Khó Dỗ Dành

Chương 78: Chỉ hôn một chút



Dứt lời, ánh mắt Ôn Dĩ Phàm di chuyển, rồi dừng lại ở môi của Tang Diên. Cô ngừng vài giây, nghiêm túc suy nghĩ, rồi lùi về sau một bước, chậm rãi treo khăn tắm về chỗ cũ.

Cô liếc mắt, quét qua lớp băng quấn trên người Tang Diên.

Vào giây phút này, Ôn Dĩ Phàm thoáng có cảm giác, nếu như cô thực sự tiến đến hôn anh, thì không khác gì cầm thú. Thấy lời nói vừa rồi có vẻ hơi trực tiếp, cô suy nghĩ nên từ chối như thế nào, quyết định cũng tự hạ thấp chính mình.

"Em cũng không có bản lĩnh gì đâu."

Tang Diên nửa dựa vào bồn rửa mặt, rũ mắt, hàng mi dày rậm bao trùm. Trong phòng tắm ánh đèn hơi mờ, không gian lại nhỏ hẹp, khoảng cách giữa hai người rất gần nhau, từng bước từng bước không khí ái muội càng dâng cao.

Ôn Dĩ Phàm nuốt nuốt nước miếng, tìm một cái cớ để chạy: "Mười hai giờ rồi, em đi tắm đây."

Vừa đi được hai bước.

Tang Diên liền nắm lấy cổ tay cô, kéo trở về. Cô bất ngờ không kịp đề phòng, trong đầu chỉ có một suy nghĩ là đừng đụng đến vết thương của anh, lòng bàn tay theo bản năng vịn vào mặt bàn bên cạnh.

Cô hơi nghiêng đầu, lại một lần nữa kéo gần khoảng cách với anh.

"Nghĩ gì vậy," Tang Diên cúi đầu, thẳng thắn nhìn cô, lơ đãng nói: "Anh còn có thể làm gì?"

". . ."

"Chỉ hôn một chút thôi." Đầu ngón tay Tang Diên nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay cô, nói chậm rãi, như có như không trách móc: "Như vậy cũng không được sao?"

Ôn Dĩ Phàm A một tiếng, như bị anh thôi miên, lại bắt đầu thấy nếu như không làm chuyện gì khác, chỉ hôn một chút thì cũng không có ảnh hưởng gì. Cô yên lặng vài giây, rồi thốt lên: ". . . Như vậy thì được."

Anh khẽ nhướng mày, vẫn duy trì tư thế cũ không nhúc nhích.

Không bao lâu sau.

Ôn Dĩ Phàm cảm giác được anh bắt lấy cổ tay cô, đưa đến sát bụng anh, rồi từ từ kéo xuống. Sau đó, cô nghe được tiếng anh thở dốc, mờ mịt ngẩng đầu lên, đụng phải ánh mắt thâm trầm của anh.

"Ngẩng đầu cao lên."

Vẫn chưa hiểu ý anh nói là gì, Ôn Dĩ Phàm cũng đã nghe theo nhón mũi chân lên.

Môi Tang Diên cùng hơi thở nóng bỏng rơi xuống, mơn trớn ở khóe môi cô. Cô như đem chính mình dâng lên, đầu ngẩng cao, chân nhón gót, có cảm giác như không chạm đất.

Nhận ra được trạng thái của cô, Tang Diên đưa tay lên đỡ eo, rồi dùng sức cắn môi cô.

"—— nếu không không hôn được."

***

Trở về phòng, mở điện thoại lên, Ôn Dĩ Phàm mới nhận ra hai giờ trước Tiễn Vệ Hoa có gọi điện thoại cho cô. Cô lập tức mở tin nhắn, định xin lỗi và giải thích tình huống một chút cho anh ấy.

Nhưng hình như Tiễn Vệ Hoa bên kia đã biết chuyện, nhắn tin cho cô: 【 Tôi dẫn Đại Tráng theo là được rồi. Em cứ lên bệnh viện trước đi, phỏng vấn nhân chứng, chắc không có chuyện gì lớn.】

Phó Tráng cũng nhắn tin đến: 【 Chị, chị chăm sóc anh Diên thật tốt nhé. Em thay chị xung phong ra trận đây! ! ! 】

Phó Tráng: 【 Em nghe cảnh sát nói là anh Diên bị thương rồi mà vẫn khỏe như cọp, vẫn có thể đánh tiếp tám trăm hiệp nữa, chị đừng lo lắng quá!】

Nhìn thấy những lời này, Ôn Dĩ Phàm không nhịn được cười. Cô trả lời từng tin, lại nói xin lỗi và cảm ơn, qua thật lâu mới đặt điện thoại xuống, nằm dài trên giường.

