Ngày đó sau khi Kỷ Linh đem ý tưởng nói với Nghiêm Nghĩa Tuyên, Nghiêm Nghĩa Tuyên nghe xong không tỏ ý kiến gì, chỉ bảo hắn chuẩn bị kỹ càng, tới Nghiêm thị trình bày kế hoạch một chút cho bộ phận chiến lược.
Kỷ Linh biết anh ta nói nhẹ nhàng, nhưng trong lòng nhất định đang nghiêm túc suy xét.
Hôm sau, Kỷ Linh cho vời Mạc Ngữ Lam từ nơi khác trở về, đem cán bộ cốt cán xách ra lập thành một tổ nhỏ, tinh tế chuẩn bị ba ngày, sau đó xuất phát đi hướng Nghiêm thị.
Đoàn người bọn họ tiến vào tòa nhà Nghiêm thị, đứng dưới trần pha lê đại sảnh.
"Ô oa, thật khí phái a." Cô bé lễ tân vẻ mặt hâm mộ.
Mạc Ngữ Lam hận sắt không thành thép, nói: "Em có thể đừng nhà quê như vậy không, có chút khí thế được không."
Cô bé lễ tân không vui: "Em nơi nào quê." Cô cúi đầu nhìn lại mình, nói, "Em là muốn hỏi ông chủ, khi nào chúng ta có thể có tòa văn phòng khí khái như vậy nhỉ."
Kỷ Linh cười cười, nói: "Kiếm thật nhiều, rồi chúng ta cũng có thể có."
Trong đại sảnh có người tới tiếp ứng bọn họ, dẫn bọn họ đi lên lầu trên.
Mạc Ngữ Lam đối với nơi này ngựa quen đường cũ, còn có người cùng cô chào hỏi.
Mạc Ngữ Lam cùng Nghiêm thị cũng coi như chia tay trong hòa bình, cho nên khi về lại nơi này, không chỉ không có xấu hổ gì, sự tồn tại của cô ngược lại rõ ràng còn giảm bớt cảm giác xa lạ của đội ngũ Kỷ Linh, làm tất cả mọi người nhẹ nhàng tự tin lên.
Bọn họ đi vào phòng hội nghị với bộ phận phát triển chiến lược cùng bộ phận truyền thông của Nghiêm thị, đã có quản lý trung tầng ngồi ở đó.
Kỷ Linh hàn huyên một chút, rồi phân phó mọi người bắt đầu làm chuẩn bị, một lát sau, Nghiêm Nghĩa Tuyên đi vào.
Kỷ Linh nhìn thoáng qua, không khỏi muốn cười.
Nghiêm Nghĩa Tuyên vẫn một bộ dạng làm việc công xử theo phép công lại thêm chút lo lắng, kỳ thật anh ta đối với đề nghị của Kỷ Linh vô cùng coi trọng.
Đi theo anh ta tới còn có vài người nữa, Kỷ Linh từ giữa nhận ra tổng tài Nghiêm thị, những người khác đoán chừng cũng đều là cao tầng.
Kỷ Linh chủ động đi lên chào hỏi bọn họ, Nghiêm Nghĩa Tuyên không làm bộ không quen biết, nhưng cũng không biểu hiện ra thuần thục, rất bình thường mà đáp lại Kỷ Linh.
Kỷ Linh không nề hà, cho cấp dưới bắt đầu trình bày chiến lược khai phá rạp chiếu của công ty mình với cao trung tầng Nghiêm thị.
Bởi vì trước đó Nghiêm thị cũng không có kinh nghiệm trên phương diện giải trí, nên đội ngũ Kỷ Linh giảng giải rất tinh tế, từ tình huống trước mắt của ngành sản xuất xây dựng cho đến vấn đề khả năng tồn tại, rồi đến cách thức thiết nhập thị trường rạp chiếu, yêu cầu những tài nguyên gì, đã có sẵn những tài nguyên gì, quy hoạch tương lai ra sao, nhất nhất đều thuyết trình tường tận.
Kỷ Linh tự mình nghe cũng cảm thấy say mê.
Bọn họ vì lần đầu tiên vượt lĩnh vực của Nghiêm thị mà làm rất nhiều công tác chuẩn bị, bao gồm nguồn cung cấp thiết bị phần cứng từ nước ngoài cùng với đầu mối kỹ thuật chiếu phim đã được liên hệ tốt, ngoài ra còn thiết kế hoàn chỉnh chế độ hội viên rạp chiếu, kết hợp với kế hoạch mở rộng thị trường sắp tới của Nghiêm thị, mở ra viễn cảnh tươi đẹp.
