Nghe xong, Ôn Dĩ Phàm nhất thời không phản ứng kịp, còn tưởng rằng chính mình không cẩn thận đã ấn vào tin nhắn thoại của hôm qua. Lông mi cô run run, đầu ngón tay vô thức ấn xuống lần nữa.
Nhưng kết quả vẫn như vậy.
Đầu óc Ôn Dĩ Phàm đã tỉnh táo hơn một chút, lại một lần nữa ấn vào tin nhắn thoại mới nhất.
Câu nói giống như vậy lại lặp lại.
Ôn Dĩ Phàm nhíu mắt, chậm rãi thoát ra. Lại mở mấy tin nhắn thoại trước đây ra, kéo lên trên, mãi đến khi nghe được câu nói kia—— "Chỉ còn 69 ngày."
68, 69.
A.
Con số không giống nhau.
Ôn Dĩ Phàm đang muốn theo thói quen trả lời "Được", mới vừa gõ một chữ, bỗng nhiên hồi phục tinh thần lại. Cô dùng sức chớp mắt, ngồi dậy, chăm chăm nhìn vào màn hình.
Có thể nhìn thấy tin nhắn lúc trước cô gởi cho anh —— "Anh có thể mỗi ngày nhắn tin đếm ngược để nhắc nhở tôi không?"
Lúc ấy đầu óc cô mê muội, chỉ muốn tìm một lý do, để anh có thể mỗi ngày đều gởi tin nhắn thoại cho cô. Nhưng bây giờ nhìn lại, bỗng nhiên cảm thấy yêu cầu này của mình thật sự rất vô sỉ, vừa khó tin lại vừa như rảnh rỗi đến phát ngốc luôn rồi.
Lại còn phải lôi kéo đối phương cùng phát ngốc chung nữa chứ.
Nhưng không phải là Tang Diên đã cự tuyệt cô sao?
Còn rất trực tiếp mắng cô là da mặt thật dày.
Ôn Dĩ Phàm liếm liếm môi, ôm chăn chần chờ trả lời: 【 Không phải anh nói là chính tôi phải tự nhớ lấy sao? 】
Có thể là đang ở bên ngoài, không nhìn thấy tin nhắn, Tang Diên không trả lời.
Qua một lúc sau, khi Ôn Dĩ Phàm lại chuẩn bị ngủ, anh mới gởi vài tin nhắn thoại đến. Hình như đã đổi sang địa điểm khác, âm thanh nền rõ ràng phai nhạt không ít, có vẻ an tĩnh hơn nhiều.
Ôn Dĩ Phàm luôn cảm thấy giọng điệu của anh rất đặc biệt, cũng không biết là ai dạy. Tốc độ không nhanh không chậm, bằng phẳng không chút gợn sóng, nói xong lời cuối cùng lại hơi ngân nga kéo dài một chút, mang theo vẻ bất cần đời.
Tang Diên: "Ừ? Đúng vậy. Nhưng mà, con người em rất biết đục nước béo cò."
Tang Diên: "Khi trước mời tôi ăn cơm nhiều lần, đến bây giờ vẫn không làm. Nếu không nhắc nhở em, không chừng em sẽ xem lời nói của mình là không khí. Như vậy không phải là thiệt thòi cho tôi sao."
Tang Diên: "Được rồi, mau ngủ đi."
Ôn Dĩ Phàm đúng là rất buồn ngủ. Khoảng thời gian này giấc ngủ của cô đã khá hơn nhiều, không khó ngủ giống như trước kia nữa. Cô cũng ngủ rất sâu, thường ngủ thẳng một giấc cho đến khi trời sáng. Cô miễn cưỡng chống mắt lên, trả lời: 【 Tôi đã nấu cơm cho anh rất nhiều lần. 】
Ôn Dĩ Phàm: 【 Vậy mà vẫn còn nợ? 】
Tang Diên: 【? 】
Ôn Dĩ Phàm ngáp một cái: 【 Cũng được. 】
Ôn Dĩ Phàm: 【 Vậy anh xem anh muốn ăn cái gì.】
Ôn Dĩ Phàm: 【 Tôi đều sẽ trả. 】
Suy nghĩ thêm một chút, Ôn Dĩ Phàm nghiêm túc bổ sung: 【 Sẽ không để cho anh thua thiệt đâu. 】
Chờ thêm vài giây, đầu kia không trả lời lại.