Ôn Dĩ Phàm vốn rất chậm chạp trên phương diện tình cảm.

Đến tổ《 Truyền đạt 》 làm việc, đối với mọi người trong nhóm cô cũng không có cảm giác gì nhiều, chỉ cảm thấy so với trước đây thì hoàn cảnh làm việc tốt hơn rất nhiều. Mặc dù số lượng công việc bận rộn hơn, nhưng cô luôn cảm thấy thời gian làm việc ở đài truyền hình Nghi Hà rất nhẹ nhàng.

Nhưng trong khoảnh khắc này.

Ôn Dĩ Phàm bỗng nhiên nhận ra, hình như cô rất thích mọi người trong đội.

Ngẫm nghĩ một lúc, suy nghĩ của Ôn Dĩ Phàm từ chuyện này lại lan man sang chuyện khác, rồi lại quay trở về. Không biết qua bao lâu, cô lại nghĩ đến chuyện vừa xảy ra trong phòng tắm.

Cùng với lời Tang Diên nói.

—— "Chỉ hôn một chút thôi."

Nói rõ ràng như vậy.

Chỉ là hôn một chút.

Sau tai Ôn Dĩ Phàm lại nóng bừng lên, có chút không được tự nhiên bò dậy đi tắm. Cô chăm chú nhìn chính mình trong gương, đầu óc rất nhanh bị khung cảnh vừa rồi từng chút từng chút chiếm lấy.

Đôi môi anh dần bớt nhợt nhạt, những nụ hôn như mưa rơi xuống. Tóc anh ướt át mồ hôi, đôi mắt chứa đầy tình ý, lại mang theo tiếng thở dốc đầy gợi cảm.

Không biết qua bao lâu.

Trong phòng tắm mang mùi gỗ đàn hương tràn ngập không khí kiều diễm.

"Đến đây." Thấy cô như muốn lùi về phía sau, Tang Diên bắt lấy tay cô, giọng nói khàn khàn: "Giúp em rửa tay."

Vì lần bị thương này, Tang Diên xin nghỉ một tuần để dưỡng sức.

Ôn Dĩ Phàm bên này vẫn đi làm như thường lệ, tập trung đưa tin vụ án của Xa Hưng Đức. Cô cố gắng dành thời gian, mỗi ngày dậy sớm làm điểm tâm cho Tang Diên, buổi trưa cũng nhín chút thời gian trở về một chuyến, buổi tối trước khi tan tầm cũng nhắn hỏi anh muốn ăn gì.

Như chăm sóc trẻ con.

Tang Diên ngược lại rất vui vẻ.

Nhưng chỉ hưởng thụ cuộc sống như hoàng đế được ba ngày, Tang Diên bắt đầu thấy Ôn Dĩ Phàm cứ chạy đến chạy lui như vậy thì quá mệt mỏi. Thêm vào đó vết thương của anh cũng không ảnh hưởng nhiều đến sinh hoạt thường ngày, nên nhanh chóng trả phép trở về đi làm.

Dưới sự thúc giục điên cuồng của chủ nhiệm tổ, Ôn Dĩ Phàm lại bắt đầu chuỗi ngày tăng ca, hết gặp cảnh sát lại gặp chuyên gia, chạy như con thoi giữa đồn cảnh sát và hiện trường. Việc phỏng vấn thân nhân của nghi phạm được giao cho một người đồng nghiệp khác phụ trách.

Sau khi Xa Hưng Đức bị bắt, cảnh sát đã nhiều lần thẩm vấn hắn. Ban đầu hắn vẫn chối tội, nhưng cảnh sát có đủ bằng chứng, hơn nữa đã tìm được mẫu tóc của hắn trên thi thể của Quách Linh, nên hắn đã nhận tội, khai báo tất cả mọi việc.

