Kho Dữ Liệu

Quyển 3 - Chương 57: Sinh mệnh ca - Giai điệu linh hồn



Cơ thể bị hủy diệt còn linh hồn thì trôi đi.

Liên tiếp hứng trọn hai đòn trí mạng, cơ thể máy móc của con Akuma lập tức vỡ tan nát ra thành vô vàn mảnh nhỏ.

[Tứ Linh Thức], một bộ tuyệt chiêu của thằng Minh được đặt theo tên của bốn loài linh thú. Nó, không hề có một chiêu thức nào nhất định mà ứng với mỗi loài linh thú là phương pháp tấn công và phát lực mang đặc trưng của linh thú đó. Nếu “Chu Tước” là dồn toàn bộ sức mạnh vào một đòn tấn công. Và “Bạch Hổ” chú trọng tấn công liên hoàn vào một điểm để gây ra sát thương cộng dồn. Thì “Huyền Vũ” là thế tấn có khả năng truyền chấn động trên cơ thể xuống mặt đất, hi sinh tính cơ động để tăng khả năng chịu đòn. Còn “Thanh Long”, nó lại là tốc độ. Lợi dụng lực đàn hồi của cơ bắp và lực phản chấn từ đòn tấn công trước, kết hợp với động tác vặn người, thằng Minh có thể tung ra vô số đòn tấn công trong một khoảng thời gian cực ngắn. Không cần quan tâm đến tính chính xác, không chú trọng vào lực trong mỗi đòn, hoàn toàn là sử dụng tốc độ để tạo ra sự áp chế về nhịp độ trận đấu đối với kẻ địch đủa mình.

Bằng vào đợt bộc phát thể lực cuối cùng, thằng Minh đưa toàn bộ phần thân trên con Akuma vào trong phạm vi công kích của [Thanh Long loạn trảo]. Vô số cú vồ chộp xuống trong tiếng nổ của vòi xả nhiệt, cơ thể cơ khí cũng theo đó mà vỡ ra thành từng mảnh nhỏ. Phần ngực của con Akuma bị chộp cho nát vụn, còn lại có độc cái đầu.

Vừa lúc hết lực, cú vồ cuối cùng mất đi sự sắc bén không thể xé nốt cái đầu con quái vật. Năm ngón tay bọc trong kim loại nỗ lực hơi bấm vào trong lớp da đầu cơ khí nhưng cũng chỉ được đến thế mà thôi. Chẳng biết là do con Akuma chưa chết hẳn hay chỉ là phản ứng cuối cùng của cơ thể, mớ tóc nhân tạo trên cái đầu trơ trọi bỗng nhiên cử động, hóa thành vô số sợi xúc tu mà quấn chặt lấy cánh tay nó không rời.

- “Thây kệ…” - Mệt mỏi quá độ khiến cho suy nghĩ cũng trở nên lười. Cố gắng lắm mới duy trì được một tia thanh tỉnh cuối cùng, thu lại cánh tay vẫn còn bị cái đầu con Akuma dính chặt, ngật ngưỡng quay người. Như một thứ bản năng của cơ thể, Minh cố gắng làm ra một tư thế phòng thủ hướng về phía Kanda, Thầy trừ tà và cũng là đối thủ ban đầu của cái tiểu phân đội này.

…..

Kết thúc đòn tấn công của mình, Kanda chắc chắn rằng không một con Akuma nào có thể toàn mạng sau khi dính một nhát chém như thế, đặc tính diệt hồn của vũ khí trừ tà đâu phải là hư danh. Đầu vẫn còn đau, hai mắt nhòe đi, cơ bắp mỏi nhừ và đôi chân bắt đầu mềm nhũn ra, Kanda biết, thời gian của mình không còn nhiều, phải lập tức kết thúc trận chiến này và thoát đi trước khi quá muộn.

Hít sâu, lật kiếm, xoay người, cố nén đau nhức trong từng thớ cơ, Kanda dậm chân, phóng mạnh về phía thằng Minh cách đó không xa, thanh Mugen hoành ngang chuẩn bị cho một cú chém trí mệnh.



