Khó Kìm Lòng Nổi

Chương 32



Trong nháy mắt hậu huyệt hư không bị nam nhân nhồi đầy, tính khí phía trước của Tần Nhạc bắn ra một luồng tinh dịch mỏng manh.

Tư Đồ Lân Thiên nắm chặt chiếc eo tinh tế, hung ác tiến vào huyệt động yếu ớt lại mẫn cảm. Huyệt khẩu đỏ sẫm đã bị cực đại của hắn hoàn toàn chống ra, theo cử động của hắn phát ra thanh âm òm ọp.

Lúc nam nhân tiến vào huyệt sau, mát xa bổng phía trước đồng thời cũng rung lên. Hai huyệt đạo bị nhồi đầy, chỉ cách một tầng mỏng ma sát lẫn nhau, loại nguy cơ bị xuyên thủng này khiến Tần Nhạc thấp thỏm bất an.

Hai huyệt theo bản năng cắn chặt hai vật cực đại, tựa hồ chỉ có như vậy mới cảm thấy an toàn.

Nhưng như vậy lại khiến nam nhân phía sau y xâm phạm càng thêm hung ác.

"Hút thật nhanh, em là muốn đem anh bấm gãy phải không?" Đại thủ chụp trên cánh mông tròn trĩnh, Tư Đồ Lân Thiên ghé sát vào lưng y dán bên tai y ái muội hỏi.

"Ô ô...Muốn hỏng...Tao huyệt muốn bị thao hư...Ân...A..."

Miệng thì hô như thế nhưng thân thể lại thành thực đón ý nói hùa với động tác của nam nhân. Trong căn phòng vang vọng âm thanh ba ba thẳng đến khi hừng đông.

Buổi sáng hôm sau, Tư Đồ Lân Thiên nhìn Tần Nhạc mê man cạnh mình, nghĩ đến điên cuồng hai người đêm qua, cẩn thận xốc chăn lên kiểm tra thân thể của Tần Nhạc. Đêm qua giúp y tắm rửa, hai địa phương bị hắn thao sưng đỏ có chút không thể khép, không nghĩ tới sau khi bôi thuốc, bây giờ ngược lại nhìn tốt hơn nhiều.

"Ngô..."Cảm nhận được khác thường, Tần Nhạc không thoải mái cọ cọ chân nhưng vẫn không có dấu hiệu tỉnh, hiển nhiên là cực mệt.

Hôn người đang ngủ say, Tư Đồ Lân Thiên xoay người xuống giường làm bữa sáng.

Lúc Tần Nhạc tỉnh dậy, một bàn điểm tâm nóng hầm hập đã được dọn ra.

"Hôm nay để anh đem đồ chuyển qua đây." Tư Đồ Lân Thiên đem một chén cháo đẩy đến trước mặt y rồi nói.

"Đúng rồi, có chuyện chưa kịp hỏi anh." Tần Nhạc nghĩ đến mục đích ngày hôm qua tìm Tư Đồ Lân Thiên, tuy rằng cuối cùng chiếm được một kinh hỉ phi thường trọng yếu, song chuyện này vẫn phải hỏi rõ ràng.

"Chuyện gì?" Cũng không phải cảm giác gì cũng không có, Tư Đồ Lân Thiên nhìn Tần Nhạc mở di động đem một tấm ảnh đưa đến trước mặt hắn hỏi: "Người này là ai vậy?" Nhìn ảnh chụp chung với Trần Tử Tuyên, Tư Đồ Lân Thiên chau mày.

Ảnh này rõ ràng là có người cố ý chụp lén, mục đích? Liên hệ với hành động của Tần Nhạc hiển nhiên rất rõ ràng.

"Cần anh giải thích sao?"

Tần Nhạc gật đầu. Trên thực tế y biết rõ quan hệ của Tư Đồ Lân Thiên và nữ nhân này, nhưng tóm lại vẫn muốn rõ ràng hết thảy.

"Bạn thời đại học của anh, trước kia theo đuổi anh. Anh cự tuyệt liền không có dây dưa. Lúc gặp lại thì thấy đã mang thai, cô ấy nói cần chỗ ở. Anh tạm thời giúp cô ấy. Bất quá anh phát hiện, đứa con này của cô ấy là con ngoài giá thú."

"Xem ra bạn học này của anh cũng có tâm cơ."

Tư Đồ Lân Thiên lắc đầu: "Anh giúp đỡ một chút. Chuyện khác anh không quan tâm."

Tần Nhạc nhịn không được cười nói: "Anh ngược lại một chút thương hương tiếc ngọc cũng không có."

Tư Đồ Lân Thiên cười: "Anh có thể giúp đỡ thì giúp đỡ, không thì anh cũng không muốn chọc vào phiền toái. Bất quá ảnh này là ai đưa cho em?"

Biết hắn sẽ hỏi câu này, Tần Nhạc nhướn mi: "Là thực tập sinh lần trước anh gặp ở bệnh viện. Hắn có vẻ phi thường chán ghét anh, khuyên em chia tay anh."

