Ngày hôm nay hoa khoe sắc
thắm,cây lá tốt tươi,chim chóc ríu rít kêu mừng mùa hạ sang. Bên trong
vườn, một thanh niên cẩm y hoa phục, trên đó thêu họa tiết đơn
giản,trông lịch sự tao nhã. Người đó vừa cập nhược quán ( tròn 20t), diện mạo tuấn tú, có cảm giác lạnh như băng khiến cho người ta có cảm giác chớ lại gần.
Hắn một tay cầm kiếm, thần thái trầm tĩnh, nhưng không khỏi hiện ra một chút ghét ngại (chán ghét + e ngại), nhìn tiểu oa nhi đang khóc sướt mướt lôi kéo tay áo của mình. Tiểu oa
nhi bốn tuổi chẳng những một phen nước mắt nước mũi, lại không ngừng lấy tay áo của hắn đem ra chùi.
“Cha đâu?Nương đâu?” Âm thanh nhu mềm không rõ hỏi.
Thanh niên ngồi xuống, sờ sờ đầu nàng, biết áo mình đã bẩn, nhưng vẫn cẩn thận lau khuôn mặt của nàng,
âm thanh ôn hòa lại tàn khốc nói một câu: “Bọn họ đã chết.”
“Đã chết?”
“Ân”
Thanh niên mỉm cười, lại sờ sờ
đầu nàng, ôn hòa thậm chí có chút ác ý. “Đã chết chính là không tồn tại, tiêu thất, ngươi rốt cuộc không còn nhìn thấy bọn họ.”
“Vậy ngươi cũng sẽ chết sao?” Tiểu oa nhi còn không lý giải được ý tứ “đã chết”.
“Ừ” Thanh niên trả lời, sau đó nói cho nàng : “Ngươi cũng sẽ chết.”
Tiểu oa nhi kinh ngạc, lập tức
không thể tiêu hóa ý tứ trong giọng nói, mở to mắt ra nhìn hắn, nước mắt vẫn lã chã lã chã rơi xuống.
Hắn thở dài, đứng dậy, nghĩ nghĩ rồi rốt cuộc nói :”Từ nay về sau ta chính là sư phụ ngươi, về sau hai
chúng ta sống nương tựa lẫn nhau.”
Năm ấy,Diêu Ái bốn tuổi.
————————————-
Diêu gia hiện nay không còn như
Diêu gia ngày trước, mười hai năm trước một hồi tranh vị đoạt chức, rất
nhiều thế gia bị liên lụy, thậm chí diệt cả gia tộc. Diêu gia bất hạnh
trong số đó,cơ hồ toàn môn diệt hết, chỉ còn duy nhất ấu nữ. Mà Diêu gia lúc trước chiếm nửa giang sơn ấy có họ hàng xa ở kinh thành. Tân hoàng
đế sau khi đăng cơ đau lòng thảm án Diêu gia, lập họ hàng xa này, hưởng
vinh hoa phú quý như Diêu gia lúc vẫn còn, phó thác ấu nữ Diêu gia nuôi
trong đó.
Diêu gia xưa vinh hoa thế nào?
Tiếu thị vương triều, đứng dậy
lật đổ, nhờ có Diêu gia trợ giúp mới có thể ngồi lên ngai vàng như ngày
hôm nay, thế nên Tiếu thị hoàng tổ lập hậu nữ nhi Diêu gia để hồi báo.
Từ nay về sau, mặc kệ lợi ích chính trị hay là cân bằng quyền mưu, mỗi
một đời vua hoàng hậu luôn là Diêu gia nữ tử.
Nhất đế nhất hậu nhất Tiếu nhất Diêu trở thành truyền thống hoàng triều.