Ôn Dĩ Phàm bất tri bất giác đã ngủ.
Sáng hôm sau tỉnh lại, phản ứng đầu tiên của Ôn Dĩ Phàm là sờ điện thoại bên cạnh, nhìn xem có tin nhắn mới nào không. Sau khi cô ngủ chưa bao lâu, Tang Diên có trả lời cô, vẫn là một tin nhắn thoại.
"Em nói nghe mới mẻ quá, như chồn chúc tết gà." Giọng nam giới mang vẻ buồn ngủ, nhàn tản: "Tôi có bao nhiêu tiện nghi em đều chiếm hết từ lâu rồi, còn nói gì đến thua thiệt nữa?"
Ôn Dĩ Phàm: ". . ." -
Nghe nói như vậy, Ôn Dĩ Phàm suy nghĩ một chút, trái lại cô cảm thấy bản thân mình bên này có chút thua thiệt.
Dù sao thì những chuyện Tang Diên kể, cô không có một chút ấn tượng nào. Ví dụ như ôm hay hôn, những chuyện này Tang Diên xác nhận là đã xảy ra, như vậy ít nhất anh cũng có trải qua một chút cảm giác phập phồng.
Cũng giống như là, một phiên bản khác của cô, đã làm những chuyện như vậy cùng Tang Diên.
Còn chưa theo đuổi được người ta, Ôn Dĩ Phàm đã bắt đầu buồn lo vô cớ.
Cô hơi lo lắng, nếu thật sự may mắn, cuối cùng cô theo đuổi Tang Diên thành công. Khi hai người làm tiếp những chuyện như vậy, có khi nào anh sẽ mất đi cảm giác mới mẻ không.
Điều này càng làm cho Ôn Dĩ Phàm có thái độ kháng cự hơn đối với chuyện mộng du của mình.
Mặc dù lúc mới bắt đầu, Ôn Dĩ Phàm cảm thấy mình sẽ không đến mức làm những chuyện như vậy. Nhưng sau khi ý thức được mình cũng có ý tứ với Tang Diên, cô nghĩ có thể mình đã thật sự làm những chuyện đó. Biết đâu đó chính là những chuyện cô muốn làm trong tiềm thức thì sao.
Nghĩ như vậy, Ôn Dĩ Phàm cảm thấy bản thân mình cũng hơi đáng sợ.
Nhìn theo góc độ của Tang Diên.
Hình tượng của bản thân cô sẽ là nửa đêm mộng du, vừa ôm vừa cưỡng hôn anh, thậm chí lúc đang tỉnh táo còn đe dọa anh phải ăn mặc cho kín đáo, nếu không cô sẽ có hành vi xâm phạm anh.
". . ."
Ôn Dĩ Phàm mơ hồ nhận thấy con đường theo đuổi này có chút khó khăn, chưa gì cô đã thua từ vạch xuất phát rồi. Lúc này mà có một đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ xuất hiện, thì cô căn bản là không có khả năng thắng.
Vì chuyện Ôn Dĩ Phàm kể, thời gian tiếp theo đó, Tô Điềm luôn luôn hỏi cô xem mọi việc đang tiến triển thế nào. Lần nào cô cũng lời ít ý nhiều mà trả lời năm chữ giống nhau: "Vẫn còn đang cố gắng."
Nhiều lần, Tô Điềm dù chỉ là người đứng xem cũng bắt đầu thấy gấp: "Có phải là đối phương treo lơ lửng cậu không?"