Đối với thằng Minh, bây giờ còn đứng được đã là kì tích. [Giải khóa Gen] đã kết thúc từ lâu, [Cấm Thuật] cũng vừa mới hết, đủ thứ hiệu ứng bất lợi thuộc về tác dụng phụ từ hai trạng thái này đang rủ nhau kéo đến. Đau đớn, mệt mỏi và mất máu nghiêm trọng làm cơ thể nó cứ chết lặng đi, rã rời.

Mắt đã không nhìn thấy từ lâu, đôi tai thì vẫn còn ù đặc, Minh như đoạn tuyệt với thế giới bên ngoài. Từng cơn đau đầu do tinh thần lực tiêu hao quá độ chấn cho lí trí của nó cũng nhạt dần. Trận chiến vẫn còn chưa kết thúc, tên Thầy trừ tà vẫn còn đứng và lũ Akuma cũng sẽ hồi phục nhanh thôi, nếu bây giờ nó mà ngã xuống thì chỉ có một kết cục duy nhất cho cái tiểu phân đội này:

Đoàn diệt.

Sinh mạng quan trọng, đối với nó thì đồng đội còn quan trọng hơn và trong số đó, còn có cô gái yêu thương nó thật lòng.

- Hít…! – Ép buộc lồng ngực đã chết lặng phải hít vào một hơi thật sâu, không khí mới mẻ vực dậy một phần lí trí và làm cho cảm nhận về đau đớn trên cơ thể càng thêm rõ ràng. Không quan tâm, nó lập tức nín thở. Với tình trạng cơ thể bây giờ, Minh dễ dàng loại bỏ mọi tạp niệm ra khỏi đầu:

[Vô]

Bước đầu tiên của tuyệt học võ thuật [Tâm Nhãn]

Nhẹ nhành thở ra một hơi, đưa cơ thể trở về trạng thái tĩnh tuyệt đối, ngoài thị giác và thính giác đã bị tước đoạt hoàn toàn ra, các giác quan còn lại của nó bắt đầu bành trướng. Bước thứ hai của [Tâm Nhãn]

[Thức]

Vị của hạt cát sa mạc giòn tan mằn mặn lẫn trong miệng, từng dòng không khí chảy lướt qua làn da, mùi lưu trong mỗi làn gió thổi, những thứ đó có thể cung cấp vô vàn thông tin về thế giới quanh mình. Và trong một số trường hợp, não bộ kì diệu có thể từ những dấu hiệu đó mà phục chế được hình ảnh của toàn bộ thế giới bên ngoài. Giống như một người đôi lúc cảm giác thấy có ai đó đang nhìn mình hay dã thú cảm nhận được ánh mắt của kẻ săn mồi. Bây giờ, thằng Minh cũng vậy.

Thất sư phụ tuyệt học – Tâm Nhãn, hay còn được gọi là “Trực giác – giác quan thứ sáu”

Lưỡi kiếm Mugen phản chiếu ánh trăng như một vệt chớp cắt ngang không khí mà chém vào ngang ngực đối thủ của mình.

- Choeng…! – Như một phản ứng bản năng của cơ thể, cánh tay phải của thằng minh đột ngôt giật lên, chiếc găng tay kim loại chặn ngang lưỡi kiếm. Tư thế cơ thể chẳng ra làm sao, có vẻ như, toàn bộ cơ thể nó vẫn chết lặng như vậy chỉ có mỗi cánh tay là hoạt động, cả người lập tức bị đẩy ngã dạt về một phía.

Đòn tấn công bị chặn, Kanda lập tức biến chiêu, lưỡi kiếm hơi thu về, mũi kiếm chĩa về đằng trước và… Đâm thẳng.

Cả người vẫn còn bị đẩy đi sau cú tấn công vừa rồi, cơ thể vẫn chết lặng nhưng thằng Minh cũng bắt đầu phản ứng lại:

- Vút… - Lần này là cả hai tay và…

- Phập…! – Dường như chậm hơn nửa nhịp, mũi kiếm lạnh lùng đâm thẳng vào bả vai bên trái của thằng Minh, xuyên ngược từ trước và nhô ra phía sau vai nó. Đến lúc đấy hai bàn tay mới tới nơi, nắm chặt vào lưới kiếm ngăn không cho Kanda tiện tay ấn kiếm suống mà xả đôi cơ thể kẻ thù.

