Năm nay Tết Âm Lịch đến muộn hơn so với năm trước.
Gần đến cuối năm, Ôn Dĩ Phàm hẹn với Chung Tư Kiều sẽ gặp mặt rồi cùng nhau ăn tối. Chung Tư Kiều đã bắt đầu được nghỉ tết, vừa vặn hôm nay có việc ở gần đây, nên sẵn dịp đến gặp cô.
Sau khi tan việc, Ôn Dĩ Phàm gặp Chung Tư Kiều ở dưới lầu.
Tính ra hai người đã gần hai tháng không gặp nhau.
Đã qua hơn nửa mùa đông, màu da của Chung Tư Kiều trắng hơn trước kia một chút. Tóc cô ấy đã cắt ngắn, đuôi tóc uốn lọn nho nhỏ, tâm trạng có vẻ rất tốt.
Hai người chọn một tiệm lẩu ở gần đó.
Ôn Dĩ Phàm dùng nước sôi để trụng sơ chén đũa, vừa suy nghĩ lan man.
Dần dần cô nhớ lại lúc Hướng Lãng mới về nước, cả nhóm cùng ra ngoài ăn tối. Lúc ấy Chung Tư Kiều thuận miệng nói, là Ôn Dĩ Phàm từng bị bỏng nước sôi, cho nên bọn họ không dám cho cô đụng vào nước sôi.
Hình như Tang Diên đã nghe được những lời đó.
Lúc này, Chung Tư Kiều lên tiếng: "Đúng rồi, chuyện cậu cự tuyệt Tang Diên hồi học cấp ba, bây giờ anh ấy có lật lại nợ cũ không?"
Ôn Dĩ Phàm lấy lại tinh thần: "Anh ấy không đề cập đến."
"Anh ta không để ý sao?"
"..." Ôn Dĩ Phàm lắc đầu, "Mình không biết."
"Anh ấy chắc không phải là kiểu người dễ giận như vậy. Mình cũng rất tò mò, bây giờ cậu với Tang Diên yêu nhau, anh ấy có cư xử như trước đây không?" Chung Tư Kiều hỏi, "Là suốt ngày trưng ra bản mặt thối, dáng vẻ kiêu ngạo coi trời bằng vung đó."
Mặt thối thì không có.
Coi trời bằng vung thì cũng có, nhưng hình như cũng ôn hòa hơn.
Ôn Dĩ Phàm trả lời chung chung: "Cũng tương tự như trước kia."
"A?" Chung Tư Kiều kinh ngạc, "Vậy cậu góp ý với anh ấy một chút đi, phải quản thật tốt cái tính tình thối kia. Vừa mới bắt đầu thì không sao, nhưng để lâu dài thì phiền cho cậu đó."
"Tính cách của anh ấy là như vậy, " Ôn Dĩ Phàm cũng không hy vọng anh có sự thay đổi gì, "Nhưng đối xử với mình rất tốt."
Chung Tư Kiều nhẹ nhàng thở ra: "Vậy là được rồi."
"Anh ấy thì, lời nói và việc làm không giống nhau." Ôn Dĩ Phàm nhớ lại mọi việc, từ từ mà nói, "Trước kia mình không dám nghĩ nhiều, cho nên không nhìn vào hành động của anh ấy, chỉ nghe theo lời anh ấy nói thôi."
"Anh nói gì thì mình tin cái đó, sẽ không suy nghĩ nhiều." Ôn Dĩ Phàm nói, "Cho nên mình ở chung với anh ấy, thật ra rất nhẹ nhàng."
Ôn Dĩ Phàm chưa từng gặp ai khác đối xử với cô tốt như vậy.
Mỗi hành động đều cực kỳ kiên nhẫn.
Cũng chưa bao giờ vượt qua giới hạn.
Như không muốn khiến cô có chút xíu cảm giác khó chịu nào.
Lâu như vậy, cũng chưa từng đem đến một tia áp lực cho cô.
Nhưng lại có thể, im hơi lặng tiếng xâm chiếm vào từng xó xỉnh trong sinh hoạt của cô.
"Này." Chung Tư Kiều nói, "Thật ra thì lúc học cấp ba, mình cảm thấy cậu đối xử với Tang Diên hơi khác. Lúc ấy có rất nhiều nam sinh theo đuổi cậu. Đối với những người khác, thái độ của cậu vẫn luôn nhàn nhạt."
Ôn Dĩ Phàm giương mắt.