Vào một buổi tối bốn năm trước.

Xa Hưng Đức bị Xa Nhạn Cầm gọi đến quán thịt nướng để giúp đỡ, lúc hắn sắp đến nơi thì gặp Quách Linh trên một con đường vắng vẻ. Hắn biết cô gái này, nhớ là cô vẫn luôn yên lặng và cô độc, nhìn mềm yếu vô lực, có vẻ như đối với bất kỳ chuyện gì cũng sẽ nín nhịn.

Hắn nẩy lên sắc tâm, tiến đến nói với cô vài câu, rồi bịt miệng kéo cô vào một ngõ nhỏ bên cạnh.

Sau khi xong chuyện.

Xa Hưng Đức vốn tưởng rằng Quách Linh sẽ chịu đựng, không dám nói cho bất kỳ ai. Nhưng hoàn toàn ngược lại, cô vừa khóc vừa cầm điện thoại lên, chuẩn bị gọi báo cảnh sát.

Hắn uy hiếp vài câu, nói những lời dơ bẩn hù dọa cô.

Quách Linh vẫn cứng rắn, quyết tâm báo cảnh sát. Cô ấy có chỗ dựa, mặc dù đau khổ đến cùng cực, vẫn nghẹn ngào nói: "Tôi sẽ nói với ba tôi, ông ấy nhất định sẽ giết ông. . ."

Cuối cùng, trong lúc hoảng hốt, Xa Hưng Đức đã lỡ tay bóp cổ cô đến chết.

Sau đó, hắn chạy đi tìm Xa Nhạn Cầm xin giúp đỡ. Xa Nhạn Cầm đã nuôi Xa Hưng Đức từ nhỏ đến lớn, đối với em trai cực kỳ dung túng, trong bất kỳ chuyện gì cũng là đòi gì được nấy, là điển hình của "Chiều em trai đến ngu muội" .

Cho nên dù bà ta rất sợ, rất bực bội, nhưng cũng không muốn nhìn thấy hắn ngồi tù, không thể không giúp hắn xử lý thi thể. Hai người dùng một túi nhựa màu đen trong tiệm, bỏ Quách Linh vào, bên ngoài bọc thêm vài lớp, rồi nhét vào trong rương hành lý.

Hai chị em không nói với bất kỳ ai về chuyện này.

Nghĩ là có thể giấu trời qua biển.

***

Gõ xuống những dòng cuối cùng của bản thảo, Ôn Dĩ Phàm kiểm tra lại một lần nữa, rồi gởi cho bên biên tập.

Ngồi trong phòng máy an tĩnh, mắt nhìn chăm chú lên màn hình, Ôn Dĩ Phàm hơi thất thần, mơ hồ nhớ lại những ngày mình ở tạm nhà Trần Tích.

Nghe được dì Trần nói, Xa Hưng Đức được thả ra chỉ sau vài ngày, lúc đó cô suy nghĩ gì, Ôn Dĩ Phàm cũng không nhớ rõ lắm.

Nhưng giờ phút này, Ôn Dĩ Phàm rất muốn trở lại quá khứ, trở lại đối diện với bản thân mình khi đó. Cô muốn xoa đầu cô gái nhỏ ấy, nói với cô ấy là cô ấy đã làm rất đúng.

Bất kể kết quả như thế nào, đây tuyệt đối không phải là một chuyện đáng xấu hổ.

Không phải vì bị kẻ xấu dây bẩn, mà cảm thấy bản thân mình bẩn thỉu.

Không có liên hệ.

Người mà cô ấy thích, cũng nghĩ rằng cô ấy rất dũng cảm.

Anh ấy sẽ cảm ơn cô.

Đã bảo vệ cô gái của anh.

Bản tin này được phát sóng vào sáng sớm hôm sau.

Buổi chiều cùng ngày trước khi tan việc, Ôn Dĩ Phàm nhận được điện thoại của ba Quách Linh. Sau lần cô đến Bắc Du, có nhận điện thoại của ông vài lần, đều là cung cấp thêm thông tin và hỏi han tiến độ vụ án.

Xem được tin tức trên đài, lần này ông gọi điện đến để cảm ơn cô.