Đâm hụt vị trí trái tim nhưng thành công gây trọng thương đối thủ, Kanda lập tức chuyển mình, cánh tay vận lực rút kiếm về để chuẩn bị cho đòn tấn công tiếp theo. Động tác rút kiếm vừa mới bắt đầu thì:

- Xiết…! – Dưới ánh mắt sửng sốt của Kanda, hai bàn tay thằng Minh bỗng nhiên xiết chặt lại, từng khối cơ trên bả vai bị [Vi Khống] điều động mà điên cuồng se lại giữ chặt lấy lưỡi kiếm không cho Kanda thu về. Và ở cách đó không xa, phía ngang bên trái Kanda, Cỏ May đã nâng lên khẩu súng ngắn của mình.



Trong mắt Cỏ May, cả thế giới bỗng nhiên trở thành một cuộn phim quay chậm. Từng động tác của cả Kanda lẫn thằng Minh đều được [Thiên Nhãn] tỉ mỉ truyền về não bộ. Và khi Kanda bị thằng Minh giữ chặt lưỡi kiếm lại, Cỏ May nhìn thấy “Cơ hội”…

Lập tức vung tay, dù đã cố hết sức nhưng dưới tác dụng của [Giải khóa Gen], động tác trong mắt Cỏ May vẫn chậm chạp phi thường.

- Vút… - Không cần nhìn bằng mắt, nòng súng của khẩu Nerf Spectre đã chĩa thẳng vào người kẻ thù.

- Cạch… cạch… - Ổ đạn khí nén khẽ xoay để cho viên đạn ma pháp cuối cùng nạp vào vị trí khai hỏa và… Kéo cò:

- Pằng…! – Tia lửa hắt ra từ nòng súng phản chiếu một hình đồ án ma pháp màu nâu vàng u ám, đột ngột hình thành rồi lập tức biến mất ngay và đầu đạn thì xé toạc không khí bắn về phía kẻ thù.

Cảm nhận nguy hiểm tử vong đang ập đến, không còn thời gian để cố kỵ tính toán bất cứ thứ gì, Kanda lập tức nhấc chân, một cú đạp nhanh như chớp giáng thẳng vào ngực kẻ đang cản trở mình.

- Ầm… - Âm thanh va chạm vang lên. Không gặp phải một chút cản trở hay né tránh nào, cú đá dễ dàng trúng đích. Cũng chẳng có phản đòn gì hết, thằng Minh lập tức bị đá bay ra ngoài kèm theo một vòi máu dài khi thanh katana Mugen bị rút đột ngột ra khỏi vết thương. Chẳng thèm thắc mắc gì nữa, thanh Mugen vừa được giải phóng, Kanda liền lập tức xoay người, vung kiếm:

- Choeng…! – Mũi kiếm trừ tà chuẩn xác chém vào đầu đạn ma pháp làm văng ra một vệt hoa lửa đỏ lòm. Phòng thủ kịp thời, Kanda lập tức chuẩn bị tổ chức cho đợt tấn công tiếp theo.

Tạm thời bỏ qua cho kẻ vừa tấn công mình, Cỏ May bị Kanda xem là đối tượng ít gây nguy hiểm nên ưu tiên hàng đầu là phải kết liễu tên Quyền thuật sư đã gần như gục ngã kia. Cúi người, nâng kiếm, hai chân hơi cong và toàn bộ cơ thể khẽ chồm xuống chuẩn bị cho một cú lao vào mãnh liệt thì…

- Hự…! – Thanh Mugen vốn vô cùng quen thuộc như một phần cơ thể trong tay Kanda bỗng nhiên trở nên nặng trịch. Trọng lượng thay đổi đột ngột khiến cơ thể không thích ứng kịp. Thanh katana nặng nề rơi xuống đất kéo theo cánh tay và cả cơ thể chủ nhân của mình.

Bằng viên đạn ma pháp hệ Thổ có khả năng gia tăng trọng lượng của mục tiêu bị bắn trúng lên vô số lần, Cỏ May thành công quật ngã kẻ thù. Đối thủ đã ngã, cũng không có đứa đồng đội nào bị cuốn vào gần, bây giờ chính là thời cơ thích hợp nhất để sử dụng đến con bài tẩy cuối cùng, vũ khí mạnh nhất Cỏ May mang vào trong bản đồ này.

