Ôn Dĩ Phàm phát ngốc, cảm thấy đột nhiên có một cái nồi to đập vào trán cô. Cô cân nhắc lời anh nói, đang định giải thích, lại cảm thấy trả lời như thế nào cũng không đúng.
Nếu nói "Ừ", vậy là khẳng định lời anh nói —— xác thực không phải là đang nhìn anh; nhưng nếu phủ định mà nói "Không phải", lại cũng hình như là nói tiếp câu anh vừa nói —— đúng, đúng là không phải đang nhìn anh.
Ôn Dĩ Phàm như đâm vào ngõ cụt.
Cô nhận thấy Tang Diên có tư duy logic rất tốt, có thể hỏi một câu khiến đối phương dù trả lời như thế nào cũng đều đuối lý, đều có thể bị anh bắt bẻ.
Ôn Dĩ Phàm muốn đưa ra một câu trả lời an toàn nhất, nên cực kỳ cẩn thận suy nghĩ.
Cô bình tĩnh nhìn Tang Diên, thái độ không nóng không lạnh.
Nhìn điệu bộ chậm chạp của cô, ở trong mắt Tang Diên, cũng giống như xác nhận lời anh nói, nhưng vì bị anh chèn ép, nên không dám nói thật.
Tang Diên mím môi, trực tiếp kéo cuốn album ảnh trở về.
Nhìn thấy động tác của anh, Ôn Dĩ Phàm giương mắt.
Ánh mắt hai người gặp nhau.
Tang Diên chăm chăm nhìn cô, sau đó dời ánh mắt, đứng lên. Anh vứt quyển album sang một bên, không muốn nói đến chuyện này nữa, giọng nói lộ rõ vẻ không thoải mái: "Về ngủ đi."
Ôn Dĩ Phàm nhìn anh chăm chú, nhỏ giọng nói: "Nhưng em vẫn chưa xem xong."
Ngũ quan của anh rất tuấn tú, anh vốn không thích cười, dáng vẻ bình thường luôn là hờ hững và tự phụ, như bảo người lạ chớ lại gần. Bây giờ đang nổi giận, khiến cảm giác này lại càng thêm mãnh liệt.
Vẻ sắc bén như được tăng lên gấp bội.
Mặc dù nghe Chung Tư Kiều nói vài lần, là khi Tang Diên làm mặt lạnh sẽ đặc biệt dọa người, nhiệt độ xung quanh có thể vì anh mà thấp đi vài độ. Mang cảm giác uy hiếp đến nỗi làm người khác không dám cất tiếng.
Nhưng thật kỳ lạ.
Ôn Dĩ Phàm ngay lúc này mới cảm nhận rõ ràng, là cô không sợ bộ dạng này của anh một chút xíu nào.
Thậm chí, còn thấy hơi buồn cười.
Nhưng bây giờ mà bật cười, thì chẳng khác nào tưới thêm dầu vào lửa, Ôn Dĩ Phàm không nói gì, dự định điều chỉnh cảm xúc của bản thân trước, rồi sẽ dỗ dành anh.
Một giây tiếp theo, tay Tang Diên đột nhiên đặt lên đầu cô. Lực đạo không nặng, chỉ là ấn về phía sau, nâng mặt cô lên. Ánh mắt anh ném đến, như muốn nhìn xem biểu cảm của cô lúc này là gì.
Liếc thấy nụ cười trên khóe miệng cô, động tác của Tang Diên dừng lại, khuôn mặt vẫn vô cảm như cũ.
". . ."
Ôn Dĩ Phàm lập tức thu nụ cười lại.
"Được, anh còn tưởng rằng em cúi đầu là vì đang biết lỗi." Tang Diên thu tay về, cười lạnh một tiếng, giọng nói cũng lạnh như băng, "Hóa ra em ngắm soái ca xong thì lén lút vui vẻ."
". . ." Ôn Dĩ Phàm vừa muốn cười, "Không phải."
Tang Diên không thèm phản ứng cô.