Nhìn Tần Nhạc nghịch ngợm chớp mắt, Tư Đồ Lân Thiên cười lạnh một chút. Tuy rằng chưa nói gì nhưng Tần Nhạc biết người này đang mang thù.

Ăn bữa sáng xong, Tư Đồ Lân Thiên đưa Tần Nhạc đi làm. Sau đó hắn vô thanh vô tức đuổi Trương Hạo khỏi bệnh viện.

Khi Tần Nhạc biết chuyện này, Trương Hạo đã rời cương vị công tác nhiều ngày.

Nghĩ nam nhân thủ đoạn trực tiếp như thế, Tần Nhạc vừa không nói gì lại vừa vui mừng.

"Bác sĩ Tần, bác sĩ Lý bảo anh chỉnh lý một chút rồi đến báo cáo."

Đột nhiên nghe hộ sĩ nói, Tần Nhạc lập tức đứng dậy: "Tôi biết rồi. Cảm ơn."

Có chút khẩn trương đẩy cửa phòng Lý Hiền ra, Tần Nhạc đi vào liền hỏi: "Kết quả thế nào?"

Lý Hiền nhìn ánh mắt chờ mong của Tần Nhạc, có chút không biết nói gì. Đối với bí mật trên người bạn tốt, gã không phải không biết. Hơn nữa trên góc độ y học, gã cũng không cảm thấy gì. Chẳng qua vội vàng muốn mang thai như thế khiến gã có chút chịu không nổi.

Đem kết quả để lên bàn: "Chính mình xem, cậu không biết thời điểm mình đi lấy kết quả này, hộ sĩ sản khoa cho là mình làm tiểu thư nhà nào lớn bụng đâu!"

Tần Nhạc nhìn gã một cái, thân thủ cầm tờ xét nghiệm qua, sau đó nói: "Tớ nói cảm giác của tớ cũng sẽ không khác. Cảm ơn, lần sau mời tớ ăn cơm!"

"Uy, tại sao lại tớ mời, không phải cậu nên mời tớ sao?"

"Tớ không bắt cậu ra phần tiền này đã tốt lắm rồi. Đi đây. Tớ đi xin phép."

"Tớ thao, cậu mới hơn hai tháng đã xin nghỉ?"

"Ba tháng đầu nguy hiểm nhất cậu không biết sao?"

"Thôi cậu đi đi."

Nhìn theo Tần Nhạc rời đi, Lý Hiên cảm thấy chính mình có lẽ cũng nên tìm ai đó.

Tư Đồ Lân Thiên nhận được điện thoại của Tần Nhạc bảo hắn về nhà, cho rằng y có chuyện gì, chạy về thì thấy Tần Nhạc đang ngồi trên sô pha ăn sơn tra xem ti vi, nhất thời liền cảm thấy có điểm không giống với suy nghĩ của hắn.

Tần Nhạc nhìn hắn một cái, rất trấn định nói: "Trở lại."

"Ân, sao vậy, xảy ra chuyện?"

"Đúng vậy. Em xin phép bệnh viện, muốn ở nhà nghỉ ngơi. Về sau anh nuôi em."

"Em sinh bệnh? Sao lại sinh bệnh?" Tư Đồ Lân Thiên vừa nghe y nói vậy liền khẩn trương lên, thân thủ đến ôm y. Tần Nhạc trực tiếp lôi kéo tay hắn đặt lên bụng mình, đáng thương hề hề nhìn hắn: "Đúng vậy, nơi này của em vô cùng thoải mái. Anh sờ sờ xem, em có phải cùng trước kia không giống nhau không?"

Tư Đồ Lân Thiên sờ soạng một chút, nhìn chờ mong trong mắt Tần Nhạc thì nhất thời mở to hai mắt. Ám chỉ này quá rõ ràng, nhưng thật sao?

Có chút không thể tin được, âm thanh đều phát run nói: "Em, em mang thai?"

"Lân Thiên anh thật thông minh. Hai tháng rồi, ha ha, anh sắp thành ba rồi."

Tần Nhạc lập tức nhào qua, đầy mặt đều là vui sướng. Tư Đồ Lân Thiên cũng nhịn không được cười rộ lên ôm lấy người trong lòng: "Quá tốt, anh phải đi chuẩn bị, đợi con biết nói liền không kịp. Tần Nhạc, cảm ơn em. Anh thật sự rất vui."

Tư Đồ Lân Thiên bưng lấy khuôn mặt Tần Nhạc hôn một chút, lại thân thêm một chút liền khiến Tần Nhạc chịu không nổi, hai chân cọ xát hắn cầu hoan. Tư Đồ Lân Thiên kéo mông y: "Đừng nháo, hiện tại không thể làm."

"Vậy anh còn trêu chọc em. Không được, em bây giờ khó chịu, anh phải giúp em!" Tần Nhạc một bộ em mang thai em lớn nhất, anh sao cũng phải nghe lời khiến Tư Đồ Lân Thiên nhịn không được lại hôn y: "Được, được, anh làm em thoải mái."

Tần Nhạc vòng tay ôm lấy hắn, nói: "Lân Thiên, anh biết không? Gặp anh thích anh là chuyện hạnh phúc nhất đời em."

"Anh cũng vậy."

_End.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.