Khó Bề Hòa Hợp

Chương 9: Thương vụ hợp nhất Côn Bằng và Hoa Vi (7)



Hồi tưởng kết thúc, trở về hiện tại.

Kinh Hồng biết lần đó đội của mình có khởi đầu bất lợi, cuối cùng cũng có thể đạt được kết quả như vậy chứng tỏ nhóm bọn họ tuyệt đối không thua đối thủ.

Sau đó, cuộc thi sáng tạo khởi nghiệp Trung Quốc tiếp tục diễn ra trong hội trường, số lượng nhóm còn lại ngày càng ít hơn, cuối cùng hai mươi bài thi đều đã được trình bày xong.

Dựa theo điểm số, cuộc thi xác định được giải nhất, nhì và ba. Một vị quan chức lên trao giải thưởng, cúp và gửi lời chúc mừng đến bọn họ. Trong khi đó cậu trai được đánh giá rất cao kia lại bị hai con “1” của Kinh Hồng và Chu Sưởng đá thẳng xuống cuối bảng xếp hạng.

Cuộc thi kết thúc, CEO của một số công ty đầu tư mạo hiểm đã trò chuyện với vài thí sinh, các giám khảo khác thì túm năm tụm ba hàn huyên một lát.

Mỗi thí sinh được các bô lão hỏi “XX XXX phải không? Nói chuyện chút nhé?” là đều vừa mừng vừa lo, ngoại trừ một cô gái. Trận đấu vừa kết thúc, cô đã ôm một chồng tài liệu được in ra để phát cho nhóm khách mời và giám khảo, cô vừa phát vừa nói, “Tôi đang nghiêm túc nghiên cứu sản phẩm này, công ty của chúng tôi đã thành lập! Ở đây có giới thiệu chi tiết hơn, còn cả…”

Kinh Hồng nhận tài liệu. Người Trung Quốc khá sĩ diện nhưng Kinh Hồng lại thích kiểu người khởi nghiệp chủ động thể hiện và chủ động tìm cơ hội như vậy hơn, anh định bảo Triệu Hãn Thanh tới đánh giá thử xem sao.

Người tục tục rời đi, Kinh Hồng là nhóm rời hội trường cuối cùng vì còn nán lại nói chuyện thêm với một cấp dưới cũ của Kinh Hải Bình mà sau này đã tách ra khởi nghiệp.

Đi từ hội trường ra ngoài, anh vòng qua toilet trước, lúc ra khỏi buồng vệ sinh thì Kinh Hồng nhận ra Chu Sưởng đang đứng rửa tay trước gương. Hắn mặc comple màu đen được may đo riêng, dáng người cao lớn.

Ánh mắt hai người chạm nhau qua gương, cả hai đều không nói lời nào.

Trước mặt và sau lưng là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Kinh Hồng cũng đi tới trước bồn rửa tay, vươn tay ra để nước chảy ào ào xuống.

Anh làm ướt hai tay rồi huơ tay qua máy chứa nước rửa tay cảm biến tự động, nhưng không có gì chảy ra từ đó, máy chứa dung dịch cũng không hề phản ứng.

Ấn đường Kinh Hồng nhíu lại, tay phải lại tiếp tục huơ qua bộ phận cảm ứng lấy nước rửa tay lần nữa nhưng món đồ hỏng này vẫn không đáp lại anh.

Chu Sưởng bên cạnh nhìn Kinh Hồng, sau đó chợt lên tiếng, “Máy lấy nước rửa tay này có hơi đặc biệt, vừa nãy tôi cũng thử rất lâu.”

Kinh Hồng lại nhìn qua gương.

Chu Sưởng bước tới rồi dừng lại trước vòi nước bên cạnh Kinh Hồng, một tay dừng trước bộ phận cảm biến rồi nói với Kinh Hồng, “Tay.”

Kinh Hồng nhất thời cảm thấy không hiểu ra làm sao, “… Hả?”

Chu Sưởng nhìn Kinh Hồng rồi lại chỉ vào một chỗ, “Tay, đặt ở chỗ này.”

