Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký Hệ Liệt

Quyển 9 - Chương 2



“À, ngươi là Định của tộc ngàn chân đúng không? Ta nhớ rõ ngươi, đây là hàng ngươi đặt. Dùng lớp vỏ cứng của tổ phụ ngươi làm tài liệu chính để tạo nên hộ giáp toàn thân, bởi vì tài liệu phụ có thêm một vài loại khoáng vật đặc biệt nên hiện tại lực phòng ngự của bộ hộ giáp này ít nhất cũng tăng lên gấp đôi so với lớp vỏ cứng ban đầu. Mặt khác, trên hộ giáp có khắc trận pháp phòng hộ, ngươi phân một phần tinh thần thể tiến vào trong đó là có thể tự do điều khiển được.

Để tăng độ công kích, Luyện khí sư bọn ta đã làm thêm một vài chiếc đinh nhọn nhô ra ngoài viền hộ giáp, những chiếc đinh nhọn này đều dùng răng của Ma ngư ăn thịt để làm ra, kiên cố và cực kỳ sắc bén. Ngoài ra còn những điều đặc biệt khác nữa, ngươi có thể cầm về từ từ mà nghiên cứu đi.”

Ai mà ngờ được Nguyên Khanh trông như một thư sinh lại là thương nhân chân chính chứ? Nhưng hắn chính là thương nhân đấy. Nguyên Khanh không hề giống thương nhân chút nào, lúc hắn mỉm cười chân thành, ăn nói rõ ràng, giải thích tường tận cho khách hàng thì luôn dễ dàng đạt được sự tín nhiệm và thiện cảm của họ, hơn nữa giá hàng hóa chào bán vừa phải, chất lượng cực phẩm, điều này khiến khách quen của hắn nhiều hơn của thương nhân khác. Khi nghe tới dự định lấy vật đổi vật của Truyền Sơn với Trùng tộc, hắn liền xung phong nhận vị trí người liên hệ. Mà cho tới tận giờ, hắn có thể tự hào nói, hắn làm việc này rất tốt.

Trùng tộc ngàn chân tên Định nghe giải thích đã sốt ruột lắm rồi, Nguyên Khanh vừa dứt lời là liền vội vã đoạt lấy hộ giáp rồi phân một phần tinh thần thể dung nhập vào bên trong, xác định trong ngoài hộ giáp không có gì khác lạ thì mặc luôn tại chỗ.

“Mau! Mau lấy đao của ngươi chém ta!” Trùng tộc ngàn chân liên thanh nói với bạn sâu đi theo cùng.

Bạn sâu kia có phần do dự, “Đao này của ta chính là pháp bảo trung phẩm do một Ma tu nhân loại để lại, sắc bén cực kỳ, ta sợ…”

“Được rồi, ngươi chỉ cần chém nhẹ phát thôi. Nếu tệ quá ta còn tìm họ tính sổ chứ!” Sâu ngàn chân gấp gáp nói vậy.

Bạn sâu bất đắc dĩ, đành phải rút đao ra, nhẹ nhàng quệt một nhát lên người thằng bạn.

“Sao ta không có chút cảm giác nào thế? Ngươi dùng thêm chút sức đi.”

“Hở?” Một cây đao sắc bén thực ra không có liên quan mấy tới việc có dùng sức hay không. Cây đao sắc bén, dù chỉ quệt một nhát rất nhẹ thôi, cũng có thể tạo ra vết thương rất lớn.

Bạn sâu ấy không tin, thực sự dùng sức chém một nhát. Dù sao sâu ngàn chân chỉ cần không bị thương nặng là có thể tái sinh.

“Không sao! Ha ha! Qủa nhiên không sao! Ngươi đừng thấy những nhân loại kia vừa ngu vừa dốt, thủ pháp luyện khí đúng là không tồi.” Sâu ngàn chân vui mừng không dứt, mặc hộ giáp rồi là không chịu cởi ra nữa.

“Ngài gì ơi, ngài thanh toán tiền đặt cọc rồi nhưng còn chưa trả nốt tiền đâu.” Nguyên Khanh mỉm cười, nói.

