Thế là trước Hậu Thổ Môn đã xuất hiện một màn như sau.
Lam Điền cau mày nhìn sơn môn cổ xưa như đền thờ của Hậu Thổ môn, đợi mãi mà không thấy có ai đi ra.
“Sư phụ, Hậu Thổ Môn này có phải quá đáng lắm không? Dám bỏ rơi chúng ta ở ngoài như thế này?” Loan Uyên thân là tôn sư một phái đã lâu chưa bị người ta khinh thường như vậy, nên lửa giận cũng dần tích lũy.
Lam Điền nhìn lướt đệ tử một cái, truyền âm nói: “Ngươi ấy à, thân là chưởng môn một phái lại hấp tấp như thế, bảo các đệ tử nhìn ngươi học tập kiểu gì?”
Loan Uyên hổ thẹn.
Lam Điền lớn giọng nói: “Dương lão tổ là thân phận gì? Chúng ta tới đây chào hỏi sao có thể không có chút kiên trì nào chứ?”
“Vâng.” Loan Uyên cùng mấy tên quản sự thông minh nói.
“Chờ đi, dù sao họ cũng phải ra gặp chúng ta thôi. Chúng ta nhiều tiểu bối tìm tới cửa ra mắt như thế, Dương lão tổ cũng không phải có tật giật mình, sao tránh không gặp chứ?”
“Vút!”
“Đây là cái gì? Tên nước! Có ám toán! Mọi người cẩn thận!” Loan Uyên quát lên một tiếng, mọi người Thiên Cơ Môn thoáng cái đều tự đứng ở vị trí tạo thành một trận pháp vừa có thể công vừa có thể thủ.
“Những thằng bé này, cho rằng nói khích lão phu, lão phu sẽ bực mình nhảy ra sao? Đúng là buồn cười. Này, nhóc Đào Hoa kia, ngươi đang làm gì đó? Đừng trèo lên cổng Hậu Thổ Môn ta như thế, ngươi xuống cho ta!”
Dương Quang Minh vừa cười nhạo những kẻ Thiên Cơ Môn chờ bên ngoài, vừa quát nam hài chân to xấu xí.
Đào Hoa khó chịu, đợi lúc nào mới có thể phá hoại chứ, đáng thương cho đám súc vật nuôi thả của Hậu Thổ Môn, con có lông thì bị cạo hết lông, con không lông thì bị dính đầy lông. Chơi một lúc chán lại chạy ra ngoài cửa trêu chọc đám người kia.
“Vút! Vút!” Đào Hoa lại phi thêm hai mũi tên liền, nhìn đám người bên ngoài như thể gặp đại địch, nhất thời cười tới mức ngả trước ngả sau.
“Không phải ngươi nói muốn giúp đồ đệ ngươi dọn rác à?” Bạch Đồng hỏi, một tay nâng đĩa ngọc đưa tới trước mặt Dương Quang Minh.
Dương lão không thèm, bĩu môi nói: “Kiểu gì chẳng phải ra mặt, vừa ra đã đánh đám kia chạy quắn mông thì có nghĩa lý gì?”
Bạch Đồng biết hắn không có ý cậy già lên mặt, “Vậy ta ra thay ngươi giải quyết chúng.” Lại đẩy đĩa ngọc về phía hắn.
Mùi hương kỳ lạ xông thẳng vào mũi, làm Dương lão nhi đã lâu không ăn mặn ứa nước miếng.
“Cần gì tiểu tử ngươi xun xoe.” Dương Quang Minh đẩy đĩa ngọc ra, “Lão phu không nói không ra, ta lén uy hiếp chúng không phải càng tốt ư?”
Bạch Đồng, “… Thực ra ngươi chỉ muốn chơi một lát chứ gì? Già mà không nên nết.”
“Cái tên vô lương tâm nhà ngươi, ngươi nói cái gì? Ai già mà không nên nết? Lão phu một nghìn tám trăm tuổi, ngươi cũng chẳng trẻ hơn lão phu được bao nhiêu! Truyền Sơn đâu? Tiểu tử thối kia sao còn chưa tới?” Dương Quang Minh nghĩ lại thấy không cam lòng, vẫy tay một cái, đút đĩa ngọc vào túi đựng đồ của mình.