“…” Kinh Hồng im lặng mấy giây rồi cũng rướn người qua, lòng bàn tay hướng tới vị trí mà Chu Sưởng bảo. Ánh nhìn của Chu Sưởng rơi xuống, lòng bàn tay của Kinh Hồng rất sạch sẽ, ngón tay thanh mảnh, ngón giữa hơi biến dạng và có vết chai vì cầm bút quá nhiều, mạch máu màu xanh và đường gân mạnh mẽ nổi lên dưới làn da ở cổ tay.

Chu Sưởng quét tay qua, dung dịch rửa tay màu trắng sữa lập tức rơi xuống lòng bàn tay Kinh Hồng.

Chu Sưởng lại nói, “Hẳn là làm như vậy… cảm ứng không đặt ở giữa.” Thay vào đó là một vị trí rất thấp ở trên hộp máy.

Kinh Hồng cũng nở nụ cười trước thiết kế đặc biệt của thứ đồ này, “Cảm ơn.”

“Không có gì.”

Sau đó Kinh Hồng cẩn thận rửa tay, từ lòng bàn tay, kẽ tay, đến mu bàn tay và các ngón tay, sau đó mở lại vòi nước, mắt anh cụp xuống rửa sạch lại tay từ trong ra ngoài bằng nước lạnh.

Chu Sưởng đi tới bồn rửa tay gần cửa để lấy giấy vệ sinh, vừa lau vừa nhìn vào gương.

Kinh Hồng chợt cảm nhận được gì đó, động tác rửa tay không ngừng nhưng ánh mắt lại giương lên. Chu Sưởng nhìn thấy, ánh mắt cũng lướt từ tay lên tới trên gương mặt của Kinh Hồng qua tấm gương sáng bóng.

Hai người nhìn nhau qua gương một cách đầy càn rỡ.

Không ai nói lời nào.

Bình thường khi mặt đối mặt thì người ta sẽ không nhìn thẳng vào mắt của người kia, như vậy có vẻ hơi quá sỗ sàng. Nhưng Kinh Hồng nhận ra qua một tấm gương thì vẫn làm được.

Cuối cùng, Chu Sưởng là người ném giấy vệ sinh vào thùng rác, xoay người lại rồi đi ra ngoài trước.

***

Sau khi ra khỏi toilet và đi tới giữa sảnh lớn tầng một, điện thoại của Chu Sưởng đổ chuông.

Hắn vừa bắt máy vừa đi tới hành lang bên cạnh.

Đầu dây bên kia là trưởng nhóm điện toán đám mây. Chu Sưởng nói mấy câu ở hành lang thì thấy Kinh Hồng đi vào sảnh.

Kinh Hồng đi thẳng một đường không chớp mắt, rõ ràng anh không phát hiện ra Chu Sưởng.

Nhưng Kinh Hồng lại đột nhiên dừng bước khi đi tới cửa. Anh nâng cánh tay lên, hai ngón tay bên tay trái nhẹ nhàng sờ vào cổ tay áo sơ mi bên tay phải, anh cúi đầu nhìn quanh một lượt tìm kiếm, cuối cùng có vẻ như không tìm thấy gì, anh đành quay người và ra khỏi cửa lớn.

Thời gian tìm đồ tổng cộng không hơn năm giây, anh từ bỏ rất nhanh, vì thứ quý giá nhất với anh chính là thời gian.

“…” Đến khi cúp máy, Chu Sưởng bước lên mấy bước tới lối vào hành lang, hắn cúi xuống thấy một cái khuy măng-sét* đang lẳng lặng nằm trên sàn ngay trước mũi giày của mình.

*Khuy măng sét hoặc măng-sét tạm gọi là một loại ốc vít trang trí, được dùng để giữ cố định cổ tay áo sơ mi không có khuy chỉ có hai cái lỗ khuyết. Nó có chức năng như cúc áo ở cổ tay, nhưng nó không đơm liền vào tay áo như cúc mà tháo rời ra.

Hắn nhặt lên và cầm bằng hai ngón tay, giơ tới trước ngực tỉ mỉ ngắm nghía.

Một viên đá màu chàm được bao quanh bằng một vòng kim cương.

