Mối quan hệ của Mục Táp và Tống Vực lâm vào trạng thái giằng co.
Vài ngày tiếp theo, Tống Vực tự mình lái xe đưa đón Mục Táp đi làm,
và nhất quyết không cho cô tăng ca thêm giờ. Nếu đã tan tầm mà cô vẫn cố tình cù cưa, nấn ná trong văn phòng, anh sẽ gọi điện, nghiêm túc đe
dọa: “Hay anh hẹn gặp riêng sếp tổng của em nhé. Anh dự định cùng ông ta xem xét, thảo luận lại phạm vi trách nhiệm công việc của vợ anh có quá
tải hay không?”
Mục Táp không buồn đôi co, phản bác. Trong khoảng thời gian này,
thành viên của tổ dự thầu như thể đang gia nhập một cuộc kháng chiến
mang tính chất lịch sử để đời. Ai ai cũng sục sôi ý chí chiến đấu, trân
trọng từng phút từng giây trôi qua, hận một ngày không thể có hai mươi
lăm giờ, bực bội vì trong văn phòng không có chỗ kê giường ngủ luôn. Quả thật, chi tiết công việc nhiều như lá mùa thu, nhiệm vụ khó khăn đặt
nặng trên vai mỗi người. Vì thế, trong tám giờ hành chính mỗi ngày không cách nào hoàn thành được hết khối lượng công việc đồ sộ, nên tăng ca là chuyện bình thường. Nhưng đều đặn mỗi ngày, cứ đến năm giờ chiều, Tống
Vực sẽ gọi điện cho cô, bảo anh đang chờ dưới cửa công ty, kêu cô mau
xuống. Nếu cô lề mề, anh trực tiếp đi lên dẫn cô xuống.
Hôm nay lúc ngồi vào xe, Mục Táp liền nói:“Thứ ba tuần sau, tổ dự
thầu chúng em đến thành B tham dự hội nghị các ngành công nghiệp có liên quan. Đại khái đi khoảng một tuần.”
Ánh mắt Tống Vực bất chợt tối sầm, song vẫn giữ im lặng lái xe vững
vàng. Từ góc độ quan sát của Mục Táp, sẽ nhìn thấy gương mặt góc cạnh
của anh hòa lẫn cùng chiều buồn ngã ánh tà dương bên ngoài, vùi lấp đi
cảm xúc chân thật.
Qua thật lâu sau, anh mới dửng dưng ‘Ờ’ một tiếng.
Buổi đêm trước ngày đi công tác, Mục Táp lục đục thu dọn, chuẩn bị
hành lí. Tống Vực ngồi trên sô pha ngắm nhìn hai túi hành lí to đùng
bằng ánh mắt lạnh lẽo, rồi dặn dò khô khan:“Trên đường đi, em nhớ chú ý
giữ gìn sức khỏe. Nếu có xã giao thì đừng uống rượu. Công tác xong xuôi
thì nhanh chóng trở về, đừng la cà rong chơi ở đấy.”
“Anh nghĩ nhiều rồi. Công tác kết thúc, em còn phải trở về hoàn thành nốt công việc, làm gì có thời gian xa xỉ để thăm thú chỗ này chỗ nọ?”
Mục Táp khẽ liếc nhìn anh một cái. Cô lờ mờ nhận thấy, hình như từ sau
khi bọn họ ngửa bài, thái độ của anh trở nên ngang ngạnh quá đáng, ngôn
ngữ cùng cử chỉ luôn đem đến cho cô cảm giác áp bách khó tả.
Ngày ấy, tia lửa giận trong mắt anh bắn phá dữ dội. Anh hùng hồn tuyên bố trước mặt cô, chia tay là chuyện viễn vông, xa vời.