Cúp điện thoại, Ôn Dĩ Phàm ngồi tại chỗ, ngẩn người một lúc rồi mới thu dọn đồ đạc ra khỏi công ty. Cô đến bãi đậu xe, tìm được xe của Tang Diên, ngồi vào vị trí tài xế rồi lái xe về hướng công ty anh.

Trong khoảng thời gian này, nhiệm vụ của hai người hoàn toàn đảo ngược.

Sợ tình trạng của Tang Diên như vậy lái xe sẽ không an toàn, Ôn Dĩ Phàm bắt đầu mỗi ngày đưa đón anh đi làm.

Ôn Dĩ Phàm lái xe đến cổng công ty của Tang Diên, thì vừa vặn thấy anh đi ra, bên cạnh còn có Trịnh Khả Giai, như đang nói chuyện gì đó với anh. Không lâu sau, Tang Diên lên xe.

Cô nghiêng đầu, thẳng tắp chăm chú nhìn anh.

Tang Diên không chú ý đến ánh mắt của cô, thắt dây an toàn, rồi nói thẳng ra: "Ôn Sương Hàng, em kế của em nhờ anh chuyển lời cho em, là khi nào em rảnh thì đến nhà cô ấy một chuyến."

". . ."

Ôn Dĩ Phàm không nghĩ tới lại là chuyện này, chỉ A một tiếng, không nói thêm lời dư thừa nào.

Tang Diên liếc cô: "Có muốn đi không?"

Ôn Dĩ Phàm lắc đầu: "Không có ý định."

Tang Diên cũng không nói thêm gì nữa.

Hôm nay tan việc sớm, lại nghĩ đến lời Phó Tráng nói là ở quảng trường gần đó có mở lễ hội ẩm thực.

Sau khi hỏi ý kiến của Tang Diên, Ôn Dĩ Phàm lái xe đến đó, rồi tìm một chỗ đậu xe. Xuống xe, cô dắt tay anh, nhẩm tính thời gian: "Ngày mai là đến hạn đi cắt chỉ phải không anh?"

Tang Diên khẽ ừ một tiếng.

"Ngày mai vừa vặn đến ngày nghỉ của em, có thể đi cùng anh." Giọng Ôn Dĩ Phàm ôn hòa, tốc độ nói cũng rất chậm, bắt đầu cùng anh chia sẻ chuyện hôm nay: "Tang Diên, hôm nay em lại nhận được điện thoại của ba Quách Linh."

Lễ hội ẩm thực vừa mới bắt đầu được vài ngày, lượng người đổ vào quảng trường rất nhiều, chung quanh rất nhộn nhịp.

Tang Diên nhìn đường, đưa tay kéo cô tránh người đi đường: "Nói cái gì?"

"Bác ấy nói cám ơn em đã đưa tin đúng sự thật, cũng cám ơn em đã quan tâm chú ý, đại khái là như vậy." Nói đến đây, Ôn Dĩ Phàm thoáng ngượng ngùng, "Nhưng những chuyện này không phải đều là công việc của em sao?"

Tang Diên tùy ý nói: "Là công việc của em, nhưng cũng có thể khen em làm tốt lắm."

Ôn Dĩ Phàm hơi ngừng lại, yên lặng một lúc lâu, mới nói: "Trước kia thật ra em cũng không thích làm công việc phóng viên này đâu."

Nghe cô nói như vậy, Tang Diên nghiêng đầu: "Ừ?"

Suy nghĩ một chút, Ôn Dĩ Phàm lại đổi lại lời nói: "Cũng không phải chỉ riêng nghề này. Cảm giác khi đó của em là, trừ múa, thì làm bất kỳ công việc gì cũng đều giống nhau."

Lần đầu tiên nghe cô chủ động nhắc đến việc này, Tang Diên chỉ nhìn cô, không nói gì.

"Thật ra em còn lừa gạt anh một chuyện," Ôn Dĩ Phàm chớp mắt, cảm xúc bây giờ so với ngày trước chỉ cảm thấy thản nhiên:"Lớp mười một em chuyển sang ban văn hóa, thật ra không phải vì không thể múa được, mà bởi vì cha dượng của em thấy chi phí lớn quá, nên bảo mẹ nói em đừng học múa nữa."

". . ."

Tang Diên sửng sốt, như hoàn toàn không nghĩ đến nguyên nhân này, cũng không biết nên phản ứng như thế nào.