“À ờ ờ, cho ngươi cho ngươi. Trùng tộc bọn ta mới không nuốt lời như nhân loại các ngươi đâu! Nể tình tay nghề Luyện khí sư kia không tồi, thứ này cũng tặng cho các ngươi luôn.” Sâu ngàn chân vứt cho Nguyên Khanh một viên trân châu, tay vẫy một cái, mấy con sâu ngàn chân đã chờ từ lâu lập tức cõng một đống đồ xuất hiện.

Heo Vân Cẩm, chim Diễm Dương (ánh mặt trời rực rỡ, chắc con chim này lòe loẹt lắm), cá răng kiếm, Lôi thú (*), cỏ Thiên Vân, Thổ Thị Tử (quả hồng), Linh cốc, dưa hấu, ngô… tất cả đều là đồ ăn. Đương nhiên, nói về một mức độ nào đó thì thứ gì mang tới đây cũng có thể trở thành tài liệu luyện khí.

(*) Lôi thú: Brontotheriidae, còn được gọi là Titanotheriidae, là một họ động vật có vú đã tuyệt chủng thuộc bộ Guốc lẻ Perissodactyla (bộ chứa ngựa, tê giác, và heo vòi). Bề ngoài họ có vẻ giống như tê giác, trên thực tế chúng liên hệ chặt chẽ với ngựa hơn. Chúng sống vào khoảng 56-34 triệu năm trước, đến cuối thế Eocen.

Nguyên Khanh nhận lấy viên trân châu, trông nó như con ngươi của một Trùng tộc nào đó, thấy cũng không có gì nguy hiểm, lúc này mới đưa cho nam tử bên cạnh.

Nam nhân ngẩng đầu, tay nhoáng lên, đống đồ trên mặt đất cùng với cả viên trân châu đều biến mất tức thì.

Sâu ngàn chân vừa định nhấc chân đi về đã rụt lại.

“Này, nhân loại kia… đại sư, xin hỏi thứ ngươi vừa dùng có phải dụng cụ đựng đồ đúng không?” Giọng của sâu ngàn chân có phần nịnh nọt.

“Muốn à?” Nam nhân không mặt lười biếng hỏi.

“Ngài có thể làm sao?” Mặt sâu ngàn chân sắp dán lên mặt nam nhân.

Nam nhân không mặt ngửa đầu ra đằng sau, dùng cái thước đo hình dạng quái dị trên tay đẩy mặt của sâu ngàn chân ra.

“Ngươi muốn dung tích cỡ nào?”

“Có bao nhiêu lớn bấy nhiêu!”

“Ngươi phải cung cấp Tu di thạch hoặc đá không gian, còn những tài liệu chế tác công cụ đựng đồ khác nữa. Theo luật, ngươi phải chuẩn bị hai phần. Nếu cần dụng cụ đựng đồ dung tích cỡ lớn, ngươi phải tìm Tu di thạch lớn hơn nữa, chất lượng tốt hơn nữa. Thường thì một khối Tu di thạch cỡ nắm tay có thể làm ra một không gian đựng đồ cỡ ba ngàn thước.” Nam nhân không mặt không hề lừa gạt tí tẹo nào, buôn bán phải dựa vào chữ tín, dù đối phương không phải nhân loại cũng thế thôi.

Không biết có phải vì thế hay không, gần trăm năm qua, những Trùng tộc cấp cao đã không còn tìm tới hắn gây phiền toái nữa. Điều này khiến việc buôn bán của hắn cũng chuyển từ lén lút ban đầu sang quang minh chính đại.

“Tài liệu không thành vấn đề, cái ba nghìn thước ngươi nói gì kia rốt cuộc lớn cỡ nào?” Sâu ngàn chân vội hỏi.

“Có thể chứa được từ 850 thạch (tạ, xưa thì 120 cân (=1/2kg) = 1 thạch) đến 900 thạch.”

Có lẽ sâu ngàn chân rất ít khi quản tới những chuyện vụn vặt chứa trong kho cho nên không tưởng tượng được dung tích cụ thể, vội vã châu đầu ghé tai với bạn sâu, như thể đang hỏi 900 thạch rốt cuộc có thể đựng được bao nhiêu thứ.

