Kỷ Linh cùng Nghiêm Nghĩa Tuyên ngồi ở trong phòng, trầm mặc mà nhìn ba người đối diện.
Giám đốc hội sở đầy mặt cười nịnh nọt dẫn hai cô nàng tới, cũng nhìn bọn họ.
Kỷ Linh cảm thấy sáu con mắt đối diện như con sói đói trong rừng rậm, phát ra lục quang, nhìn hắn cùng Nghiêm Nghĩa Tuyên tựa như nhìn dê béo.
Con người bây giờ đều đáng sợ như vậy sao, có phải lập trường quá mỏng manh rồi không?
Hôm nay xem như bị người bày một vố, vốn là có một phú thương mời Nghiêm Nghĩa Tuyên cùng Kỷ Linh tới ăn cơm, đặt chỗ ở hội sở này, Kỷ Linh liền biết khẳng định sẽ phải có xã giao, hắn nghĩ lá mặt lá trái một chút, lừa gạt cho qua rồi bỏ đi.
Nhưng mà hắn không nghĩ tới cuối cùng sẽ bị ấn ngồi trên ghế lô, giám đốc hội sở còn mang theo hai cô nàng tới đây, chẳng phải rõ ràng là muốn cho bọn họ mắc sai lầm hay sao.
Hai cô gái kia thấy hai vị lão tổng ngồi trên sô pha, cảm thấy vận khí hôm nay thật sự không tồi, một người là công tử giàu có nổi danh khắp vùng, người còn lại tuy rằng thoạt nhìn là gương mặt mới, nhưng trang phục trên người vừa thấy cũng biết rất đắt tiền.
Hơn nữa quan trọng nhất chính là, hai chàng trai này...
Mặt đẹp a!
Có đôi khi mặt thậm chí còn quan trọng hơn tiền.
Nhìn tụi nhà giàu mới nổi mỡ màng quen rồi, đột nhiên có hai người giá trị nhan sắc cao tới, một anh tuấn một trí thức, quả thực giống như bất chợt trúng sổ số.
Không chỉ có thể vớt một bút lại còn làm lòng người vui sướng.
Mắt thấy hai cô nàng dưới sự sắp xếp của gã giám đốc muốn xích lại gần, Kỷ Linh vội vàng ngăn cản, quay đầu nhìn Nghiêm Nghĩa Tuyên.
Khóe miệng Nghiêm Nghĩa Tuyên ngậm cười, cũng nhìn Kỷ Linh, trong mắt tràn đầy hài hước.
Kỷ Linh biết anh đây là muốn xem kịch, trong lòng thở dài, nhận mệnh mà tiếp thu nhiệm vụ, đối với giám đốc nói: "Mang người đi đi, lấy chút rượu tới là được."
Giám đốc sửng sốt, sau đó lập tức phản ứng lại, cười nói: "Vậy đổi hai cậu trai tới đây."
Kỷ Linh quả thực không biết nên khen gã hay là nên mắng gã, nói: "Ai cũng không cần tới, rượu là được."
Giám đốc cùng hai cô gái trẻ kia nhìn nhau, sau đó nói: "Chuyện này... Nếu đưa đi rồi, người ta trách tội xuống dưới, chúng tôi cũng có chút khó xử."
Kỷ Linh hiểu rõ ý gã, nói: "Cho người lui đi, có chi phí gì tôi trả."
Giám đốc có bảo đảm, lúc này mới hoan thiên hỉ địa mà dẫn người rời khỏi phòng.
Nghiêm Nghĩa Tuyên từ đầu đến cuối vẫn luôn ở một bên xem diễn, chờ tới khi trong phòng khỉ còn anh cùng Kỷ Linh, lúc này mới lạnh nhạt mà nói: "Thế nào lại cho người đi, anh thấy cái cô ngực lớn kia rất vừa ý em, dù sao cũng có người đài thọ, tội gì không hưởng một đêm đẹp."
Kỷ Linh cười cười, nói: "Chính là em cảm thấy cô có đôi mắt lớn kia khá được, nhưng người ta lại cứ hướng đôi mắt to nhìn anh, làm sao bây giờ, em không có hi vọng."
"Ha." Nghiêm Nghĩa Tuyên không có cảm tình mà cười một tiếng, nói, "Ông chủ Kỷ khiêm tốn vậy, nhìn trúng thì cứ trực tiếp lên a, sợ cái gì."
