Với Tống Bá Lân mà nói, trò tiêu khiển vui vẻ nhất cũng không tính là gì, cùng lắm là một đêm phong lưu đưa tình, ôm người đẹp đầy cõi lòng mà thôi.
Hắn nhìn cô nàng trước mặt đang nghiêng mình sửa sang lại tóc, sợi tóc đen nhánh rơi xuống khiến cần cổ trắng nõn càng thêm tinh tế yếu ớt, làm hắn nhịn không được duỗi tay đi vuốt ve, xem có phải thật sự chạm vào là vỡ.
Cô ta sợ ngứa dường như rụt rụt người lại, quay đầu cười xinh đẹp với Tống Bá Lân, khẽ gọi: "Bá Lân."
Tống Bá Lân mỉm cười nhìn nàng.
Cô nàng này hiện giờ là minh tinh điện ảnh đang hồng, cử chỉ thỏa đáng, lại không có bề ngoài dung chi tục phấn, ngẫu nhiên giống như có xuất thân tiểu thư thế gia thật sự.
Có lẽ vì kỹ thuật diễn của cô quá tốt.
Tống Bá Lân cảm thấy rất hứng thú với điều này, cùng một nữ diễn viên diễn một vở kịch lãng mạn còn không phải là một chuyện hay ho sao.
Đáng tiếc tiêu khiển cũng chỉ là tiêu khiển, Tống Bá Lân không phải người dễ dàng đắm chìm trong tình ái, tuy rằng hắn đúng là rất hưởng thụ trong trò chơi ôn tồn này.
Hắn nhìn nhìn thời gian, nói: "Thời gian không còn sớm."
Nếu còn không hiểu ý, cũng chỉ có kẻ ngốc, cô nàng lại ôm chút mong đợi mỏng manh, làm nũng nói: "Nhưng bên ngoài vẫn còn đang mưa, chúng ta ở chỗ này qua đêm được không?"
Tống Bá Lân im lặng, chỉ tiếp tục cười.
Cho dù là người rất tự tin với dung mạo của mình, vào lúc này cũng chỉ có thể từ bỏ, cô ta nhẹ nhàng thở dài một hơi nói: "Bá Lân, anh thật quá vô tình."
Tống Bá Lân vỗ vỗ gương mặt cô ta nói: "Tôi là người theo đuổi quan niệm thời gian và hiệu quả."
Hắn nói khi nào bắt đầu nhất định là phải bắt đầu, khi nào kết thúc thì nhất định không thể kéo dài thêm.
Cho dù là trò chơi ôn tồn nhất cũng không cách nào khiến hắn dừng lại thêm một khắc.
Tống Bá Lân sáng hôm sau có buổi họp hội đồng quản trị, hắn không muốn qua đêm ở hội sở, cho nên lúc này cần trở về, mà sau khi cuộc họp chấm dứt, hắn sẽ bay qua Mỹ tham gia lễ tốt nghiệp của em trai.
Đối với hắn, trước khi bắt đầu cần có thời gian chuẩn bị, quấy rầy tới kế hoạch là việc hắn ghét nhất.
Tình nhân xinh đẹp hiểu hắn, cho nên cô ta tự an ủi nói: "Anh như vậy cũng tốt, nếu đa tình giống Nghiêm thiếu phía Nam, vậy cũng thật phiền não."
Ở giới thương gia, có ai mà không biết cảng thế gia Nghiêm Nghĩa Tuyên ôn nhu đa tình. Nghiêm Nghĩa Tuyên xuất thân thế gia, tuấn mỹ đĩnh bạt, lại là con ngựa giống đa tình, lưu tình khắp nơi, nam nữ đều ăn, số lượng đếm không xuể, thế nhưng mặc dù thanh danh bên ngoài như vậy, số người muốn gõ cửa phòng hắn vẫn nhiều lắm.
Tống Bá Lân tất nhiên đã gặp qua Nghiêm Nghĩa Tuyên, xác thực có phong độ nhẹ nhàng danh bất hư truyền, nhưng vậy thì sao, thứ Tống Bá Lân coi trọng là loại quan hệ khác giữa bọn họ, quan hệ tiền đề*.
