Khó Được Kẻ Có Tiền

Chương 57



Kỷ Linh nghe xong thì sửng sốt, đây là ý muốn mua cổ phần theo hình thức khác.

Nghiêm thị cam nguyện từ bỏ quyền biểu quyết, chỉ cần tranh thủ nhập được số cổ phần lớn hơn số định mức, Nghiêm gia sau khi nhập vốn, cổ phần của Kỷ Linh tuy rằng bị pha loãng, nhưng một cổ phần của hắn có thể đổi lấy mấy đầu phiếu biểu quyết, không cần phải lo lắng quyền khống chế bị cướp đoạt.

Nghiêm gia lấy tư thái thấp như vậy là điều mà Kỷ Linh không nghĩ tới.

Kỷ Linh đột nhiên ý thức được.

Hắn hỏi Nghiêm Nghĩa Tuyên: "Người nói muốn mua công ty tôi có phải Nghiêm Nghĩa Lễ không?"

Nghiêm Nghĩa Tuyên không tỏ ý kiến, Kỷ Linh coi anh là cam chịu.

Được lắm, Nghiêm Nghĩa Lễ hẳn đã sớm biết đề án của mình sẽ thất bại, cho nên lại nhanh chóng tìm hướng đi mới, nếu Nghiêm gia thật sự thu mua công ty của Kỷ Linh, Kỷ Linh tuyệt đối sẽ bất hoà với Nghiêm Nghĩa Tuyên.

Kỷ Linh nháy mắt lại nghĩ đến một chuyện, Nghiêm Nghĩa Tuyên vì cái gì hôm nay lại phải bị ngâm cả ngày trong phòng hội nghị, nhất định là vì thuyết phục hội đồng Nghiêm thị, đánh mất ý niệm thu mua của bọn họ.

Nhưng Nghiêm thị muốn khai triển sản nghiệp giải trí, muốn có quy mô lớn hơn nữa, muốn đầu nhập thật nhiều tài chính, cuối cùng cũng chỉ có thể thỏa hiệp để Kỷ Linh giữ lại quyền khống chế, thực hiện phân quyền cổ phần.

Hết thảy những điều này đều là nhờ nỗ lực của Nghiêm Nghĩa Tuyên.

Kỷ Linh thần sắc khó hiểu mà nhìn về phía Nghiêm Nghĩa Tuyên.

Hắn vừa rồi còn dao động, hắn thật là...

Kỷ Linh hối hận mà nói: "Cảm giác như bị Nghiêm Nghĩa Lễ dắt đi một trận."

Nghiêm Nghĩa Tuyên nhéo nhéo đầu mày, dáng vẻ mệt mỏi, nói: "Tôi sẽ không để hắn làm vậy. Tôi đã sớm biết hắn sẽ không an phận, có chút chuẩn bị trước."

"Tóm lại, vốn dĩ ngày mai mới có thể chính thức thông báo với cậu, giờ tôi đã nói xong, cậu trở về cẩn thận suy xét một chút, số cổ phần của cậu cùng tỷ lệ đầu phiếu sẽ phải cùng ngồi xuống để thảo luận."

Kỷ Linh tiến sát vào anh ta, hỏi: "Anh sớm nói kết quả cuối cùng không phải tốt sao, hại tôi còn cho rằng các anh thật sự muốn cứng rắn nhảy vào."

Nghiêm Nghĩa Tuyên gõ văng đầu hắn ra, nói: "Cái tính coi công ty như mạng của cậu tôi còn lạ gì, cậu phản ứng như vậy tôi cũng không thấy kỳ quái."

Kỷ Linh cười nói: "Vì không muốn nghĩ tới việc trở lại những ngày tháng không có tiền, cho nên tôi mới có chút chim sợ cành cong mà."

Cảm giác đột nhiên mất đi hết thảy, hắn không muốn lại tới một lần nữa, cho nên cực kỳ coi trọng sự nghiệp.

Nhưng hiện tại lại có một thứ chạy song song với sự nghiệp của hắn.

Tuy rằng Kỷ Linh không tham dự, nhưng có thể lường trước được hội nghị hôm nay của Nghiêm thị kinh tâm động phách cỡ nào, Nghiêm Nghĩa Tuyên đứng vững giữa những áp lực cùng sự tấn công mạnh mẽ, mang đến cho Kỷ Linh cùng anh ta kết quả hợp tác tốt nhất, làm được như thế sao có thể không khiến cho Kỷ Linh cảm động.

Kỷ Linh lần nữa nghiêng đầu, nói: "Là tôi đem lòng tiểu nhân đo dạ quân tử, tôi xin nhận lỗi." Nói xong, hắn tới gần Nghiêm Nghĩa Tuyên, "Để biểu đạt lời xin lỗi, hôn một chút nào."