Kỷ Linh nhìn anh chớp chớp mắt nói: "Như vậy sao được, em thế nào lại có thể tiêu dao, để cho chủ tịch phòng đơn gối chiếc."
Hai người ngưng hẳn tranh cãi vì người phục vụ lại lần nữa tiến vào mở rượu.
Chờ sau khi song song cùng bưng chén rượu uống một ngụm xong, Kỷ Linh thỏa mãn mà thở dài nói: "Ngực lớn mắt to vẫn không thể bằng rượu ngon."
Hắn tuy rằng không uống nhiều rượu lắm, nhưng đụng tới rượu ngon vẫn vui vẻ nhấm nháp chút.
Mà Nghiêm Nghĩa Tuyên vốn dĩ đã thích rượu, hiện giờ rốt cuộc có thể xua tan một chuyến tay không không vui, cùng Kỷ Linh uống rượu.
Kỷ Linh nghĩ thầm, quả nhiên tâm tình tốt.
Kỷ Linh cảm thấy mình đã hiểu tính nết của Nghiêm Nghĩa Tuyên đến rõ ràng, khi nào không vui, tranh cãi không thể có lệ, sau đó cần dùng một thứ gì đó dụ dỗ mới có thể khôi phục tâm tình, hắn biết hết.
Kỷ Linh nhịn không được nâng ly, đối với Nghiêm Nghĩa Tuyên nói: "Kính thiên tài."
Nghiêm Nghĩa Tuyên hơi hơi nghi hoặc: "Ai là thiên tài?"
"Em a." Kỷ Linh mặt không đỏ tim không nhảy, "Em thật là thiên tài." Thiên tài nghiên cứu Nghiêm thiếu gia.
Nghiêm Nghĩa Tuyên cười nhạo một tiếng.
Hai người vẫn ở trong phòng hao phí một ít thời gian, xem như cho phú thương kia mặt mũi. Chờ khi bọn họ ra khỏi phòng, thời gian đã không còn sớm.
Giám đốc đi ở phía trước mở đường, dẫn bọn họ ra cửa, Kỷ Linh uống rượu xong hơi có chút say, không để ý mà theo phía sau. Bọn họ từ thang máy xuống, chuẩn bị ra cửa chính lên xe, tài xế đang đợi hầu.
Ngay thời điểm đi ngang qua đại sảnh, đoàn người Kỷ Linh đi qua vài người khác, Kỷ Linh cảm thấy như có gì đó không đúng, sau đó xoay đầu, nhìn nhìn những người đó.
Tiếp theo hắn dừng lại bước chân.
Nghiêm Nghĩa Tuyên mê mang mà dừng lại theo hắn, mấy người đi bên cạnh kia cũng đã nhận ra, sôi nổi quay đầu, gã cầm đầu trong số đó, là một người thực thô lỗ, hoàn toàn phù hợp với hình tượng thổ hào kém văn hóa trong các tác phẩm văn học, gã vừa quay đầu nhìn thấy Nghiêm Nghĩa Tuyên lập tức treo lên nụ cười chân chó.
Ánh mắt Nghiêm Nghĩa Tuyên nổi lên thần sắc phiền chán, nhưng Kỷ Linh vẫn không di động, ngược lại chủ động đứng ra, đối với gã kia nói: "Không nhớ rõ tôi sao? Đã lâu không gặp."
Gã kia mê mang mà nhìn Kỷ Linh, sau đó sắc mặt chậm rãi cứng đờ lên.
Kỷ Linh hướng gã nhe răng cười cười, quả thực tựa như lộ ra răng nanh.
Sau đó Kỷ Linh đối với Nghiêm Nghĩa Tuyên ý bảo, Nghiêm Nghĩa Tuyên thấy thế đi theo hắn cùng bước đi.
Hành động này của Nghiêm chủ tịch, cho Kỷ Linh mặt mũi cực lớn, mọi người trong đại sảnh đều nhìn theo hai người bọn họ rời đi.
Hai người cùng nhau ngồi vào trong xe, tài xế xuất phát chạy hướng Cẩn Viên.
Nghiêm Nghĩa Tuyên rốt cuộc mở miệng hỏi: "Người kia là ai?"