Chu Sưởng nhớ lại hôm nay, hình như Kinh Hồng mặc một chiếc áo sơ mi may theo kiểu Pháp truyền thống, ống tay áo được gập lên, khi ngồi ở ghế giám khảo, một phần áo sơ mi trắng lộ ra từ cổ tay áo của bộ vest màu xanh đậm, trên đó có gài một chiếc khuy măng-sét.

Chính là chiếc này.

Hắn nghe thấy tiếng bước chân vang lên từ phía sau, “Giám đốc Chu, anh chưa đi à?”

“Bị chậm trễ một chút.” Chu Sưởng đáp lời, lại dùng vạt áo comple đắt tiền lau chiếc khuy măng-sét, lấy nốt phần chốt khóa rồi tiện tay thả vào trong túi. Hắn quay đầu lại cười, “Tôi đang chờ tài xế, đỗ hơi xa.”

***

Hôm nay Kinh Hồng vẫn quay về chỗ Kinh Hải Bình nên tài xế không tới.

Khi anh bước vào cửa thì cơm tối cũng đã được chuẩn bị xong xuôi. Kinh Hải Bình đang đọc báo, Tưởng Mai đang nghe tiểu thuyết giám đốc độc đoán, Kinh Hồng láng máng nghe được một câu, “XX tới công ty thì mấy thư ký vội vàng đứng dậy, đồng loạt cúi đầu và nói “Chào giám đốc Tạ”.” Anh thầm nghĩ vị giám đốc độc đoán này bệnh hơi nặng.

Bác Phó chào Kinh Hồng một tiếng rồi cả gia đình bắt đầu lần lượt ngồi xuống bàn.

“Kinh Hồng,” Tưởng Mai nói, “bác Phó của con nói tối qua con chẳng ăn được mấy miếng cơm, nửa đêm lại chạy xuống bếp lục tủ lạnh tìm đồ ăn à?”

Kinh Hồng, “…”

Mấy giây sau anh mới đáp, “Con đọc sách chuyên ngành nên hơi đói.”

“Cứ như trẻ con ấy.” Tưởng Mai nhìn con trai, định nạt anh mấy câu nhưng lại tự bật cười, “Lúc ăn thì không ăn, nửa đêm lại đi mò đồ ăn.”

Kinh Hồng bất lực, “… Con ăn có mấy quả vải thôi mà.”

“Được rồi.” Chủ đề Kinh Hải Bình nói lại rất nghiêm túc, “Kinh Hồng, ba mới nghe nói con điều lão Chử đi rồi à?”

“Vâng.” Kinh Hồng ăn một miếng đầu sư tử*, “Trước đây con vẫn luôn khuất mắt trông coi, nhưng năm nay ông ta ép các đại lý của Oceanwide nhập hàng ngày càng nhiều hơn, như vậy là quá giới hạn rồi.”

*Thịt viên đầu sư tử là một món ăn cổ điển của Trung Quốc bao gồm thịt viên khổng lồ, cải thảo và nước dùng thơm ngon.

Oceanwide cũng bán các loại thiết bị, ví dụ như kính VR*.

*Kính thực tế ảo (Virtual Reality Glasses) hay còn gọi là kính thực tại ảo, là sản phẩm sử dụng công nghệ VR, có khả năng tái tạo, mô phỏng toàn bộ không gian nhờ vào khả năng xử lý bằng máy tính, một cách chân thật và sống động.

Kinh Hải Bình cảm thán, “Gì thì gì lão Chử vẫn là một công thần, mấy chục năm trước đã đi theo ba, từ công ty đầu tiên đến công ty thứ hai, rồi lại sáng lập nên Oceanwide cùng ba… Trước hết con cứ nhắc nhở ông ấy đã… Con mới tiếp quản một năm, nếu tận diệt công thần thì ba lo cho danh tiếng của con.”