Người này càng ngày càng không đứng đắn, Nghiêm Nghĩa Tuyên cảm thấy mình trước kia cũng chưa từng lưu manh như vậy. Đêm đen thẫm, anh duỗi tay kéo mành che nắng trước cửa sổ xuống, cùng Kỷ Linh ở trong xe hôn môi.

Kỷ Linh hôn hôn, rốt cuộc cảm thấy thỏa mãn, tiện đà lại nghĩ đến cái gì, hỏi Nghiêm Nghĩa Tuyên: "Trừ những việc này, Nghiêm Nghĩa Lễ không làm khó anh điều gì nữa chứ?"

Nghiêm Nghĩa Tuyên nhìn hắn, ánh mắt lóe lóe, nói: "Không có, trong lòng tôi đều có tính toán." Anh nhìn nhìn bên ngoài, xác thật đã rất khuya, đối với Kỷ Linh nói: "Lái xe đi, đưa tôi về nhà."

Hôm sau, người Nghiêm thị quả nhiên tới công ty Kỷ Linh chính thức thương thảo.

Đối phương đưa ra điều kiện cũng lấy ra thành ý, Kỷ Linh tỏ vẻ đã biết, kế tiếp còn một bước xác nhận.

Tin tức Nghiêm thị muốn tham gia lĩnh vực giải trí quả nhiên lập tức nổ tung trong giới thương nhân.

Nghiêm gia không phải nhà điền sản đầu tiên làm rạp chiếu phim, cũng chẳng phải nhà cuối cùng, nhưng động tác của Nghiêm thị chính là một cái tín hiệu, làm cho tất cả mọi người đều muốn xông vào ngành giải trí kiếm tiền.

Mà nơi đầu nhập của Nghiêm thị lần này không phải một công ty lâu đời, mà lại là công ty Kỷ Linh.

Ông chủ Kỷ này, người giới giải trí đều biết, rất nhiều người giới đầu tư cũng quen mắt, tiếp đó lật lại lý lịch, phát hiện sự nghiệp của người này vẫn luôn xuôi gió xuôi nước, mấy nhà đầu tư vào đều là tai to mặt lớn, hơn nữa hắn còn cực kỳ trẻ tuổi, nháy mắt lại trở thành đề tài thảo luận khắp nơi.

Có người còn đem ảnh hắn phát tán trên mạng, mọi người tiếp tục nhận thấy ông chủ Kỷ này, không chỉ trẻ tuổi mà còn rất tuấn tú, còn có tiền, còn được nhà đầu tư lớn coi trọng, quả thực tiền đồ vô lượng, các diễn đàn trên mạng đều nhất mực gọi hắn là tổng tài đi ra từ trong tiểu thuyết.

"Ông chủ, anh trở thành người nổi tiếng trên mạng rồi." Trong công ty Kỷ Linh gần đây cũng xôn xao chuyện này, thời điểm nghỉ giữa trưa, Mạc Ngữ Lam nhịn không được cũng bát quái chút.

"... Tôi là bị nổi tiếng." Kỷ Linh nói, hắn đối với những thứ này không có hứng thú.

"Bây giờ có rất nhiều tổng tài đều là người nổi tiếng trên mạng a, fans rất nhiều, anh cũng mở Weibo cho công ty chúng ta tuyên truyền chút đi, rồi tôi mua quảng cáo cho anh."

Tiểu thư lễ tân nói chen vào: "Được nha được nha, còn có thể phát sóng trực tiếp, tháng thu cả trăm vạn."

Mạc Ngữ Lam vẻ mặt ghét bỏ: "Mới có trăm vạn, hiện giờ chúng ta tùy tiện làm một bộ điện ảnh, phí tuyên truyền đều được mấy ngàn vạn, chút tiền cỏn con này còn chướng mắt."

Cô bé lễ tân yên lặng xoay người, nhỏ giọng nói: "Dù sao em cái gì cũng làm sai."

Kỷ Linh cười xem hai người tranh cãi.

Ngày trước có một tổng tài soái ca nổi tiếng bán hàng trên mạng, nhưng cuối cùng kết cục không được như ý. Lại nói tiếp, vấn đề hình tượng quản lý chỉ là giá trị đi kèm, có thể kiếm được tiền hay không, sao có thể hoàn toàn dựa vào diện mạo.

Vui đùa vài câu với nhân viên vậy thôi, trong công việc, Kỷ Linh còn có chuyện cần phải thương lượng.

Hắn gọi điện cho La Huyên.

"Ông chủ Kỷ gần đây thực nổi bật nha, bức ảnh kia của cậu có lượng chuyển phát thật sự bùng nổ đấy." La Huyên trêu trọc hắn.

Kỷ Linh bất đắc dĩ mà nói: "La đổng như thế nào cũng kêu tôi là ông chủ Kỷ."