Nam nhân không mặt cũng không bực mình, trước đây có rất nhiều cách đo đơn vị trong phương pháp luyện khí hắn cũng chưa từng nghe qua, có lẽ chỉ có những người nghiên cứu về nó mới biết được. Ban đầu hắn cũng không hiểu được tầm quan trọng của những đơn vị đo này, dù sao kiến thức về đong đo cân đếm trong luyện đan tâm đắc của Bạch Đồng và chỉ điểm của Trù tu Vệ Tử Hải đưa cho hắn có rất nhiều chỗ không rõ, sau này hắn mới biết, là một Luyện khí sư hay Luyện đan sư, có một đơn vị đo chính xác quan trọng cỡ nào.

Giờ nghĩ lại ban đầu hắn coi mình như đồ vật để luyện chế, tùy ý để Canh Nhị tăng thêm một vài tài liệu không rõ mà còn có thể bình yên vô sự sống lại, độ may mắn trong đó quả là rất lớn. Nếu như để hắn làm lần nữa, hắn có một dự cảm, chắc chắn sẽ thất bại.

Có đơn vị đo chính xác rồi, tự nhiên phải có công cụ đo chính xác có khắc thước đo đơn vị đó. Sau khi tiến vào Hồn cốc, hắn ngoại trừ luyện tập thuận tiện đổi cái ăn cho Canh Nhị, phần lớn thời gian hắn đều thầm làm mấy pháp bảo chuẩn bị độ kiếp và tạo ra những công cụ đo đạc ấy, ví dụ như hiện tại hắn đang tạo ra thước vạn năng.

“Vậy không phải có thể đựng được rất nhiều thứ ư?” Sâu ngàn chân nghe xong bạn sâu giải thích, thốt lên một tiếng cao vút, xong thì vội quay đầu nhìn chung quanh, chỉ sợ làm kinh động tới vị Trùng tộc cấp cao hơn nó. Tuy địa vị của nó trong Trùng tộc cũng không thấp, Trùng tộc cấp thấp cũng không dám tới chỗ quầy hàng nhân loại này để giao dịch, nhưng Trùng tộc cấp cao hơn nó thì luôn có mà.

Trùng tộc cấp cao gần đó hoặc trên mặt đất, hoặc dưới mặt đất không hề có vẻ bị kinh động, sâu ngàn chân thở dài một tiếng.

Nam nhân cười cười, con sâu này thú vị ghê.

Sâu ngàn chân – Định bắt đầu tưởng tượng. Dựa theo cách nói của bạn sâu, đống đồ ăn như ngọn núi nhỏ nó vừa đưa cho nhân loại kia, nếu dùng dụng cụ đựng đồ có thể chứa 900 thạch để đựng thì một lần có thể đựng được gấp ba chỗ đó! Woa woa, nếu nó có bảo bối ấy, sau này ra ngoài còn rầu gì nữa? Có thứ tốt cũng không sợ bị sâu khác cướp, trộm rồi.

Sâu ngàn chân nhanh chóng gọi mấy thủ hạ thân thiết, bắt đầu hỏi trong nhà còn bao nhiêu hàng tồn, có thứ gì tương tự như Tu di tinh thạch hay không. Trong chốc lát, sâu ngàn chân đã được trình kết luận.

“Đại sư nhân loại… kia, ngươi nói cho ta biết những tài liệu cần thiết, ngoài ra, Tu di thạch và Tu di tinh thạch có gì khác nhau không?”

Thấy sâu ngàn chân vừa khinh thường nhân loại, vừa cự nự không dám đắc tội hắn, nam nhân cười hiểu rõ. Dù sao hắn đã qua lại với Trùng tộc mấy trăm năm, việc buôn bán ở cửa cốc này cũng đã làm hơn trăm năm, chút tâm lý kỳ cục kia của Trùng tộc chỉ cần nắm vững thì vẫn dễ ở chung.

Nam nhân thuận miệng đọc tên của hơn mười loại tài liệu Trùng tộc hiểu, lại lấy ra ba tảng đá trông như ngọc màu nâu đất cỡ ngón tay, giải thích: “Tu di thạch dựa theo phẩm cấp, có thể chia ra làm 3 loại, đó là Tu di thạch phổ thông, Tu di tinh thạch, Tu di phách thạch. Tính chất phân chia như ngọc thạch, đặt ba cái cùng nhau là có thể dễ dàng nhìn ra sự khác biệt.”