“Năng lực của ông ta không ổn.” Kinh Hồng ngắt lời cha mình, “Sản phẩm đều do cấp dưới phụ trách, thậm chí lão Chử còn không hiểu gì hết. Mỗi lần trước khi sản phẩm nào đó được đưa ra thị trường, cũng vì thói lo lắng của ông ta mà bộ phận thiết kế phải làm thêm giờ và sửa liên tục, vì ông ta cũng có thể xem thiết kế. Kết quả cuối cùng lại vẫn dùng phương án đầu tiên, gây sức ép vớ vẩn. Để doanh số bán hàng trông đẹp, ông ta ép các đại lý tiêu thụ của Oceanwide buộc phải mua một lượng hàng nhất định cho mỗi lần nhập hàng, tình trạng tồn kho của các đại lý ngày càng trầm trọng, ai cũng bức xúc. Nhân viên công ty, đối tác hợp tác, có ai không quan trọng hơn lão Chử? À phải rồi, ba có biết tháng trước một cuộc kiểm tra chất lượng đã được tiến hành đột xuất ở Oceanwide không, cũng vì nói ra khuyết điểm về chất lượng với nhà cung cấp, cho rằng chất lượng của bên cung cấp không đạt. Ba ngẫm lại xem có giống pay-to-play* không? Vấn đề chất lượng rất quan trọng, nếu ông ta không gánh được hậu quả thì đừng có chơi với lửa.” Nói đến đây, Kinh Hồng lại thêm một câu mỉa mai, “Giờ có được một vị trí nhàn nhã để dưỡng già thì nên biết đủ, lại còn mách lẻo với ba gì nữa? Ông ta đáng bị như thế. Ngoài ra danh tiếng của con chẳng làm sao hết, xã hội bây giờ thực tế lắm, ai lại tự gây sự với tiền.”

*Ý chỉ việc phải trả thêm tiền để đạt được lợi ích, giống như chơi game phải nạp tiền trả phí để trải nghiệm đầy đủ chức năng.

Kinh Hải Bình ngẩn ra, “Ông ấy…”

“Đã thay đổi từ lâu rồi.” Kinh Hồng nói, “Ba, nương tay với kiểu nhân sự này mà đến cuối còn làm nên chuyện lớn mới là kỳ tích. Nếu con nể mặt mãi thì chẳng phải Chu Sưởng kia của Thanh Huy sẽ ăn thịt con hay sao?”

“Được rồi được rồi…” Kinh Hải Bình mặc kệ luôn.

Một lát sau, Tưởng Mai mới bắt đầu buôn chuyện thị phi trong ngành, “Hai người có biết không, người sáng lập “XX Technology” đã bị bắt rồi đấy.”

“Con biết.” Kinh Hồng gật đầu, “Có liên quan tới vợ cũ của ông ta phải không?”

“Ừ.” Tưởng Mai bổ sung, “Vốn vợ cũ đã phát hiện ra kẻ thứ ba rồi, sau đó lại phát hiện thêm cô thứ tư thứ năm thứ sáu nữa… đuổi được một cô thì người tiếp theo còn mạnh hơn. Sau đó lại phát hiện ra thêm mấy đứa con riêng nữa, ông chồng mua cho cô gái đó biệt thự và mua cho mấy đứa con kia xe sang, nhưng hai mẹ con từ quê lên bọn họ lại vẫn phải sống cuộc sống khó khăn qua ngày, đến lúc này mới ly dị! Nhưng số tiền khởi nghiệp của “XX Technology” là từ anh trai của bên nhà gái! Sau khi hai vợ chồng trở mặt, anh trai của người vợ muốn kiểm tra sổ sách công ty, nhưng đằng trai lại không cho phép! Thế là anh trai người vợ cũ lập tức kiện ra tòa, nói nhà đầu tư và cổ đông lớn của XX Technology bị từ chối cho xem sổ sách của công ty! Cuối cùng thì đương nhiên là thắng kiện rồi. Ai mà ngờ đến lúc kiểm kê thì người sáng lập kia lại bị bắt, hình như là biển thủ.”

Kinh Hồng hùa theo mẹ mình, “Thế thì đáng đời lão.”

“Gần đây còn một vụ nữa.” Tưởng Mai tiếp tục buôn chuyện, “Vợ của CEO mạng XXX trước đó đã yêu cầu ly hôn và chia tài sản, nhưng mọi người đoán xem kết quả thế nào, tòa án phát hiện ra hai người bọn họ đã được tòa phán ly hôn từ mười lăm năm trước rồi! Lúc ấy người vợ ra nước ngoài học tiến sĩ, mà mạng XXX vừa mới có dấu hiệu thành công, thế là CEO kia bèn tranh thủ lúc vợ ra nước ngoài, tòa án không gửi được công văn để khởi tố ly hôn. Hình như gửi công văn đi  quá sáu mươi ngày là coi như đã gửi rồi bất chấp kết quả thế nào đúng không? Đến khi đó mở phiên tòa thì coi như là nhà gái không tham gia rồi? Khôn ngoan thật đấy.”