Có những chuyện, tuy trong lòng đã rõ ràng, nhưng cả hai người đều không nói toạc ra, vẫn duy trì quan hệ hợp tác cùng đối tác.

La Huyên cười nói: "Biết làm sao được, trên mạng đều gọi cậu như vậy, tôi đành phải đi theo thôi."

Kỷ Linh cũng cười: "Tha cho tôi đi, cả ngày lăn lộn trong giới giải trí cùng mấy vị tiểu thịt tươi đã đủ mệt rồi." Hắn đối với La Huyên nói, "Tôi là có chuyện đứng đắn."

La Huyên ở bên kia điện thoại tựa hồ buông đồ trong tay xuống, sau đó nói: "Là chuyện cùng Nghiêm thị mở rạp chiếu phim đi."

La Huyên là cổ đông trong công ty Kỷ Linh, hơn nữa còn sắp xếp người vào vị trí tầng quản lý, cho nên rất rõ những việc này, Kỷ Linh đem đề nghị của Nghiêm Nghĩa Tuyên nói cho La Huyên nghe.

La Huyên trầm ngâm một chút, nói: "Nói đến cùng Nghiêm gia vẫn là đề phòng tôi, bọn họ muốn làm vụ lớn, lại sợ ảnh hưởng của tôi với cậu, lo tôi sau cùng làm ngư ông đắc lợi, cho nên họ phải làm đại cổ đông của cậu, cho cậu giữ quyền khống chế đồng thời pha loãng quyền bỏ phiếu của tôi.

Kỷ Linh nghe, gật gật đầu, đột nhiên nhớ ra La Huyên không nhìn thấy được, nói: "Đúng vậy, cho nên nói đến cùng, sẽ tổn hại một phần ích lợi của anh, vì thế tôi muốn nghe ý kiến từ anh."

La Huyên cười không ngừng, hắn nói: "Cậu không cần phải bận tâm tôi, làm buôn bán ngoại trừ lợi ích thì cũng phải bàn cả nhân tình mới có thể tế thủy trường lưu(*) được. Cậu bán cho Nghiêm gia một nhân tình, tôi bán cho cậu một nhân tình, mọi người có tới có lui mới có thể đánh mất băn khoăn, cùng nhau kiếm tiền."

((*) Tế thủy trường lưu: nước chảy nhỏ thì dài)

Kỷ Linh nghĩ, vì sao mình luôn hợp ý với La Huyên như vậy, nguyên nhân chính là ở chỗ này.

Các xử sự làm người của La Huyên quá giống khẩu vị hắn.

Kỷ Linh nói: "Nếu La đổng đã rộng lượng như vậy, tôi đây cũng an tâm rồi."

La Huyên tiện đà nói: "Tôi bên này thì không có vấn đề gì, nhưng cậu thì nên đề phòng, Nghiêm gia lần này xuất lực lớn, tuy là để cậu giữ lại quyền khống chế, nhưng sau này khó bảo toàn bọn họ sẽ không nổi tâm tư khác."

Kỷ Linh nghĩ thầm, chưa cần tới sau này, Nghiêm Nghĩa Lễ đã xúi giục hội đồng quản trị thu mua hắn rồi.

La Huyên hỏi một vấn đề: "Cậu tin tưởng Nghiêm gia sao?"

Kỷ Linh hồi tưởng lại, cuộc nói chuyện ngày đó ở trong xe giữa hắn và Nghiêm Nghĩa Tuyên.

Khi đó hắn thật sự rất cảm động.

Nghiêm Nghĩa Tuyên khả năng cũng không để trong lòng, nhưng Kỷ Linh thì vẫn luôn nhớ rõ.

Người quăng sang tặng ta trái mộc đào, thì ta đáp lại bằng món ngọc dao đẹp đẽ(*). Trong lòng Kỷ Linh tràn đầy ý niệm không muốn cô phụ.

((*) Trích bài thơ Mộc qua 2 của Khổng Tử, bản dịch thơ của Tạ Quang Phát:

"Mộc đào người tặng ném sang,

Quỳnh dao ngọc đẹp mang ra đáp người.

Phải đâu báo đáp vậy thôi,

Để cùng tốt đẹp đời đời kết giao.")

Hắn trả lời La Huyên: "Tôi tín nhiệm Nghiêm Nghĩa Tuyên."

"Vậy sao?" La Huyên hơi hơi kinh ngạc, sau đó cười nói, "Thì ra là thế."

Hắn không tiếp tục hỏi nhiều, mà đưa ra một vấn đề khác: "Bất quá Nghiêm gia lần này ra kế hoạch lớn như vậy, theo tôi được biết vài người trong số họ muốn bàn tạm dừng lại, dự án khai phá bất động sản còn đang triển khai, hiện giờ lại muốn đầu nhập lượng tài chính lớn đến chỗ cậu, bọn họ có khả năng chi trả bằng tiền mặt được sao?"