Kỷ Linh từ khi lên xe là bắt đầu bộ dạng như suy tư gì, hắn trả lời: "Anh có nhớ thời điểm lần đầu tiên anh nhìn thấy em là tình huống thế nào không?"
Nghiêm Nghĩa Tuyên cười cười, nói: "Như thế nào không nhớ, em lúc đó như một con dê nhỏ mặc người xâu xé." Anh nói nói, ý thức được, "A, gã kia chính là kẻ xâu xé em khi ấy."
Kỷ Linh gật gật đầu.
Thật ra người bị xâu xé không phải là hắn, mà là Kỷ Linh chân chính.
Gã kia chính là đao phủ.
Nghiêm Nghĩa Tuyên tất nhiên sẽ không đem loại người này để trong lòng, ở trong mắt anh, cứu người ra là xong việc. Nhưng Kỷ Linh thì không giống, hắn biết nội tình so với những gì Nghiêm Nghĩa Tuyên thấy còn trầm trọng hơn nhiều.
Kỳ thật lúc ấy hắn ở trong một mảnh đau đớn hỗn loạn, đối với người chung quanh chỉ nhìn lướt qua, về sau ngầm điều tra mới biết rõ đối phương là ai.
Lúc đầu hắn không có năng lực làm cái gì, nhưng bây giờ lại vừa vặn có thể xử lý.
Nghiêm Nghĩa Tuyên nhìn ra ý tưởng của hắn, hỏi: "Em muốn trả thù?"
Kỷ Linh lại gật gật đầu lần nữa.
Nghiêm Nghĩa Tuyên nghĩ nghĩ, nói: "Muốn anh làm gì không?"
Lúc này Kỷ Linh mới lắc lắc đầu, vỗ vỗ tay anh, nói: "Không cần anh ra tay, tự em có thể thu phục."
Đoạn thời gian sau đó, Kỷ Linh về nhà đều khuya muộn, cả ngày không thấy bóng dáng.
Nghiêm Nghĩa Tuyên biết tuy rằng nói nhận thì đơn giản, nhưng những người có thể ra vào cái hội sở kia đều không phải dạng hời hợt, muốn chân chính đẩy ngã được nói còn dễ hơn làm.
Nghiêm Nghĩa Tuyên cũng muốn hỏi Kỷ Linh xem tình huống thế nào, Kỷ Linh không dấu diếm, nói: "Em sẽ không trực tiếp ra tay, chỉ thông qua đơn đặt hàng, kích thích gã sinh ra ảo tưởng giàu có, lạc quan mù quáng, đặt cho mình một cái mục tiêu cao ngất, sau đó bỏ vốn ra đầu tư mà thôi."
Nhược điểm lớn nhất của nhà giàu mới nổi, chính là cho rằng tương lai mình có thể kiếm được nhiều hơn, mà không biết giới hạn của chính mình.
Nghiêm Nghĩa Tuyên nói: "Vậy em cũng phải trả không ít tiền cho đơn đặt hàng."
Kỷ Linh nhìn anh một cái, cười: "Anh còn không hiểu em sao? Em thế nào sẽ làm cho mình có hại, những đơn đặt hàng đó, phần lớn làm phí giới thiệu bán lại cho kẻ khác."
Hắn giảo hoạt mà cười cười, nói: "Gã kia còn tưởng rằng quy mô kinh doanh sắp mở rộng, không nghĩ tới có kẻ đã ráp tâm đi vào nhà gã bắt đầu muốn đoạt gia nghiệp gã."
Nghiêm Nghĩa Tuyên hiểu ra chuyện này khẳng định so với Kỷ Linh nói còn phức tạp hơn, trong đó sẽ còn liên lụy đến lỗ hổng hợp đồng cùng lưu thông tài chính.
Nghĩ chân chính phá đổ một thương nhân, lại như ở đâu đó từng nói một câu, trời lạnh rồi, làm người ta phá sản thôi(*).
((*) Câu này ở trong một cuốn ngôn tình teenfic nào đó, từng nổi một thời gian, khá nhiều người vẫn lôi ra làm chuyện cười)
Sau đó Kỷ Linh lại chậm rãi đem trọng tâm chuyển qua sự nghiệp của mình, tựa không hề phân tâm tới kế hoạch "Thiên lương vương phá", nhưng Nghiêm Nghĩa Tuyên biết hắn khẳng định còn có thao tác ngầm.