Cuối cùng Kỷ Linh tổng kết: "Chúng tôi có đủ tài nguyên cùng sự tự tin để đến đây, đầu nguồn của chúng tôi còn có Giải Trí Thiên Thịnh, bảo đảm tính liên tục của công việc, nếu Nghiêm thị mong muốn tiến tới lĩnh vực này, chúng tôi sẽ là đối tác hợp tác tốt nhất; Mà thực lực của Nghiêm thị cũng có thể khiến tham vọng của chúng tôi trở thành hiện thực."
Hắn nhìn nhìn Nghiêm Nghĩa Tuyên, Nghiêm Nghĩa Tuyên cũng nhìn hắn.
Kỷ Linh nghĩ thầm, tuy rằng hắn không đưa ra bánh vẽ, nhưng hắn sẽ giúp Nghiêm thị tạo thuyền, sau đó tự mình mở hướng đi thật xa trong biển rộng.
Hắn nói: "Bây giờ tôi ở đây, đủ niềm tin để nói, chỉ cần Nghiêm thị chịu đầu tư tiền cùng địa điểm, rạp chiếu sẽ có thể triển khai ngay lập tức."
Đội quản lý Nghiêm thị vừa nghe vừa thỉnh thoảng trao đổi ý kiến lẫn nhau, sau đó bắt đầu lên tiếng thảo luận cùng đội Kỷ Linh. Vấn đề bọn họ đưa ra đặc biệt nhiều, Kỷ Linh biết càng như vậy, càng chứng tỏ bọn họ có hứng thú.
Cuộc hội nghị diễn ra liên tục kéo dài từ sáng đến chiều, cuối cùng lấy câu nói: "Duy trì liên lạc đôi bên đi, thời gian tới chúng ta sẽ tiến hành thêm một bước thương thảo tiếp theo" của tổng tài Nghiêm thị mà kết thúc.
Kỷ Linh nhìn nhân viên của mình, mỗi người đều mệt mỏi nhưng rất hưng phấn, hắn cười vỗ vỗ bả vai khen ngợi bọn họ.
Nghiêm Nghĩa Tuyên ở một bên quan sát Kỷ Linh.
Toàn bộ quá trình vừa rồi, tuy rằng chủ yếu là cấp dưới của hắn nói chuyện, nhưng hắn ở bên cạnh hoặc là dẫn đường hoặc là bổ sung, cảm giác tồn tại đều rất mạnh.
Đây là lần đầu tiên Nghiêm Nghĩa Tuyên giao tiếp với Kỷ Linh trong trạng thái làm việc chính thức.
Hóa ra hắn là như thế này, tự tin thong dong, lại không phù hoa giả tạo, năng lực của hắn chuyên nghiệp mà có sức thuyết phục, hắn được những vị tướng mạnh của hắn vây quanh, phảng phất như lãnh tụ trời sinh.
Hơn nữa hắn còn trẻ mà vừa có tinh thần phấn chấn, vừa có khí chất ổn trọng, loại mâu thuẫn này càng khiến người ta sinh hảo cảm.
Mọi người đều nói, đàn ông đẹp nhất khi nghiêm túc lên, mà Kỷ Linh lúc này nghiêm túc cùng say mê với công việc, Nghiêm Nghĩa Tuyên dùng ánh mắt người khác nhìn hắn, mới phát hiện ra hắn có lực hấp dẫn cỡ nào.
Hắn bị người ta vây quanh, tựa như chúng tinh củng nguyệt(*), làm đáy mắt Nghiêm Nghĩa Tuyên có chút khó chịu.
((*) Chúng tinh củng nguyệt: đám sao tôn mặt trăng lên)
Nghiêm Nghĩa Tuyên nhịn không được mở miệng: "Tôi còn có một ít vấn đề cụ thể muốn hàn huyên cùng Kỷ tiên sinh, không bằng tới văn phòng tôi nói chuyện."
Kỷ Linh nhìn anh ta thật sâu, đáp ứng xuống, cho nhân viên của mình về trước, Mạc Ngữ Lam tỏ vẻ còn muốn ở lại ôn chuyện một lát, Kỷ Linh tùy cô đi.
Kỷ Linh theo Nghiêm Nghĩa Tuyên tới khu làm việc cao tầng, vừa bước chân lên thảm, hồi ức Kỷ Linh lại bị đánh thức.