……
Thu dọn xong xuôi, Mục Táp lên giường ngủ sớm. Cô nằm nép sát vào
phần giường đối diện cửa phòng. Chốc lát sau, Tống Vực ngã mình xuống
phần giường còn lại. Cô thoáng mở mắt, khoang mũi vô thức hít sâu mùi
hương của kem cạo râu anh hay dùng. Vài giây sau, anh lật người, nhẹ
nhàng nắm tay cô. Mười ngón tay lồng ghép khít khao, anh nhẹ giọng kêu
tên cô.
Cô theo bản năng rút tay về, nhưng anh chộp lại rất nhanh. Cô thầm nhủ, thôi quên đi, chiều theo ý anh vậy.
Tống Vực được voi đòi tiên, càng lúc càng nhích gần cô hơn. Hơi thở
anh thơm tho, sạch sẽ quẩn quanh vành tai cô. Hàng mi anh đen dài như có như không trườn miết bên thùy tai cô, khiến cô rùng mình vì ngứa ngáy.
Rất lâu sau, trái tim đập loạn nhịp mới dần bình ổn, cô bất giác chìm
vào giấc ngủ an lành.
Ngày đầu tiên Mục Táp đến thành phố B, toàn bộ thành viên tổ dự thầu
đều được mời tham dự hội nghị ở quảng trường nhân dân thành phố B. Hội
nghị kéo dài suốt bốn giờ, Mục Táp phụ trách ghi lại biên bản hội nghị.
Trong bốn giờ liền, tinh thần cô tập trung cao độ, mỗi một dây thần kinh trên cơ thể đều kéo căng cực hạn. Thế nên, hội nghị vừa kết thúc, đầu
óc cô liền váng vất, tựa như thiếu dưỡng khí trầm trọng.
Cô nàng Tiểu Thụy Lệ là thành viên trong tổ dự thầu kiêm nhân viên
của phòng thị trường đi tới, vỗ vỗ vai cô: “Mấy sếp dặn buổi trưa chúng
ta ăn nhẹ lót dạ thôi. Bởi tối nay, bên kia sẽ chiêu đãi ở Sơn Trang
Thanh Tuyền, bữa tiệc khá trang trọng, đãi toàn cao lương mĩ vị, lúc ấy
tha hồ đánh chén.”.
“Ờ.” Mục Táp đề nghị,“Vừa nãy chị nhìn thấy cửa hàng Starbucks ở gần
đây. Hay chúng ta tới đó uống ly cà phê, tìm món gì ăn tạm cho đỡ đói.”
“Ok.” Tiểu Thụy Lệ gật đầu,“Em đói quá, chúng ta qua đó nhanh đi chị.”
Trong cửa hàng Starbucks khách đông như nêm. Phải đứng xếp hàng chờ
mòn mỏi, Mục Táp mới mua được ly cà phê Latte cùng một phần bánh gà rán
phô mai. Tiểu Thụy Lệ mua một ly Caramel Macchiato và cái bánh Tiramisu.
“Mỗi ngày anh ấy đều đưa rước chị đi làm. Đúng giờ tan tầm thì gọi
điện thúc giục chị về, không cho phép chị tăng ca. Bấy nhiêu đã được
tính là quản lí nghiêm ngặt chưa?”
Mục Táp nở nụ cười:“Anh ấy muốn tốt cho chị thôi. Anh ấy sợ chị mải mê làm việc, mà lơ là sức khỏe.”
“Ôi chao, chị sướng nhé, gặp được anh chồng yêu thương, lo lắng cho
chị hết mực. Thấy vợ chồng chị như thế mà em tủi thân quá xá.” Tiểu Thụy Lệ thở dài,“Em tốt nghiệp, đi làm đã hai năm rồi. Hai năm qua, em cặm
cụi, phấn đấu vì sự nghiệp, quên bẵng mấy chuyện hẹn hò, yêu đương trai
gái. Mấy tháng gần đây, tự dưng cảm thấy tủi thân ghê gớm. Nhìn người ta có đôi có cặp cùng dìu dắt nhau trải qua mùa đông giá rét, còn mình lủi thủi đối diện căn gác trọ lạnh lẽo mỗi khi đêm về. Lắm lúc sụt sùi muốn khóc đấy chị.”