Chung Tư Kiều lại nói: "Nhưng mà cậu sẽ nổi giận với Tang Diên."
Nổi giận.
Ôn Dĩ Phàm lập tức nhớ đến lần thứ hai bị mời phụ huynh vì yêu sớm, cô nổi giận với Tang Diên trên điện thoại.
Vẻ mặt cô thoáng cứng đờ.
"Cũng không hẳn là nổi giận, chỉ là ngữ điệu sẽ hơi, mang chút cảm xúc." Chung Tư Kiều nói, "Nhớ có một lần nghỉ giữa giờ, mình sang lớp cậu chơi. Tang Diên ngồi ở phía sau cậu. Đó là lần đầu tiên mình thấy cậu có biểu hiện như vậy trước mặt một nam sinh, ngay cả đối với Hướng Lãng cậu cũng không như vậy."
Ôn Dĩ Phàm nhẹ giọng hỏi: "Là biểu hiện gì?"
Chung Tư Kiều nhớ lại một buổi trưa năm lớp mười.
Tang Diên ngồi ở phía sau Ôn Dĩ Phàm.
Cậu thiếu niên tựa lưng vào ghế, cầm trên tay quyển sách tùy ý lật xem. Cậu rũ mắt, chân duỗi dài về phía trước, đặt ở dưới ghế của Ôn Dĩ Phàm, thỉnh thoảng đung đưa vài cái, dùng cách thức rất ấu trĩ để thu hút sự chú ý.
Qua vài giây, Ôn Dĩ Phàm quay đầu lại, bình tĩnh nói: "Tang Diên, mình đang làm bài."
Tang Diên dừng động tác, nhướng mày: "Thì sao?"
Cô chăm chú nhìn cậu, rồi bỗng nhiên nói: "Cậu còn làm như vậy thì mình sẽ đổi chỗ ngồi."
Nếu là người khác làm chuyện như vậy, cô sẽ không nói tiếng nào, chỉ lẳng lặng thu dọn đồ đạc rồi đổi chỗ, đến khi nào vào học mới về lại chỗ ngồi.
Cũng sẽ không quay đầu lại, bộc lộ sự khó chịu với người kia.
Ngẫm nghĩ một lúc, Chung Tư Kiều lại cảm thấy quan hệ của hai người bọn họ cũng rất đáng yêu: "Bây giờ khi cậu nổi giận với Tang Diên, anh ấy vẫn nhường cậu sao?"
Ôn Dĩ Phàm thành thật nói: "Mình chưa từng nổi giận với anh ấy."
"..." Chung Tư Kiều như không thể tin được: "Mình không nói là sau khi yêu nhau, hai người ở chung cũng gần một năm rồi, không lẽ cậu chưa từng nổi giận với anh ấy sao?"
Ôn Dĩ Phàm gật đầu.
Chung Tư Kiều thật sự kính nể, cảm thấy cô hơi giống Bồ tát, đối với chuyện gì cũng có thể khoan dung tha thứ: "Vậy những khi hai người riêng tư bên nhau, Tang Diên là người rất ôn nhu sao?"
"Không phải, nhưng không có cái gì để khiến mình tức giận cả." Ôn Dĩ Phàm cười cười, thấp giọng nói, "Hơn nữa, chuyện gì mình cũng muốn nhường anh ấy, muốn đối xử thật tốt với anh ấy."
Chung Tư Kiều chưa từng nghĩ khi Ôn Dĩ Phàm yêu đương lại thành cái dạng này.
Cô không tiếp tục nói chuyện này nữa, cười híp mắt nói lảng sang chuyện khác: "Đúng rồi Chấm Chấm, cậu dở thật đấy!"
"A?"
"Vừa mới yêu đương đã cùng người ta ở chung rồi."
"..." -
Lúc Ôn Dĩ Phàm về đến nhà, Tang Diên vẫn chưa về.
Khoảng thời gian này, công ty anh nhận một hạng mục lớn, toàn bộ các phòng ban đều phải tăng ca. Có lúc thậm chí phải thức thâu đêm, sau đó mới về nhà ngủ.
Ôn Dĩ Phàm cũng không dám làm phiền đến anh.
Rửa mặt xong, lúc Ôn Dĩ Phàm chuẩn bị ngủ, Tang Diên cũng vẫn chưa trở lại.
