Cởi áo khoác trắng ra, lấy cái balo của mình, mở miệng nói với mấy đồng nghiệp cùng phòng là cậu đi trước, sau đó chạy đến nhà ga chờ xe. Một ngày bận rộn của cậu cuối cùng cũng xong. Nói cách khác, công việc ban đêm của cậu cũng bắt đầu.
Theo đám đông lên xe, trong đầu Đường Văn chỉ toàn nghĩ đến công việc này, mấy dự tính này, mà cậu vào ban đêm, viết một chương, trong tiểu thuyết chính là nhân vật phải gặp nhau, phải ngọt ngào một chút, không thì phải thương tâm một chút, dù sao từ biệt nhiều năm, bọn họ muốn gặp lại cũng phải làm sao cho động lòng người một chút, nên an bài trường hợp này thế nào đây?
Trước cửa xa là hai cô bé đang ríu rít nói chuyện, giọng đầy kích động, thanh âm có chút lớn, khiến người khác không thể không nghe thấy bọn họ đang nói gì.
“Uy, hôm qua cậu có xem tiểu thuyết của Mặc Văn không?? Hắn viết đúng là thiên hạ vô địch thủ nha, xem thực sự hay lắm đó”
Đường Văn thân thể cứng đờ, môi trên lập tức nhếch lên mang theo ý mừng thầm, gần tới trạm kế tiếp, lại cẩn thận nghe hai cô bé nói chuyện. Bởi vì câu chuyện mà bọn họ nói, có tên cậu trong đó.
“Xem này, mấy ngày này văn đàn vắng lặng, trong lúc vô ý đọc thấy hắn viết đúng là vô địch, liền chui vào đọc luôn. Thật là mãn nhãn nha, ngay cả H của nhân vật cũng thấy hay tuyệt, thật sự là cảm thấy mỹ mãn, đọc tiểu thuyết của hắn viết, làm tớ thấy thật thất bại vì mình không phải nam nhân. Nếu tớ mà là nam nhân, tớ cũng muốn là đồng tính luyến ai, nếu được gặp một nam nhân khiến mình cuồng dại như vậy, tớ chết cũng cam tâm.”
Cậu càng lúc càng cười lớn hơn, nguyên lai, độc giả đánh giá văn cậu viết như vậy, hôm nay trên xe, được lợi không ít, cho cậu rất nhiều động lực.
“Hắn viết cảnh H thực sự tuyệt, hoàn toàn không phải chỉ thấy toàn ***, tiểu thuyết hắn viết cũng sát với hiện thực, đọc H mà tớ thấy chảy nước miếng luôn.”
Một cô bé giọng điệu thực tiếc nuối lên tiếng.
“Nhưng mà, tiểu thuyết thứ nhất của hắn có chút hay hơn, ở nhiều trang web lại bị kỳ thị, thật sự là đáng tiếc. Hiện tại những người viết văn đơn thuần giống hắn càng lúc càng ít, bình thường toàn thêm V vào. Nghe lời hắn nói, mơ ước lớn nhất của hắn là được ở nhà cả ngày viết tiểu thuyết, bị biên tập thúc giục, được xuất bản chính tiểu thuyết mình viết, có điều, ở nước mình,xuất bản đam mĩ tiểu thuyết, hình như là không thể được.”
“Cậu đoán coi, Mặc Văn là nam hay nữ? Bình thường chuyên viết đam mỹ tiểu thuyết, hầu như đều là nữ nhân. Nhưng tớ xem khẩu khí mấy lời nhắn thì không giống lắm.”
Đường Văn ở phía sau toa, nghiêng đầu nhìn vào bóng mình in lên cửa kính xe, là nam nhân, đương nhiên rồi.
“Thần thần bí bí, profile của hắn cũng rất mơ hồ, ai mà biết hắn là nam hay nữ.”