"Không phải, chắc là anh ấy vẫn không biết mình đang theo đuổi anh ấy." Nói đến đây, Ôn Dĩ Phàm có chút không xác định được: "Cái này mình có cần nói ra trước không?"
"Đương nhiên không!" Tô Điềm lập tức nói: "Cậu có thể biểu hiện bằng hành động là cậu mến anh ấy, nhưng nhất thiết không được vừa bắt đầu đã đặt bản thân mình ở thế yếu như vậy. Cậu phải tự tin ở chính mình, khi nào anh ấy rảnh rỗi thì tìm anh ấy trò chuyện một chút, nhưng cũng đừng quá dính người. Hoặc là cậu cố tìm hiểu sở thích của anh ấy là gì, rồi thỉnh thoảng hẹn anh ấy cùng làm việc đó."
"Như vậy sao." Ôn Dĩ Phàm như có điều suy nghĩ, "Mình hiểu rồi."
"Vậy trước giờ cậu theo đuổi như thế nào vậy?" Tô Điềm nhìn lịch bàn, nhớ lại một chút, "Từ lần đầu tiên cậu nói với mình là muốn theo đuổi người ta thì đã trải qua một tháng rồi, tình cảm của hai người vẫn không tiến triển được một chút nào sao?"
Ôn Dĩ Phàm ngẩn người suy nghĩ: "Mình cũng không rõ lắm."
Tô Điềm: "Vậy cậu dự định khi nào thì theo đuổi thành công?"
"Không gấp." Ôn Dĩ Phàm thu lại suy nghĩ, tiếp tục gõ bàn phím, "Để mình suy nghĩ thêm một chút."
Tô Điềm ngây ra: "Suy nghĩ thêm cái gì?"
Ôn Dĩ Phàm: "Nghĩ cách nào để theo đuổi."
". . ."
Trong khoảng thời gian này, Ôn Dĩ Phàm đúng là vừa một bên suy tính vấn đề này, một bên lại tìm cách mỗi tối lảng vảng trước mặt Tang Diên để tìm cảm giác tồn tại.
Lúc trước cô đăng câu hỏi lên trang Wei tư vấn, nhưng không thu được lời khuyên hợp lý nào. Cô không có kinh nghiệm, mọi hành động theo đuổi của cô đều là căn cứ vào hiểu biết của bản thân cô đối với Tang Diên, rồi cố gắng tự suy nghĩ ra cách.
Nhưng theo lời Tô Điềm nói, bắt đầu từ sở thích của đối phương.
Cô thấy đề nghị này rất hợp lý.
Sở thích của Tang Diên, theo Ôn Dĩ Phàm hiểu được, anh hình như luôn chơi game trên điện thoại, hơn nữa còn chơi rất giỏi. Lúc ở nhà, Ôn Dĩ Phàm thỉnh thoảng có thể nghe được anh dùng giọng điệu ngạo mạn để mắng bạn cùng chơi: "Cậu thao tác kiểu rác rưởi gì vậy."
Ôn Dĩ Phàm không có hứng thú đặc biệt với game. Lúc mới vào đại học, cô cũng theo các bạn cùng phòng chơi game võng du một thời gian. Chỉ có lúc mới bắt đầu thì cô còn online tương đối thường xuyên, càng về sau thì cách một thời gian mới lên chơi một lần.
Sau khi đi làm thì càng không có thời gian đụng đến những thứ này.
Đến bây giờ, Ôn Dĩ Phàm cơ bản không chơi game nào nữa. Trong máy tính của cô cũng đã dỡ hết những ứng dụng game.
Nhưng Ôn Dĩ Phàm thấy, nếu muốn theo đuổi một người, đương nhiên phải vì đối phương mà làm một số chuyện dù chính mình không có hứng thú gì. Buổi tối hôm đó, sau khi về đến nhà, cô đã nghiên cứu rồi cài vào điện thoại game Tang Diên thường chơi.
Ôn Dĩ Phàm lên mạng tra xét công lược, liên tiếp nghiên cứu chơi mấy ngày, mới dần dần quen tay.