Thậm chí đầu đường cuối ngõ cũng lưu truyền ca dao:
Yến vương triều,Tiếu gia tuyển hậu
Diêu gia nữ, nhất đế nhất hậu không thể phá, thiên thu muôn đời truyền vô tận…
Đến thời hoàng đế bệnh tình đột
nhiên nguy kịch, nhân lúc thái tử vì Diêu thị hoàng hậu ra ngoài cung,
nhị hàng tử cùng tam hoàng tử liên hợp tranh vị, cử binh bức cung, mưu
hại thái tử và hoàng hậu, vì sợ nhà Diêu thị trả thù gây khó dễ, liền
diệt hết Diêu thị gia tộc. Lúc ấy tứ hoàng tử ngăn cơn sóng dữ, bình
định lại mưu nghịch phản loạn. Thư đồng Thư Khinh Thủy vì hoàng tử thâm
nhập đại quân vây quanh Diêu phủ, mở một đường máu, cũng chỉ cứu được
Diêu gia nữ nhi Diêu Ái. Mười hai năm đi qua, tiểu oa nhi bốn tuổi lúc
đó giờ đã trở thành một cô gái, xinh đẹp không thể xinh đẹp hơn.
Từ khi mười hai tuổi, đã không
có ít thế gia cố ý tới cửa cầu hôn, gia chủ Diêu gia, trên danh nghĩa bá phụ Diêu Ái, một đám cũng không dám tiếp, ngay từ đầu đều nhẹ nhàng từ
chối. Mọi người nhất thời ngộ ra, đương kim hoàng thượng dù đã nạp tam
phi lục tần, nhưng ngôi vị hoàng hậu vẫn để trống, nghĩ chính là đang
đợi nữ nhi Diêu gia lớn lên.
Khi nàng đến tuổi mười bốn,
không còn người nào tới cửa cầu hôn nữa. Nhưng mà các công tử nhà thế
gia, tuổi trẻ luôn luôn khí thịnh, truyền thuyết đầu đường cuối ngõ bất
quá cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi, không có khẩu dụ cũng không có
thánh chỉ, yểu điệu thục nữ, bọn họ như thế nào lại không cầu?
Cũng có người cảm thấy, Diêu gia hiện nay bất quá cũng là hư danh mà thôi, Diêu Ái nàng cơ khổ vô y (không có cơm ăn áo mặc), vẫn là ăn nhờ ở đậu, dựa vào cái gì mà muốn lên ngôi vị hoàng hậu? Lấy
gia thế bối cảnh mà để ý đến nàng, đã là phúc khí tu luyện tam sinh của
nàng. Mà loại ăn chơi trác táng, bình thường chỉ biết có một kết cục…
———————————
“A!” Một tiếng thê lương kêu thảm
thiết theo cửa sổ của một nhã gian lầu hai một tửu lâu truyền đến, một
đường không dứt, thẳng đến chủ nhân của tiếng kêu thảm thiết rơi xuống
“Phanh”. Kia một tiếng bịch trên đường, người buôn bán và qua đường đều
trong lòng cả kinh.
“Sẽ không đã chết đi?” Quần chúng vây quanh xem khe khẽ nói nhỏ.
“Ôi chao, kia không phải là con trai độc nhất của Cung đại nhân đi?”
“Muốn ra uy đại sự.”
Trong chốc lát, chỉ thấy vài hộ vệ thất kinh chạy xuống, muốn xem thiếu gia kia không biết sinh tử ra sao.
“Không cần dìu hắn.” Một tiếng
thét lạnh lùng ra lệnh trên tửu lâu truyền đến. Một thân mặc hoàng sa,
một cô gái chậm rãi đi thong thả xuống lầu, đối với nhất chúng hộ vệ ra
lệnh nói: “Không cần dìu hắn, một cũ ngã này không biết thương làm sao,
xương cốt có gãy không, các ngươi đụng vào làm loạn, làm cho hắn chết,
cũng không nên tính trên đầu ta.”
Hộ vệ dừng động tác, nhất thời
đều đứng lặng ở đàng kia. Sắc mặt cô gái dần dần tiêu, có chút đau đầu
thở dài, bất đắc dĩ nói: “Còn không mau đi gọi đại phu?”
Hộ vệ nghe vậy liền hướng bốn
phương tám hướng phóng đi. Vì thế chỉ còn lại vị thiếu gia kia không
biết sống chết ra sao, quần chúng một vòng vây xem,còn có nàng đầu sỏ
gây nên.
