Khinh Thủy Dao

Chương 23: Duy cũng gặp ngươi



Tiểu thư Diêu gia ôm đầu gối đáng thương hề hề như khi còn bé bình thường đứng trước giường sư phụ nàng, “Sư phụ ta không ngủ được, có thể ngủ một chỗ cũng sư phụ được không?” Sư phụ nàng vỗ vỗ mép giường, để nàng ngồi xuống, xoa xoa nàng hỏi: “Như thế nào? Gặp ác mộng?”

“Cũng không phải, mặc kệ nhắm mắt hay trợn mắt đều là bóng đen quỷ bí, không biết vì sao đột nhiên cảm thấy rất sợ hãi.” Tiểu thư Diêu gia đáng thương nói, “Biết rõ không có gì, nhưng càng chính mình không nghĩ lại càng không tự giác nhìn thấy hình ảnh đáng sợ…” “Sư phụ.” Nàng thảm hề hề kêu một tiếng.

Sư phụ nàng thở dài, gật gật đầu, để nàng ngủ xuống, chính mình vẫn ngồi ở mép giường, câu được câu không bồi nàng nói chuyện.

Căn phòng ánh nến mờ mờ, tiếng sư phụ trầm thấp, hết thảy đều làm cho nàng an tâm. Không bao lâu liền cảm thấy khốn ý. Nàng mờ mờ mắt, bàn tay rút khỏi ổ chăn, lôi kéo ống tay áo sư phụ, “Sư phụ cũng ngủ đi.”

“Ngươi đã trưởng thành, tổn hại khuê dự của ngươi.”

Nàng ngáp một cái, chống khốn ý, hàm hàm hồ hồ nói: “Quản bọn họ nói cái gì… Sư phụ không thể giữ ta ngủ.” Nàng dụi dụi mắt, quyết định chống lại, “Sư phụ nếu không ngủ ta cũng không ngủ.”

Sư phụ thấy nàng không có biện pháp, cười, vỗ vỗ vai nàng nói: “Hảo, ta cũng ngủ, ngươi ngủ đi.”

“Sư phụ nằm xuống.”

Sư phụ theo lời nàng nằm cạnh bên người nàng.

Tiểu thư Diêu gia mới vừa lòng nhắm mắt, an tâm ngủ.

Sư phụ nàng nghe nàng thở, chờ nàng ngủ say, nhẹ nhàng đứng dậy, nhìn nhìn đồ nhi ngủ say, đi tới cửa sổ. Cửa sổ nửa mở, ngoài cửa sổ bóng cây in mạnh, hắn liền như vậy đứng ở cửa sổ nhìn ánh trăng một đêm.

Năm ấy, Diêu Ái mười bốn tuổi.

————————————————————–

Thư Khinh Thủy phục chức ngày thứ nhất, Lý Hựu Đa vui vẻ ôm một đống công văn đình trệ đem cho hắn. Thư Khinh Thủy cũng không xem công văn, chỉ thản nhiên liếc mắt hắn một, đầy thâm ý.

Lý Hựu Đa trên trán mồ hôi lạnh, nội tâm giãy dụa sau một lúc lâu, rốt cục quyết định thẳng thắn nói ra. Hắn bi thương nói, hận không quỳ xuống đất: “Ta quả thật cùng Hoàng Thượng hợp mưu ý tưởng làm cho ngài sớm trở về, nhưng lời đồn tứ hôn không có quan hệ với ta.”

Thư Khinh Thủy vẫn nhìn hắn.

“Quả thật không có, ta làm cấp dưới ngài mười mấy năm, ngài kiêng kị tiểu nhân vẫn biết.” Lý Hựu Đa chân chó nói.

Thư Khinh Thủy cười cười, “Ta có cái gì kiêng kị?”

