Hà Kim Mai đứng ngoài cửa, thấy bên trong không có động tĩnh liền nghi hoặc nói với người bên cạnh: "Chẳng lẽ Thu Thu đi ra ngoài?"
Cận Duy lắc đầu: "Vào trong xem thử đi!"
Vừa dứt lời, cửa bị mở ra, bên trong là Cận Thủy Lan, Cận Thủy Lan hôn được hai giây liền bị Lục Chẩm Thu cắn khóe môi đẩy ra nói: "Mau đi mở cửa."
Cô còn muốn tiếp tục, Lục Chẩm Thu nói: "Không đi về sau không cho hôn em nữa."
2
Cận Thủy Lan không do dự, lập tức quay đầu đi mở cửa, Hà Kim Mai nhìn thấy cô đứng ở cửa thì kinh ngạc: "Lan Lan? Sao con lại ở đây?"
"Không phải, con trở về khi nào?" Hà Kim Mai hỏi: "Tại sao không gọi điện thoại cho mẹ?"
Cận Thủy Lan nói: "Vừa đến, con có gọi cho Tử Bạc."
Hà Kim Mai gật đầu, trừng mắt nhìn cô một cái, quay đầu nói với Lục Chẩm Thu: "Thu Thu, dì mang điện thoại của con tới đây, sợ con có việc gì cần liên lạc."
Chóp mũi của Lục Chẩm Thu chua xót khi nghe được những lời ấm áp này, hốc mắt nóng lên, nàng gật đầu: "Cảm ơn dì." Cuối cùng nhìn thấy Cận Duy ở cửa lại nói: "Cảm ơn chú."
Cận Duy xua tay: "Không có việc gì, nghỉ ngơi cho tốt."
Ông nói xong, Cận Thủy Lan mở miệng: "Ba, ba có rảnh không?"
Cận Duy nhìn về phía cô: "Có chuyện gì sao?"
Cận Thủy Lan gật đầu: "Chuyện của nền tảng, muốn thảo luận với ba một chút."
Lục Chẩm Thu nghe được hai chữ nền tảng thì cắn môi, theo bản năng siết chặt góc chăn, nếp nhăn góc chăn rõ ràng, thân thể nàng căng thẳng, đồng tử co rút lại, Cận Thủy Lan dư quang thấy phản ứng của nàng, cúi đầu nói: "Chúng ta đi ra ngoài nói chuyện."
Hà Kim Mai không có cách: "Vừa về đã nói chuyện này, con thật sự..."
Cận Thủy Lan nói: "Mẹ, mẹ giúp con chăm sóc Thu Thu."
Hà Kim Mai gật đầu: "Biết rồi."
Bà nhìn thấy trái cây trên bàn trà, hỏi Lục Chẩm Thu: "Con muốn ăn táo hay ăn cam?"
Lục Chẩm Thu tinh thần bất định, nghe được câu hỏi vài giây mới hoàn hồn nói: "Cam ạ."
Hà Kim Mai cầm quả cam đưa cho nàng, ngồi bên cạnh nàng, Lục Chẩm Thu vừa định tiếp nhận, Hà Kim Mai đã giúp nàng bóc ra, Lục Chẩm Thu cúi đầu nhìn tay mình, còn vịn ở mép chăn, khớp xương trắng bệch.
Hà Kim Mai bóc một miếng đưa cho nàng nói: "Trước đây dì cũng thích ăn cam."
Lục Chẩm Thu nghe bà nói thì nghiêng đầu, thần sắc nghiêm túc, Hà Kim Mai lâm vào hồi ức: "Lúc dì còn trẻ, có vài người theo đuổi dì."
Nói đến đây, bà nhìn về phía Lục Chẩm Thu: "Thu Thu, con tin không, dì lúc trẻ khá xinh đẹp."
Lục Chẩm Thu nghĩ đến đường nét tương tự của Cận Thủy Lan và bà, vô cùng tin tưởng những lời này, nàng gật đầu: "Lúc dì còn trẻ nhất định là xinh đẹp nhất."
"Cái miệng nhỏ nhắn rất ngọt." Hà Kim Mai tiếp tục nói: "Lúc đó bọn họ biết dì thích ăn cam, mỗi ngày đều mang đến cho dì, dì lại ăn không hết, nói bọn họ đừng mang đến, nói vài lần bọn họ thật sự không mang đến nữa, chỉ có chú con, mỗi ngày mang cho dì một quả, ông ấy nói, một quả sẽ luôn ăn hết."
"Dì liền nhận lấy."