“Kế tiếp, cậu nói hắn sẽ an bài nhân vật thế nào, muốn cho bọn họ gặp lại, hay là vẫn tiếp tục xa nhau, đã trải qua bốn năm trời rồi, bọn họ vẫn tự tra tấn làm khổ nhau, nếu không cho bọn họ gặp lại, tác giả cũng quá vô tình, đọc tiểu thuyết hắn viết, luôn làm tớ khóc đến thảm thiết nha, nhưng mà, hắn không viết bi kịch, cái này thực khiến người ta hạnh phúc, ít nhất cũng không phải khóc từ đầu đến cuối.”
“Ai cha, thật muốn chạy nhanh về nhà, xem hắn hôm nay có viết thêm gì không.”
Đường Văn rốt cuộc nhịn không được, cười lớn, không có gì mới đâu, cậu còn chưa về nhà mà, tiểu thuyết gia vô địch thủ hôm nay không viết văn, thì làm sao có truyện mới. Nghe được mấy câu đánh giá cao của độc giả, cậu vui vẻ đến nỗi quên sạch mọi buồn phiền lúc làm việc hôm nay.
Nụ cười nhìn thấy phát ngốc của cậu khiến hai cô bé phía trước gai mắt mà quay lại liếc xéo cậu một cái, bỏ lại một cậu, tên ngốc, liền quay đầu lại tiếp tục nói chuyện.
Ngốc thì là ngốc, dù sao cậu khẳng định được rồi, tác phẩm của cậu có người yêu thích lại còn nhiệt tình bàn luận, đối với cậu chính là khích lệ lớn nhất.
Hai cô bé phía trước khẳng định nhất định không tin nổi, ngồi phía sau bọn họ là tên ngốc cũng lại là tác giả yêu thích nhất của họ.
Đường Văn thật sự vui vẻ về nhà, tay chân vung vẩy, tuy rằng mấy động tác đó dùng trên người một nam nhân thật kỳ quái, nhưng cậu vẫn là quá vui vẻ.
Chuyện đầu tiên khi về đến nhà, chính là mở máy tính, xem có bao nhiêu người xem tác phẩm của cậu, mắt thấy đã có một vạn lượt người truy cập, cậu vui vẻ hô to một tiếng.
Tắm rửa qua loa rồi ăn cơm, sau đó bắt đầu làm công việc ban đêm của cậu, viết xong, tải truyện lên.
Cuộc sống cậu thực sự đơn giản, sau khi tốt nghiệp đại học, cậu làm việc cho một hiệu thuốc, bắt đầu việc xét nghiệm, công việc mỗi ngày phức tạp vụn vặt, đúng giờ liền làm việc, tiền lương thì không nhiều không ít, chỉ đủ nhu cầu cuộc sống của cậu, trả tiền thuê nhà này nọ. Cậu không thích nơi ồn ào đông người, cũng không thích cái cách mà mọi người lúc rảnh rỗi thường làm, hát không ra giai điệu, tập thể hình cũng không cần thiết, cậu có dáng người chuẩn rồi, cần gì tập thể hình. Quán bar sàn nhảy cậu cũng thấy chán, mỗi ngày đều đi làm, tan tầm, về nhà, sau đó viết lách, nếu có thời gian nghỉ ngơi, vậy thì làm một giấc trên giường là xong. Tuy rằng ở chung cũng tốt, nhưng cậu chẳng hợp ai, đồng nghiệp rủ cậu đi chơi, cậu toàn từ chối, mấy cô gái đề cho cậu cái biệt danh: Trạch nam. Tên cũng như ý nghĩa, cuộc sống như hai đường thằng, không có khúc quanh, tan tầm là về nhà, cuối tuần không đi chơi, mỗi ngày đều ở nhà, đúng là trạch nam, một nam nhân cũ kỹ đến chết, không hề có chút lạc thú cuộc sống.
Cậu đối với danh hiệu này chẳng có vấn đề gì, cậu chính là thích tan tầm về nhà, lên mạng này, viết tiểu thuyết này, trong đầu hiện ra từng câu chuyện tình yêu, rồi sau đó viết ra cho độc giả xem, đây chính là lạc thú của cậu, những người đó không hiểu, cậu cũng có cách khiến mình vui vẻ.