Hộ vệ quý phủ Cung đại nhân thực nên đổi một đám. Cô gái có chút không nói gì nhìn trời. Tức giận qua
đi, trong lòng cũng biết mình xuống tay quá điểm. Nàng đi tới, ngồi xổm
cạnh vị thiếu gia kia, lấy chiếc đũa chọc chọc hắn đang nằm bẹp trên mặt đất, ân cần nói: “Lần sau ngươi có thể mắng, không cần mắng sư phụ ta.
Ngươi nhục ta một phần, ta tất báo thù một phần, ngươi nhục sư phụ ta
một phần, ta tất báo thù mười phần.”
Nàng nghĩ nghĩ, lại chọc tiếp:
“Muốn thú lão bà tốt, không cần dẫn vài gia đinh đến cưỡng ép. Thích cô
nương nhà người ta, không cần vừa đến liền nói ra uế ngôn, động chân
động tay, ngươi xem nhà ngươi thế (thế lực) không sai, hời hợt lại tuấn
tú, ân cần lấy lòng chút, tiểu cô nương kia sẽ không xấu hổ để, cho,
ngươi, ôm?”
Nàng lại nghĩ nghĩ, tiếp tục:
“Đương nhiên, ngươi hời hợt hơn sư phụ ta, chức quan so với cha ngươi
cao hơn, cách nói năng so với ngươi văn nhã, học thức so với ngươi phong phú, khí chất so với ngươi xuất chúng, thần thái so với ngươi tuấn dật (Thảo Vũ: em xin, tỷ tâng bốc vừa vừa thôi khéo em lại sùi bọt mép giờ. Diêu Ái *trừng mắt*: muội dám? Thảo Vũ *xắn quần vọt lẹ*), cho nên thủ đoạn kể trên dùng trên người ta không có ý nghĩa.”
“Phốc” Thiếu gia quỳ rạp trên mặt đất run rẩy, hộc ra một búng máu. “Ngươi… ngươi cái kỹ nữ… ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
“Ai nha, còn có thể mắng chửi
người nha, hẳn là không chết được.” Cô gái đứng dậy, vỗ vỗ vạt áo, bài
trừ đám người, hướng ngã tư bước đi. Xa xa, một hộ vệ kéo một lão đại
phu hướng bên này chạy tới.
—————————–
Hôm đó, Diêu Ái liền bẩm báo hiện trạng trước mặt sư phụ Thư Khinh Thủy – Thư đại nhân.
Kia Cung đại nhân đúng là có tâm nhãn, không ngu ngốc bản thân trực tiếp mà tức giận xông vào cửa, tự
biết việc này cũng là do con mình sai trước. Vì thế hắn nhờ phó thủ Lý
Hựu Đa ở bên người Thư Khinh Thủy bên tai điểm vài câu. Thư Khinh Thủy ở trong triều là người chính trực, làm việc cho tới bây giờ đều công
bằng. Cung đại nhân tính toán, nghĩ Khinh Thư Thủy cũng không đến mức vì việc này phá hư thanh danh, mà lén báo tin, với thành ý muốn giải quyết riêng, tổng cừu (thù hận) này có thể báo một nửa.
Lý Hựu Đa cùng Cung gia có quan
hệ thông gia, lại là phó thủ bên người Thư Khinh Thủy, cáo trạng chuyện
gì tự nhiên rơi xuống đầu hắn. Vì thế, hắn thừa dịp Thư đại nhân xử lý
việc, cười tủm tỉm nói: “Ôi chao, ngài nghe nói không buổi sáng hôm nay
con thúc bá của lão bà của ca ca của biểu tỷ (@@) bị người ném xuống từ cửa sổ lầu hai ở Trân Tu trai.” Thư Khinh Thủy
mặc kệ mấy cái quan hệ dây mơ rễ má đưa tin đến. “Ngươi chỉ con trai độc nhất của Hàn lâm viện Cung đại nhân?”
Như vậy một chút, hắn lại nói “Nhưng người kia lại là Diêu Ái nhà ta?”
Lý Hựu Đa tự giác mất mặt: “Ngươi sớm đã biết?”
Thư Khinh Thủy : “Ngươi cố ý báo cho ta biết, trừ bỏ sự tình liên quan tới Diêu Ái, ta cũng nghĩ không ra cái khác.”
Lý Hựu Đa lại uể oải: “Chẳng lẽ ta nói cách này, không giống với ngươi bát quái sao?”