Sâu ngàn chân và thủ hạ tâm phúc tiến lên tỉ mỉ xem xét.

“Canh Đại, Canh Đại!” Một đứa bé béo phị chừng mười ba tuổi chạy từ trong Hồn cốc ra, ngoác miệng gọi, vừa ra đã kéo nam nhân muốn chạy vào trong cốc, “Mau dọn quầy, ta có việc tìm ngươi.”

“Chờ đã, có chuyện gì gấp vậy?” Nam nhân giữ đứa bé lại, cất Tu di thạch đi, nhìn về phía sâu ngàn chân, “Tài liệu các ngươi đã biết hết rồi đó, chuẩn bị đầy đủ rồi thì tới đây tìm ta, nếu ta không có mặt thì cứ giao cho vị này cũng được.” Nam nhân chỉ vào Nguyên Khanh.

Nguyên Khanh cười với sâu ngàn chân, quay đầu nói với nam nhân không mặt: “Ngươi có việc thì cứ về trước đi, ở đây giao cho ta.”

“Được.” Nam nhân không mặt cũng không nhiều lời, kéo đứa bé đang sốt ruột bước vào trong cốc.

Sâu ngàn chân – Định tựa hồ chưa từng thấy trẻ con nhân loại, từ khi đứa bé xuất hiện vẫn nhìn chằm chằm vào y. Trông mềm như thế, không biết ăn có ngon không? Thấy nam nhân không mặt kéo đứa bé đi mất, lập tức nổi giận: “Sao hắn lại đi? Ta còn chưa hỏi rõ mà.”

Nguyên Khanh mỉm cười ôn hòa, ôn tồn nói: “Hắn bận nhiều việc. Có rất nhiều quý tộc cấp cao của các ngươi đặt hàng hắn, thường thì hắn không có thời gian tới đây. Ngươi coi như may mắn đấy, nếu không phải tài liệu ngươi cung cấp có rất nhiều thức ăn vị kia thích, hôm nay sợ là hắn chẳng lộ mặt đâu.”

Nhìn vẻ mặt của sâu ngàn chân, Nguyên Khanh lại nói thêm một câu: “Đây là lần đầu tiên hắn làm dụng cụ đựng đồ cho Trùng tộc các ngươi đấy, chắc hắn có ấn tượng rất tốt với ngươi.”

Sâu ngàn chân – Định thỏa mãn, kiêu ngạo phất râu, mang theo bạn sâu và đội ngũ hoành tráng đi về.

Nguyên Khanh vẫn giữ nụ cười, nhìn về phía một Trùng tộc cấp cao đang đi về phía quầy hàng của họ. Lòng thầm tính: tạm thời đủ cái ăn rồi, lần này cứ lấy tài liệu hay ma thạch đi.



“Rốt cuộc có chuyện gì mà gấp thế?” Trong lúc nói, nam nhân không mặt đã biến thành nam nhân có mặt.

Nhóc béo phị ngẩng đầu nhìn khuôn mặt quen thuộc, thuận tiện gạt cái bàn tay đang để trên mông y ra, “Không cần ngươi ôm ta, ta tự đi được.”

“Ừ, hình như lại có thêm ít thịt nữa rồi.” Bàn tay bị gạt ra của nam nhân lại quay trở lại, còn nhéo cái mông của nhóc béo phị. Tuy động tác rất đáng khinh, nhưng khuôn mặt cương trực chính nghĩa của hắn hoàn toàn che giấu sự thực hắn đang phạm tội.

Nhóc béo có lẽ đã bị hắn nhéo thành quen, cũng không thấy tức giận nữa, chỉ lầm bầm một câu: “Ngươi đừng nhéo ta mãi, lão Vạn bảo như thế không tốt.”

“Không tốt cái rắm í! Chúng ta có quan hệ gì? Lão Vạn và ngươi có quan hệ gì? Chuyện gã không thể làm không có nghĩa là ta không thể làm.”

“Vì sao chuyện gã không thể làm ngươi có thể làm?”