Khẩu súng bắn khí nèn bị Cỏ May buông ra, hai bàn tay nhỏ khẽ chạm vào nhau và khi mở ra, một tấm bùa nhỏ hình ngũ giác với sắc vàng óng ánh được thả trôi lơ lửng trước người:

[Lôi Thần Phù]

Tinh thần lực mãnh liệt tràn vào trong tấm bùa nhỏ bé, chạy xuôi theo những kí tự phù văn thần kì. Ngay lập tức, Cỏ May cảm thấy trong đầu mình như xuất hiện thêm một cái gì đó và chỉ cần cô “muốn” làm một cột lôi điện sẽ được triệu hồi xuống bất kì đâu trong phạm vi tầm nhìn của [Thiên Nhãn].

Mục tiêu được xác định rất nhanh, tấm bùa hơi lóe lên rồi hóa thành một tia điện nhỏ bé màu đen bay thẳng lên trời. Ngay lập tức, bầu trời trong vắt bắt đầu xuất hiện những tia điện tí tách trong không khí và không đến hai giây sau:

- Ruỳnh…! – Trong tiếng nổ rền vang, một cột sét với đường kính phải lên đến hơn hai mét từ giữa hư không giáng thẳng xuống mặt đất này.

………………

Bỏ lại chiến trường đằng sau cho Thi đại ca, Du vội vã giục bà cô Hoàn và cô bé Linh tiến vào trong đường hầm. Mặc dù không thể hiểu tại sao hai chân Thi đại ca rõ ràng đã nát bét ra rồi mà vẫn còn có thể đứng lên được, thế nhưng, thực sự thì hắn cũng chẳng quan tâm lắm. Đối với hai đại ca nhà mình, Du vẫn luôn mang trong lòng sự tin tưởng tuyệt đối. Không cần biết nó có vô lí như thế nào, nhưng một khi hai anh đã bảo là “Được” thì chắc chắn là nó sẽ được, vậy thôi.

Tiến vào trong đường hầm, Du hơi bất ngờ khi thấy ông lão và con búp bê biết hát vẫn ôm nhau ngồi co ro một chỗ chứ không có lén trốn đi trước. Lại vội vàng hối thúc cả bọn tiến nhanh, vừa mới tiến vào trong đường hầm thôi, chỗ này chưa thể coi là đã an toàn được. Chỉ có nỗ lực xuống dưới, xuống dưới nữa hoặc là dứt khoát chạy ra khỏi thành phố này, như vậy mới không làm lãng phí cơ hội mà hai đại ca cùng với mọi người đã phải dùng mạng sống của mình để đổi lấy.

Đoạn đường hầm tối tăm và nhỏ hẹp làm vang vọng tiếng bước chân, bốn phía trần tường cứ rung lên từng đợt theo nhịp độ của trận chiến trên đỉnh đầu.

Lala dìu theo ông lão đi trước dẫn đường, cô Hoàn và bé Linh ôm nhau dìu đỡ theo phía sau, Du ngật ngưỡng đi cuối cùng đoạn hậu. Cả bọn không bị trọng thương thì cũng chẳng còn thể lực, tốc độ di chuyển chẳng ra làm sao nhưng dù thế nào cũng đang dần tiến sâu xuống lòng đất.

Đi cuối đoàn người, thi thoảng Du lại lên tiếng nhắc nhở mấy đứa phía trên gia tăng tốc độ. Là cựu binh duy nhất còn sót lại, Du cố gắng làm cho giọng nói của mình phải luôn tỏ ra bình tĩnh. Bóng tối trong đường hầm và sự sợ hãi về tử vong tột cùng làm mấy đứa khác không chú ý đến nét mặt của Du. Vẫn là cái vẻ vô cảm như ngàn năm không đổi nhưng khuất sau mái tóc dài, đôi mắt hắn đã không giấu được nét hoang mang.

Mấy con búp bê ác mộng toàn bộ đều đã bị phá hủy. Hai tay cụt rồi, không thể cầm súng, cũng chẳng thể đánh nhau. Du tự nhẩm tính lại hành trang của mình, một cảm giác vô lực kèm theo đó là sự bức bối vô danh bỗng nhiên xông lên trong lòng. Cố gắng mạnh miệng, giả vờ bình tĩnh nhưng thực ra, sức chiến đấu hiện tại của hắn có lẽ còn thua cả cô bé Linh tân thủ. Ít nhất thì cô bé ấy còn cầm được súng.