Lý Hựu Đa vừa thấy phong vũ trôi qua, lập tức sinh long hoạt hổ lên, “Không phải là bảo bối đồ đệ kia, cùng loạn cho ngươi làm mai thôi. Kia vài người truyền tin có bao nhiêu thảm, ta có thể chính mắt kiến thức qua. Bản thân nào dám liều mạng nha. Nếu hoàng đế thực tứ hôn, ngươi còn nói cấp truyền tin cho sư môn, ta cảm thấy chuyện này tám chín phần sẽ rơi xuống trên người ta…” Hắn trộm xem xét sắc mặt Thư Khinh Thủy, quả nhiên một bộ vẻ mặt “Cho dù không tới phiên ngươi, ta cũng sẽ làm cho tới phiên ngươi”. Trong lòng hắn lập tức hạ quyết định: vì tránh cho chuyện lần này, hắn cũng sẽ đứng bên đại nhân nhà mình.

“Bất quá…” Nguy cơ đi qua, Lý Hựu Đa lòng hiếu kỳ tăng lên, “Nói cũng kỳ quái, ngươi như thế nào bài xích thành thân? Không phải vì bảo bối đồ đệ đi?” Lý Hựu Đa cười nói, “Chẳng lẽ chân tướng bên ngoài truyền ngươi xem thượng dưỡng oa nhà mình?”

Trầm mặc, Thư Khinh Thủy trầm mặc làm cho Lý Hựu Đa vốn nói vô tâm vui đùa một câu, đột nhiên cảm thấy có phải hay không chính mình nói sai cái gì rồi.

Sau đó Thư Khinh Thủy nói nhỏ: “Ngay từ đầu không phải.” Một câu giống như nỉ non.

Ngay từ đầu không phải? Đó không phải là “Hiện tại là”? Lý Hựu Đa giữa trán lại đổ mồ hôi lạnh. Là, là cái gì? Sẽ không phải chính mình nghĩ như vậy đi? Hắn quyết định áp dụng phương pháp bảo thủ hỏi: “Ngay từ đầu không phải vì bảo bối đồ đệ kia?”

Thư Khinh Thủy không nhận ra gật gật đầu, “Ngay từ đầu chỉ cảm thấy quan to hiển quý quan gia tiểu thư này các loại đáng ghét.”

Lý Hựu Đa khẽ thở phào nhẹ nhõm, đúng thôi, đây mới là đại nhân hắn quen thuộc, đối với giao tình kỳ thật thập phần không kiên nhẫn. Này nếu muốn nghĩ đối với giao tiếp của đại nhân nhà mình, cho người khác mà nói có lẽ là khoe khoang tự đắc, cho hắn mà nói chỉ có tâm sinh ra chán ghét mà thôi… Vừa rồi có lẽ chính mình lý giải kém đi.

Lý Hựu Đa trong lòng coi nhẹ, lại cười nói: “Tính từ lúc biết đến giờ, cũng không thấy ngươi thích thượng người nào.”

Thư Khinh Thủy lại thản nhiên liếc mắt hắn một cái, cái liếc mắt kia làm hắn trong lòng cảm thấy không xong. Hiện tại kêu ngừng hay đề cập tiếp? Nói không muốn hay có thể hay không đi? Hắn chỉ cảm thấy đại nhân nhà mình ác ý tươi cười nói: “Trước kia ta cuối cùng nghĩ tính tình của ta nếu thích thượng người nào, thiêu sát đánh cướp phụ tẫn thiên hạ cũng muốn đem nàng giữ trong tay. Nếu ta không sinh ý niệm này, thì không còn là thích. Nhưng mà thế sự luôn khó lường. Tựa như ta trước kia cũng không tưởng được chính mình sẽ ở một chức quan an an phận phận làm một viên quan tốt, không hạ độc thủ đem những người đắc tội ta đều ám hại đã là vạn hạnh, còn chuyên nghiệp cần cù và thật thà… Nghĩ đến giả làm người tốt đã lâu, chính mình cũng tưởng là người tốt thật.”

Lý Hựu Đa mồ hôi lạnh đã muốn chảy xuống tận mắt của hắn. Tuy rằng trong triều đều nói đại nhân hắn chính trực, mặt lãnh tâm thiện, nhưng hắn lại biết đại nhân chính mình đích xác là tâm lạnh. Nhưng hắn không nghĩ tới, kỳ thật đại nhân hắn quen là ác tâm! Hiện giờ nếu Thư Khinh Thủy nói, kỳ thật y nguyên tưởng làm thịt người toàn kinh thành, hắn cũng sẽ tin.