Kỷ Linh này, Nghiên Nghĩa Tuyên hiện tại cũng rất hiểu rõ.
Hắn thoạt nhìn hào sảng, mọi việc nói một không nói hai, thoải mái hào phóng, kỳ thật tâm tư cực kỳ thâm trầm. Khi làm bất cứ chuyện gì, luôn có thói quen tính xa hơn người khác một bước, mà trong thời khắc mấu chốt thích cố lộng quyền hư, nói chuyện giữ lại một nửa, đem toàn bộ quá trình quan trọng cất ở trong lòng, ngoài mặt là bộ dạng rất nhẹ nhàng.
Nghiêm Nghĩa Tuyên nghĩ, đại khái đã biết rõ cá tính này của Kỷ Linh, cho nên anh mới nhịn không được luôn hoặc là ra tay hoặc là thoái nhượng.
Theo ý của Kỷ Linh ở trong mắt Nghiêm Nghĩa Tuyên kỳ thật chính là dỗ hắn, dỗ dành thật nhiều, Kỷ Linh mới vui vẻ.
Trong lòng Nghiêm Nghĩa Tuyên cho rằng mình thật là chuyên gia ứng đối Kỷ Linh.
Hai người bọn họ, một kẻ cho rằng mình là thiên tài, một kẻ cho rằng mình là chuyên gia, chỉ là đều không nói toạc ra, mỗi người đều giấu trong lòng rồi tự đắc ý dào dạt mà thôi.
Qua một đoạn thời gian, công cuộc trả thù của Kỷ Linh đã có kết quả, gã thổ hào ngày đó cư nhiên đứng ở cửa Cẩn Viên ngăn Kỷ Linh cùng Nghiêm Nghĩa Tuyên lại.
Nghiêm Nghĩa Tuyên thấy gã suy sút lụi bại mà đứng ở cửa nhà mình, tâm tình lại ác liệt lên, cảm giác cửa lớn đều bị làm dơ.
Gã kia cầu xin Kỷ Linh, xin Kỷ Linh giơ cao đánh khẽ, trước kia là có mắt mà không nhìn thấy Thái Sơn, đụng phải ông chủ Kỷ là sai lầm của gã, thỉnh cầu ông chủ Kỷ tha thứ, trả công ty lại cho gã.
Nghiêm Nghĩa Tuyên quay đầu nhìn Kỷ Linh.
Cảm giác thống khoái khi trả thù thành công không xuất hiện trên mặt hắn, ngược lại hắn xụ mặt, lạnh nhạt mà chết lặng, vô cảm vô tình.
Nghiêm Nghĩa Tuyên rất ít khi thấy Kỷ Linh như vậy.
Kỷ Linh nhìn lại Nghiêm Nghĩa Tuyên, trong mắt rốt cuộc mang lên độ ấm, hắn bình tĩnh mà đối với Nghiêm Nghĩa Tuyên nói: "Chúng ta vào đi thôi."
Gã kia còn ở phía sau dây dưa tru lên, sau lại thấy cầu tình không thành liền muốn nhào lên công kích Kỷ Linh, nhưng nơi này là cửa Cẩn Viên, Nghiêm Nghĩa Tuyên khi nào cho phép người khác tới trước cửa nhà lỗ mãng, bảo vệ không cần Nghiêm Nghĩa Tuyên nhiều lời, lập tức ra tay giữ người lại, sau đó liên hệ cảnh sát tới xử lý.
Kỷ Linh cùng Nghiêm Nghĩa Tuyên đi vào Cẩn Viên, Nghiêm Nghĩa Tuyên vỗ vỗ bờ vai hắn, nói: "Nếu đã trả thù xong, cũng nên đánh lên tinh thần đi."
Kỷ Linh nhìn nhìn Nghiêm Nghĩa Tuyên, chỉ cười một chút.
Sao có thể chứ, còn chưa đủ đâu.
Nghiêm Nghĩa Tuyên cho rằng giặc cùng đường chớ truy, làm cho gã kia mất công ty là đủ rồi, nhưng qua một thời gian nữa, lại truyền đến tin tức gã thổ hào kia bởi vì vay nợ một khoản kếch xù, phải chạy trốn khắp nơi.