Tình hình chẳng khả quan chút nào, niềm an ủi duy nhất là có vẻ như, bọn nó đang đi ngày một xa chiến trường thì phải. Chấn động từ trận chiến của hai kẻ thuộc về phạm trù “Quái vật” bên trên đã gần như không truyền được xuống đến đây nữa. Điều đó có nghĩa là bọn nó cũng đã xuống được tương đối sâu, ít nhất là chắc sẽ không bị cày lên sau một lượt pháo kích từ lũ Akuma level 1 bay đầy trời.

Đi chẳng bao lâu, bọn nó tới được một nơi giống như một căn đại sảnh ngầm. Nơi đây có đôi phần tương tự căn đại sảnh lần đầu tiên hai thằng Minh, Thi giao chiến với Thầy trừ tà nhưng có vẻ bé hơn vài lần.

Ở vị trí dẫn đường trên cùng, em búp bê biết hát bỗng nhiên không đi nữa. Hoa tiêu dừng lại, kéo theo cả đội hình đằng sau. Thấy thế, Du vội vàng tiến lên, cất giọng hỏi:

- Có chuyện gì vậy? Sao lại không đi nữa…?

Lắc đầu, Lala vừa nhẹ nhàng đỡ ông lão Guzol tìm chỗ ngồi xuống vừa ấp úng trả lời:

- Không được… Không thể đi được nữa…!

- Tại sao? Đường cụt à? – Du vừa hỏi vừa tiến lại gần chỗ hai chủ tớ đáng thương.

- Không…! Không phải…! Là Guzol đã không thể đi được nữa rồi… - Ngước mắt lên trả lời với vẻ buồn rười rượi. Lần này không phải là Lala chui vào trong lồng ngực của chủ nhân nữa mà cô bé vòng đôi tay nhỏ cố gắng ôm lấy bờ vai già nua vào lòng.

Không thấy Du đáp lời, Lala lại vội vàng nói tiếp:

- Guzol đã không thể bước tiếp, trái tim này cũng sắp phải ngừng lại… Hãy để Lala được ở bên Guzol đến phút cuối cùng. Làm ơn! Các người cũng đã hứa rồi mà…! Làm ơn…!

Nhìn tròng mắt to tròn long lanh như ậng nước, đóa hoa nhân tạo trước mặt Du đang hiện lên một vẻ đẹp thê lương vô cùng. “Sinh mạng” là một thứ kì diệu và “Linh hồn” là kiệt tác của thần. Trong con ngươi cơ khí đó không ngờ lại ẩn chứa biết bao nhiêu điều.

Phải chăng là nỗi buồn cho số phận. Phải chăng là sự bất lực trước vận mệnh không thể chối từ. Hay phải chăng là nỗi đau chia lìa…

Đảo mắt nhìn quanh một vòng, Du khẽ thở một hơi rồi cất tiếng trả lời:

- Được rồi, tạm dừng lại ở chỗ này. Hai cô kia cũng tranh thủ nghỉ ngơi đi và Lala… - Nhìn thẳng vào em búp bê biết hát, Du gằng từng từ một – …cũng đừng có quên lời hứa của cô với bọn này.

Được đáp ứng, Lala vội vã gật đầu, cuốn “Hộ chiếu của quỷ Satan” vẫn luôn ôm trong ngực.

Được phép nghỉ ngơi, cô Hoàn và Linh lập tức thở dài ra một hơi ngã ngồi xuống đất, mệt mỏi và sợ hãi cực độ đã làm cho đôi chân trở nên mềm nhũn cả rồi.

Bản thân Du cũng tìm lấy một mỏm đá cao mà tựa. Cụt cả hai tay, hắn sợ một khi ngồi xuống là không đứng được dậy nữa và có vẻ như, nơi này cũng tạm an toàn. Từ đoạn bả vai bị cụt, từng cơn đau dai dẳng cứ quặn lên khiến cho đôi môi tái nhợt liên tục run lẩy bẩy.

…..

- Ừm…! – Lala thu mình lại nằm gọn trong lồng ngực già nua quen thuộc, mặc kệ bên ngoài thế giới có ra sao, chỉ có duy nhất ở đây em cảm nhận được một thứ gọi là “Bình yên”.