Chỉ gửi tin nhắn cho cô: 【 Em ngủ sớm một chút .】
Ôn Dĩ Phàm buồn ngủ, vừa ngáp vừa trả lời: 【 Khi nào thì anh tan việc? 】
Tang Diên: 【 Chắc hai, ba giờ sáng. 】
Ôn Dĩ Phàm định đợi anh về, vậy mà chơi điện thoại một lúc lại ngủ mất.
Cô tỉnh lại là vì bị một hồi chuông điện thoại đánh thức. Đang bực bội vì bị mất giấc, cô mơ màng liếc mắt vào điện thoại, sắc mặt chợt cứng đờ, khí thế trong chớp mắt cũng bay mất.
Bên đầu kia truyền đến giọng nói trầm khàn của Tiễn Vệ Hoa, ngữ khí rất ngắn gọn và uy quyền.
"Ba phút, xuống lầu."
...
Dùng tốc độ nhanh nhất để chuẩn bị, Ôn Dĩ Phàm ra khỏi phòng. Đang định đi đến tiền sảnh để mang giày, thì thấy lúc này Tang Diên đã về, đang ngồi ở ghế sofa cầm bình nước lạnh uống.
Nhìn thấy cô, Tang Diên cũng đứng lên: "Lại tăng ca?"
"Dạ, anh về lâu chưa?" Ôn Dĩ Phàm không kịp nói nhiều với anh, vừa mang giày vừa vội vã dặn dò anh: "Anh đừng uống nước lạnh suốt như vậy, không tốt cho dạ dày đâu. Em đi đây, anh nhớ ngủ sớm một chút."
Tang Diên đi đến bên cạnh cô, đưa dù cho cô: "Bên ngoài trời mưa, nhớ chú ý an toàn."
Ôn Dĩ Phàm ừ một tiếng, nhận lấy dù rồi trực tiếp đi ra cửa.
Lúc này Tiễn Vệ Hoa đã đến dưới lầu nhà cô.
Bây giờ mới hơn ba giờ sáng, không biết trời bắt đầu mưa từ lúc nào, đang ngày càng nặng hạt, nước liên tục trút xuống, lạnh ngắt như có xen lẫn băng tuyết. Đi vài bước lên xe, Ôn Dĩ Phàm lười che dù, lúc ngồi lên ghế phó lái thì trên người đã nhiễm một tầng hơi ẩm.
Ôn Dĩ Phàm cất tiếng chào Tiễn Vệ Hoa.
Hai người cũng không nói nhiều, lái xe thẳng đến hiện trường.
Là một vụ uống rượu lái xe gây tai nạn, cũng không có thương vong gì.
Chủ xe không biết là không chú ý hay vì nguyên nhân gì khác, đụng ngã hành lang phòng hộ, sau đó nửa chiếc xe rơi vào hố công trường đang thi công. Khi hai người đến nơi, người tài xế mới vừa được cảnh sát cứu ra khỏi xe.
Tiễn Vệ Hoa quay phim lại tình huống xung quanh.
Ôn Dĩ Phàm đang định xin phỏng vấn cảnh sát giao thông, thì bỗng nhiên chú ý đến người chủ xe.
Cô hơi cứng người lại, ánh mắt cũng ngây ra.
Là Xa Hưng Đức.
Rất nhiều năm không gặp, lần trước ở bệnh viện Bắc Du cô có thoáng nhìn thấy hắn từ xa. Nhưng khi đó không trực tiếp chạm mặt, nên cô cũng không để chuyện đó trong lòng.
Xa Hưng Đức rõ ràng đã uống không ít, lúc này mùi rượu xông lên, cả khuôn mặt hắn đỏ bừng. Hắn mơ màng dựa vào bả vai của người cảnh sát giao thông bên cạnh, miệng vẫn luôn ồn ào: "Tôi không uống rượu", thần trí hoàn toàn không tỉnh táo.
Người cảnh sát giao thông cũng mất kiên nhẫn, trực tiếp đẩy hắn, nhét vào trong xe.
Lúc đó, ánh mắt của Xa Hưng Đức chợt quét một vòng, rồi dừng lại ở trên người Ôn Dĩ Phàm.
Ánh mắt hai người đụng phải nhau.
Ngay lập tức hắn như tỉnh táo hơn, như định cất tiếng gọi cô, nhưng giây tiếp theo đã bị cảnh sát bắt vào trong xe.
Ôn Dĩ Phàm dời ánh mắt, cảm thấy đầu ngón tay thoáng run rẩy.