Ôn Dĩ Phàm lại tiến đến gần, biết rồi còn cố hỏi: "Anh đang giận sao?"
Tang Diên mặc kệ cô, bắt đầu giả câm giả điếc.
Ôn Dĩ Phàm giọng ôn tồn nói: "Vậy em có thể xem ảnh tốt nghiệp của anh nữa không? Em vẫn chưa xem xong."
". . ."
Tang Diên lại ngẩng đầu, cơ thể hơi nghiêng về phía sau, từ trên cao nhìn xuống cô. Ngón tay anh đè lên cạnh quyển album, tuy là đồng ý, nhưng trong lời nói đầy ý tứ cảnh cáo: "Được, em lấy đi."
Ôn Dĩ Phàm làm như không hiểu ý anh, thật sự xem là anh đã đồng ý: "Vậy em lấy nhé?"
Tang Diên dứt khoát bày tỏ quan điểm rõ ràng hơn: "Dám thì lấy đi."
Ôn Dĩ Phàm gật đầu, rút album ảnh đang nằm dưới tay Tang Diên ra.
". . ."
Tang Diên ở bên cạnh nhìn chăm chú động tác của cô, giận đến nỗi dạ dày bắt đầu ẩn ẩn phát đau.
Lấy xong album ảnh, Ôn Dĩ Phàm lại dời vị trí, dựa vào gần anh hơn.
Tang Diên đột nhiên nói: "Ngồi cách xa ra một chút."
Ôn Dĩ Phàm vờ như không nghe thấy, vẫn ngồi ở khoảng cách này lật giở lại tấm ảnh tập thể kia. Cô nhìn ảnh của anh, rồi lại ngước mắt nhìn anh. Trông thấy khuôn mặt lạnh băng của anh, cô đột nhiên nói: "Sao tự nhiên anh lại giận em?"
Tang Diên liếc cô: "Tự em suy nghĩ đi."
Ôn Dĩ Phàm nín cười, suy nghĩ một chút: "Có phải là anh chột dạ không?"
Tang Diên: "?"
Ôn Dĩ Phàm tiếp tục lật về phía sau: "Em chỉ muốn nhìn xem tình địch của em dáng dấp ra sao thôi mà."
". . ." Lông mi Tang Diên giật giật, hơi cau mày, "Dùng tiếng người để nói đi."
"Không phải là anh và Đoàn Gia Hứa này truyền scandal với nhau sao?" Ôn Dĩ Phàm nhớ lại lời Chung Tư Kiều nói, chậm rãi nhắc lại, "Nghe nói hai người nổi danh nhất khoa máy tính Nam đại, một cặp —— "
". . ."
"Gay giáo thảo."
Tang Diên: ". . ."
Đề tài dần dần bị kéo sang phương diện khác.
Biểu cảm của Tang Diên có vẻ thoải mái hơn nhiều, anh hoàn toàn không để tâm chuyện "Scandal" này. Anh suy nghĩ một lúc, rồi thảnh thơi nói: "Ôn Sương Hàng, không phải là em làm về tin tức sao?"
Ôn Dĩ Phàm vừa lật album vừa đáp: "Ừ?"
Phía sau còn có vài ảnh chụp tập thể. Rất nhanh cô đã tìm được ảnh Tang Diên và ba người bạn cùng phòng chụp chung. Tấm ảnh này, khuôn mặt anh vui vẻ hơn một chút, anh thờ ơ nhìn vào ống kính, trông bớt tự phụ hơn.
"Vậy mà em chỉ nghe lời đồn đãi, còn chưa kiểm chứng gì cả, đã tin tưởng rồi?"
". . ." Ôn Dĩ Phàm lắc đầu, "Em không tin."
"Ồ." Tang Diên ấn tay cô xuống, rất phách lối đưa ra lời mời: "Hay là lúc nào đó em kiểm chứng một chút?"
. . .