Mấy ngày sau, chú ý đến trạng thái uể oải buồn ngủ của Ôn Dĩ Phàm, Tô Điềm thuận miệng hỏi một câu: "Cậu làm sao vậy?"
"Ừ?" Ôn Dĩ Phàm thành thật nói: "Nghe xong gợi ý của cậu, mình cũng muốn hiểu rõ về sở thích của đối phương. Gần đây mình đang tập chơi một game mà anh ấy hay chơi."
"Như thế nào?"
"Chơi rất vui, chỉ là hơi mất thời gian. Mấy hôm nay mình đều bị thiếu ngủ."
Tô Điềm thuận miệng hỏi: "Cậu chơi một mình hay sao?"
"Mình chơi một mình."
". . ."
Tô Điềm kinh ngạc: "Không phải, cậu đương nhiên phải rủ anh ấy chơi cùng! Cậu chơi một mình thì có lợi ích gì chứ!"
"Mình chơi nát quá, không dám rủ anh ấy chơi chung." Nhớ tới dáng vẻ của Tang Diên khi mắng người, Ôn Dĩ Phàm rất băn khoăn: "Sợ bị mắng."
". . ." Tô Điềm thấy buồn cười: "Yên tâm đi, cậu chơi game cùng nam giới, bọn họ đều sẽ có cảm giác thành tựu, muốn bảo vệ em gái nhỏ. Dù cậu chơi kém cỡ nào, thì họ cũng sẽ không nói gì đâu. Đều vô cùng thương hoa tiếc ngọc!"
Ôn Dĩ Phàm lắc đầu: "Anh ấy sẽ không."
". . ."
"Hơn nữa mình thấy dù không chơi cùng nhau thì những lúc rảnh rỗi," không thể tiếp nhận lời khuyên của cô ấy, Ôn Dĩ Phàm tự nhiên tìm lý do, "hai người cũng có thêm đề tài để tán gẫu."
Tô Điềm im lặng mấy giây: "Cũng được đi."
"Nhưng mà cũng có điểm không tốt," Ôn Dĩ Phàm thở dài một tiếng, "mình không còn thời gian để tìm anh ấy tán gẫu."
". . ."
Tô Điềm nghẹn một cục, cảm thấy phương thức theo đuổi của Ôn Dĩ Phàm đặc biệt kỳ lạ: "Không phải, Dĩ Phàm. Dù cho trước kia cậu chưa từng theo đuổi ai, thì cũng có nhiều người theo đuổi cậu mà?"
Ôn Dĩ Phàm ừ một tiếng.
Tô Điềm: "Vậy cậu có thể tham khảo phương pháp của người khác một chút."
"A? Nhưng mình thấy phương pháp của những người đó không có gì hay để tham khảo." Ôn Dĩ Phàm hình như không hề cân nhắc đến khả năng này, thẳng thừng nói, "Không phải họ đều thất bại sao?"
". . ." -
Bên kia.
Sau khi tăng ca xong, Tang Diên vốn định đi thẳng về nhà, nhưng bị Tô Hạo An thúc giục nhiều lần, anh đành ghé qua "Tăng ca" một chuyến. Anh lên thẳng tầng 2, vào phòng bao đầu tiên.
Bên trong có khoảng sáu bảy người, là một nhóm bạn thân thiết.
Vừa vào cửa, giọng Tô Hạo An oang oang giống như đang mở loa khuếch trương âm thanh, như cố tình gây sự: "Ơ, đây là vị nào? Khách quí à, sao lúc này lại nghĩ đến anh em chúng tôi vậy?"
Tang Diên liếc nhìn anh một cái: "Cậu đừng nói chuyện giống con mẹ đại bác được không?"
". . ."
Bên kia Tiền Phi lắc lắc đầu: "Tô Hạo An, cậu có thể thu bớt không? Giống hệt như oán phụ vậy. Tang Diên tên này không thể quản được, cậu nhìn sắc mặt của hắn kìa, tôi thật là không nhìn nổi."