Guzol sắp chết. Chuyện này ai cũng biết, Lala cũng vậy. Ừ! Nó là một điều tất nhiên mà. Con người rồi ai cũng sẽ phải đi đến điểm cuối cùng của sinh mệnh. Còn những con búp bê biết hát thì không. Chỉ cần còn giữ được mục đích để tồn tại, chúng sẽ bất tử.

Bầu bạn với nhau suốt tám mươi năm rồi. Giờ đây, Guzol sắp phải đi đến một nơi mà Lala không theo được. Để có thể ở bên ngau đến những phút cuối cùng, cả quyền tự kết thúc sinh mạng em cũng đã lấy ra để đánh đổi.

Nằm lặng nghe âm thanh của trái tim đang dần dần biến mất, bên tai quanh quẩn giọng nói đang ngày một yếu dần:

“Guzol đã sắp phải đi xa… Lala ở lại nhớ tự chăm sóc mình”

“Cả đời này, Guzol chỉ biết có chạy trốn, tự giam mình trong thành phố bị bỏ rơi này… Nhưng Lala có biết không… Ở ngoài kia thế giới này rộng lớn và xinh đẹp lắm… đã có biết bao nhiêu lần, Guzol mơ mình đủ dũng khí bước ra ngoài, cùng Lala đi chu du thế giới…”

“Guzol sắp phải đi rồi… Lala ở lại, phải hứa là sẽ sống thật tốt, sống cả phần cho Guzol nữa nhé… Hay hứa… sẽ thay Guzol đi thật nhiều nơi… ngắm thật nhiều cảnh đẹp và chiêm ngưỡng những điều kì diệu tuyệt với…”

“Những người này… họ là người tốt… Lala đi theo họ… nhớ nghe lời…”

Giọng nói của Guzol ngày một yếu, cứ trượt dần đi rồi lạc mất. Nằm im lặng nghe, có một thứ cảm xúc giống như là nỗi buồn cứ thế dâng lên như muốn vỡ òa ra từ hốc mắt. Thế nhưng một con búp bê thì làm gì có nước mắt. Nỗi đau cứ chất chứa để rồi nhoẻn miệng, Lala nở một nụ cười mang theo sự chua xót vô ngần.

- Ừm…! – Khẽ gật đầu, miệng nhoẻn cười với đôi mắt buồn rười rượi.

Du đứng lặng lẽ trong một góc nhìn hai chủ tớ con búp bê biết hát. Có vẻ như ông lão kia không thể cố gắng được nữa rồi. Hơi lắc nhẹ đầu, hai số phận thật đáng thương, thật không đành lòng nhìn thấy cảnh chia li nhưng… có lẽ như vậy cũng tốt. Không biết bên phía hai đại ca tình hình thế nào rồi, hi vọng anh em vẫn còn có cơ hội được uống rượu cùng nhau…

Thả cho những dòng suy nghĩ vu vơ tự do phiêu lãng, Du cẩn thận gặm nhấm chút yên bình. Thần kinh vẫn luôn căng lên bắt đầu thả lỏng, hắn đang đợi chờ giây phút cuối cùng.

Khẽ rung…

Một chấn động vô cùng nhỏ truyền qua vách tường đá mà đánh vào lưng Du. Giật nảy mình, trực giác mách bảo hắn rằng tình hình đang có biến. Vội vã vùng người đứng dậy, lao thẳng về phía con búp bê biết hát đứng chắn trước người. Cánh tay phải vung lên như một thói quen rồi khi thấy trống không mới chợt nhận ra là đã mất, mấy con búp bê ác mộng cũng không còn. Một nét hoảng hốt lướt qua trong ánh mắt và không để ai kịp nhận ra điều đó, một góc trần đại sảnh đột ngột vỡ tung, tiếng nổ vang rền…

- ẦM…..!

…..

Đâu phải con người mới có thể yêu thương…
(Lan Thi - Kho dữ liệu)


Truyện được thực hiện bởi nhóm viết: Hoa Bão

Viết chính: Lan_Thi
Phụ tá : Minh_Thần
Sói lạc lối

Cộng tác viên: Mộc Chi
Sao Na

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.