Bạch Đồng nhếch môi một chút, lại nhanh chóng trở lại, “Ngươi thấy thế nào về chuyện của hắn và Canh Nhị?”
“Gì mà thấy thế nào?” Dương Quang Minh ra dáng tiên phong đạo cốt, “Mỗi người tu luyện có một con đường riêng, lão phu vấn đạo vô tình, tiểu tử Truyền Sơn lấy tình vấn đạo, mỗi người có cơ duyên riêng.”
“Cơ duyên của ngươi ở đâu?” Giọng nói Bạch Đồng thâm trầm.
“… Ngươi tốt nhất hãy bỏ ý nghĩ ấy đi. Mang theo những tạp niệm này ngươi độ kiếp kiểu gì? Lẽ nào ngươi muốn bị lôi kiếp đánh chết thật?” Trong tiếng quát lớn của Dương Quang Minh mang theo một phần gấp gáp. Tư chất của Bạch Đồng tốt hơn hắn, khả năng vượt kiếp cao hơn hắn, mà nếu Bạch Đồng cứ mang tâm tư ấy không bỏ, một khi hình thành tâm ma, Bạch Đồng rất có khả năng không có cả cơ hội binh giải tu lại ấy!
Hắn biết với tư chất và tốc độ tu luyện của Bạch Đồng, thực ra từ tám trăm năm trước đã có thể độ kiếp được rồi, nhưng chỉ vì chút tâm tư hồ đồ ấy, lại dám cùng hắn tới tận bây giờ. Nhưng hắn ta càng làm như vậy, hắn lại càng…!
“Kỷ 14, quản lý Đào Hoa nhà ngươi đi!” Dương Quang Minh chưa hành động, Đào Hoa đã bị ném cho Kỷ 14.
Đào Hoa đang he hé mắt chuẩn bị bắn mũi tên thứ tư, tên vừa bắn ra, đã bắn trúng Kỷ 14 bắt được hắn ta.
Kỷ 14 bình tĩnh lau mặt, “Có độc không?” Ừm, cũng không biết sao tự dưng tiểu tử này trở thành trách nhiệm của hắn, nhưng nể tình không ai thèm nhận, hắn cũng chỉ đành miễn cưỡng gánh vác phần trọng trách này.
“… Không.” Đào Hoa cẩn thận trả lời.
“Ngoan ngoãn chờ đi.”
“Không muốn! Dựa vào cái gì ngươi nói gì người ta phải nghe cái đó, ngươi là gì của người ta? Buông người ta ra! Oa, ngươi làm gì đó? Ngươi còn muốn đánh người ta… Oa! Ngươi cái đồ không biết xấu hổ! Người ta không muốn sống nữa, người ta mất trong sạch rồi! Oa a a a!” Đào Hoa tay đạp chân đá, gân cổ gào thét.
Kỷ 14 không biết dỗ dành, mặc Đào Hoa vừa cắn vừa cào hắn, chỉ bắt lấy cổ tay Đào Hoa không cho hắn ta chạy loạn.
Truyền Sơn cuối cùng cũng mang Canh Nhị đi ra.
“Đắc Bảo, ngươi mang Truyền Sơn ra ngoài gặp người Thiên Cơ Môn. Có chuyện gì thì ta chịu, không cần lo. Hôm nay Truyền Sơn không nên ra tay, Đắc Bảo ngươi biết làm thế nào chứ.”
“Đắc Bảo rõ.”
Dương Quang Minh thấy những người đó cũng chờ khá lâu rồi, vung tay bảo mấy người đi ra ngoài đối phó tình huống.
Truyền Sơn đã có tính toán từ trước cho nên không hề có chút áp lực tâm lý nào đi ra ngoài sơn môn.
Bởi vì đây là những chuyện nhà của Hậu Thổ Môn, Kỷ 14 là người ngoài không tiện đứng ra, liền kẹp Đào Hoa chỉ muốn ra ngoài ở lại trong sơn môn.
Đào Hoa thấy không được quậy nữa, giãy dụa một hồi, đảo tròng mắt, đầu ngón chân bới ra một hố nhỏ trên mặt đất, tiện tay gỡ một hạt giống từ trên người xuống ném vào trong hố.