Theo hành động của anh, Ôn Dĩ Phàm không thể nào nghiêm túc xem ảnh được nữa. Cuối cùng cô chỉ qua loa lật bên trong tìm kiếm ảnh có Tang Diên, vội vã nhìn vài lần, sau đó liền bị anh thúc giục đi ngủ.
Trở về phòng, Ôn Dĩ Phàm thay quần áo khác, rồi cầm bút ghi âm Tang Diên tặng, nằm dài trên giường. Cô thoáng khẩn trương, qua một lúc lâu mới tìm được file ghi âm bên trong, mở ra nghe.
Giọng nói của Tang Diên từ bên trong truyền đến.
Giọng anh chậm rãi, khi nói chuyện hay lên giọng ở cuối câu, nghe rất đặc trưng.
"Ôn Sương Hàng, trong công việc nhớ chú ý an toàn. Người yêu của em dặn em phải bình yên trở về nhà."
". . ."
Ôn Dĩ Phàm ngây ra, lại mở ra nghe đi nghe lại nhiều lần.
Chú ý an toàn.
Bình yên về nhà.
Tim Ôn Dĩ Phàm ngừng nửa nhịp, cô vô thức sờ vào sau tai mình, nhớ lại chuyện bị thương ở Bắc Du.
Đã qua một thời gian dài, vết thương đã lành, không để lại sẹo gì cả. Nhưng Tang Diên tựa như vẫn luôn nghĩ đến chuyện này, mỗi khi cô phải tăng ca ra ngoài lúc nửa đêm, chỉ cần anh ở nhà, anh sẽ không ngủ chờ cô trở lại.
Ôn Dĩ Phàm hơi thất thần.
Qua một lúc lâu, mới dè dặt bỏ bút ghi âm vào trong hộp.
Ôn Dĩ Phàm nằm dài trên giường. Nhưng tinh thần vẫn tỉnh táo, không cảm thấy buồn ngủ chút nào.
Trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh của Tang Diên trong lễ tốt nghiệp.
So với lúc học cấp ba thì thành thục hơn một chút.
Nhưng so với bây giờ thì lại trẻ trung hơn.
Là một giai đoạn cô không được nhìn thấy, cũng chưa từng được tham dự.
Ôn Dĩ Phàm nhìn chăm chăm lên trần nhà, vẻ mặt ngơ ngẩn.
Trong khoảnh khắc này.
Ôn Dĩ Phàm có thể cảm nhận cực kỳ rõ ràng, một loại cảm xúc đã xuất hiện vô số lần, nhưng trước đây cô vẫn chưa nắm bắt được.
Cô hối hận.
Cực kỳ, vô cùng hối hận.
Sau Lễ tình nhân vài ngày, là Tết âm lịch.
Kỳ nghỉ này Ôn Dĩ Phàm chỉ có được ba ngày nghỉ ngắn ngủi. Công ty Tang Diên bình thường hay phải tăng ca, nhưng đợt này lại cực kỳ có lương tâm, cho nhân viện nghỉ đến tận mùng bảy, trước Tết lại còn được nghỉ thêm hai ngày.
Vì vậy thời gian rảnh rỗi của anh so với cô dư dả hơn nhiều.
Trừ đêm ba mươi, khoảng tám chín giờ tối Tang Diên mới trở về. Thời gian còn lại, phần lớn anh đều trở về Đô Hoa thành bên này. Toàn bộ kỳ nghỉ Tết âm lịch, hai người đều trải qua cùng nhau.
Hết mùng ba, Ôn Dĩ Phàm lại bắt đầu đến công ty trực. May mắn là đầu năm nay đặc biệt yên ổn, khoảng thời gian này trong đài cũng không có nhiều việc, không bận rộn như trong tưởng tượng của cô.
Ôn Dĩ Phàm mỗi ngày đều có thể tan việc đúng giờ.
Thẳng đến mùng bảy, khi tất cả mọi người đã đi làm lại, thì cô mới bắt đầu bận rộn hơn.
Đêm mùng tám.