Kinh Hồng cười nói với Tưởng Mai, “Mẹ hóng mấy chuyện này ở đâu vậy? Sao không ai kể cho con.”

Kinh Hồng nhận ra không phải giám đốc Tưởng không thích hóng chuyện, chẳng qua hồi trước không có thời gian thôi.

Tưởng Mai bĩu môi, “Đương nhiên là mấy đứa không biết rồi. Tóm lại là bọn họ toàn bày mưu tính kế bạn đời của mình thôi, đáng buồn thật đấy.”

Nhưng trên thực tế, có quá nhiều vụ người ta làm đủ trò trước và sau hôn nhân, để cho vợ ly hôn xong thì không lấy được một đồng.

Đúng lúc này, Kinh Hải Bình bỗng chen lời, “Được rồi, đừng có suốt ngày nói mấy chuyện này với con trai nữa. Kinh Hồng cũng nên cân nhắc chuyện cưới hỏi của mình đi, bà còn kể nữa là Kinh Hồng sẽ không có lòng tin vào tình cảm và cuộc sống hôn nhân đâu. Rất nhiều các cặp vợ chồng chỉ trải qua một cuộc hôn nhân như chúng ta đều rất tốt mà.”

“Đúng nhỉ.” Tưởng Mai nhìn Kinh Hồng, “Kinh Hồng cũng đến tuổi rồi.”

“Bỏ qua đi ạ.” Kinh Hồng mất sạch hứng thú, “Không việc gì phải vội. Con chưa thấy ai phù hợp. Nếu đời này có thể gặp thì khi đó tính, còn nếu không gặp được thì dẹp luôn.”

Cha mẹ của thế hệ trước đều hi vọng con cái sẽ có gia đình của riêng mình, vậy nên đương nhiên là Tưởng Mai không đồng ý khi nghe Kinh Hồng nói vậy, “Lại còn không gấp nữa… Con thích kiểu nào? Ngay cả Chu Sưởng của Thanh Huy gần đây cũng đi xem mắt đó.” Bà lại tiện đà tung thêm một tin nóng hổi.

Kinh Hồng dừng đũa, anh nói như vừa nghe thấy một câu chuyện cười, “… Chu Sưởng? Xem mắt? Chu Sưởng mà sẽ ngoan ngoãn đi xem mắt á?”

Tưởng Mai hỏi lại, “… Sao vậy?”

“Không sao ạ.” Kinh Hồng vẫn giữ vẻ mặt kia, “Chỉ là con cảm thấy trò đó rất nhàm chán. Chắc Chu Sưởng không thích đâu.”

“Làm vậy có gì mà không tốt.” Tưởng Mai nói, “Hai vợ chồng môn đăng hộ đối thì sẽ không âm mưu tính toán với nhau. Chưa kể nghe nói nhà gái có ngoại hình xinh đẹp, tính cách lại dịu dàng rất hợp với người như Chu Sưởng. Cũng không biết là con gái nhà ai, để mẹ hỏi, nếu hai người họ xem mắt không hợp ý nhau thì hai đứa có thể thử xem.”

Kinh Hải Bình cũng đồng ý.

“Tính cách hiền dịu?” Vẻ mặt của Kinh Hồng lại càng giống như nghe chuyện tiếu lâm hơn, “Thế thì hẳn là Chu Sưởng càng không thích đâu.”

“Nói như thể con hiểu cậu ta lắm ấy…” Tưởng Mai hơi phật ý, “Vậy con nói thử xem, cậu ấy thích kiểu người thế nào?”

Kinh Hồng cảm thấy mình thật sự có thể đoán được gu của Chu Sưởng, anh ngẫm nghĩ rồi cười đáp, “Con cảm thấy… cậu ta thích kiểu ngang tàng cơ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.