Mục Táp quán sát Tiểu Thụy Lệ từ trên xuống dưới:“Em vừa xinh đẹp vừa trẻ trung, công việc lại ổn định, ắt hẳn không thiếu mấy ‘cái đuôi’ ngo ngoe theo đuổi, hay em yêu cầu cao quá, nên chưa ai đáp ứng được ?”
“Oan uổng cho em quá, cao đâu mà cao? Em chỉ cầu một người bạn trai
có công việc ổn định, có chí tiến thủ, có nhà có xe càng tốt. Còn diện
mạo thì không quan trọng, tầm sáu, bảy điểm là Ok, tốt nhất nhìn đàng
hoàng, đĩnh đạc. À, thỉnh thoảng phát huy khiếu hài hước, hóm hỉnh nữa.” Ngón tay cô nàng trắng nõn chầm chậm miêu tả đường cong miệng tách,“Bạn bè từng giới thiệu cho em vài anh chàng, nhưng chẳng ma nào hợp cạ với
em. Thậm chí có vài tên nhìn thua xa Phan Trường Giang*, mà tự tin thấy
tởm, hống hách phát sợ, soi mói thấy mà ghê. Bọn họ chê em làm ở phòng
thị trường, tính chất công việc khá phức tạp, rắc rối.”
*Phan Trường Giang sinh 1/7/1957 là diễn viên hài kịch lẫn điện ảnh của Trung Quốc. Ảnh của Phan Trường Giang
Mục Táp tỏ vẻ thấu hiểu, Tiểu Thụy Lệ được xem là hoa khôi của công
ty. Cô nàng cao 1m68, nhưng cân nặng chỉ xấp xỉ 45 kg, sở hữu một thân
hình hoàn mỹ, kết hợp với gu thời trang độc đáo, thời thượng, nên cô
nàng là biểu tượng thời trang cho phái nữ trong công ty. Vả lại, tính
tình Tiểu Thụy Lệ thân thiện rộng rãi, giao thiệp tốt với nhiều loại
người, nên được hầu hết các đồng nghiệp quý mến. Một cô gái sở hữu tài
sắc vẹn toàn, tất nhiên yêu cầu đối với bạn đời cũng ở mức tương đối
cao. Vốn dĩ, Tiểu Thụy Lệ muốn tìm người bạn trai có nhà ngay tại thành
phố H. Nhưng đa số những đối tượng đáp ứng đủ điều kiện của Tiểu Thụy Lệ đều chê ngược lại tính chất công việc của cô nàng.
“Để chị giúp em lưu ý mấy anh chàng xung quanh, xem thử có ai phù hợp tiêu chuẩn của em không?” Mục Táp nói.
Tiểu Thụy Lệ hưng phấn gật đầu, sốt sắng nói: “Chị giúp giùm em nhé.
Yêu cầu của em thật sự không cao đâu, chỉ cần có nhà có xe, sự nghiệp ổn định, tính tình ngay thẳng, biết cách hưởng thụ cuộc sống càng tốt.”
“Ok, chị nhớ rồi.” Mục Táp vừa cắn miếng bánh, vừa gật đầu tỏ vẻ bản thân đã ghi nhớ mấy yêu cầu của cô nàng.
Buổi tối, mọi người kéo nhau đến Sơn Trang Thanh Tuyền dự tiệc. Trên
bàn tiệc bày biện đủ loại món ăn quý hiếm. Thậm chí xuất hiện các loài
chim hoang dã có trong danh sách được bảo vệ, không biết họ bắt về bằng
cách nào, rồi trực tiếp bỏ vào nồi hầm chín. Mục Táp quả thật không đành lòng, nên không động đũa đến các món ấy. Trái lại, Tiểu Thụy Lệ không
hề kiêng dè, chay mặn đều dùng tuốt. Cô nàng hăm hở đại khai sát giới
một phen, ăn nhiều đến độ cả khuôn mặt đỏ bừng.