Ôn Dĩ Phàm phải tăng ca thêm một lúc, đến chín giờ mới tạm thời xong việc. Cô thu dọn đồ đạc, quấn khăn quàng lên cổ, sau đó ra khỏi phòng làm việc, đứng chờ thang máy ở sảnh.
Không lâu sau, Ôn Dĩ Phàm thấy có người tiến lại đứng cạnh cô.
Cô vô thức nhìn lại.
Là Mục Thừa Duẫn.
Trong khoảng thời gian này, Ôn Dĩ Phàm dù rất chậm nhiệt vẫn có thể mơ hồ nhận ra được, là Mục Thừa Duẫn đang tránh mặt cô. Cô có thể đoán được nguyên nhân, nhưng dù sao cũng không ảnh hưởng gì đến công việc, nên cô cũng không để trong lòng.
Mục Thừa Duẫn nhìn cô cười cười, lên tiếng chào hỏi: "Chị Dĩ Phàm, chị chuẩn bị tan việc sao?"
Ôn Dĩ Phàm gật đầu.
Lại trầm mặc.
Hai thang máy đều dừng khoảng mười mấy giây ở mỗi tầng, nên đợi khá lâu vẫn chưa có thang máy đến. Trong lúc rãnh rỗi này, Ôn Dĩ Phàm lấy điện thoại ra, gởi tin nhắn cho Tang Diên: 【 Em xong rồi, bây giờ em qua đây. 】
Tang Diên lập tức trả lời: 【 Anh uống rượu, nhờ người qua đón em nhé? 】
Ôn Dĩ Phàm: 【 Không cần đâu. 】
Ôn Dĩ Phàm tuỳ tiện nói một câu: 【 Em đi nhờ xe của đồng nghiệp. 】
Ngay sau đó, Mục Thừa Duẫn lại lên tiếng: "Chị Dĩ Phàm, lúc em mới từ ở dưới lên, thấy có một người đàn ông tìm chị. Nhưng bị bảo vệ cản lại, có ai đó gây sự với chị sao?"
Ôn Dĩ Phàm ngơ ngẩn, giương mắt: "Ai?"
Làm nghề này, chung quy ít nhiều gì cũng sẽ đụng chạm đến người khác.
Ôn Dĩ Phàm đã từng chứng kiến, trước đây có một phóng viên lâu năm trong đài bị đương sự trong một bản tin tìm đến tận nơi đe dọa, chỉ vì bản tin có ảnh hưởng đến cuộc sống của hắn ta.
Chuyện này cũng xảy ra thường xuyên ở đài, vì vậy mà bảo vệ ở dưới lầu luôn để ý rất nghiêm.
"Không biết, thoạt nhìn khoảng hơn bốn mươi tuổi." Mục Thừa Duẫn nhớ lại, "Nhưng nhìn hắn ta có vẻ cũng không có ác ý gì, có thể là người quen biết của chị thôi."
Ôn Dĩ Phàm tự hỏi, nhưng thật sự không nghĩ ra là ai, đành phải gật đầu một cái.
"Chị Dĩ Phàm, thật ra thì em ——" Mục Thừa Duẫn đột nhiên thở hắt ra, dáng vẻ như đã vùng vẫy phân vân rất lâu, cuối cùng quyết định vào thẳng chủ đề, "Em có chuyện muốn nói với chị."
Ôn Dĩ Phàm nhìn anh: "Thế nào?"
"Chắc chị cũng cảm nhận được, là trước đây em . ." Mục Thừa Duẫn ngượng ngùng, nói đến đây liền chuyển đề tài, "Nhưng bây giờ đã không có."
Ôn Dĩ Phàm không hiểu ý anh: "Ừ?"
"Em chưa từng có kinh nghiệm trên phương diện này, lúc ấy cũng là lần đầu tiên muốn theo đuổi người khác. . . Cho nên có hỏi ý kiến của nhiều người, chị của em có dạy cho em mấy chiêu, em đều sử dụng hết."
". . ."