Kỷ Linh thật ra chưa hỏi Nghiêm Nghĩa Tuyên về vấn đề này, hắn nghĩ nghĩ nói: "Nếu bọn họ dám cùng tôi hứa hẹn, hẳn là không thành vấn đề."

Chắc là không có vấn đề gì đi? Kỷ Linh ở trong lòng nghĩ.

Sau khi nói chuyện với La Huyên xong, trong lòng Kỷ Linh rất kiên định, công tác chuẩn bị giai đoạn đầu hợp tác cùng Nghiêm thị cũng chính thức bắt đầu.

Kỷ Linh thường xuyên tiếp xúc với nhân viên Nghiêm thị, cảm giác cũng rất thú vị, có thể nhìn trộm văn hóa doanh nghiệp của Nghiêm thị. Đôi khi Kỷ Linh muốn nói vài lời khách sáo, nhưng phần lớn người ta đều giữ kín như bưng, việc công xử theo phép công.

Tuy thoạt nhìn Kỷ Linh cùng Nghiêm thị có nhiều cơ hội tiếp xúc hơn, nhưng kỳ thật hắn cùng Nghiêm Nghĩa Tuyên lại không có thời gian gặp mặt, chỉ có thể ngẫu nhiên gọi điện, phát vài lời qua WeChat, mà phân nửa là vì chuyện công việc.

Bận rộn là vậy, nhưng Kỷ Linh vẫn muốn gặp Nghiêm Nghĩa Tuyên, rồi vào thời điểm đang chuẩn bị tính toán thời gian, hắn lại nghênh đón một vị khách ngoài ý muốn.

Chạng vạng hôm đó Hứa Căng trực tiếp tới công ty tìm Kỷ Linh.

Người trong giới giải trí có một công năng rất tốt, chính là có thể trực tiếp quét mặt.

Tuy rằng Hứa Căng chỉ là đạo diễn, không phải minh tinh, nhưng người trong công ty Kỷ Linh hằng năm đều giao tiếp cùng đoàn chế tác các loại, nên vẫn có rất nhiều người nhận ra hắn.

Mọi người cho rằng Hứa đạo diễn tới là để bàn chuyện làm ăn, còn nghi hoặc thế nào lại có đạo diễn trực tiếp đi tìm tuyên truyền, đều cảm thấy mới lạ.

Kỷ Linh tiếp hắn trong phòng khách, thấy hắn vẻ mặt ngưng trọng liền biết hắn khẳng định không phải tới nói chuyện kinh doanh.

Quả nhiên, Hứa Căng do dự một lát, quyết định mở miệng, hắn nói: "Ông chủ Kỷ, tôi biết các anh là người làm ăn đều rất bận rộn, nhưng người tôi có thể nghĩ đến chỉ có mình anh."

Hắn nhìn Kỷ Linh, vẫn là biểu tình bình tĩnh ổn trọng, nhưng trong ánh mắt thỉnh thoảng lại biểu lộ vội vàng, chứng tỏ trong lòng hắn cũng không an ổn như bề ngoài.

"Từ sau lần Duyệt Thi bị anh trai mang về đến nay, tôi không thể nào liên lạc được với cô ấy."

Kỷ Linh nghe xong, nhớ tới bộ dạng nổi trận lôi đình của Nghiêm Nghĩa Tuyên, cảm thấy một chút cũng không kỳ quái.

"Gọi điện thoại bị tắt máy, tôi đi tới chỗ cô ấy làm việc, cũng không gặp được. Các tài khoản trên mạng của cô ấy cũng không thấy có tin gì mới, cửa lớn Nghiêm gia tôi khẳng định là vào không được."

Hứa Căng ngồi trên sô pha, ngẩng đầu nhìn Kỷ Linh, loại biểu tình phức tạp này khó có thể miêu tả.

"Tôi chỉ có vài lời muốn nói với cô ấy, nhưng ngay cả cái bóng của cô ấy tôi đều không thấy được."

Kỷ Linh biết hắn là tới làm gì.

Không phải cùng đường, như thế nào lại đi tìm một người xa lạ như mình.

Kỷ Linh cảm khái ngàn vạn.

Hứa Căng ở trong mắt người đời tốt xấu xem như người có sự nghiệp thành công, nhưng khi đối mặt với Nghiêm gia, cũng không có biện pháp gì, chỉ có thể hạ thấp mình, mong có thể được một lần gặp mặt Nghiêm Duyệt Thi.

—————————

Jojo: tội cho cô nàng lễ tân, đến giờ vẫn chưa được tác giả đặt cho cái tên ( ̄^ ̄)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.