Đối với cuộc sống này, cậu thực sự thỏa mãn, , phi thường thỏa mãn, cũng không muốn tìm bạn gái, vì cậu biết, nếu có bạn gái, cậu lại phải hầu hạ một cô công chúa, thực vất vả. Không bằng chính mình ăn no ngủ kỹ, tự do tự tại, muốn lúc nào ngủ thì ngủ, muốn viết truyện lúc nào thì viết, muốn làm gì thì làm, thật vui vẻ, không cần bạn gái, đây là cuộc sống của cậu.
Kỳ thật, cậu cũng có một kế hoạch, tiết kiệm tiền, tận lực bớt chi tiền, sau có dùng thời gian được nghỉ hàng năm, cậu có thể ngồi xe lữ hành, dài ngắn không sao cả, nhưng là lữ hành làm cho cậu vui vẻ, cùng mấy tác giả hợp ý, cùng đi lữ hành, giải trí thể xác và tinh thần cũng có thể tăng cường kiến thức, còn cùng tác giả thảo luận các truyện viết trên thư viện mạng, nói sáng tác có lòng, không cần lợi nhuận, cuộc sống thật tốt nha.
Khổ nỗi viết đam mĩ tiểu thuyết đúng là chỉ toàn nữ nhân, trong một lần lữ hành, lại có tới ba nữ tác giả đi cùng nhau, cậu một chút cũng không dung nhập được, còn nữa ba mỹ nữ kia mười phần là đam mỹ lang, vừa thấy mặt cậu, liền bình phẳm từ đầu đến chân, kết luận một câu, Mặc Văn chính là tiểu thụ điển hình, là người bị áp dưới thân. Biến cậu thành dở khóc dở cười, bất qua vui chơi cùng họ, thực ra rất vui vẻ.
Cậu cũng giống như tên, Mặc Văn, không có tiếng tăm gì, rất ít người biết đến cậu, ít người nhớ rõ cậu, tiểu thuyết cậu viết đứng thứ ba, tác giả đứng thứ ba, tiểu thuyết hạng ba, tuy không được đặt lên bàn lớn, nhưng vẫn có một bộ phận người đọc yêu thích, vì có người cổ vũ, có người cho cậu động lực, cậu cũng thích trên bàn phím gõ lạch cạch, nếu không thời gian viết tiểu thuyết, trong cuộc sống buồn tẻ này, viết tiểu thuyết, chính là niềm vui lớn nhất của cậu.
Cậu không dựa vào tác phẩm mà kiếm tiền nhuận bút, chỉ là tự viết đơn thuần, nói cậu là tác giả, cậu cho rằng cậu không có được cái cấp bậc thế đâu, cậu thì nhiều lắm nên gọi là một tay viết, là một tiểu thuyết gia hạng ba thôi.
Xem lại lời nhắn chính là việc cậu thích nhất, có người gọi cậu là tỷ tỷ, cậu nở nụ cười, nên cho biết thân phận của cậu, cậu là ca ca, không phải nữ nhân.
Có người nói, các tác giả thường đem niềm hạnh phúc của mình vào trong tác phẩm, cậu cũng có thói quen này, cho dù không ai còn muốn đọc văn cậu viết, cậu cũng có thể tự mình thưởng thức. ( tự sướng)
Người bình thường, cuộc sống bình thường, chỉ duy nhất một điều không bình thường, chính là cậu có một cái đầu tốt, nhưng cái đầu này không quá cực linh mẫn, chỉ có linh cảm là tốt, nhwungx cũng không nắm chắc tốt, nên cũng chỉ xoay cho cậu cái hạng ba, cậu cực hận, hận mình lúc đến trường bì cái gì không rèn luyện công phu văn học, nếu lúc đó, đối với ông thầy dạy văn dạy cho có lệ thì cậu cũng có thể tích lũy từ ngữ, câu cú, cẩn thân miêu tả, thêm màu sắc đẹp đẽ hấp dẫn lòng người.