“Bởi vì ta là lão đại của ngươi!”

“Được rồi, ta thừa nhận bây giờ thân thể ngươi mạnh hơn ta, nhưng mà…”

“Nhưng mà cái gì?” Nam nhân nhìn mặt nhóc béo phị, rất muốn cạp một miếng.

“Trạng thái thân thể ngươi hiện rất nguy hiểm, thân thể mạnh thì mạnh thật, nhưng nó vẫn chưa đủ ổn định.”

“Ta nghĩ điểm ấy chúng ta đã từng thảo luận trước đây rồi, không phải ngươi bảo ta có thể thông qua hấp thụ dung hợp các loại vật chất để bù đắp cái không đủ, để đạt được một cơ thể hoàn mỹ cân đối sao?”

“Nói thì nói thế, nhưng thân thể ngươi tự nó cũng có tiến hóa.” Nhóc béo phị hơi buồn rầu.

Nam nhân nhịn không được sờ lên mặt y, xoa nắn, “Đây là tự ta cân đối. Ngươi cũng không hy vọng ta có hình dạng của một kim loại lỏng chứ?”

“Ý ngươi là ngươi biết sự thay đổi của cơ thể ngươi? Ngươi có thể khống chế nso?” Nhóc béo phị ghét bỏ gạt tay hắn ra.

“Đương nhiên. Đây chính là cơ thể ta.”

Nhóc béo phị ngẩng đầu, dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn về phía nam nhân, “Ngươi lại có thể khống chế sự cân đối và tiến hóa của bản thân…”

Trong mắt nam nhân có cái gì đó chợt lóe qua, mặt thì vẫn mỉm cười như cũ, “Như vậy không tốt sao?”

“Tốt thì có tốt, cơ mà…” Cơ mà loại năng lực này đã sớm vượt qua phạm trù nhân loại rồi, dù tên nhân loại này là một gã Ma tu dụng hợp với Thiên sinh ma vật.”

Nhóc béo phị cảm thấy trên người nam nhân chắc chắn đã xảy ra một sự thay đổi đáng sợ nào đó, nhưng nam nhân không chịu nói, y cũng không làm gì được. Y phát hiện y càng ngày càng không nhìn thấu được người này.

Hắn, còn là người sao?

Trong đầu nhóc béo phị hiện lên hình ảnh đã từng xem qua, nếu đó là tương lai của người này, thay đổi y tạo nên sẽ sinh ra biến hóa thế nào?

Mà một điều làm y không nghĩ ra được, vì sao một trăm sáu mươi năm qua, y cũng không nhìn thấy dự báo gì liên quan tới tương lai của nam nhân này nữa nhỉ?

“Cơ mà cái gì?”

“Hả? À, ta chỉ thấy hơi lạ, một Ma tu nhân loại bình thường muốn đạt được điều ấy rất khó, không, phải nói căn bản không có khả năng. Ngươi có thể đã đi trên một con đường tu luyện khá xa lạ khác. Sau này ta sợ rằng không thể chỉ điểm ngươi được nhiều nữa, toàn bộ cần dựa vào chính ngươi tìm tòi thôi.” Nhóc béo phị thành thực nói.

Nam nhân cười cười, cúi đầu hôn ‘bẹp’ một phát lên mặt nhóc béo phị. “Ngươi thật tốt với ta.”

Nhóc béo phị đỏ mặt, đầu bốc khói, nắm chặt tay nhất thời không biết nên phản ứng ra sao. Người này càng ngày càng thích hôn trộm y, bại hoại!

“Canh Nhị, đến giờ ngươi vẫn chưa nói cho ta biết, ngươi gọi ta về rốt cuộc có việc gì?”

“Đấy! Tất cả là tại ngươi! Hại ta suýt thì quên mất, mau mau mau! Thứ kia cũng không chờ người!”

“Rốt cuộc là thứ gì?”

“Vấn đề của ngươi nhiều thiệt! Nói chung là thứ tốt, mau lên một chút mau lên một chút! Chậm chút thôi, chúng ta sẽ bỏ lỡ nó, bây giờ chính là thời kỳ tốt nhất để hấp thụ nó!”

HẾT 2

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.