Hắn đã từng đến nơi này, lần trước hắn tới đây, là do Nghiêm Nghĩa Tuyên mạnh mẽ rót vốn vào công ty hắn, muốn đem công ty hắn nuốt vào. Khi đó hắn tràn ngập tức giận, ngay cả ý muốn tìm Nghiêm Nghĩa Tuyên liều mạng cũng có.
Lần này quay lại chốn cũ, không ngờ tâm trạng lại bất đồng như vậy.
Nghiêm Nghĩa Tuyên cho những người khác lui xuống, dẫn Kỷ Linh vào văn phòng mình.
Khi trước Nghiêm Nghĩa Tuyên mới chỉ là phó đổng, hiện giờ anh ta đã thực sự ngồi lên vương tọa của tập đoàn, là chủ nhân chân chính của gian phòng này.
Kỷ Linh đánh giá căn phòng chủ tịch, bày biện tựa hồ có chút khác biệt với lần trước, một ít đồ cổ trang trí bị bỏ ra, thay vào bằng một tác phẩm nghệ thuật có thiết kế đơn giản mà hiện đại, đoán chừng giá trị cũng không nhỏ, thực phù hợp với phong cách vừa phô trương vừa thời thượng của Nghiêm Nghĩa Tuyên.
Ngẩng đầu nhìn lên trên, một bộ cửa kính đem toàn bộ con đường ven biển đóng khung lên, Kỷ Linh đối với hình ảnh này vẫn luôn khắc sâu ấn tượng, Nghiêm Nghĩa Tuyên đi ra sau bàn làm việc, ngồi vào chiếc ghế của mình, tựa như ngồi giữa trời cao cùng biển rộng.
Trong mắt Kỷ Linh hiện lên cảm xúc khó tả, làm tâm hắn ngứa ngáy khó nhịn.
"Ngồi đi." Nghiêm Nghĩa Tuyên ý bảo Kỷ Linh cũng ngồi xuống.
Kỷ Linh tự kéo ghế dựa cho mình, ngồi xuống ngay bên cạnh bàn làm việc của Nghiêm Nghĩa Tuyên, gần đến mức cánh tay cũng có thể gác lên trên, mà Kỷ Linh xác thật làm như vậy, đem toàn bộ nửa thân trên dựa vào bàn, cười tủm tỉm nhìn Nghiêm Nghĩa Tuyên.
"..." Nghiêm Nghĩa Tuyên phòng bị nói, "Cậu ngồi xa một chút, gần như vậy làm gì."
Kỷ Linh cười nói: "Sợ cái gì, anh kêu tôi vào đây, còn không phải tuyên cáo tôi với anh đi lại rất gần sao?"
Nghiêm Nghĩa Tuyên có cổ phần tại công ty Kỷ Linh, lại thêm việc Mạc Ngữ Lam từng là trợ lý của Nghiêm Nghĩa Tuyên, giờ đã thành quản lý tại công ty Kỷ Linh, hơn nữa hiện tại Nghiêm Nghĩa Tuyên lại đơn độc nói chuyện cùng Kỷ Linh, mọi người đều biết Kỷ Linh là thế lực của Nghiêm Nghĩa Tuyên, tất cả cùng nhận định kế hoạch tiến quân rạp chiếu lần này là ý của Nghiêm Nghĩa Tuyên rồi.
Nghiêm Nghĩa Tuyên cũng biết rõ điểm này, cho nên mới để Kỷ Linh bắt đầu từ bộ phận chiến lược, đi từng bước một theo quy trình đem đề án trình lên hội đồng quản trị, tránh vì ảnh hưởng của mình khá lớn mà không thể phục chúng.
Đồng thời chính anh cũng muốn nhìn một chút tính khả thi trong kế hoạch của Kỷ Linh.
Kỷ Linh tiếp tục nói: "Thế nào? Hôm nay tôi làm vừa lòng anh chứ?"
Nghiêm Nghĩa Tuyên thấy bộ dạng hắn đắc ý dạt dào, nhịn không được bật cười, nói: "Khoái chí như vậy, cũng được đi. Tôi xác thật không nghĩ tới cậu sẽ làm được tới mức này."
Kỷ Linh nhàn nhàn mà nói: "Đó là, tiền của La Huyên tôi còn chưa sắp xếp hết đâu, tôi vốn dĩ muốn tự mình làm, về sau ngẫm lại kiếm tiền vẫn là muốn mang theo thiếu gia của chúng ta a, phải về đây với thiếu gia cùng nhau làm giàu."
Nghiêm Nghĩa Tuyên cười mắng hắn: "Đừng nói chuyện cổ quái như thế."