Ngoài sơn môn, người Thiên Cơ Môn chờ sốt ruột lắm rồi, nhưng ngại uy lực của Dương Quang Minh không ai dám đề ra hai chữ ‘xông vào’.
“Trưởng lão, chưởng môn, chính là hai người kia.” Ngọc Cẩm vừa thấy Truyền Sơn và Canh Nhị xuất hiện, lập tức thấp giọng chỉ và xác nhận.
Lam Điền ‘ừ’ một tiếng, tùy ý liếc mắt về phía hai người Truyền Sơn, Canh Nhị rồi nhìn chăm chú vào Dương Đắc Bảo.
Một gốc cây như kiểu dây leo từ trong đất cát nhoi lên một cái đầu.
Canh Nhị cúi đầu nhìn dây leo màu nâu mọc ra bên chân, rất muốn giẫm một phát.
“Ha hả, không biết chư vị Thiên Cơ Môn hôm nay tới chơi, tại hạ không tiếp đón từ xa, thứ tội thứ tội.” Dương Đắc Bảo vẫn mặc chiếc áo da dê như trước, mang nụ cười nhiệt tình.
Lam Điền thấy Dương Quang Minh không đứng ra, tâm trạng nhẹ nhõm đi bớt. Đừng thấy hắn lớn tiếng gọi, nếu Dương lão nhi thực sự đi ra gặp hắn, hắn có khi sợ không dám ho he gì ấy. Đây không chỉ là chênh lệch về thân phận, mà còn là chênh lệch về thực lực. Dù hắn ta là Phân Thần Kỳ thì có là gì? Trước mặt Độ Kiếp Kỳ, người ta phất tay là có thể làm hắn hôi phi yên diệt. Cũng chỉ có cái loại ngu ngốc đầu bị kẹp cửa mới cho rằng trong tình huống không có cao thủ cấp Độ Kiếp Kỳ hay cấp tán tiên, có thể lấy sức lực của một môn phái chống lại một gã Độ Kiếp Kỳ.
Lam Điền thân là trưởng lão trong môn, lúc này không tiện nói, liền đưa vị trí cho đồ đệ chưởng môn của mình.
“Dương huynh, hôm nay tuy do Thiên Cơ Môn ta mạo muội, nhưng lại là bởi vì môn hạ của ngươi khinh người quá đáng.” Loan Uyên đi thẳng vào vấn đề.
“Hửm? Sao lại nói vậy?”
Dây leo ‘phụp’ một tiếng, trên ngọn xuất hiện một nụ hoa.
Truyền Sơn dùng chân đá nụ hoa.
Nụ hoa đong đưa, đột nhiên há miệng ngoạm bàn chân Truyền Sơn.
Mũi giày Truyền Sơn bốc lửa.
Nụ hoa sợ quá, mang theo dây leo uốn éo trườn ra xa ba thước. Run rẩy đợi một hồi, thấy Truyền Sơn không có ý đuổi theo diệt nó, nụ hoa mới yên lòng từ từ nở bung tràng hoa, trục hoa dần dần cao lên, thô to hơn. (tham khảo các bộ phận của 1 bông hoa sẽ hiểu)
Thiên Cơ Môn có người để ý tới loại thực vật kỳ lạ này, nhưng chỉ cho là một trong những thủ đoạn kỳ quái của Hậu Thổ Môn, cũng không để tâm lắm.
“Hậu Thổ Môn ngươi thừa dịp đệ tử Thiên Cơ Môn ta đánh nhau trọng thương, thấy bảo vật nảy lòng tham, dám cướp trọng bảo truyền phái khỏi tay đồ nhi bị thương, sau còn dùng thủ pháp quỷ dị làm đệ tử nội môn tham gia Đại hội Thử Linh của Thiên Cơ Môn ta bị thương, hành động như vậy thật làm người ta chê cười. Thiên Cơ Môn ta tôn trọng Hậu Thổ Môn ngươi truyền thừa đã lâu, danh dự Dương lão tổ cao ngất, chỉ là không biết các ngươi có cho Thiên Cơ Môn ta một công đạo hay không?”
“Lời này nói được! Sao sự thực ta nghe được lại vừa vặn ngược với lời Loan chưởng môn nói?” Dương Đắc Bảo ngoài cười nhưng trong không cười, nói.