"Đó là trước khi theo đuổi, phải tiêu diệt tình địch, bôi đen tình địch. Sau đó, dùng khí thế để đánh bại tình địch." Nói đến chuyện này, Mục Thừa Duẫn hình như cũng hơi xấu hổ: "Nhưng bây giờ hai người đã yêu nhau rồi, cho nên em muốn giải thích với chị một chút."
Anh đột ngột nói những lời này, làm Ôn Dĩ Phàm hơi ngây ra.
"Trước đây em có nói với chị, chuyện bữa tiệc hôm tốt nghiệp đàn anh Tang Diên nói những lời kia, là em bịa ra thôi." Mục Thừa Duẫn cười cười, "Hôm đó anh ấy không nói như vậy, mà bữa tiệc đó mọi người cũng không nhắc đến chị."
Những lời này anh nói từ rất lâu rồi, bây giờ Ôn Dĩ Phàm đã không có ấn tượng gì.
Cô hồi tưởng lại.
"Bọn họ ngày đó hình như chỉ nói, là có một đàn anh nào đó là lốp dự phòng cho người ta mấy năm rồi, em cũng không nhớ rõ lắm." Mục Thừa Duẫn nói, "Sau đó đàn anh Tang có nói gì đó, nhưng thật sự là em không nghe rõ."
Nghe được từ "Lốp dự phòng", Ôn Dĩ Phàm lập tức ngẩng đầu, trong đầu nhớ lại một khung cảnh.
Mục Thừa Duẫn: "Khoảng thời gian trước em cũng luôn không biết nên làm sao đối mặt với chị, nhưng bây giờ cũng muốn nói rõ ra."
Ôn Dĩ Phàm ừ một tiếng: "Sao đột nhiên lại nói chuyện này với chị?"
Mục Thừa Duẫn gãi đầu: "Vì sợ chuyện này làm ảnh hưởng đến tình cảm của hai người."
Nói xong, Mục Thừa Duẫn cũng nhẹ nhàng thở ra: "Vậy thì tốt."
Vừa vặn thang máy đến.
Hai người đi vào.
Bên trong có không ít người, bọn họ chỉ có thể đứng ở phía ngoài cùng.
Mục Thừa Duẫn mím môi, lại không tự chủ liếc nhìn về phía Ôn Dĩ Phàm, nghĩ đến lần đầu tiên nhìn thấy cô.
Cô đi phía sau Tiễn Vệ Hoa, lúc cô tiến vào, căn phòng đang ảm đạm tựa như được thắp sáng lên.
Ngũ quan của cô cực kỳ diễm lệ, xinh đẹp đến độ có thể cướp đi tất cả sự chú ý của mọi người, hoàn toàn không rời mắt đi được. Là kiểu xinh đẹp làm người ta kinh ngạc ở lần đầu nhìn thấy, đến lần thứ hai vẫn cứ cảm thấy kinh ngạc.
Mục Thừa Duẫn chỉ vừa nhìn thấy cô đã thất thủ.
Vì vậy anh đã đặc biệt hỏi người bạn cùng lớp Phó Tráng xem đài truyền hình Nam Vu còn tuyển người hay không, còn nói xa nói gần hỏi cô có bạn trai hay không, sau đó thông qua thi tuyển từ trường học, Mục Thừa Duẫn ôm thái độ 'nhất định phải có được', đi đến chuyên mục 'Truyền đạt'.
Hy vọng có thể thông qua cơ hội này để đến gần cô.
Nhưng thời gian chung đụng càng nhiều, Mục Thừa Duẫn càng không có dũng khí đến gần.
Bởi vì mặc dù dáng vẻ của cô luôn ôn hòa, nhưng trong thực tế, tựa như với bất kỳ ai cô cũng đều rất lạnh nhạt, vô cùng khó tiếp cận. Nhìn ôn nhu, trên bản chất, lại là cực kỳ dửng dưng, không có bất kỳ điều gì có thể làm cho cô bận tâm.
Như xa không thể với đến.
Nhưng ngày đó, Mục Thừa Duẫn nhìn thấy dáng vẻ của Ôn Dĩ Phàm khi ở bên cạnh Tang Diên.