Mặc dù trước đó dựa theo lời Trịnh Khả Giai nói, Ôn Dĩ Phàm cũng có thể đoán được, Xa Hưng Đức hẳn là cũng đi theo nhà bác cả đến Nam Vu. Thế nhưng trực tiếp chạm mặt hắn, lại là một tình huống hoàn toàn khác.
Có thể vì ngủ chưa đủ, hay vì thức ăn buổi tối đã sớm tiêu hóa hết, khiến Ôn Dĩ Phàm chợt cảm thấy buồn nôn.
Cô dùng sức mím môi lại, cố gắng đem tâm tình này vứt lại sau đầu. Cô quay sang hỏi Tiễn Vệ Hoa: "Thầy ơi, chủ xe trông không tỉnh táo lắm. Vậy chúng ta phỏng vấn cảnh sát giao thông luôn ạ?"
Tiễn Vệ Hoa không nhận ra cảm xúc của Ôn Dĩ Phàm, gật đầu: "Được, cũng gần xong rồi. Phỏng vấn xong rồi chúng ta về đài luôn."
Ôn Dĩ Phàm: "Dạ."
Trở về đài, Ôn Dĩ Phàm hiệu chỉnh phim, cố gắng làm xong để nộp xét duyệt trước khi chuyên mục buổi sáng phát sóng. Lúc này trời đã gần sáng rõ, cô vừa buồn ngủ vừa mệt mỏi, cộng thêm bây giờ cũng không có gì để làm, nên cô quyết định về thẳng nhà.
Tiễn Vệ Hoa cũng phải đi về, nên cho cô đi nhờ xe.
Sợ làm ồn ào đến Tang Diên, Ôn Dĩ Phàm rón rén mở cửa ra. Cô cảm thấy cực kỳ lạnh, đang định rót một ly nước ấm, thì nghe thấy động tĩnh từ bếp vọng lại.
Ôn Dĩ Phàm ngây ra, rồi đi về hướng đó.
Tang Diên đang đứng ở trước bồn rửa chén, dáng vẻ ngái ngủ. Trên bếp là nồi cháo thịt nạc đang ùng ục sôi, hương thơm lan tỏa.
Ôn Dĩ Phàm lúng túng hỏi: "Sao anh không ngủ đi? Hôm nay không phải là thứ bảy sao?"
"Bây giờ ngủ đây." Có lẽ vì đã thức suốt một đêm, giọng Tang Diên hơi khàn, mí mắt cũng rũ xuống: "Em ăn cháo đi rồi ngủ tiếp."
"..."
Tang Diên rút tờ giấy, lau khô tay, rồi quan sát nét mặt của Ôn Dĩ Phàm. Anh thoáng khom người xuống, nhìn thẳng vào mắt cô: "Thế nào? Xảy ra chuyện gì không tốt sao?"
Ôn Dĩ Phàm không lên tiếng, chỉ nhìn anh chăm chú.
Nhìn thấy Xa Hưng Đức ở Nam Vu, khiến Ôn Dĩ Phàm không thể nào khống chế cảm xúc của bản thân, tâm trạng như rơi xuống tận đáy. Mặc dù không xảy ra bất kỳ chuyện gì, cô vẫn có dự cảm xấu.
Như một sự u ám đã ẩn sâu từ lâu, giờ lại một lần nữa hiện ra.
Tang Diên cũng không hỏi tiếp.
Anh đưa tay xoa xoa đầu cô, lực vẫn mạnh bạo như cũ, nhưng lại mang ý trấn an.
Trong chớp mắt này.
Ôn Dĩ Phàm như mới hoàn hồn lại, cảm giác lạnh rùng mình ban nãy tựa như đã được xua tan. Cô hơi mím môi, cơ thể bỗng nhiên nghiêng về phía trước, tiến đến ôm lấy anh.
Động tác của Tang Diên chợt ngừng lại: "Làm sao vậy?"
"..." Tang Diên cũng đưa tay ra, ôm lấy cô. Anh với tay tắt bếp, rồi chậm rãi nói: "Như vậy thì em sẽ hết mệt sao?"
Ôn Dĩ Phàm hít vào mùi hương quen thuộc trên người anh, rồi nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Muốn ở cạnh bên anh.
Muốn ôm anh.
Muốn trải qua mỗi ngày cùng anh.
Như vậy, sẽ cảm thấy như mỗi ngày đều có hi vọng.
Cô không muốn gặp lại những người đó nữa.
Một chút cũng không.