Tang Diên tìm một chỗ ngồi xuống, khoé môi nhẹ kéo lên: "Ông chủ Tiền, cậu đối với tôi có nhiều ý kiến nhỉ."
"Cậu gần đây bận làm gì," Tiền Phi nói, "Nói nghe một chút xem nào."
"Không phải là không tiện nói sao." Tang Diên lấy một lon bia, một tay mở ra, giọng điệu không quá đứng đắn, "Tôi sợ các người nghe xong, cả đám sẽ mất thăng bằng tâm lý, ghen tị chết mất."
Tiền Phi: "?"
"Tôi phục." Tô Hạo An liếc mắt, ngồi xuống bên cạnh Tiền Phi: "Hắn nói gần đây có một cô nương đang theo đuổi hắn, hắn không có thời gian đối phó với chúng ta, hiểu không?"
"Cậu có bệnh à?" Tiền Phi nhìn chăm chú Tang Diên đang ngồi, dáng vẻ ung dung nhàn nhã, cực kỳ không thể hiểu được, "Cậu đâu phải là lần đầu tiên được theo đuổi? Sao trước kia không thấy cậu khoe khoang khắp nơi như vậy! Có phải là cậu cũng có ý tứ với người ta không!"
Tang Diên nhướng mày: "Phải thì thế nào."
Câu trả lời này như tiếng sét nổ tung cả phòng.
"Cmn, là thật hay giả?"
"A a!"
"Cây vạn tuế ra hoa?"
"Không phải chứ, vậy là cậu có ý tứ với người ta mà vẫn chờ người ta theo đuổi? Tôi nói cậu có thể đừng chó như vậy chứ? Có phải là cậu treo lơ lửng con nhà người ta không?" Tiền Phi mắng mỏ: "Cậu đây là loại tâm lý gì vậy, đàn ông con trai mà còn rụt rè cái gì chứ!"
Nghe vậy, Tang Diên mí mắt giật giật, cười như không cười gọi anh: "Tiền Phi."
Tiền Phi: "Làm gì, cậu có rắm thì thả đi."
"Tôi cũng không nói nhiều, cậu nói cậu có được một phần ngàn EQ của tôi không," Tang Diên khoan thai nói, "Cậu thì cả nửa thế kỷ rồi, vẫn còn là lốp dự phòng của nữ thần kia?"
Yên lặng ba giây.
Có người hì hì cười thành tiếng.
". . . Mẹ." Tiền Phi nhịn một chút, rồi vẫn cảm thấy không nhịn được. Anh đứng lên, bắt đầu vuốt tay áo, hướng về phía Tang Diên, "Đến đây, tôi với cậu mạng đổi mạng."
Bị một người bên cạnh nhịn cười ngăn lại: "Thôi kệ đi, cậu so đo với chó làm gì."
Rất nhanh, lại có người lên tiếng trêu chọc: "Cho nên đây là thần tiên ở phương nào, có thể khiến cho Tang đại thiếu gia mắt mọc trên đỉnh đầu vừa ý vậy?"
Nói đến đây, Tô Hạo An nhớ đến một chuyện: "A. Có phải là thực tập sinh mới đến công ty cậu không? Năm thứ ba hay là năm tư đại học ấy nhỉ, đúng là rất xinh."
"Có thể sao Tang Diên, trâu già gặm cỏ non? Còn sinh viên sao?" Người ngồi ở trong góc cười hì hì nói, "Này, tôi bỗng nhiên nghĩ đến, vậy không phải chỉ lớn hơn em gái cậu vài tuổi sao?"
"Cậu thích người nhỏ hơn nhiều tuổi như vậy?"
Tang Diên trực tiếp cầm bao thuốc lá trên bàn ném đến: "Chú ý lời nói một chút đi."