Lại không phải như vậy.
Mục Thừa Duẫn thu lại suy nghĩ, không muốn nghĩ đến chuyện này nữa.
Cho dù khoảng thời gian này đã cố gắng điều chỉnh tâm trạng, nhưng biết mình đã hoàn toàn thất tình, Mục Thừa Duẫn vẫn còn hơi buồn bã. Anh hiểu rất rõ ràng, nói ra những lời này, sẽ khiến ấn tượng của cô đối với anh trở nên kém hơn.
Nhưng anh hy vọng.
Người anh thích gần một năm trời, sẽ được đối xử thật tốt.
Cũng sẽ, không bị bất kỳ điều gì ảnh hưởng, cùng người yêu của cô ấy hạnh phúc bên nhau.
Bên kia.
Tang Diên nhiều lần từ chối, nhưng vẫn bị buộc uống vài ly rượu, lúc này ở trong nhà lâu còn cảm thấy nóng lên. Anh buông lỏng cà vạt, rũ mắt liếc nhìn điện thoại, trả lời: 【 Đến thì gọi anh. 】
Sau đó tắt màn hình.
Tang Trĩ vào lúc này tiến đến bên cạnh anh, nói với anh: "Anh hai, em đến chúc mừng anh Tiền Phi rồi về trước nhé?"
Tang Diên liếc cô: "Tự đi về được sao?"
Tang Trĩ gật đầu: "Ngay gần cửa là trạm xe buýt rồi, em biết đường."
"Ừ." Tang Diên ngữ khí lười nhác, "Đi đường cẩn thận một chút."
Chờ Tang Trĩ đi rồi, Tô Hạo An ngồi đối diện anh không nhịn được ồn ào: "Tang Đàn Ông, bạn gái của cậu rốt cuộc có đến hay là không?"
Tang Diên giương mắt.
Có thể vì uống rượu hơi nhiều, Tô Hạo An rất cao hứng: "Bạn gái này có phải là do cậu khoác lác bịa đặt ra không?"
Tang Diên cười nhạt, không thèm để ý đến anh ta.
Trần Tuấn Văn ngồi bên cạnh cũng phụ họa: "Tôi cũng cảm thấy như vậy."
Nói xong, Trần Tuấn Văn giương mắt, vừa vặn nhìn thấy người đang tiến đến sau lưng Tang Diên, liền cợt nhả hỏi một câu: "Lão Hứa, cậu có cùng ý kiến với bọn tôi không?"
Theo lời này, Tang Diên liếc nhìn sang bên cạnh.
Người kia cũng đang mặc tây trang, đeo cà vạt màu đỏ sậm, hình như mới trở lại từ nhà vệ sinh. Tóc anh hơi rũ xuống trán, đường viền mí mắt rất sâu, đôi mắt như có mị lực, chỉ tùy tiện nhìn người khác một cái cũng giống như đang phóng điện.
Có thể là không nghe được trước đó bọn họ đang nói gì, anh cong khoé môi: "Ừ?"
"Đoàn Gia Hứa, " thấy anh, Tô Hạo An rất khó chịu, kêu lên: "Cậu đi đâu vậy! Cậu mẹ nó kiểu người gì mà không chịu uống rượu! Vậy cậu đến làm gì! Nhanh chóng trở về Nghi Hà của cậu đi! Thật mẹ nó cạn lời! ! !"
Đoàn Gia Hứa khẽ cười một tiếng, giọng điệu ôn nhu như đang tán tỉnh: "Làm sao mà cậu có nhiều ý kiến với tôi vậy."
Tang Diên chỉ xùy một tiếng, rồi lại uống một ngụm rượu.
Ngay lúc đó, Đoàn Gia Hứa liếc nhìn sang bên cạnh Tang Diên. Rồi anh hơi nhướng mày, nhìn về phía Tang Diên.
"Anh hai."