Kỷ Linh cười to vài tiếng, nói: "Nói thật, anh cảm thấy đề án này của tôi có thể đá kế hoạch đầu tư vào công ty môi giới của Nghiêm Nghĩa Lễ xuống không?"
Nghiêm Nghĩa Tuyên cong khóe miệng nói: "Chuyện này còn phải bàn bạc lại, cần mở họp tranh luận cái giá."
Anh ta nói chung chung, nhưng từ thái độ cùng với lý do thoái thác nhẹ nhàng, Kỷ Linh biết phần anh ta nắm chắc sẽ không nhỏ.
Kỷ Linh lại không nín được lâng lâng, đối với Nghiêm Nghĩa Tuyên nói: "Hôm nay biểu hiện của tôi làm thiếu gia nở mày nở mặt như vậy, có phải nên khen thưởng một chút không."
Nói xong hắn đứng lên, đỡ lấy bàn làm việc, đưa thân ra ngoài dò xét, muốn sờ sờ Nghiêm Nghĩa Tuyên.
Kết quả...
"Anh làm cái bàn lớn như vậy làm gì chứ?" Kỷ Linh vươn tay còn không với tới Nghiêm Nghĩa Tuyên, không khỏi oán giận một câu.
Nghiêm Nghĩa Tuyên hiếm được lúc thấy hắn chật vật, ý cười trong mắt chớp động, nói: "Cậu bò lên đi a." Sau đó duỗi tay, túm chặt cà vạt Kỷ Linh, kéo hắn lại gần, cúi người xuống hôn hắn.
Hai người vừa mới dán vào nhau, ngoài cửa đột nhiên vang lên động tĩnh rất lớn.
"Phó đổng, chủ tịch đang cùng tổng tài công ty khác nói chuyện, xin để tôi đi thông báo trước đã." Có vẻ là trợ lý của Nghiêm Nghĩa Tuyên đang vội vội vàng vàng giữ chân một kẻ nào đó.
Người kia không nói gì, phảng phất như muốn nhất ý cô hành xông vào văn phòng Nghiêm Nghĩa Tuyên.
Trợ lý vội vàng gõ cửa, lớn tiếng nói: "Chủ tịch, Nghiêm Nghĩa Lễ phó đổng có việc muốn gặp ngài."
Kỷ Linh ở trong lòng mắng Nghiêm Nghĩa Lễ mười tám lượt, sau đó bứt ra trở lại ghế dựa của mình, sờ sờ cà vạt.
Thời điểm Nghiêm Nghĩa Lễ tiến vào, liền nhìn thấy một hình ảnh như vậy.
Nghiêm Nghĩa Tuyên vẻ mặt cổ quái nhìn hắn, mà Kỷ Linh thì ngồi cách bàn làm việc cực gần, một bên sửa sang lại cà vạt đầy mặt không vui.
Nghiêm Nghĩa Lễ không nghĩ nhiều, trực tiếp hỏi Nghiêm Nghĩa Tuyên: "Lập tức sẽ phải làm đầu tư lớn, vậy mà lúc này cậu còn muốn ra quân làm rạp chiếu là có ý gì?"
Nghiêm Nghĩa Tuyên bình tĩnh mà nói: "Anh đang nói tới công ty môi giới kia sao, chúng ta khi nào thì nói nhất định sẽ đầu tư, hết thảy đều đang còn trong kế hoạch, tùy thời đều có thể phát sinh biến hóa."
Nghiêm Nghĩa Lễ hôm nay khi nghe thấy Kỷ Linh đến công ty bàn chuyện hợp tác, quả thực tức giận tới bùng nổ, lập tức chạy tới đây chất vấn Nghiêm Nghĩa Tuyên: "Cậu đây là tiền trảm hậu tấu! Những người khác sẽ thấy cảm kích sao?"
Nghiêm Nghĩa Tuyên lạnh lùng nói: "Còn không phải học theo anh sao, hơn nữa tôi là đưa kế hoạch cho bộ chiến lược nghe trước, chờ bọn họ thông qua mới trình lên tầng trên, hết thảy nghiêm khắc làm theo quy trình."
Nghiêm Nghĩa Lễ biết ngay cả tổng tài cũng đi tham dự hội nghị, vậy mà bản thân mình không biết gì là đã thua một nước, nhưng Nghiêm Nghĩa Tuyên lại không hề vi phạm chế độ công ty, làm hắn không cách nào phản bác.