Lát sau, hai người cùng đi toilet, Tiểu Thụy Lệ tranh thủ trang điểm
lại khuôn mặt, bờ môi chúm chím:“Mục Táp, chị thấy sao về anh chàng Úy
Trì Lâm, diện mạo tuấn tú chị nhở?”
Úy Trì Lâm là tổng giám đốc của công ty vận chuyển buôn bán Bác
Thông, cũng là tổng giám sát của dự án lần này. Vừa nãy trên bàn tiệc,
mọi người rồng rắn kéo nhau mời rượu anh ta. Anh ta cũng không khách
sáo, vui vẻ uống liên tiếp bảy, tám ly rượu. Tửu lượng của anh ta khá
tốt, tuy bị chuốc rượu hội đồng nhưng thần trí vẫn tỉnh như sáo, đĩnh
đạc trò chuyện cùng mọi người.
“Anh ta đúng chuẩn soái ca đấy.” Mục Táp vừa rửa tay vừa nhận xét
thành thật,“Cách nói chuyện cũng khá thu hút, thuộc loại lãnh đạo chuyên ‘sát’ nhân viên nữ.”
Tiểu Thụy Lệ đóng lại hộp phấn, rồi lấy cây mascara tỉ mỉ ve vuốt rèm mi cong:“Theo nguồn tin đáng tin cậy, anh ấy là giai chưa có chủ. Chị
nói thử xem, nếu em chủ động xin số điện thoại, anh ấy có bằng lòng cho
không?”
Mục Táp ngắm nghía vẻ mặt ngập tràn sắc xuân phơi phới của cô nàng,
liền vô thức nở nụ cười:“Em xinh đẹp như vậy, đàn ông ai nỡ từ chối em
chứ. Nhưng chị nhớ em muốn tìm bạn trai định cư ở thành phố H mà”
“Vốn dĩ là thế.” Tiểu Thụy Lệ chuyển sang thoa son bóng,“Nhưng từ khi gặp Úy Trì lâm, em đã xóa bỏ yêu cầu này rồi. Lúc nãy em mời rượu anh
ấy, khoảnh khắc anh ấy đáp lại bằng nụ cười tươi tắn, thâm tâm em đột
nhiên chấn động. Chính là cảm giác của tiếng sét ái tình, khiến đầu óc
em choáng váng, tình nguyện thỏa hiệp tất thảy. Hơn nữa, thành phố B
cũng tốt chán, ngoại trừ khí hậu hơi khô ráo thôi.”
“Vậy em cố lên nhé.” Mục Táp nhận thấy mình không nên tạt gáo nước
lạnh vào ngọn lửa quyết tâm đang hừng hực bốc cháy của cô nàng.
Cuối cùng, Tiểu Thụy Lệ cũng hoàn tất việc trang điểm. Cô nàng đem
mọi dụng cụ cất vô túi xách, đoạn chải chuốt lại mái tóc xoăn dài, rồi
hài lòng săm soi mỹ nữ rạng ngời phản chiếu qua tấm gương sáng.
Buổi tiệc kết thúc, Tiểu Thụy Lệ thành công lấy được số điện thoại
của người tình trong mộng. Trên đường về, Tiểu Thụy Lệ gí sát màn hình
di động vào mắt Mục Táp:“Chị nhìn nè, số của anh ấy đã yên vị trong di
động của em rồi, em sẽ nhanh chóng triển khai loạt kế hoạch tiếp theo.”
Mục Táp lặng thinh quan sát khuôn mặt ửng sắc hồng rạng rỡ nổi bật
giữa bóng đêm nồng đậm, thêm đôi mắt cô nàng mênh mông làn sương hạnh
phúc. Trong lòng Mục Táp không khỏi bật lời cảm thán, tình yêu đúng là
mỹ phẩm trang điểm tốt nhất của phụ nữ, là thần dược bồi bổ tinh thần……
Tựa như tháng ngày cô hạnh phúc trong vòng tay Tống Vực, toàn thân cô như thể được ngâm trong hũ mật ong khổng lồ. Vị ngọt lịm thẩm thấu qua
làn da, len thẳng vào trái tim, hòa cùng dòng máu, khiến bản thân cô tùy thời tùy lúc đều có thể mỉm cười ngây ngô, ngờ nghệch.
