầy thịt của y, moi túi đựng đồ từ trong ngực nữ nhân ra giao cho y.
Canh Nhị ước ao lại đố kỵ nhìn cái tay kia.
“Đi thôi.”
“… Ờ.” Thấy Truyền Sơn giao hết chiến lợi phẩm cho y cất, Canh nhị lại thấy sướng, độ lượng tha thứ đối phương không cho y cơ hội đụng chạm cô em ngực nở.
Ngọc Cẩm muốn khóc.
Đây là Thất Sát Trận – bảo bối trấn môn của Thiên Cơ Môn sao? Đây là trẻ con chơi trốn tìm đấy chứ?
Ngươi xem người ta bắt người dễ dàng cỡ nào, những vẫn thạch và ám chiêu họ cho rằng có thể giết người, người ta chẳng thèm nhìn ấy chứ.
Đáng sợ nhất chính là Ngọc Hoàn và Ngọc Trinh bị bắt kiểu gì, hắn đến nhìn còn chẳng rõ.
Ngọc Cẩm sợ rồi, hắn sợ mình cũng sẽ như sư huynh và sư muội, biến thành con tôm co quắp, trông cái kiểu đó, đau chết mất!
Sư phụ sư tổ ơi, các ngài sao còn chưa tới?
A a a! Tới rồi, người kia tới rồi! Hắn muốn làm gì?
Truyền Sơn nhìn Ngọc Cẩm, đưa tay ra.
Thất Sát trận hoàn toàn dừng lại.
Ngọc Cẩm nhìn nam nhân đột nhiên xuất hiện trước mắt mình, quả thực không thể tin được hắn đã phá Thất Sát trận như thế, đờ người ra một lát, lập tức đã hiểu ra, móc túi đựng đồ của mình cung kính dâng lên. Đại gia, ngài đi thong thả! (không thể coi là cướp nhỉ:))
Truyền Sơn nhận túi đựng đồ rồi kín đáo đưa cho Canh Nhị, dắt cái tay đầy thịt của nhóc béo phị nhà hắn nghênh ngang lên Thoi phi thiên rời đi.
Lúc gần đi cũng không để lại lời nhắn gì.
Đệ tử Thiên Cơ Môn liên quan ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, đột nhiên cùng hò reo. Thật tốt quá, không cần chết!
Trên mặt cát, Ngọc Hoàn và Ngọc Trinh tạm thời bị đồng môn quên lãng vẫn đang ra sức co giật. Điều này chứng tỏ, thái độ đối nhân xử thế của hai người ở Thiên Cơ Môn chắc cũng không tốt lắm.
Ngọc Cẩm làm bộ không phát hiện, hắn muốn cho hai người kia co giật thêm một lát, để cho họ hiểu đạo lý trên đời này núi cao còn có núi cao hơn, làm người không thể quá kiêu căng ngạo mạn.