Cậu cũng sớm nhận thấy, văn cậu viết kiếm không được tiền, nhưng ít ra có thể giúp cậu tạo ra nhân khí, tuy rằng được đánh giá chưa tốt lắm, nhưng vẫn còn có người xem, còn có động lực cho cậu.
Thanh âm bàn phím phát ra, thực sự dễ nghe, ngay lúc đêm khuya này, máy tính chính là bằng hữu tốt nhất của cậu, bật QQ, nhưng cậu vẫn ẩn thân như bình thường, chính là thấy bàn luận trong diễn đàn, cho tới lúc hứng trí, cậu cũng thốt ra vài câu, tãn gẫu thiên nam địa bắc, một ngày của cậu như vậy là tốt lắm rồi.
Cậu ban đêm, so với cậu lúc ban ngày còn phấn khích hơn nhiều.
Cậu thích ban đêm, thích loại cuộc sống này, bình thản, nhưng là, cậu sống thực rất vui vẻ.
Thời gian gần đây, tác phẩm của cậu có chút trở ngại, hoa lệ này, đẹp đẽ này, theo quan điểm của cậu, hay nhất chính là cảnh H, nhưng tiểu thuyết của cậu cũng bị một ít trang web cắt bỏ, đây chính là việc khiến cậu buồn bực nhất.
Nhưng mà, nào có biện pháp gì, có thể khiến toàn xã hội hài lòng, tư tưởng đại đa số dân chúng là cái gì không hợp đạo đức, đều phải cấm tuốt. Đây chính là việc mà tác giả hạng ba là cậu không thể ngăn cản. Điều duy nhất cậu có thể làm ra mấy cái hình trầm mặc kháng nghị, hoặc là nặc danh mắng vài câu tư tưởng hẹp, hoặc là đối với những kẻ khinh bỉ đồng tính thì post một bài nói vài câu, cậu cũng chỉ có thể mang tác phẩm của mình sang trang web khác, cũng may, cậu đều là tác giả tạm trú, nên nếu chuyển sang trang khác, cũng không chịu nhiều ảnh hưởng.
Điển hình là sau năm 80, sự thay đổi mới mẻ được tiết thu rất nhanhm cho nên, trong mắt cậu, đồng tính luyến ái hay cùng người khác phải yêu nhau cũng cần được tôn trong như nhau, cậu viết đam mỹ tiểu thuyết, cũng là hứng thú, mặc dù có chút thiên vị, lại không được xuất bản, nhưng cậu vẫn cứ thích.
Với tình hình trong nước thế này, cậu cũng chỉ có thể gửi tiểu thuyết cho một số trang web nước ngoài, ít nhất tác phẩm của cậu còn có chỗ mà lên tiếng.
Đem tác phẩm đầu tay gửi tới trang web, được đánh giá nhiều như thế, cậu giật cả mình, cao quá rồi, bất quá chỉ có hơn mười chương, thế mà được những mười vạn người cho điểm, thành tích này khiến cậu giật bắn, Đường Văn bật dậy, bắt đầu rống to ( bịt tai a)
“Cuối cùng. Cuối cùng!”
Đắc ý rung đùi vui vẻ một phen, hắc hắc, cậu cũng có ngày hôm nay, cậu cũng có cảm giác tự hào, cảm giác thống khoái như thiên lý mã gặp được Bá Nhạc. Thật sư hạnh phúc, hôm nay cậu đã được đánh giá cao, vất vả nhiều năm không được gì, rốt cục, cậu vặn lưng một cái a. ( rắc rắc)
Có động lực này, chữ nghĩa Đường Văn tuôn ra, đem bàn phím gõ bùm bùm, tuy rằng trong chương này, nhân vật chính đang ai oán triền miên, nhưng cậu lại cười đến ngốc ngốc nghếch nghếch, thiếu chút nữa đem đoạn gặp lại cảm động lòng người viết thành truyện cười luôn, sửa đi sửa lại, rốt cục cũng sửa thành công.