Nghiêm Nghĩa Tuyên lúc này mới hiểu được, ngay từ đầu Kỷ Linh đã muốn đuổi cùng giết tận.
Cái gọi là giặc cùng đường, luôn là cho rằng mình có thể lật ngược lại tình thế.
Lúc này chỉ cần dụ dỗ một chút, liền sẽ rơi vào bẫy rập càng sâu hơn.
Gã dựa vào cái gì cho rằng chỉ cần mượn được tiền là có thể vượt qua được cửa ải khó khăn chứ, những kẻ cho mượn tiền không cần bảo đảm thường thường đều là những kẻ ăn thịt người không nhả xương.
Kỷ Linh nhìn một đám nam nhân thô kệch cao lớn bắt được gã thổ hào kia kéo tới, đem ấn trên mặt đất làm gã không có biện pháp chạy trốn lần nữa.
Kỷ Linh nghiêm túc mà đối với người cầm đầu nói: "Cảm ơn anh, Khiên ca."
Người đàn ông đeo mắt kính được gọi là Khiên ca kia, đúng là chủ nợ của giám đốc tiền nhiệm công ty những ngày mới đầu, khi ấy Kỷ Linh còn tìm Nghiêm Nghĩa Tuyên mượn tiền, mua lại công ty từ tay anh ta.
Khiên ca mấy năm nay tựa hồ không có gì thay đổi, vẫn là vẻ lịch sự văn nhã, hắn xua xua tay nói: "Cảm ơn với không cảm ơn gì, cậu giới thiệu công việc cho bọn anh, còn ơn huệ nỗi gì."
Khiên ca phân phó thủ hạ, nói: "Áp giải gã về nhà một chuyến, lục soát kĩ càng xem còn gì đáng giá không."
Khiên ca làm loại công việc này, kiếm tiền là ở phần lãi vay, thu hồi tiền vốn mới chỉ là bắt đầu, vĩnh viễn cũng không trả hết được lãi vay mới chân chính làm người ta tuyệt vọng.
Gã thổ hào kia sợ là chẳng thể chạy thoát nổi.
Kỷ Linh hỏi: "Các anh định xử lý gã thế nào?"
Khiên ca đẩy đẩy kính mắt, nói: "Cái khẩu khí này của cậu, làm như bọn anh hung ác lắm ấy, bọn anh làm việc trước nay đều rất văn minh, cùng lắm là cho gã xuống biển tắm một trận, hoặc là đi châu Phi đào quặng gì đó, thật sự rất thân thiện."
Kỷ Linh vươn tay bắt tay hắn, nói: "Các anh tốt bụng như vậy, tôi an tâm rồi."
Khiên ca đánh giá Kỷ Linh, nói: "Ai, sớm biết cậu hiện tại lăn lộn tốt như vậy, lúc ấy anh hẳn là nên đầu tư cho cậu chút tiền, vậy thì giờ đã có thể nằm thu tiền lãi rồi, việc gì còn phải mệt sống mệt chết ở bên ngoài như vậy chứ."
Kỷ Linh cười cười, nghĩ thầm, tha cho hắn đi, hắn cũng không muốn cùng "Kẻ sĩ văn minh" quan hệ quá sâu đâu.
Khiên ca mang theo người lôi gã thổ hào đang khóc réo không thôi nghênh ngang rời đi.
Kỷ Linh nhìn đám người kỳ quái kia biến mất khỏi tầm nhìn của mình, cuối cùng thở dài một hơi.
Kỷ Linh biết mình cũng không thể đảm đương vai trò thẩm phán linh tinh gì, hắn chỉ cảm thấy hắn trở thành chủ nhân mới của khối thân thể này, thì phải có trách nhiệm làm một số việc.
Có đôi khi hắn nghĩ thầm, nếu hắn không xuyên tới đây, có phải Kỷ Linh chân chính cũng sẽ ở một nơi khác mà bình tĩnh sinh sống hay không.
Có đôi khi hắn lại nghĩ, nếu trọng sinh xuyên không có thể tồn tại, thì thế giới này khả năng sẽ có kiếp sau.
Kỷ Linh ngẩng đầu nhìn lên trời.
Mặc kệ là trọng sinh hay có kiếp sau, hy vọng cậu ta sẽ không còn chịu thương tổn nữa, có thể tự tin đường hoàng mà sống.