"Sau đó dì thay đổi công việc, có lần bị bệnh, nửa đêm vô cùng muốn ăn cam, dì liền ở trong vòng bạn bè phát tin tức, à khi đó chúng ta còn không gọi là vòng bạn bè, chỉ là một cái nền tảng, có thể phát tâm tình gì đó, dì phát đi, những người theo đuổi dì đều gửi tin nhắn nói sáng mai sẽ mua cho dì, chỉ có chú con, hơn nửa đêm, thở hồng hộc gọi cho dì và nói đã mua được cam."
Hà Kim Mai nghĩ đến đây, đại khái cảm thấy Cận Duy rất ngốc nghếch, cười: "Lúc kết hôn, mọi người đều hỏi dì, tại sao lại kết hôn với ông ấy, tiền lương của ông ấy không cao như người khác, công việc cũng không tốt bằng người khác, dì nói, bởi vì ông ấy đối xử tốt với dì, bởi vì dì thích ông ấy, yêu đương, kết hôn, lại không tìm người đối xử tốt với mình, không tìm người mình thích, vậy yêu đương, kết hôn còn có ý nghĩa gì? Nếu dì đi tìm một kẻ giàu có, dì sẽ hạnh phúc? Không phải như thế."
Lục Chẩm Thu quay đầu nhìn về phía Hà Kim Mai, vành mắt đỏ bừng.
Chưa từng có ai giống như Hà Kim Mai, nói cho nàng biết tình cảm là như thế nào, nàng thừa nhận sau khi bị mẹ ruồng bỏ, nàng có chút tự ti, cho nên lúc trước khi ở cùng một chỗ với Đường Nghênh Hạ, biết tình huống trong nhà Đường Nghênh Hạ không sai biệt lắm với nàng, nàng mới không có quá nhiều rối rắm.
Nhưng khi đối mặt với Cận Thủy Lan, cái loại tự ti từ trong xương tủy tùy thời giãy dụa ra tới, thỉnh thoảng vẫn sẽ bao phủ nàng.
Hà Kim Mai nói rất nhẹ nhàng, nhưng từng câu từng chữ rơi vào tai nàng, khắc sâu ở ngực.
"Thu Thu, tiền lương không cao bằng người khác, chúng ta có thể cùng nhau kiếm tiền, công việc không tốt bằng người khác, chúng ta có thể cùng nhau nỗ lực, nhưng có một người đối xử tốt với con, mà con cũng thích người đó, đây mới là có thể gặp nhưng không thể cầu."
"Lan Lan, có rất nhiều thiếu sót, nhưng nó thích con, muốn cho con những điều tốt đẹp nhất, đây là chuyện thường tình của con người, dì muốn nói cái gì gọi là thích? Thích chính là thiên vị, là đặc biệt, là không thể nhịn được muốn đối xử tốt với con, nếu ngay cả điểm thiên vị này cũng không thể làm được, nói gì đến chuyện thích? Thu Thu, con nói đúng không?"
Hà Kim Mai vỗ vai nàng: "Thu Thu, tiền tài là vật ngoài thân, người trong lòng mới là trọng yếu. Hai người ở bên nhau, quan trọng nhất chính là bao dung và thấu hiểu, tiền nhiều, thì sống theo kiểu tiền nhiều, tiền ít, thì sống theo kiểu tiền ít, tiền đề là con muốn sống cùng ai."
Nói xong bà mỉm cười: "Dì cảm thấy, Thu Thu của chúng ta rất xinh đẹp, công việc lại xuất sắc như vậy, không chừng ba bốn năm nữa sự nghiệp của con so với Lan Lan còn lợi hại hơn."
Lần đầu tiên, có người lớn tuổi khẳng định sự nghiệp của nàng như vậy.
Lục Chẩm Thu từng đợt cay sống mũi, khóe mắt nàng càng đỏ lên, cổ họng giống như bị một đám đồ vật chặn lại, thế nào cũng không mở miệng được.
Lúc Cận Thủy Lan vào phòng bệnh, Hà Kim Mai đang gọt táo, không biết cùng Lục Chẩm Thu nói đến cái gì, chỉ thấy nàng cười nhạt, khóe mắt đỏ ửng, sắc mặt cũng tốt lên không ít, cô đi vào, Hà Kim Mai hỏi: "Ba con đâu?"
"Ở bên ngoài." Cận Thủy Lan nói: "Ông ấy đang chờ mẹ ở thang máy."
Hà Kim Mai buông quả táo xuống: "Được rồi, vậy mẹ cũng về nghỉ ngơi, buổi tối có cần chúng ta tới đây không?"