(Jojo: Chỗ này bản convert ghi: "Tiền quan hệ", tui nghĩ chữ "tiền" ở đây nghĩa là trước, có lẽ là mối quan hệ từ trước, giữa những gia tộc thế gia với nhau, Tống Bá Lân chỉ coi trọng vấn đề liên quan đến tiền quyền và lợi ích, những thứ khác không để ý)
Tuy nhiên hiện tại Tống Bá Lân cũng có chút nghiền ngẫm, hắn hỏi đại minh tinh: "Nghiêm Nghĩa Tuyên không phải tình nhân trong mộng của đàn bà các cô sao?"
Cô nàng che miệng cười phong tình vạn chủng, nói: "Nghiêm thiếu đúng là người lãng mạn nhất, thứ cho em bất tài, em vẫn là yêu thích anh thành thục ổn trọng hơn nhiều."
Tống Bá Lân cũng cười, hỏi tiếp: "Nếu tôi không còn tiền cô còn yêu tôi sao?"
Đây là vấn đề mà cánh đàn ông vẫn luôn thích hỏi đàn bà, cũng giống như các nàng thích hỏi người yêu nếu em không xinh đẹp anh có còn yêu em nữa không vậy.
Cô ta đáp: "Nếu vậy có đẹp như thần tiên, em đây cũng chướng mắt."
Thật là một cô nàng thành thật lại lanh lợi! Tống Bá Lân vẫn rất vừa mắt điều này.
Quả đúng theo lời cô ta nói, Tống Bá Lân có tiền.
Xí nghiệp Tống thị thuộc nhóm xí nghiệp quật khởi đầu tiên, dựa vào nền tảng từ thế hệ trước từng bước một tích lũy tiền tài phát triển đến bây giờ đã trở thành tập đoàn số một, số hai trong nước. Những người quản lý đời thứ nhất dần rời khỏi sân khấu, đời con bọn họ bắt đầu tiếp quản sự nghiệp, Tống Bá Lân chính là một phú nhị đại điển hình trong đó.
Khác với kiểu phú nhị đại trong tưởng tượng của mọi người, hắn là con trai trưởng Tống thị, từng chứng kiến cha mình phấn đấu như thế nào, nên hắn từ nhỏ đã có ý thức trách nhiệm cùng ý thức chịu gian nan khổ cực, trong công việc không có chút nào nơi lỏng, hiện tại bất kể hoàn cảnh hay cơ hội đều khác trước rất nhiều, nhìn bước đi tiếp theo của Tập đoàn, Tống Bá Lân biết hắn có gánh nặng phải gánh dài dài.
Hắn thông minh trầm ổn, ngay từ nhỏ đã được nhận định là người thừa kế, cho dù sau hắn còn có một cậu em trai.
Tống Quý Kỳ chưa từng có biểu hiện muốn cùng anh trai đoạt gia sản, từ rất sớm hắn đã đem toàn bộ nhiệt huyết vào khoa học, ngay khi Tống Bá Lân tiếp quản Tống thị, Tống Quý Kỳ xuất ngoại tham gia đào tạo sâu.
Giờ Tống Quý Kỳ sắp lấy bằng, Tống Bá Lân là anh trai tất nhiên vượt đường xa tới chúc mừng hắn.
Tống thị ở trên tay Tống Bá Lân phát triển rất vững mạnh, việc học của Tống Quý Kỳ cũng thành công, mọi thứ thoạt nhìn đều rất tốt.
Tống Bá Lân đứng dậy, cô nàng minh tinh giúp hắn sửa sang lại quần áo, sau đó lưu luyến không rời mà rời đi, bản thân hắn cũng gọi trợ lý đưa về.
Người trợ lý này đã theo Tống Bá Lân nhiều năm rồi, không nói gã có bao nhiêu năng lực, chỉ biết gã rất được Tống Bá Lân ưu ái. Chuyện kinh doanh, Tống Bá Lân có cả văn phòng trợ lý hành chính giúp hắn xử lý, nhưng những việc vặt khác lại chỉ có vị trợ lý này thân cận.
"Ông chủ, xe đã chuẩn bị xong." Trợ lý nói, nhưng gã lại bổ sung thêm một câu: "Bên ngoài mưa lớn đêm lạnh, ngài có muốn khoác thêm áo?"
Tống Bá Lân gật gật đầu.
Trợ lý giúp Tống Bá Lân khoác áo, hai người đi ra hội sở, Tống Bá Lân lại không thấy xe chạy, hắn hỏi: "Lái xe không tới sao?"
Trợ lý nói: "Tôi sẽ lái."