". . ." Bị xưng hô này của anh tra tấn cả một đêm, cộng thêm mới đây Ôn Dĩ Phàm nhắc đến chuyện "Gay", Tang Diên trơ tráo không cười nói, "Có phải là cậu có bệnh gì khó nói không?"
Đoàn Gia Hứa tự nhiên cười: "Em gái của cậu đâu?"
Tang Diên tùy ý nói: "Mới vừa đi."
"Vậy sao, cậu đưa chìa khóa xe cho tôi." Đoàn Gia Hứa cầm áo khoác bên cạnh lên, vẻ mặt rất tự nhiên: "Giờ này cô gái nhỏ đi về một mình không an toàn, tôi đưa cô ấy về."
Tang Diên trực tiếp ném chìa khóa xe cho anh: "Cậu chăm sóc tiểu quỷ này tốt thật đấy!"
Đoàn Gia Hứa cười: "Phải."
Nghe anh nói vậy, Tang Diên lại một lần nữa nhìn về phía anh.
Người trước mắt có màu da trắng lạnh, vóc người cao gầy, cặp mắt đào hoa trời sinh. Ngũ quan cực kỳ xuất chúng, khi cười thì khóe mắt hơi cong, màu môi cũng đỏ hồng, từng đường nét trên khuôn mặt đều cực kỳ chói mắt.
Như một yêu nghiệt được đầu thai.
Nhìn đúng là rất hấp dẫn sự chú ý của các tiểu cô nương.
Tang Diên nhất thời nghĩ đến chuyện Ôn Dĩ Phàm nhìn ảnh tốt nghiệp của anh rồi khen Đoàn Gia Hứa đẹp trai. Mi tâm của anh khẽ nhúc nhích, ánh mắt nhìn từ trên xuống dưới, mang vẻ dò xét. Rồi sau đó, anh đột nhiên nghiêng đầu nhìn về phía Trần Tuấn Văn đang ngồi bên cạnh: "Này."
Trần Tuấn Văn đang xem điện thoại, mờ mịt ngẩng đầu: "Có chuyện gì?"
Tang Diên: "Hỏi cậu chuyện này."
Trần Tuấn Văn: "?"
Tang Diên: "Đoàn Gia Hứa có đẹp trai không?"
Đoàn Gia Hứa vốn định đi, nghe nói như vậy lại dừng bước chân lại, chân mày khẽ nhếch.
". . ." Trần Tuấn Văn cực kỳ cạn lời, "Cậu có bị bệnh không? Thành gay thật rồi sao?"
Tang Diên hơi mất kiên nhẫn, nhưng cũng lười tiếp tục hỏi anh, nhìn về phía Tô Hạo An.
"Tô Hạo An, cậu nói đi."
"Đoàn Gia Hứa?" Tô Hạo An uống hơi nhiều, mặt đỏ bừng lên. Anh nhìn chăm chú vào mặt Đoàn Gia Hứa, rồi lắc đầu một cái, "Bình thường thôi, còn không đẹp trai bằng một phần vạn của tôi."
Đoàn Gia Hứa cong môi: "Vậy thì có chuyện gì xảy ra với cậu?"
Tô Hạo An: "?"
Đoàn Gia Hứa ung dung thong thả nói tiếp: "Vừa nhìn thấy tôi liền đỏ mặt."
". . ." Tô Hạo An muốn nôn, nói luôn, "Cậu mẹ nó thật là mấy trăm năm không thay đổi một chút nào."
Có cảm giác không thể có một câu trả lời bình thường từ Tô Hạo An, Tang Diên lại đưa ánh mắt dừng lại ở Trần Tuấn Văn: "Nhanh chóng trả lời."
Trần Tuấn Văn bị anh làm phiền đến chết: ". . . Đẹp trai đẹp trai đẹp trai, bạn trai của cậu đẹp trai nhất! Được chưa!"
"Ồ, vậy, " Tang Diên không để ý lời anh nói, quay đầu, ý tứ không rõ mà nhìn chăm chú vào Đoàn Gia Hứa, "tôi và Đoàn Gia Hứa ai đẹp trai hơn?"