Lục Chẩm Thu ho khan hai tiếng, Cận Thủy Lan nhìn nàng nói: "Không cần, buổi tối con sẽ chăm sóc Thu Thu."
Hà Kim Mai gật đầu, cùng Lục Chẩm Thu nói vài câu rồi rời đi, Cận Thủy Lan đưa miếng táo cho Lục Chẩm Thu hỏi: "Hai người vừa nói chuyện gì vậy?"
Lục Chẩm Thu ăn táo nói: "Hàn huyên chút chuyện khi em còn nhỏ."
Nàng lấy lý do sớm đã quên, không nghĩ tới ký ức vẫn còn mới mẻ, Cận Thủy Lan tò mò: "Lúc nhỏ em có chuyện gì?"
Lục Chẩm Thu nghiêng đầu nhìn cô một cái, không nói chuyện, Cận Thủy Lan nghi hoặc ừ một tiếng, ghé mắt, đối diện với ánh mắt của Lục Chẩm Thu, Lục Chẩm Thu cắn môi: "Không có gì."
Cận Thủy Lan nhìn cánh môi nàng từ tái nhợt đến có chút huyết sắc, hồng hồng diễm diễm, cô tới gần một chút kêu: "Thu Thu."
Lục Chẩm Thu từ ánh mắt nhìn ra được suy nghĩ của cô, quay đầu lại: "Không được."
Cận Thủy Lan hỏi nàng: "Vì sao?"
"Em bị cảm." Lục Chẩm Thu nói: "Sẽ lây bệnh cho chị."
Cận Thủy Lan cười: "Được, lây bệnh cho tôi đi, chúng ta cùng nhau bị cảm."
1
Suy nghĩ gì kỳ quặc.
Lục Chẩm Thu bị cô chọc cười, vừa định khéo léo cự tuyệt, Cận Thủy Lan liền hôn khóe môi nàng một cái, không có sự điên cuồng giống như khi Hà Kim Mai đến, chỉ là chuồn chuồn thoáng qua, nhẹ nhàng hôn một cái, Lục Chẩm Thu tinh thần lay động, bị cô mê hoặc, khi Cận Thủy Lan buông ra thì nàng chủ động tiến lên hôn cô.
Cận Thủy Lan tay nâng eo Lục Chẩm Thu, ôm nàng vào trong ngực, ngón tay mảnh khảnh đặt trên bộ quần áo bệnh nhân mỏng manh, nhiệt độ lòng bàn tay thẩm thấu qua lớp quần áo, Lục Chẩm Thu động vòng eo, dựa vào trên người Cận Thủy Lan.
Hơn nửa giờ, hai người thở hổn hển, Lục Chẩm Thu nói: "Chị sẽ bị cảm."
Cận Thủy Lan ừ một tiếng, vẫn ôm nàng, Lục Chẩm Thu nghe tiếng tim cô đập thình thịch, vừa nhanh vừa kịch liệt, nhưng nàng lại cảm thấy hết sức an tâm, nàng rút người ra khỏi lòng ngực Cận Thủy Lan: "Chị ngủ một lát đi."
Lần này Cận Thủy Lan không còn rối rắm nữa, dứt khoát ngủ bên cạnh nàng, Lục Chẩm Thu cầm lấy điện thoại xem thử, bị Cận Thủy Lan dùng sắp hết pin, nàng hỏi Cận Thủy Lan: "Chị có mang dây sạc không?"
Cận Thủy Lan từ trong túi xách cầm dây sạc đưa cho Lục Chẩm Thu, thấy nàng vừa sạc vừa chơi điện thoại, không khỏi mở miệng: "Lúc sạc pin không được chơi điện thoại."
Lục Chẩm Thu ừm một tiếng, buông điện thoại xuống, Cận Thủy Lan thấy nàng như vậy dịu dàng hỏi: "Em có muốn ngủ không?"
"Em không ngủ được." Từ tối qua đến hiện tại nàng đã ngủ rất lâu, bây giờ một chút mệt mỏi cũng không có, Cận Thủy Lan từ bên cạnh cầm điện thoại nói: "Chơi game không?"
Nói xong lại nhìn đôi mắt của nàng: "Chỉ có thể chơi một hồi, mắt em còn chưa tốt đâu."
Lục Chẩm Thu nói: "Không có việc gì, đã không còn đau nữa."
Đã tiêu sưng, chỉ là khoé mắt vẫn còn chút đỏ, Cận Thủy Lan lo lắng: "Vậy cũng chỉ có thể chơi một hồi."