Sống ở đời, con người nên một lần nếm trải cảm giác thật tâm rung
động. Cô thầm chúc phúc Tiểu Thụy Lệ, mong tình cảm mộc mạc hiện tại của cô nàng có thể đơm hoa kết trái.
Mục Táp nào ngờ được, ngày hôm sau, vừa kết thúc buổi tọa đàm, Úy Trì Lâm liền thong thả tiến đến chỗ cô, lịch sự cười nói:“Em là Mục Táp
phải không? Tôi còn chưa có số điện thoại của em đấy.”
Mục Táp thoáng sửng sốt. Sau đó, cô nói dăm ba câu khách sáo cùng đối phương, rồi cho anh ta số điện thoại của mình.
Anh ta lưu dãy số của cô vào di động, sau trịnh trọng vươn tay:“Rất
hân hạnh được quen biết em. Tôi đã đọc qua biên bản hội nghị em viết,
khá xuất sắc, rất phù hợp làm bài mẫu cho thực tập sinh của công ty
chúng tôi.”
Mục Táp cùng anh ta bắt tay, khiêm tốn nói:“Cám ơn lời khen của anh.
Song, tôi tự cảm thấy bản thân còn nhiều thiếu sót, cần phải học tập,
trau dồi thêm. Nếu có cơ hội, mong được anh chỉ giáo nhiều hơn.”
Ánh mắt Úy Trì Lâm lóe tia tán thưởng.
Sau ba giờ chiều, nhân viên tổ dự thầu có hai giờ nghỉ ngơi, Tiểu
Thụy Lệ hào hứng rủ rê Mục Táp đi mua sắm. Trùng hợp Mục Táp vữa gõ xong chữ cuối cùng, cô tắt laptop, gật đầu đồng ý.
Đến trung tâm thương mại quốc tế, Tiểu Thụy Lệ hệt như chú chim non
vừa sổ lồng, hăng hái mua sắm, điên cuồng quẹt thẻ. Mục Táp phát hiện
Tiểu Thụy Lệ rất hào phóng chi tiền cho những bộ cánh đẹp. Cô nàng mua
vài bộ váy toàn có giá trên trời mà không hề chớp mắt hay đắn đo suy
nghĩ. Tiểu Thụy Lệ tự tin chia sẻ quan điểm, phụ nữ phải biết yêu
thương, chăm chút bản thân. Huống hồ, cô nàng vất vả phấn đấu suốt một
năm trời, chính là vì giây phút được ôm đồm thỏa thuê quần áo đẹp như
thế này đây.
Mục Táp bị Tiểu Thụy Lệ thuyết phục, nên cắn răng mua một túi xách da dê đắt tiền.
Dạo chơi thêm một lúc, Tiểu Thụy Lệ bỗng nhiên gập người ôm bụng. Cô
nàng vật vã trong toilet khu thương mại hồi lâu, sau đi ra với dáng vẻ
bơ phờ xanh xao:“Chỗ này lạnh quá chị ơi. Em lại bị tiêu chảy, cả người
rét run hết rồi, về phòng nghỉ ngơi thôi.”
Mục Táp vội vã dìu đỡ Tiểu Thụy Lệ ra ngoài, gọi taxi chở hai người
về khách sạn. Sau khi vô phòng. Mục Táp giúp Tiểu Thụy Lệ uống thuốc.
Bởi mất quá nhiều nước, cơ thể cô nàng trở nên mềm nhũn, èo uột đáng
thương, tựa như bông hoa héo hon dưới cái nóng đổ lửa. Cô nàng thều thào bảo mình phải ngủ một giấc, bằng không sẽ sinh bệnh nặng.