“Ngược lại? Ngươi có chứng cớ gì? Hoặc chúng ta cứ dứt khoát mời các môn phái cùng tới bình xét xem?” Loan Uyên lập tức đáp.
“Được thôi.”
Hai tiếng ‘được thôi’ thẳng thắn của Dương Đắc Bảo hoàn toàn ngoài dự liệu của Loan Uyên, nhất thời làm hắn ta không nghĩ ra được từ nào thích hợp đáp lại.
“Thiên Cơ Môn ngươi mỗi dịp Đại hội Thử Linh đều bố trí mai phục cướp đoạt cũng không phải lần đầu tiên, kể đúng là cần mời chưởng môn các môn phái ở Hậu Thổ Tinh ra mặt phán đoán suy luận.”
Câu này nói khá là ác, đánh cho Loan Uyên lòng dạ rối loạn.
“Khụ, Dương lão đệ.” Lam Điền đứng ra rồi.
“Lam huynh.” Dương Đắc Bảo chắp tay.
“Sự tình đúng sai chúng ta tạm thời gác sang một bên. Tiên thạch chứa máu phượng hoàng kia vốn thuộc Thiên Cơ Môn ta, điểm ấy ngươi không thể phủ nhận đi?”
Dương Đắc Bảo cũng là một lão yêu quái sống hơn sáu trăm năm, lúc này chỉ cười tủm tỉm nói: “Thực ra Hậu Thổ Môn ta vốn cũng có một viên tiên thạch tương tự, nhưng có lẽ trước đây đã đánh rơi, cũng không biết bị ai tiện tay nhặt được, mãi tới hôm nay sư điệt ta mới đưa vật về nguyên chủ.”
Mọi người của Thiên Cơ Môn giận dữ, bị Lam Điền dùng tay ra hiệu buộc phải dằn xuống.
“Một nửa. Thiên Cơ Môn ta chỉ cần một nửa máu phượng hoàng bên trong.” Lam Điền cảm thấy mình nhẫn nhục lắm mới nhượng bộ được như thế.
Dương Đắc Bảo đương định từ chối thẳng thừng, bên tai đã truyền đến tiếng sư huynh truyền âm: “Bảo Truyền Sơn đứng ra, ta xem hắn sẽ xử lý việc này ra sao.”
Dương Đắc Bảo hiểu sư huynh định bồi dưỡng năng lực xử sự cho Truyền Sơn nên cũng tự nhiên nhìn về phía Truyền Sơn, nói: “Sư điệt, ngươi thấy sao? Khụ!” Tiểu tử ngươi làm gì đấy?
Sư điệt?! Đám người Lam Điền giật mình, người thanh niên diện mạo ngay thẳng này không phải đệ tử của Dương Đắc Bảo mà là của Dương lão tổ ư?
Truyền Sơn đang cùng Canh Nhị lấy hạt dưa trong tràng hoa ăn.
Loại thực vật như hoa hướng dương thân cao cỡ Canh Nhị, tràng hoa có hình mặt người rơi lệ đầy mặt, vừa bị người ta bắt nạt, vừa trung thực chấp hành trách nhiệm ghi âm ghi hình.
Truyền Sơn phun hai miếng vỏ hạt dưa hoàn chỉnh ra, cầm vốc hạt dưa dùng tam muội chân hỏa đã rang xong kín đáo đưa cho Canh Nhị.
Qủa nhiên như hắn dự liệu, những người này đổi trắng thay đen mà không thèm chớp mắt cái nào. Nhưng Dương Đắc Bảo cũng ghê gớm, nói dối mà cứ như đúng rồi.
Một cuộc đối thoại xong, Truyền Sơn đã hiểu được đại khái thái độ của đám người Thiên Cơ Môn. Chắc Thiên Cơ Môn không có nhân vật Độ Kiếp Kỳ hay cấp tán tiên nào trấn giữ, bằng không cũng không đến mức chỉ sủa không cắn. Đã thế, hắn cũng không cần phải bại lộ thực lực quá sớm, phương pháp xử lý đối với việc này cũng có thể biến đổi theo. Đương nhiên, thứ đã vào bụng Canh Nhị nhà hắn, hắn tuyệt đối không muốn phải nhổ ra.
Canh Nhị tự nhận chuyện chẳng liên quan tới mình, cắn hạt dưa ngon lành.