Vị trợ lý trầm mặc mà lái xe, Tống Bá Lân ngồi ở ghế sau nhắm mắt nghỉ ngơi, bên ngoài mưa rơi tầm tã, là ban đêm nhưng với kiểu thời tiết này cũng khiến thành phố này trở nên tối tăm đến đáng sợ.
Giống như có một cái lồng khổng lồ màu đen cao vài thước úp chụp trên mặt đất, đèn đường vốn nên lóng lánh cũng chập chờn muốn tắt, tiếng mưa rơi đập trên nóc xe, âm thanh khiến người ta phiền muộn.
Tống Bá Lân nghe tiếng mưa rơi, suy nghĩ lại bay tới bên kia đại dương.
Tống Quý Kỳ đã hoàn thành việc học, bước tiếp theo không biết tính toán thế nào. Nếu hắn nguyện tiếp tục say mê nghiên cứu khoa học, Tống Bá Lân không ngại chi tiền giúp đỡ, nhưng nếu hắn muốn về nước phát triển, Tống Bá Lân ngược lại sẽ phải sắp xếp một chút.
Mặc kệ thế nào, bất kể Tống Quý Kỳ có ý tưởng gì, Tống Bá Lân hắn đều có thể đem hết thảy khống chế được.
Hắn không thích người khác hoặc những thứ khác thoát ly khỏi khống chế của chính mình.
Sự nghiệp cũng thế, đàn bà cũng thế.
"Ông chủ." Trợ lý lên tiếng gọi, Tống Bá Lân thu hồi suy nghĩ mở to mắt.
Trợ lý lại không nói câu tiếp theo, Tống Bá Lân bắt đầu nhíu mày, lại nghe trợ lý lần nữa mở miệng: "Đây là lần đầu ông chủ đi Mỹ lại không định trước ngày về."
Tống Bá Lân không biết tính toán của Tống Quý Kỳ, cho nên cũng không biết sẽ dừng ở nước Mỹ bao lâu.
"Điều này cho thấy ông chủ đối với chuyện của em trai ngài thực coi trọng."
"Chuyện của em trai tôi, tôi trước nay đều rất coi trọng." Tống Bá Lân thấy kỳ quái vì sao trợ lý lại đột nhiên nói ra chuyện này.
"Nhưng dù thế nào, ông chủ nói vậy là đã sắp xếp xong, Quý Kỳ tiên sinh bất kể thế nào đều trốn không thoát khỏi lòng bàn tay ngài."
Tống Bá Lân lúc này nhíu sâu mày.
Xác thực theo lời trợ lý nói, tuy chưa định ngày về nhưng Tống Bá Lân đã vì Tống Quý Kỳ mà chuẩn bị xong đường đi, hắn có lựa chọn thế nào cũng chỉ có hai con đường có thể đi.
Hoặc là tiếp tục học thuật làm một cậu em trai thế gia tốt, hoặc là mất đi hết thảy.
Đây là chuyện rõ ràng cỡ nào, Tống Quý Kỳ là người thông minh, tất nhiên cũng hiểu đạo lý trong đó. Không chỉ Tống Quý Kỳ, những người khác nhất định cũng đều hiểu rõ trong lòng mà không nói ra.
Nhưng có một chuyện tất cả mọi người đều biết, đó là việc này tuyệt đối không thể nói.
Hiện tại lại bị chính trợ lý bên người Tống Bá Lân đem ra mở lời.
"Việc này cùng cậu không liên quan." Khẩu khí Tống Bá Lân đã nghiêm khắc lên.
Vị trợ lý ngày thường cơ linh có thể xem mặt mà đoán ý, hiện giờ đối với phản ứng của Tống Bá Lân lại giống như mắt điếc tai ngơ: "Ông chủ, ngài như vậy, không chấp nhận được người khác không thuận theo suy nghĩ của ngài, ngài có biết không ngài kỳ thực là một người cuồng khống chế?"
Tống Bá Lân biết bản thân mình tính cách rất cường ngạnh, nhưng bị người khác trắng trợn táo bạo nói hắn là người cuồng khống chế làm hắn cực kỳ tức giận, phàm là chuyện gì cũng có nguyên nhân, trợ lý khác thường như vậy khẳng định có lý do.
Tống Bá Lân mở miệng hỏi: "Có phải ngày thường tôi bạc đãi cậu? Khiến cậu oán khí lớn như vậy?"