Ôn Dĩ Phàm ôm anh càng lúc càng chặt hơn, bỗng nhiên nghĩ đến lời Chung Tư Kiều nói.
—— "Khi cậu nổi giận với Tang Diên."
Cô nhớ lại những lời đầy tổn thương mình đã nói với Tang Diên, môi cô run run, lại không thể nói nên lời.
Chuyện mà cô vẫn luôn không dám nhắc đến.
Cô cảm thấy Tang Diên sẽ không thể nào không để ý.
Cô sợ anh sẽ để ý.
Sợ chút tình cảm của anh đối với cô, cũng sẽ vì vậy mà dần dần biến mất.
"Em ăn cháo trước đi, để lát nữa sẽ nguội mất." Tang Diên đột ngột lên tiếng, ngữ điệu rất không đứng đắn: "Tối nay muốn ôm thế nào thì ôm, cho em ôm ngủ luôn cũng được."
Ôn Dĩ Phàm ngẩng đầu nhìn anh: "Tang Diên."
Tang Diên: "Làm sao?"
Em sẽ không giống như trước đây.
Em sẽ đối xử với anh thật tốt.
Em sẽ không làm tổn thương anh.
Cho nên chúng ta có thể luôn giống như bây giờ không?
Anh có thể luôn ở bên cạnh em không?
Tang Diên chờ một lúc lâu, thấy cô vẫn không nói lời nào. Đôi mắt anh nửa khép lại, trông như cực kỳ buồn ngủ: "Chỉ gọi anh một tiếng vậy thôi sao?"
Ôn Dĩ Phàm nhìn anh chăm chú, ánh mắt dừng lại trên môi anh: "Không phải."
Tang Diên lại nói: "Vậy —— "
Còn chưa nói xong, Ôn Dĩ Phàm bỗng nhiên níu chặt áo anh, kéo về phía mình. Tang Diên bị bất ngờ, cả người cũng khom xuống theo động tác của cô.
Nhưng không hề có ý kháng cự.
Ánh mắt hai người chạm nhau.
Ôn Dĩ Phàm nuốt nước miếng, tự cổ vũ tinh thần, rồi nói: "Em muốn hôn anh."
"..."
Nói xong cũng không đợi anh đáp lại, Ôn Dĩ Phàm nhón chân lên, ngửa đầu hôn một cái lên môi anh.
Chỉ một chút rồi lùi lại.
Hai người lại đối mặt lần nữa.
Ôn Dĩ Phàm ngừng thở, hắng giọng một cái: "Em đi ra ngoài trước..."
Ánh mắt Tang Diên thâm trầm, chợt kéo lấy cổ tay cô, bắt cô trở lại. Anh áp mặt vào sát mặt cô, sóng mũi gần như chạm vào chóp mũi của cô, hơi thở hai người quấn quýt.
"Đây mà gọi là hôn sao."
Ôn Dĩ Phàm ngửa đầu, trong đầu hoàn toàn trống rỗng.
Cả người anh dựa vào tường bếp, thân hình cao lớn như có thể khống chế cô, nhưng hơi thở lại quen thuộc và dễ chịu. Phòng bếp cực kỳ yên tĩnh, tựa như có thể nghe được tiếng mưa phùn tí tách rơi bên ngoài.
"Ôn Sương Hàng." Tang Diên nhẹ giọng hỏi, "Đây không phải là lần hôn đầu tiên."
"..."
Tang Diên cười: "Cho nên, anh cũng không bị xem là tùy tiện chứ?"
Ôn Dĩ Phàm không hiểu anh đang nói gì: "A?"
"Em nói xem số phận của anh là sao đây? Vừa sáng sớm đã bị em hết ôm rồi lại hôn." Tang Diên đưa tay lên, lòng bàn tay khẽ vuốt ve lên má cô: "Sau đó thì sao, muốn hôn lại không hôn cho đàng hoàng."
"..."
"Ôn Sương Hàng, nếu em muốn tán tỉnh anh, " Tang Diên bỗng nhiên cười một tiếng, "Có thể nghiêm túc một chút hay không?"
Ôn Dĩ Phàm hơi lúng túng, cảm thấy chính mình đã làm khá tốt rồi: "Như thế nào mới được tính là nghiêm túc?"
Nghe vậy, Tang Diên cúi đầu xuống, cực kỳ kiên nhẫn, bắt đầu cầm tay chỉ việc mà dạy cô, làm thế nào để chắc chắn trói buộc anh vào ngục: "Nhìn anh cho thật kỹ đây."