Bản tính bại lộ!

Trong chỗ sâu thẳm nhất trong óc Lý Hựu Đa vang lên từ này.

Lòng hiếu kỳ hại chết mèo, hắn rất muốn cầu đại nhân nhà mình không cần thỏa mãn bản thân về điểm nho nhỏ này, nhưng hiển nhiên Thư Khinh Thủy không có nghe thấy nội tâm hắn khẩn cầu. Thư Khinh Thủy đứng dậy, chuyển bàn gần tới cửa sổ để trống, nhìn bên ngoài cửa sổ, khoanh tay đứng. Y có chút cảm thán, có chút sợ sệt tiếp tục nói: “Khi ta phát hiện, trong mắt của ta chỉ thấy được một người Diêu Ái.”

“Ta cũng ngoài ý muốn, thế nhưng ta hội đưa một tiểu nha đầu bên người. Thậm chí vui vẻ chịu đựng, tùy nàng nguyện nhận thức ta vi huynh vi phụ vi sư, nguyện bạn nguyện tùy nguyện khí nguyện cách (nguyện làm bạn, nguyện tùy tiện, nguyện bỏ rơi, nguyện thay đổi). Lấy lòng ta tính vốn không nên để mặc cho chính mình rơi xuống tình trạng này, nhưng đến khi phát hiện, đã không thể giải thoát.”

Lý Hựu Đa mồ hôi đã ướt hết áo. Xong rồi, hắn thật sự nghe được gì đó, chờ đại nhân hắn nói xong, có phải hay không sẽ giết người diệt khẩu?

“Cho nên…” Thư Khinh Thủy xoay người lại, nhìn Lý Hựu Đa nói. Nội tâm Lý Hựu Đa kêu thảm thiết: cho nên? Cư nhiên còn có cho nên!

“Ngay từ đầu ta quả thật không vì Diêu Ái, sau ít nhiều cũng bởi vì nàng đi.”

Trong lòng Lý Hựu Đa lệ rơi đầy mặt: đề tài đã chuyển trở lại. Thư đại nhân, kỳ thật ngài không cần giải thích tỉ mỉ xác thực như vậy cho ta.

Thư Khinh Thủy rời bàn án, đến bên Lý Hựu Đa, vỗ nhẹ vai hắn, Lý Hựu Đa giống con khỉ nhỏ ngồi xổm trên ghế (=]]), trong lòng hoảng sợ, bị vỗ cái này, thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Hắn ngẩng đầu nhìn đại nhân đối với hắn mỉm cười ôn hòa, vẻ mặt cầu xin nói: “Hạ quan nguyện vì đại nhân vượt lửa qua sông không chối từ, tâm này trời đất chứng giám ngày đêm soi tỏ, từ đó sau tuyệt không hai tâm…”

Thư Khinh Thủy gật gật đầu, “Bàn kia liền phiền toái ngươi. Ta đi giải sầu.”

Lý Hựu Đa vội nói: “Ngài đi, ngài đi, bên này có ta.”

———————————————————

Một ngày, trưởng công chúa ở tạm phủ đệ nghe nói có thích khách xâm nhập, ban ngày ban mặt một thân hắc y xơ xác tiêu điều, ánh mắt băng hàn.

Phủ trưởng công chúa hơn mười hộ vệ, ngay cả bóng dáng của hắn cũng chưa thấy, trong ấn tượng chỉ có một phen kiếm hàn quang, hàn quang ánh lên phản chiếu ánh mắt người nọ, liếc mắt một cái như tử thần, rùng mình không thôi. Hắn lớn mật không thèm che mặt, nhưng kiếm quang cực nhanh, thân ảnh lần lượt thay đổi, nhưng không ai có thế thấy rõ dung mạo của hắn… Có lẽ chỉ trừ bỏ một người, trưởng công chúa.