"Lúc ấy từ bỏ, rồi sau đó em cũng không nghĩ đến nữa. Bởi vì em vốn không quen giành lấy thứ gì cho bản thân mình." Ôn Dĩ Phàm nói, "Sau đó làm việc gì cũng cảm thấy tẻ nhạt vô vị."

Tang Diên dừng bước, hỏi cô: "Em còn muốn múa sao?"

"Nếu như sớm hơn vài năm, hẳn là muốn." Ôn Dĩ Phàm nghiêm túc trả lời, rồi sau đó cười cười, "Nhưng hôm qua em viết xong bản thảo vụ án Xa Hưng Đức kia, hôm nay nhận được điện thoại của ba Quách Linh —— "

". . ."

Đôi mắt Ôn Dĩ Phàm cong lên: "Em bỗng nhiên phát hiện, hóa ra em cũng rất thích làm phóng viên truyền thông."

Hoá ra mơ ước cũng có thể ngấm ngầm biến đổi như vậy đấy.

Trước kia cô thấy mình chỉ giỏi múa, cho nên sau khi bị tước đoạt đi ước mơ đó, cô cảm thấy mình không có bất kỳ khả năng gì khác. Cô chỉ sống mờ nhạt, không muốn tiếp nhận những thứ khác.

Thấy đời người cứ tạm chấp nhận như vậy rồi cũng qua, giống như không có gì là không thể.

Thấy cô thật sự vui vẻ, Tang Diên rũ mi, thấp giọng nói: "Thích là được rồi."

Qua hai giây, anh lại bổ sung: "Về sau chỉ múa cho bạn trai em xem thôi, cũng rất tốt."

". . ."

Ôn Dĩ Phàm lập tức nhìn anh, an tĩnh chốc lát, rồi không nhịn được cười lên: "Tang Diên, có phải là trước kia anh rất thích xem em múa không?"

". . ." Mí mắt Tang Diên run run, cũng rất thẳng thắn thừa nhận: "Mới phát hiện sao?"

"Nhưng bây giờ em sẽ không múa nữa."

"Vậy thì sao," Tang Diên hoàn toàn không thèm để ý, ngữ điệu rất thiếu đòn: "Em làm kiểu khác anh cũng thích."

***

Hai người đi dạo một vòng bên trong.

Khẩu vị của Ôn Dĩ Phàm vốn thanh đạm, các loại đồ uống cũng ít đụng vào, chỉ thường uống nước sôi. Đối với các món ăn vặt bán ở đây cô cũng không có hứng thú gì, cũng không cho Tang Diên ăn, sợ ảnh hưởng đến vết thương của anh.

Cuối cùng Ôn Dĩ Phàm chỉ mua một túi kẹo thủ công ở một sạp nhỏ.

Ôn Dĩ Phàm mở miệng túi, lấy ra một viên, đưa đến bên miệng Tang Diên: "Anh ăn không?"

Tang Diên đối với các loại đồ ngọt này không có hứng thú gì, quét mắt, có ý kháng cự: "Không ăn."

"A." Ôn Dĩ Phàm biết khẩu vị của anh. Cô bỏ kẹo vào miệng mình, nếm thử, rồi thuyết phục anh: "Không ngọt lắm đâu, chỉ hơi béo một chút, anh muốn nếm thử không?"

Nói xong, cô lại lấy thêm một viên từ trong túi.

Tang Diên ý tứ không rõ, nói: "Được, anh thử xem."

"Đây ——" Ôn Dĩ Phàm giương mắt, lời còn chưa nói xong, chỉ thấy anh nhìn chằm chằm vào cô. Một giây tiếp theo, gáy cô bị tay anh kéo lại, môi lưỡi anh rơi xuống, quấn lấy viên kẹo trong miệng cô, cắn, rồi ngậm vào trong miệng mình.

". . ."

Trên tay Ôn Dĩ Phàm vẫn còn cầm túi kẹo, cảm thấy như đang nằm mơ.

"À, anh bị lừa rồi." Sau động tác này, đôi môi của Tang Diên đã nhiễm một tầng nước mỏng. Anh nhìn chăm chú vào dáng vẻ bất ngờ không kịp đề phòng của cô, cong môi: "Thật ngọt."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.