Tiền Phi thật cạn lời đối với loại thành kiến này của anh: "Lời này thì sao, tình yêu không phân biệt tuổi tác! Nhỏ hơn năm sáu bảy tám chín mười tuổi thì sao! Chỉ cần đối phương thành niên là được! Mẹ tôi có người bạn còn quen với một người nhỏ hơn ông ấy mười ba tuổi kìa."
Tang Diên cười nhạt: "Còn có loại súc sinh đó sao."
". . ."
Phản ứng này của anh, chứng tỏ người mà Tô Hạo An nhắc đến là không đúng.
Lại có người lục tục đoán vài cái tên, Tang Diên đều từ chối cho ý kiến, hoàn toàn không tiết lộ nửa điểm tiếng gió. Cuối cùng anh bị hỏi đến phiền, không kiên nhẫn nói một câu: "Các cậu một đám đàn ông con trai mà sao bát quái như vậy?"
Những người khác không bị ảnh hưởng chút nào.
Tô Hạo An tiếp tục đoán: "Hay là biết nhau qua xem mắt?"
"Nói đến đây, tôi mới nhớ ra, Đoàn Gia Hứa gần đây cũng đi xem mắt phải không? Ông chủ của cậu ta giới thiệu cho. Bây giờ còn đang nằm viện, vừa cắt ruột thừa." Tiền Phi tấm tắc hai tiếng, "Cậu nói xem hai người là đôi giáo thảo của Nam Vu chúng ta, bây giờ sao đều lăn lộn thành cái dạng này chứ."
Đến cuối cùng, Tang Diên đang chuẩn bị đi về, thì không biết là ai bỗng nhiên hỏi một câu: "Cho nên cậu đối với cô nương này là tính toán gì?"
Tang Diên nhìn sang.
"Tính toán gì chứ, người ta không phải là muốn tán tỉnh tôi sao." Tang Diên cười, gõ gõ lon bia lên mặt bàn, dáng vẻ thờ ơ lười nhác, "Vậy tôi còn có thể làm gì?"
". . ."
" Chờ cô ấy đến cua thôi."
***
Về đến nhà, Tang Diên liếc nhìn vào phòng khách trống không, rồi sau đó nhìn về phía phòng ngủ chính, động tác nhẹ nhàng hơn. Anh cởi áo khoác, trở về phòng, đang định mở đèn lên, thì thấy trên giường có gì đó.
Tang Diên sững người.
Theo ánh sáng từ bên ngoài rọi vào, có thể thấy chăn phồng lên, hơi cuốn mái tóc dài rối loạn trên gối. Ôn Dĩ Phàm khi ngủ luôn yên lặng, tiếng hít thở nhẹ đến không thể nghe thấy. Cô thích cuộn tròn cả người lại, giống như một quả cầu nhỏ.
Tang Diên đi đến bên cạnh, nửa ngồi xổm xuống, nhìn chăm chú vào khuôn mặt cô đang bị chăn che mất một nửa.
Anh thấy buồn cười, nhẹ giọng nói: "Em là ác bá từ đâu đến vậy? Hai căn phòng đều chiếm hết rồi."
Cũng không có ý định đánh thức cô dậy, Tang Diên đang định đứng lên, lấy quần áo để đi tắm, bỗng nhiên nghĩ đến lời Tiền Phi vừa nói. Anh rũ mi, ngắm nhìn Ôn Dĩ Phàm đang rất thoải mái tự nhiên ngủ trên giường anh.
"Này, Ôn Sương Hàng."
Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, tùy tiện nói một câu cũng vọng lại như có hồi âm.
"Em có thể rõ ràng hơn một chút được không?" Như sợ đánh thức cô, giọng Tang Diên hạ thấp gần như là hơi thở: "Nếu không thì trong lòng anh cũng không dám chắc được."
Dù sao thì, trước kia anh cũng cảm thấy, dù không nhiều, nhưng ít nhất cô cũng có thiện cảm với anh.
Nhưng sau đó anh mới biết, tình cảm là thứ khó suy đoán nhất.
Điều anh nghĩ, không nhất định là điều thật sự xảy ra.