Lục Chẩm Thu cười: "Được."
Nàng tiếp nhận điện thoại, không lộn xộn làm gì khác, chỉ là mở trò chơi, Cận Thủy Lan vốn còn muốn giám sát, nghe âm thanh liền nặng nề ngủ, cô quả thật mệt mỏi, một giây trước Lục Chẩm Thu còn đang nói chuyện với cô, một giây sau nghe được Cận Thủy Lan hô hấp vững vàng, nàng quay đầu nhìn thấy Cận Thủy Lan nhắm chặt hai mắt, trước mắt có quầng thâm, thần sắc mệt mỏi, mái tóc hơi loạn.
Nghĩ đến cô mệt mỏi như vậy còn chạy tới đây, đáy lòng Lục Chẩm Thu ấm áp đến rối tinh rối mù, nàng hôn lên sườn mặt của Cận Thủy Lan, vuốt tóc cô cho gọn gàng, lại nhìn điện thoại, trong trò chơi cư nhiên có lời mời.
Nàng không đăng nhập vào tài khoản của mình, là trực tiếp đăng nhập vào tài khoản của Cận Thủy Lan, cho nên hẳn là bạn của Cận Thủy Lan, Lục Chẩm Thu không quen biết, vừa định chờ đếm ngược chấm dứt thì tiến vào trò chơi, đối phương lại gửi lời mời, nàng không còn cách nào, đành phải bấm đồng ý.
Vừa mới đi vào, bạn cô liền mở giọng nói: "Cận lão sư, sao cô lại trở về? Buổi sáng còn muốn tìm cô ăn sáng."
1
Giọng nói của cô gái nhẹ nhàng trong trẻo, nghe đoán chừng tuổi không lớn.
Lục Chẩm Thu nhắn trên kênh chat: [ Không phải Cận lão sư. ]
Thế nhưng cô gái dường như không nhìn thấy, còn đang nói chuyện phiếm: "Cận lão sư, cô có trở về thành phố M không? Nhà tôi cũng ở thành phố M, lần sau cô trở về có thể đưa tôi đi cùng được không?"
Lục Chẩm Thu cắn môi, nhân vật trong trò chơi không nhúc nhích, đứng thẳng, cô gái tiếp tục nói: "Bất quá sao cô lại chơi game, mấy ngày nay cô không nghỉ ngơi tốt, sao trở về không nghỉ ngơi đi?"
Nghe có vẻ rất quen thuộc với tình huống của Cận Thủy Lan, Lục Chẩm Thu đột nhiên nghĩ đến những người theo đuổi cô, mím môi, đáy lòng nổi lên cảm giác vừa chua vừa mất hứng, nàng cúi đầu tiếp tục chơi game, lại nhắn một câu không phải Cận lão sư.
Lần này cô gái nhìn thấy, mở giọng nói: "A, không phải Cận lão sư, tôi đã nói, cô ấy rất mệt mỏi, nào có thời gian để chơi game."
Lục Chẩm Thu thao tác nhân vật trong trò chơi.
Một ván cũng không giao lưu nhiều, nhân vật Lục Chẩm Thu chết rồi chờ đếm ngược hồi sinh, nàng nhìn một ID trò chơi khác, đáy lòng rầu rĩ, cúi đầu nhìn sườn mặt của Cận Thủy Lan khi ngủ, đột nhiên vươn tay chọc lên má cô, Cận Thủy Lan nhíu mày, Lục Chẩm Thu lập tức rút tay về, Cận Thủy Lan dựa vào phía trước, trực tiếp đưa tay ôm lấy thắt lưng của Lục Chẩm Thu, mặt chôn vào trong bộ quần áo của nàng, chóp mũi đụng phải da thịt Lục Chẩm Thu, tê dại rùng mình, Lục Chẩm Thu cầm điện thoại đầu óc trống rỗng vài giây, đồng đội nhìn nàng hồi sinh rồi nhưng vẫn không nhúc nhích kỳ quái hỏi: "Sao cô đứng bất động vậy?"
Lục Chẩm Thu lập tức thao tác nhân vật đi ra ngoài, cúi đầu đánh chữ: [ Động. ]
Đánh chữ vân đạm phong khinh, gương mặt vừa đỏ vừa nóng, nóng đến mức có thể hấp trứng gà!
3
*****
Cận Thủy Lan: Thu Thu, em vừa rồi sao lại bất động.
Lục Chẩm Thu: Vẫn luôn động, không cảm giác được sao?