Trợ lý rốt cuộc chịu trả lời câu hỏi của Tống Bá Lân: "Kỳ thực cũng không phải, chỉ là đêm nay thấy ông chủ lẽ ra đắm chìm trong hương thơm người ngọc, bên ngoài mưa lớn như vậy tuy nhiên cũng có thể bứt ra mà về, chợt cảm khái không biết phải là dạng người như thế nào mới có thể ở lại bên ngài."
"Ngài có tiền, lớn lên đẹp trai anh khí, sự nghiệp lại thành công, làm việc sấm rền gió cuốn, đối với người khác xa gần thỏa đáng, đàn ông như ngài phi thường có mị lực, ở bên cạnh ngài rất khó không thích ngài. Nhưng tôi làm trợ lý ngài nhiều năm như vậy, biết ngài đối với tình nhân lúc thích hận không thể phủng ở trong lòng bàn tay nâng niu, lúc phiền chán cũng không chút nào lưu tình, ngài lấy tình yêu làm trò chơi tiêu khiển, lại không biết được tấm lòng của người khác."
Tống Bá Lân nghe trợ lý lên án mình, một lát sau thì hiểu được.
Mười phần tính toán như thế, làm tốt công việc của mình không lo, một hai phải bò lên giường hắn.
Tống Bá Lân nói: "Cậu hà tất vậy, nếu đổi một thân phận khác, chưa chắc đã có đãi ngộ tốt hơn."
Trợ lý nói: "Tôi biết ông chủ là người công tư phân minh, tuyệt đối sẽ không cho phép người cùng ngài có quan hệ thân mật xuất hiện trong công ty ngài, đây cũng là một dạng khống chế dục của ngài. Ông chủ, ngài có hay không cảm thấy tôi rất ngốc? Ở trong mắt ngài, trợ lý so với bạn giường còn cao quý hơn?"
Ngay cả Tống Bá Lân cũng cảm thấy trợ lý càng nói càng quá phận, hắn nói: "Nếu như vậy, cậu lựa chọn nói với tôi những lời này, khẳng định đã hạ quyết tâm rất lớn, tôi tôn trọng cậu, cậu trước hết dừng xe lại, tôi mang cậu tới nơi thích hợp, chúng ta tiếp tục nói chuyện."
Trợ lý lại như chưa nghe thấy lời hắn, mà cười gượng một tiếng, Tống Bá Lân ngồi ở đằng sau, nhìn không thấy mặt gã, chỉ nghe thấy gã nói: "Ngài xem, ngài lại có ý đồ đoạt lại quyền chủ động, tôi không phải là những tình nhân gặp dịp thì chơi của ngài, tôi ở bên cạnh ngài thời gian dài như vậy, tôi hiểu rõ ngài, một khi ngài nắm giữ được tiết tấu, ngài sẽ bắt đầu khống chế tôi."
Trong thanh âm trợ lý có sự tuyệt vọng, Tống Bá Lân nhận thấy tình hình không thích hợp, nói: "Cậu trước hết bình tĩnh lại đã, cậu hiện tại đang có cảm xúc tiêu cực, điều này đối với tôi với cậu đều không tốt."
Trợ lý vừa lái xe, ở trong bóng đêm chạy băng băng, vừa nói: "Những lời này tôi đã tự hỏi từ lâu, hôm nay nói ra cũng không tin tưởng có thể tiếp tục giữ được công việc. Ông chủ, ngài là người trong mắt chỉ có công ty của ngài, tiền của ngài mà không hiểu rõ chân thành của người khác, ngài hiện giờ chắc đang cảm thấy tôi rất kỳ quái, rất ghê tởm đúng không? Nhưng tôi vẫn muốn xin khuyên ngài, ngài không thể nào khống chế hết thảy đâu, ví dụ như lòng người, ví dụ như...sinh tử."
Tựa như để tăng thêm độ chân thực cho những lời này của trợ lý, giữa con mưa ào ào không dứt, ngay trên đường nghênh đón một chiếc xe chạy tới, chiếc xe kia cư nhiên bật đèn pha sáng chói, Tống Bá Lân chỉ cảm thấy trước mặt đột nhiên hoa mắt, cái gì cũng không thấy rõ, tiếp theo hắn nghe thấy tiếng còi hòa cùng tiếng phanh vang lên điên cuồng.