Trong một giờ, đánh ba nghìn từ, hôm nay coi như hoàn thành nhiệm vụ viên mãn, sau đó, đến giờ giải trí của cậu, xem phim hoạt hình Nhật nè, gần đây cậu đang siêu mê mẩn Hoàng tử Tennis *, một trăm bảy mươi tám tập, lại thêm hai mươi mấy tập thi đấu quốc gia, làm cậu xem một tuần, cũng làm cậu sôi sục nhiệt huyết cả một tuần, xem đến đoạn Long Mã rốt cuộc chiến thắng Hạnh Thôn Tinh Thị, Đường Văn chạy quanh thư phòng hoan hô đúng một vòng (mẹ ơi!! Lau mồ hôi), đôi khi rảnh quá cũng phải kêu gào một cái, lấy cái vợt tennis ở một bên, lúc cậu xem Hoàng tử Tennis, liền nổi sung lên, chạy đi mua cái vợt, tuy rằng không một lần nào chơi Tennis, nhưng cậu từng quơ được vợt bóng bàn nha, cảm giác chiến đấu cùng Long Mã quả thật thần kỳ.
Mùa hè, toàn bộ tiểu khu đều im ắng, chỉ có mình cậu mở cửa sổ phòng, truyền ra ngoài tiếng sói tru nghe như tiếng hoan hô, đối diện trước cửa là một dịch lạp quán, vừa lúc nhìn thấy cửa sổ mở toang của Đường Văn.
“Hơn nửa đêm rồi mà còn gầm rú cái gì hả, muốn chết à”
Đường Văn chạy nhanh đóng của sổ, tắt máy tính, đi ngủ, nhưng mà, xem xong Hoàng tử Tennis thì nhiệt huyết vẫn cuồn cuộn, cậu lăn qua lộn lại mà ngủ không được.
“Ngày mai phải đến trung tâm tập thể hình, ta muốn đánh tennis quá.”
Tên khác: Prince of Tennis, Prince du Tennis, Hoàng tử tennis,Tenipuri
Tác giả: Konomi Takeshi
Nhà xuất bản: Shounen Jump
Tình trạng xuất bản: 330 chap và đang đc tác giả sáng tác tiếp
Thể loại:Action, Sport, School, Shounen
Tóm tắt: Cậu bé Echizen Ryoma từ Mỹ trở về Nhật và được bố cậu,tay vợt nổi tiếng Echizen Nanjiroh cho vào học ở học viện Seishun(cũng là nơi mà ông đã từng theo học).Ở đây cậu tham gia vào câu lạc bộ tennis nổi tiếng Seigaku,vượt qua đàn anh của mình để đoạt lấy vị trí chính thức.Từ đó,cùng với những đồng đội của mình,cậu đã làm nhiều bước đột phá lớn trong làng tennis học sinh,đưa Seigaku vào giải Quốc Gia.Liệu họ có thể đoạt được chức vô địch không,xin nhường câu trả lời lại cho bạn,những người đã,đang và sẽ yêu thích PoT
Ryoma chính là Long mã: Là nhân vật chính của truyện,thừa hưởng dòng máu tài năng của cha cùng với sự nỗ lực luyện tập hết mình của bản thân,cậu đã trở thành tay vợt đáng sợ khi mới ở tuổi 12.Tính cách kiêu ngạo lạnh lùng nhưng ko làm mất đi vẻ dễ thương của 1 cậu nhóc đã giúp cậu có 1 lượng fan hâm mộ khồng lồ ^^’.Tuy rất giỏi nhưng cậu lại ko có ý muốn trở thành người chơi tennis chuyên nghiệp mà chỉ theo đuổi ước vọng đã đưa cậu đến với tennis: đánh bại cha mình.Câu cửa miệng: mada mada dane