Anh muốn tặng cho cô toàn bộ sự nhiệt tình, cho dù là đơn phương, nhưng cô không muốn nhận, dù là một chút.
Cho nên lúc này anh phải chờ.
Đến khi cô nguyện ý chủ động đưa tay về phía anh.
Anh mới có thể.
Đem tất cả bản thân mình, lại một lần nữa, giao cho cô.
Sau khi tỉnh lại, Ôn Dĩ Phàm nhìn quanh bốn phía, phát hiện chính mình lại nửa đêm mộng du, chạy đến ngủ trong phòng của Tang Diên. Có thể là vì gần đây bị mất ngủ, làm cho chất lượng giấc ngủ lại kém đi. Cô hơi nhức đầu, nhìn sang bên cạnh, không thấy bóng dáng của Tang Diên.
Ôn Dĩ Phàm nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng cô cũng không biết tình huống lần này và lần trước có giống nhau không.
Là lúc cô mộng du thì Tang Diên vẫn chưa về; hay là anh đang ngủ thì cô vào phòng anh làm anh tỉnh lại, rồi nửa đêm đành im hơi lặng tiếng mà chạy đến phòng khách ngủ.
Ôn Dĩ Phàm hy vọng là vế trước.
Bởi vì cô thật sự không muốn trong lúc mình vô ý thức lại ôm ấp sờ soạng Tang Diên nữa. Cô gãi gãi đầu, đứng dậy xuống giường, rón rén đi ra ngoài.
Mới ra khỏi phòng đã đụng phải ánh mắt của Tang Diên. Anh đang ngồi trên ghế sofa, trên người đắp một cái chăn nhỏ, hình như cũng vừa tỉnh dậy không lâu. Lúc này anh đang nhìn cô chăm chăm, không nói tiếng nào.
". . ."
Ôn Dĩ Phàm dừng bước, có cảm giác chột dạ như ‘tu hú chiếm tổ’. Do dự, cô đi về phía Tang Diên, cất tiếng hỏi anh: "Tối hôm qua lúc tôi mộng du là anh đang ở nhà sao?"
Tang Diên ừ một tiếng.
". . ." Ôn Dĩ Phàm lại hỏi, "Cho nên nửa đêm anh chạy ra đây ngủ?"
Tang Diên ngáp một cái, lại qua loa lấy lệ mà ừ một tiếng.
Ôn Dĩ Phàm kéo cái áo khoác đang vắt trên ghế mặc lên. Phân vân một lúc lâu, cô quyết định nhắc Tang Diên: "Hay như vậy đi, về sau anh trước khi ngủ đều khóa cửa, được không? Vậy tôi khẳng định không có cách nào vào phòng anh được. Như vậy cũng sẽ không ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh."
Tang Diên lơ đễnh: "Em sẽ cạy khóa."
Ôn Dĩ Phàm cố nhẫn nhịn: "Tôi nào có bản lãnh đó?"
"Để xâm phạm tôi," Tang Diên chậm rãi giương mắt, tản mạn nói, "Em có cái gì không làm được?"
". . ."
Ôn Dĩ Phàm nhắm hai mắt.
Có cảm giác sụp đổ.
Vậy là lúc cô mộng du đã thật sự định xâm phạm anh sao?
Ôn Dĩ Phàm không thể hiểu được Tang Diên.
Nếu thật sự có chuyện như vậy, tại sao anh còn chưa khóa cửa?
Nhất định phải đợi đến thời điểm nguy cấp nhất, anh mới học được một bài học sao?
Yên lặng hai giây.
Trong chớp nhoáng, Ôn Dĩ Phàm nghĩ ra một cách, sắc mặt cô trở nên thành khẩn: "Nếu như tôi thật sự xâm phạm anh, anh sẽ nguyện ý khóa cửa sao?"
Nghe nói như vậy, Tang Diên giật mình.
Ngay sau đó, Ôn Dĩ Phàm bắt đầu cởi áo khoác: "Vậy đến luôn đi."