“Các ngươi dùng tiên thạch bố trí mai phục, ấy là lợi dụng lòng tham của người khác; các ngươi dùng nữ đệ tử trong môn phái bày binh bố trận, đây là sắc dụ; dùng nam đệ tử giả trang thành lão nhân trọng thương, đây là lợi dụng lòng thương người của người khác. Dùng hết thủ đoạn, các ngươi thấy không thể lừa được chúng ta, đầu tiên dùng thứ Ma dược hạ lưu vô sỉ như tiêu hồn thực cốt muốn khống chế chúng ta, tiếp theo lại triển khai Thất sát trận pháp, dùng cách thay phiên nhau đánh đối phó chúng ta, nếu không phải ta dựa vào pháp bảo sư môn che chở, lúc này kẻ mất đi tài vật pháp bảo chính là ta rồi còn gì.”
Truyền Sơn không phải loại người bị vu oan thì cười cho qua chuyện, hắn thích nói rõ mọi việc, còn về việc ngươi có thừa nhận hay không thì đó là chuyện khác.
Pháp bảo? Lực chú ý của mọi người Thiên Cơ Môn hoàn toàn đã bị lôi kéo. Loan Uyên càng cảm thấy mình đã tìm ra nguyên nhân đại đệ tử cưng vô ý bị thua, thì ra Dương lão tổ đưa cho đệ tử pháp bảo hộ thân, thảo nào bọn Ngọc Hoàn không đánh lại được người này. Hừ, không phải dựa vào pháp bảo sao, Hậu Thổ Môn ngươi có, lẽ nào Thiên Cơ Môn ta không có sao? Nếu không phải sợ lấy ra làm các môn phái cảnh giác trước thì sao Ngọc Hoàn lại bị bại thảm như thế!
“Tiên thạch có chứa máu phượng hoàng là thu hoạch dựa vào sức lao động của ta, ta không cảm thấy phải có phần dành cho các ngươi. Huống chi nếu không phải chúng ta nói ra, sao các ngươi lại biết được đó là máu phượng hoàng? Nhưng con người ta cũng tốt lắm.” Truyền Sơn nói nửa chừng, nở nụ cười cực kỳ chân thành, thành khẩn.
Canh Nhị liếc nhìn hắn, nghĩ thầm kim cương ma thú này mỗi lần cười như thế tức là lại có ý xấu rồi.
Có lẽ khuôn mặt tràn ngập chính khí kia của Truyền Sơn đã tăng thêm cho hắn không ít phần thực lòng, sắc mặt của mấy người Thiên Cơ Môn thoáng hòa hoãn đi, lúc họ tới cũng không trông cậy có thể cầm lại được hết máu phượng hoàng, chỉ mang tâm lý được giọt nào hay giọt ấy.
“Ngươi định thế nào?” Loan Uyên trầm giọng hỏi.
“Thiên Cơ Môn ngươi có đệ tử tham gia vòng loại Đại hội Thử Linh chứ?”
“Đương nhiên.”
“Vậy chúng ta cứ định rõ kết quả trong Đại hội Thử Linh đi, dù là thể loại nào, thứ tự ai cao hơn thì kẻ ấy liền có máu phượng hoàng.”
Người Thiên Cơ Môn vui sướng, nhất là Lam Điền, cũng mặc kệ đối phương là tiểu bối, người ta dựa theo bối phận cũng không thấp hơn hắn, chỉ là giới tu giả quen nói theo thực lực, cao thủ thường coi khinh lui tới với tu giả cấp thấp hơn.
“Ý của ngươi là, nếu ngươi ở vòng đấu loại của Đại hội Thử Linh có vị trí thấp hơn đệ tử Thiên Cơ Môn ta thì máu phượng hoàng sẽ trả lại hết cho Thiên Cơ Môn ta? Có phải như vậy hay không?”
“Đúng vậy.” Truyền Sơn cười như thể một con người tốt bụng chân chính, “Tất cả mọi người là đệ tử môn phái ở Hậu Thổ Tinh, không cần thiết phải vì một vật ngoài thân mà tranh tới ta sống ngươi chết.”