Nghiêm Nghĩa Lễ không chịu từ bỏ, tiếp tục nói: "Công ty chưa từng có kinh nghiệm làm giải trí, tùy tiện đại khái đọc qua đã ra tay làm sẽ bị lỗ, đến lúc đó tất cả mọi người đều chế giễu, cậu thật sự muốn vứt bỏ thứ nhất định sẽ kiếm được tiền để đi làm cái gì rạp chiếu phim sao?"
"Dừng." Nghiêm Nghĩa Tuyên cứng rắn ngăn trở hắn, nghiêm túc nói: "Mời anh không cần dùng thái độ chợ búa cãi nhau ra nói chuyện công việc. Ở nhà tôi nhường anh, nghe anh ồn ào với tôi, tuy nhiên ở chỗ này, mời anh lấy ra thái độ chuyên nghiệp. Có lãi hay bị lỗ, đều yêu cầu làm điều tra đánh giá, chứ không phải tôi với anh ở chỗ này tranh chấp là có thể kết luận ra được."
Anh ta vẫn luôn ngồi sau chiếc bàn làm việc, từ đầu đến cuối cũng chưa từng đứng lên, nhìn Nghiêm Nghĩa Lễ vẫn luôn đứng, không cho phép phản bác mà nói: "Tôi vẫn là câu nói kia, công ty thực hiện kế hoạch nào là do công ty quyết định. Ở hội nghị tiếp theo, tôi sẽ đem cả hai phương án ra tiến hành bỏ phiếu, nếu anh hy vọng đề án của mình được thông qua, cùng với việc ở đây lãng phí thời gian, không bằng trở về chuẩn bị sẵn sàng đi."
Nghiêm Nghĩa Lễ âm trầm mà nhìn Nghiêm Nghĩa Tuyên một lúc lâu, sau đó không rên một tiếng phất tay áo bỏ đi.
Kỷ Linh một bên nghe bọn họ nói chuyện, một bên sửa sang lại cà vạt của mình, chờ Nghiêm Nghĩa Lễ ra khỏi cửa, cà vạt đã bị hắn thay đổi mấy kiểu thắt.
"Tức giận a." Kỷ Linh mở miệng.
"Cái gì?" Nghiêm Nghĩa Tuyên không rõ ý hắn, nói, "Tôi biết hắn sẽ đến đây tìm, cho nên đã có chuẩn bị, không tức giận gì."
Kỷ Linh cười nói: "Tôi là nói Nghiêm Nghĩa Lễ khẳng định đang tức giận muốn chết."
Nghiêm Nghĩa Tuyên sửng sốt, cũng cười, nói: "Hắn một hai phải cùng tôi tranh." Anh ta nhìn quanh gian phòng này, nói, "Tôi khẳng định cũng sẽ không nhường, giữa chúng tôi sẽ luôn có một người phải tức giận."
Nghiêm Nghĩa Tuyên dựa lưng vào đường ven biển, ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu trên người đánh ra bóng mờ, Nghiêm Nghĩa Tuyên ở trong văn phòng, bình tĩnh mà nghiêm túc, làm anh ta thoạt nhìn tựa như một vị quốc vương.
Kỷ Linh lại một lần cảm thấy bàn làm việc trước mắt quá lớn, cái bàn lớn như vậy, văn phòng lớn như vậy, thế giới ngoài cửa sổ tươi đẹp như vậy, có người nào lại không muốn chứ.
Khó trách Nghiêm Nghĩa Lễ luôn tìm mọi cách để thay thế Nghiêm Nghĩa Tuyên.
Kỷ Linh nhìn Nghiêm Nghĩa Tuyên cao cao tại thượng, vừa rồi một đường mở họp, tất cả mọi người đối với anh ta đều cúi đầu xưng thần, vậy mà mình lại đến gần được như vậy, gần tới mức vươn tay là có thể đụng tới, làm hắn tràn ngập một loại ham muốn chinh phục kỳ quái.
Hắn từ lúc bước vào cửa, là đã muốn chinh phục vị chủ tịch tây trang phẳng phiu này.
Kỷ Linh thẳng tắp nhìn chằm chằm Nghiêm Nghĩa Tuyên, trong mắt toát ra cảm tình phức tạp, nói: "Nếu mà hội nghị của các anh thông qua kế hoạch hợp tác của tôi lần này, không bằng chúng ta chúc mừng một chút."
Nghiêm Nghĩa Tuyên nhướn mày, hỏi: "Chúc mừng thế nào?"
Kỷ Linh tà tà cười: "Không bằng ở chỗ này tới một phát thế nào?"