May mà cũng không có chết người, chẳng qua, trưởng công chúa vài ngày mơ thấy ác mộng, đêm nào cũng mơ, cùng một giấc mơ giống nhau, cũng không phải mộng pháp như vậy nha.

Mà phó thủ Lý Hựu Đa làm chứng cho đại nhân nhà hắn. Ngày ấy đại nhân hắn phục chức ngày đầu tiên, công văn lại chồng chất, hai người một khắc không ngừng xử lý đến mặt trời lặn mới tạm cáo biệt, căn bản không có thời gian gây chuyện.

Lý Hựu Đa nói lời này khi mắt xem mũi, mũi xem miệng, miệng xem tâm, thành kính đến cực điểm.

Mọi người cũng đều tỏ vẻ loại lý do thoái thác này mới thật sự có thể tin.

——————————————————————-

Thân ảnh u ám như quỷ xuất hiện trước mặt nàng, chỉ lộ ra quần áo cùng mặt trắng, hắn nâng mắt lên, một đôi mắt không hề bận tâm chỉ có hờ hững.

Nàng muốn chạy trốn, nhưng thanh kiếm kia chỉ xa xa một đường, toàn thân nàng bị gắn trên kiếm khí, kiếm ý xâm nhập da thịt, cảm giác băng hàn cùng đau đớn.

Bóng người trước mắt chợt lóe, chợt thấy cổ họng hít thở không thông cùng đau đớn, nàng bị tay người nọ để cách mặt đất, chân vô lực đá. Sợ hãi tử vong như thủy triều đánh úp lại, quét qua toàn thân nàng. Mồ hôi nàng ẩm ướt quần áo.

Sau đó truyền đến tiếng vang “Răng rắc”, gần như vậy, tựa như trực tiếp vang trong đầu nàng. Gáy… của nàng… chặt đứt… ?! Một tia ý thức cuối cùng dừng lại ở vạn phần hoảng sợ, nàng lâm vào hắc ám.

Trưởng công chúa lại một lần lay mạnh tỉnh lại, dồn dập thở phì phò. Thị nữ bên người nàng quan tâm kêu lên: “Công chúa.” Sau đó dùng khăn ướt tinh tế lau mồ hô trên trán nàng.

“Hoàng muội, ngươi lại gặp ác mộng?” Hoàng đế từ ngoài cửa tiến vào, đằng sau có nhất chúng cung nữ thái giám đi theo. Hắn ngồi vào mép giường, tiếp nhận khăn ướt từ tay thị nữ, vì nàng lau mồ hồ. “Ta bảo Thái y chuẩn bị chén thuốc an thần, có thể uống?”

“Hoàng huynh một ngày không đem thích khách kia bắt quy án, tiểu muội một ngày không thể an tâm.”

Hoàng đế đem khăn ướt trả lại cho thị nữ, nói: “Muội vừa muốn nói Thư ái khanh? Muội có biết hắn ngày ấy chưa từng rời Hình bộ, không có khả năng gây nên.”

“Hoàng huynh ngay cả ngươi cũng không tin ta, là ta phát mộng?”

Hoàng đế lắc lắc đầu: “Hoàng muội a, muội nói muội bị người siết họng, mà cổ không có chút vết thương tụ máu, muội nói muội nghe thấy tiếng động gãy cổ, hiện giờ muội vẫn đang sống, lại không có khả năng. Không cần dọa chính mình.” Hắn vẫy vẫy tay, công công bên người trình lên một khối ấm ngọc, bất đồng với chạm ngọc khác, chỉ tinh tế cân nhắc mượt mà, như lá sen nhỏ một giọt nước. “Khối ấm ngọc này, có kỳ hiệu an thần, trẫm cố ý cho người đi tìm, muội cầm đi.”

Trưởng công chúa tiếp nhận ngọc, một trận lo sợ không yên, nàng bất giác túm miếng ngọc trong tay, nói: “Ta muốn hồi An Châu.”

Hoàng đế gật đầu nói: “Kia cũng tốt, an tâm tu dưỡng đi.” Như xứng chức ca ca, hắn vỗ nhẹ nhẹ vai muội muội, dẫn người rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.