“Ha hả, được! Được! Qủa nhiên không hổ là cao đồ của Dương lão tổ, lòng dạ cũng khác biệt thật.” Lam Điền cười ha ha. Được, thật tốt quá! Chỉ cần Dương Quang Minh không ra mặt, đệ tử Thiên Cơ Môn hắn còn không sánh được với một tu giả cấp thấp vừa tu luyện một năm? Cho dù có bí cảnh thăng tiến, có thể tăng được bao nhiêu tu vi?
Sợ mình nhìn lầm thực lực đối phương, Lam Điền còn lén dùng pháp bảo loại phân biệt, xác định được đối phương đúng là chỉ có cảnh giới tròn Ngưng Khí, nhất thời yên lòng. Pháp bảo hộ thân sao? Đồ Dương lão tổ cho à, chắc là cũng phải từ pháp bảo thượng phẩm trở lên. Nhưng Thiên Cơ Môn họ cũng không kém, hơn nữa ngoại trừ pháp bảo hộ thân, họ còn có pháp bảo kiểu công kích. Pháp bảo kiểu công kích ấy cũng là bảo vật họ vừa đạt được, vốn định lấy làm vũ khí bí mật sử dụng, để Ngọc Hoàn dựa vào nó đoạt được giải nhất trong vòng đấu loại Đại hội Thử Linh.
Ha! Đúng là tổ tông phù hộ, trời nhất định để Thiên Cơ Môn đạt được máu phượng hoàng rạng rỡ môn phái rồi! Tiểu tử này nếu như đề phương pháp khác hoặc chơi xấu, hắn ngại Dương Quang Minh nói không chừng cũng đành phải chịu thật.
Tiểu nhi, ta thấy ngươi lầm rồi đấy! Ngươi cho là ngươi đánh bại Ngọc Hoàn một lần, là có thể đánh bại hắn lần thứ hai sao? Đừng nói hạng nhất trận pháp trong các thể loại tỷ thí ở Hậu Thổ Tinh, ngoại trừ đệ tử Thiên Cơ Môn hắn thì không ai dám nói thứ nhất. Dù tham gia tỷ thí Võ tu, chỉ dựa vào hai thứ pháp bảo kia, Ngọc Hoàn cũng có thể đứng ở thế bất bại.
Lam Điền cười sung sướng, những người khác của Thiên Cơ Môn lấy Loan Uyên dẫn đầu cũng chợt cảm thấy chiếm được trên cơ, nét mặt mỗi người nhìn Truyền Sơn như thế đang nhìn một kẻ ngốc.
Nếu là họ, có một lão tổ Độ Kiếp Kỳ làm chỗ dựa, có ngu mới bàn điều kiện, thứ cướp được chính là của ta. Chậc chậc, đúng là người thanh niên vừa ngu xuẩn vừa tự cao.
Truyền Sơn cũng cười nhe hàm răng trắng, hắn đang nghĩ nếu hắn tham gia trận đấu không phải trận pháp, kết quả cuối cùng không biết có làm chưởng môn với trưởng lão của Thiên Cơ Môn tức chết tươi không.
Thôi, oan gia nên giải không nên kết, hắn lại còn cầm bảo bối của người ta nữa, cứ để lại cho người ta một con đường sống đi. Truyền Sơn cảm thấy lòng dạ mình rất phóng khoáng.
“Nói miệng không bằng chứng, không bằng chúng ta lập tâm thệ luôn.” Loan Uyên lập tức nói.
“Được. Nội dung lời thề chính là nếu ta dự thi vòng đấu loại Đại hội Thử Linh có thứ tự thấp hơn đệ tử Thiên Cơ Môn ngươi, thì ta sẽ trả toàn bộ máu phượng hoàng cho các ngươi; ngược lại, nếu các ngươi thứ tự thấp hơn ta, Thiên Cơ Môn nhất định phải hoàn toàn buông tha máu phượng hoàng, không được mượn cớ dây dưa với Hậu Thổ Môn ta nữa. Ai trái lời thề kẻ đó diệt môn!”
“Được, vậy để Ngọc Hoàn và ngươi…”
“Ta không lập lời thề với thủ hạ bại tướng.” Truyền Sơn làm ra vẻ kiêu ngạo, “Muốn lập, cũng lập với ngươi.”
Loan Uyên giận tím mặt. Chỉ là một đệ tử Ngưng Khí Kỳ mà cũng dám nói năng như thế với hắn, nếu không phải…