Thư Khinh Thủy thản nhiên hỏi
lại: “Ngươi khi nào hướng ta nói rồi bát quái?” Nói xong cầm lấy án phủ
xin phép trên mặt bàn, quyết định xem lại một lần, xem có sơ hở nào
không. Lý Hựu Đa nhịn không được hỏi: “Vậy ngươi tính xử lý ra sao?” Thư Khinh Thủy cầm sách, nói thẳng: “Nếu Diêu Ái đem hắn ném xuống, đương
nhiên là hắn sai trước. Ngươi vẫn là trước khuyên Cung đại nhân, nếu
không muốn việc này lại phát sinh, tốt nhất nên tự quản giáo công tử tại nhà.”
Lý Hựu Đa không khỏi cứng lưỡi,
chính mình nhìn hắn bao che khuyết điểm đến tình trạng này. Sau đó hắn
lại nghe Thư Khinh Thủy thản nhiên nói: “Nếu Cung đại nhân muốn thanh
toán việc này, chúng ta đây nhất cọc cọc nhất bút bút tính toán rõ
ràng.” Lý Hựu Đa nghe có chút phát lạnh. Rốt cuộc ai truyền ra đại nhân
của hắn là người chính trực?!
=———————-=
Sự thật chứng minh, Cung đại nhân
hoàn toàn không nghe giáo huấn. Hắn nghe xong Lý Hựu Đa uyển chuyển
thuật lại, quả thực nổi trận lôi đình, ngay cả Lý Hựu Đa cũng đầu đầy
cẩu huyết mắng một chút. Lý Hựu Đa mắng xanh cả mặt, phất tay áo mà đi.
Mẹ nó, hắn mặc kệ, đừng nói hắn không nhắc nhở. Vì thế Cung đại nhân
nương theo bên người hoàng đế đến cáo trạng. Hoàng đế cũng không biết
tâm tư như thế nào, một ngày lâm triều như vậy đường đường đột nhiên
nhắc tới nữ nhi Diêu gia. Nói lâu không thấy, không biết hiện nay đã
thành bộ dáng ra sao, lại nhớ tới hoàng thái hậu, tám tụng cố Thái hậu
đoan trang xinh đẹp mẫu nghi thiên hạ. Cung đại nhân nghe được đầu đầy
mồ hôi lạnh, thế mới nhớ, vị nữ nhi Diêu gia này, vẫn là truyền thuyết
Đế hậu huyền trí chính là chờ nàng. Vốn Hoàng thượng khả năng sớm đã
quên, đi cáo trạng ngược lại làm cho Hoàng thượng nhớ tới. Tuy rằng thú
một nha đầu vô gia vô thế lừa đảo làm hậu rất buồn cười, nhưng cái khó
bảo Hoàng thượng không mê tín truyền thuyết nhất đế nhất hậu không thể
phá, hoàng truyền mới có thể thiên thu muôn đời. Tiểu nha đầu kia mà trở thành hoàng hậu, không phải cáo trạng này đẩy nhà mình xuống hố lửa?
May mà hoàng đế chuyển đề tài, lại nói đến ba ngày trước, sự kiện đả
thương người ở Trân Tu trai. Cung đại nhân vừa mới định trong lòng.
Hoàng đế lên tiếng: “Nếu như Thư ái khanh chưởng quản hình bộ, việc này ngươi tra rõ.”
Cung đại nhân giơ chân, vội vàng tấu: “Hoàng thượng minh giám, Thư đại nhân là sư phụ Diêu Ái, sẽ, sẽ có thiên vị.” Hoàng đế gật đầu: “Vậy Cung đại nhân giữ thẩm, phụ trách
giám sát.” Cung đại nhân thở dài vui sướng nói: “Hoàng thượng thánh
minh.” Bên kia, Thư Khinh Thủy cũng thở dài lạnh nhạt: “Vi thần lĩnh
chỉ.” Giống như sự việc không liên quan tới mình, thờ ơ.
Hoàng đế thấy thái độ của hắn có chút không hài lòng, lắc lắc đầu, ngăn đề tài đang thảo luận. Không
biết, Thư ái khanh của hắn đã muốn ở trong lòng thầm mắng hắn một vạn
lần.