Khó Kìm Lòng Nổi

Chương 16



Nhìn ánh mắt nghiêm túc của Tư Đồ Lân Thiên, tim Tần Nhạc nhảy bang bang. Y không nghĩ tới Tư Đồ Lân Thiên sẽ cầu hôn mình. Y mới đầu cũng không dám tưởng Tư Đồ Lân Thiên sẽ thích thân thể quái dị của mình, cũng như hiện tại không dám nghĩ Tư Đồ Lân Thiên sẽ muốn kết hôn với y.

"Sao em không nói gì, em không muốn sao? " Tư Đồ Lân Thiên có chút nôn nóng. Hắn nghĩ rất đơn giản, hoặc nói con người hắn không phức tạp. Hắn thích Tần Nhạc, điểm này rất chắc chắn. Sau khi ở cùng Tần Nhạc, hắn cảm giác vài chục năm đã qua đều vì chờ Tần Nhạc. Hắn thậm chí hối hận sao mình không phát hiện tâm tư của Tần Nhạc sớm hơn, thế thì bọn họ đã có thể ở cùng nhau lâu hơn.

Nhưng hiện tại nhìn Tần Nhạc trầm mặc không nói gì, Tư Đồ Lân Thiên có chút hoảng. Hắn bỗng nhiên thấp thỏm không xác định nghĩ, người Tần Nhạc nói thích trước kia không phải là hắn!

Nhưng giây tiếp theo, Tần Nhạc lại ôm lấy hắn: "Lân Thiên, anh xác định muốn cùng em kết hôn? Tuy rằng thân thể em có bộ phận của nữ nhân nhưng không nhất định em có thể sinh con cho anh. Anh hoàn toàn có thể đi tìm một người càng tốt, em không muốn anh hối hận...A..."

Vừa dứt lời liền bị nam nhân đánh mông, Tần Nhạc đỏ mắt nhìn hắn, có chút ủy khuất.

"Không muốn anh hối hận, lúc trước em câu dẫn anh làm gì? Em muốn nam nhân làm mình phải không? Nếu đã có tiểu huyệt như thế còn sợ không hoài thai sao? Nếu không hoài anh sẽ làm đến khi em hoài. Tóm lại nếu chiếm tiện nghi của lão tử thì phải phụ trách đến cùng. Tần Nhạc, đừng nghĩ lại đẩy anh ra!"

Nhìn Tư Đồ Lân Thiên nghiến răng nghiến lợi lại chiếm hữu dục nói, Tần Nhạc vừa phát tiết lại bị dấy lên tình dục: "Được, em phụ trách. Lân Thiên, tính phúc nửa đời sau của anh đều do em phụ trách. Ngô!"

Tư Đồ Lân Thiên vừa lòng cắn miệng y: "Lúc này mới ngoan!"

Nhìn ý cười của hắn, Tần Nhạc chủ động lại gần, đáy mắt không chút nào che giấu tình dục, nhỏ giọng nói: "Trở về lại thao em!"

Một câu khiến Tư Đồ Lân Thiên thay đổi sắc mặt. Nhìn Tần Nhạc cười đạt được mục đích đẩy hắn ra, mặc quần áo.

Tư Đồ Lân Thiên đen mặt đi vào phòng tắm, đóng cửa lại thầm mắng một tiếng yêu tinh.

Hai người cùng ăn cơm ở ngoài sau đó đến hội quán.

Không biết có phải do đều có gia đình hay không, mấy người bọn họ đến đây không nhiều, trừ phi cố ý mời.

Bất quá có một người cơ hồ đem hội quán thành nhà.

Mộc Cận Tinh nhìn hai người tiến vào liền biết hai người đã thành. Nhìn em họ nhà mình bộ dáng thỏa mãn đầy mặt, lại nhìn mắt Tư Đồ Lân Thiên.

Mộc Cận Tinh cười nhạo một tiếng: "Show ân ái lăn nhanh!"

"Còn chưa bắt được người lần trước sao?" Tư Đồ Lân Thiên vươn tay lấy một quả táo trên bàn, đưa cho Tần Nhạc cắn trước.

"Cậu thật đúng là....Tần Nhạc, anh thật hoài nghi đầu óc em có vấn đề. Ngoài kia bao nhiêu người ưu tú không chọn, cố tình chọn kẻ ngốc!"

"Anh ấy dù ngốc em cũng thích. Còn anh, Tiểu Vưu rất tốt, anh nếu đã ngủ với cậu ấy thì tốt nhất hãy phụ trách!"

Một câu của Tần Nhạc thiếu chút nữa chọc ngất Mộc Cận Tinh, trừng mắt nhìn nửa ngày nói: "Này vừa vài ngày liền vươn tay ra ngoài. Anh nói đồ ngốc này không cần em nữa thì đừng có khóc. Mặt khác, ai bảo anh ngủ với cậu ta thì phải phụ trách. Lão tử ngủ với nhiều người như vậy, ai cũng phải phụ trách sao!"

"Rất tra, đáng bị đánh!" Tư Đồ Lân Thiên nói xong, tùy tiện ném cuống táo vào thùng rác.

Mộc Cận Tinh rất phiền lòng. Vốn gã còn chưa nghĩ thông suốt lại có hai tai họa này đến: "Tôi nói sao cậu minh bạch được vậy, lần trước hỏi cậu cậu còn chưa biết mà?"

Biết Mộc Cận Tinh hỏi gì, Tư Đồ Lân Thiên hai má nóng lên: "Tớ và Tần Nhạc là lưỡng tình tương duyệt, sớm hay muộn đều sẽ tâm ý tương thông."

"Cậu còn có thể ghê tởm hơn được không? Thật sự là lười nói với các ngươi. Được rồi, chính mình tìm phòng chơi đi, đừng làm phiền tớ!"

Mộc Cận Tinh vừa phất tay đuổi người, cửa liền bị đẩy ra. Chỉ thấy một thanh niên tóc nhuộm đủ màu, mặc quần lỗ, tai đeo một chuỗi khuyên, trên mắt còn có nhãn tuyến đứng trước cửa.

Khi nhìn thấy người trong phòng, cậu nhếch môi cười, rất có ý xấu: "Ồ, rất náo nhiệt nha!"

Vừa thấy người tới, Mộc Cận Tinh nhất thời khẩn trương lên: "Sao cậu đến đây?"

"Tôi không thể tới sao? Nói đi, đứa bé giải quyết thế nào? Nếu anh trả thù lao, tôi giúp anh sinh ra. Nếu anh không trả, tôi sẽ đánh anh."

Lời nói trắng trợn như thế khiến Tư Đồ Lân Thiên và Tần Nhạc đang ngồi chỗ kia theo bản năng nhìn sang Mộc Cận Tinh, ăn ý nghĩ tới một câu, Mộc Cận Tinh lần này gặp phải thứ dữ rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.