Mục Táp dém chăn gọn gàng giúp Tiểu Thụy Lệ rồi nhẹ nhàng rời khỏi
phòng. Cô nhìn đồng hồ, thấy đã qua sáu giờ chiều, cái bụng cũng phối
hợp réo rắt dữ dội.
Phía sau khách sạn có cửa hàng McDonald, cô dự định qua đấy mua tạm món gì đó.
Cô vừa ra cửa khách sạn, một chiếc ô tô màu xanh lam đúng lúc trườn
tới trước mặt cô. Mục Táp dợm bước qua ô tô, thì tấm kính ở cửa tay lái
từ từ trượt xuống, gương mặt Úy Trì Lâm như thể được tẩm gió xuân phản
vào ánh mắt cô:“Mục Táp, em đi ăn cơm à?”
“Vâng ạ, tôi định mua thức ăn nhanh.” Mục Táp nói,“Anh cũng ở khách sạn này?”
“Thức ăn nhanh?” Úy Trì Lâm từ tốn lập lại ba chữ, đoạn cười tươi
tắn: “Vừa vặn tôi cũng chưa ăn cơm chiều, hay chúng ta đi cùng nhau,
được không?”
Đi cùng á? Mục Táp cảm thấy lời đề nghị này hơi đột ngột, nhưng cô từ chối thì không hay lắm. Dù sao anh ta cũng là nhân vật quan trọng đóng
vai trò quyết định công ty trúng thầu. Toàn thể công ty cô đã dốc cạn
sức lực cho dự án lần này, nên cô không thể không nể mặt anh ta. Huống
hồ, sếp cô luôn miệng nhấn mạnh, tíu tít dặn đi dặn lại các cô phải tận
lực giữ gìn quan hệ tốt đẹp với người phụ trách của Bác Thông, cố gắng
thỏa mãn những yêu cầu thông thường của đối phương.
“Cách nơi này không xa, có phố ẩm thực khá nổi tiếng, tập hợp nhiều
nhà hàng, quán ăn ngon, tôi thường qua đó dùng cơm.” Úy Trì Lâm nhiệt
tình mời mọc,“Em nể mặt tôi chứ? Nhân tiện chúng ta bàn về dự án luôn.”
“Được thôi ạ.” Mục Táp đáp,“Nhưng nói trước, bữa ăn này phải do tôi mời.”
“Không thành vấn đề.”
Mục Táp chọn vào một nhà hàng chuyên món Quảng Đông. Nguyên nhân rất
đơn giản, bầu không khí nơi đây náo nhiệt, thiết kế theo lối mở, khách
ra vào tấp nập, chứ không giống mấy nhà hàng bên cạnh có màn che kín
mít, vừa nhìn đã biết ưu tiên sự riêng tư, chỉ phù hợp với những cặp
tình nhân.
Trên bàn cơm, cử chỉ và ngôn từ của Úy Trì Lâm tự nhiên và đúng mực.
Anh ta nhiệt tình giới thiệu những danh lam thắng cảnh nổi tiếng ở thành phố B, đặc biệt chú trọng những nơi có phong thủy tốt. Đương nhiên, anh ta cũng hào phòng tiết lộ một vài chi tiết quan trọng trong cuộc đấu
thầu sắp tới. Mục Táp cảm thấy bữa cơm này rất đáng giá.
“Mục Táp.” Anh ta bỗng gọi tên cô bằng giọng điệu trầm ấm.
“Gì ạ?” Mục Táp tỏ vẻ lắng nghe.
“Nhìn em rất giống một cô bạn của tôi. Nói chuyện cùng em, tôi cảm
thấy chúng ta thật thân thiết.” Vẻ mặt Úy Trì Lâm khi nói câu này vô
cùng nghiêm túc, không hề có ý tứ đùa cợt.
Mục Táp có chút bực bội. Cô không ngờ anh ta lại thốt ra mấy lời kịch ‘xưa như diễm’, khiến cô thoáng lần khần, chưa biết cách ứng đối.
“Chứng tỏ tôi có khuôn mặt đại chúng, điển hình bình thường của phụ
nữ Trung Quốc.” Biểu cảm Mục Táp khá tự nhiên,“Từ nhỏ đến lớn, hầu như
bạn bè xung quanh đều chê khuôn mặt tôi nhìn xoàng quá, chẳng có nét
nhấn riêng gì hết.”
“Không đúng.” Úy Trì Lâm chậm rãi lắc đầu, hai tay khoanh trước ngực, nhìn chằm chằm Mục Táp,“Hai người đều xinh đẹp, đặc biệt đôi mắt rất có hồn. Mỗi khi em và cô ấy nói chuyện, đều dùng ánh mắt chuyên chú,
nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt đối phương, song sẽ không làm đối phương
có cảm giác bị đè nén hay áp bức, mà sẽ khiến họ bất giác tăng thêm
thiện cảm với các em.”
Mục Táp lặng thinh cúi đầu, móc di động trong túi, mấy ngón tay lướt nhẹ màn hình.
Úy Trì Lâm thấy cô không hồi đáp, cũng không tỏ thái độ, chỉ chăm chú nhìn di động, bèn tò mò: “Em có việc gấp?”
“Dạ không.” Mục Táp thờ ơ đáp,“Tin nhắn của ông xã tôi thôi. Anh ấy hỏi tôi đã ăn tối chưa, tôi nhắn trả lời anh ấy.”
Bấy giờ, Úy Trì Lâm trầm tư .
Đương nhiên, Mục Táp nói dối. Tống Vực không hề gửi tin nhắn, cô chỉ
muốn tạo tình huống để thông báo với người đàn ông đối diện, cô đã lập
gia đình.
Mục Táp tự biên tự diễn một hồi, mới ngẩng đầu:“Ngại quá, tôi quên mất vừa nãy chúng ta nói tới đâu rồi?”
“Cũng không có gì.” Úy Trì Lâm cầm tách trà nóng, tao nhã nhấp một ngụm,“Tôi chỉ khen em xinh đẹp.”
Dùng cơm xong, Úy Trì Lâm lái xe chở Mục Táp về khách sạn. Chạy gần
đến nơi, anh ta mở ngăn kéo trong xe, lấy ra một hộp quà nhỏ được đóng
gói tinh xảo đưa cô, nói là quà lưu niệm. Ban đầu Mục Táp không chịu
nhận, anh ta cũng không xấu hổ hay mất mặt, vẫn giữ nguyên phong độ:“Em
nhận đi, tôi chẳng có ý đồ gì đâu. Quà này là do công ty chúng tôi tự
thiết kế, mặt trên in hình logo của công ty. Tôi lấy thân phận tổng giám đốc của công ty buôn bán vận chuyển Bác Thông để tặng em, mong tương
lai chúng ta sẽ có cơ hội hợp tác.”
Người ta đã nói đến mức này, nếu Mục Táp kiên quyết không nhận, thì
sẽ trở nên vênh váo mất. Cô lễ phép đón lấy hộp quà, nhẹ giọng nói cảm
ơn. Lúc này, Úy Trì Lâm mới mở cửa xe, lịch sự đi vòng qua bên kia, mở
cửa giúp Mục Táp. Lúc cô bước xuống xe, anh ta còn ga lăng lấy tay che
trên đỉnh đầu cô, phòng ngừa việc cô bất cẩn đụng trúng cạnh xe.
Bên ngoài, tiết trời lạnh cắt da cắt thịt, cơn gió tạt vào mặt Mục
Táp khiến nó đau ran rát. Cô rùng mình kéo cao khăn quàng cổ, bỗng nhiên cô cảm giác một ánh mắt quen thuộc đang nhìn mình hau háu. Cô nhất thời ngơ ngẩn, tập trung nhìn về phía đối diện.
Cách đó không xa, Tống Vực yên tĩnh ngồi trong xe, đôi tay đặt trên
tay lái. Trong bóng đêm, cặp mắt anh lấp lánh như hai ngọn đuốc sáng,
chuyên chú hút hồn cô.