Tóc Hà Dung An mọc nhanh, một khoảng thời gian không cắt là đã dài lắm rồi. Không biết Hàn Chu lôi từ đâu ra một cái tông đơ, lại thêm cây kéo, muốn cắt tóc cho cậu.
Hà Dung An xoa xoa mái tóc mình, hỏi: “Anh làm được không vậy?”.
Hàn Chu chẳng nói gì, để cậu ngồi trên tấm nilon trải lên băng ghế, cầm một cái khăn lông phủ lên vai cậu. Tông đơ đã cũ, vừa bật lên đã kêu rè rè.
Họ ngồi trong phòng tắm, đóng cánh cửa sắt lại. Gian phòng kín mít, bật đèn rồi vẫn thấy tối. Sợi xích sắt dài ngoằng uốn lượn trên đất, không ai chú ý.
Hàn Chu ấn ấn sau gáy Hà Dung An, nói: “Đừng nhúc nhích”.
Cổ Hà Dung An vốn mẫn cảm, cậu lập tức ngồi thẳng lưng, nói: “Anh cẩn thận đấy nhé, đừng có cạo hết”.
Hàn Chu lời ít ý nhiều mà đáp ừ một tiếng.
Trong phòng lại trở nên yên tĩnh.
Động tác của Hàn Chu có vẻ rất nhuần nhuyễn, hắn lấy kéo tỉa đơn giản cho Hà Dung An trước. Mấy sợi tóc rơi xuống, Hà Dung An gẩy gẩy, có hơi ngạc nhiên hỏi: “Sao anh biết cắt tóc?”.
Thần thái Hàn Chu nghiêm túc, không nâng mắt lên, chậm rãi nói: “Hay đi xa, có nơi chưa có tiệm hớt tóc, tóc dài thì phải tự cắt”.
Hà Dung An à một tiếng. Hàn Chu vuốt vuốt tóc cậu, đổi sang tông đơ, tiếng rè rè vang lên bên tai, tóc gãy vụn rơi xuống cổ, ngứa khủng khiếp. Hà Dung An không nhịn được giơ tay gãi, Hàn Chu dùng một tay bắt lấy tay cậu, cúi đầu thổi nhẹ. Hơi thở lạnh, trườn qua da cổ, cả người Hà Dung An cứng đờ, đôi mắt nhìn chằm chằm ống nước cũ kĩ cách đó không xa.
Hà Dung An không nói gì, nơi cổ lại như bị lửa đốt, lan tới hai tai.
Không biết đã qua bao lâu, khi Hàn Chu nói được rồi, bờ vai căng chặt của Hà Dung An mới nới lỏng. Cậu giơ tay sờ tóc mình, làu bàu hỏi: “Anh cắt cho tôi thành kiểu gì thế?”.
Cậu ngẩng mặt, nói với Hàn Chu: “Có gương không?”.
Hàn Chu cầm chiếc gương giơ đến trước mắt cậu. Hà Dung An nhìn người trong gương, Hàn Chu chỉ sửa cho tóc cậu ngắn đi thôi, ngũ quan vốn thanh tú lập tức hiện ra.
Hà Dung An huýt sáo một tiếng, dùng khuỷu tay thúc Hàn Chu, thuận miệng nói: “Sau này anh đi làm thợ cắt tóc được đấy, nhỉ?”.
Hàn Chu chậm rãi liếc mắt nhìn cậu, phủi một vòng số tóc nhỏ vụn quanh cổ cậu, không trả lời. Hà Dung An nói xong rồi mới phản ứng lại, Hàn Chu là một trong số đám buôn người, là đồng lõa bắt cóc, không thể ra ngoài ánh sang.
Chẳng đợi cậu suy nghĩ nhiều, Hàn Chu kéo cậu đứng lên. Vòi hoa sen treo trên tường, hắn vừa vặn ra, nước đã xối xuống.
Hàn Chu nói: “Gội đầu đi”.
Hà Dung An ngẩn người. Hàn Chu đã xịt dầu gội ra tay, xoa ra đầy bọt trắng rồi sờ đầu cậu. “Khom lưng, nhắm mắt”.
Hà Dung An bèn nhắm hai mắt lại.
Ngón tay Hàn Chu thô to, khớp cũng lớn, động tác vuốt tóc không nhẹ cũng không nặng, lại biểu lộ sự tồn tại rõ ràng. Đã nhiều năm rồi không ai gội đầu giúp cậu như thế.
Cậu hơi mở mắt, bèn nhìn thấy đôi chân dài của Hàn Chu. Nước bắn ướt quần hắn, chảy dọc xuống sàn.
Đột nhiên, như có quỷ thần xui khiến, Hà Dung An gọi một tiếng: “Hàn Chu”.
Động tác của Hàn Chu dừng lại một chút, trầm giọng đáp lời.
Hà Dung An cúi đầu, để lộ cần cổ nhỏ gầy, xương sau gáy lồi ra. Ngón tay Hàn Chu chà một chút, Hà Dung An run rẩy, ngẩng đầu nhìn hắn.
Trên mặt cậu toàn nước, lông mi cũng bị ướt, nửa mở, dường như đó là một chú bướm sắp ngã xuống, cứ run run.
Hàn Chu rũ mắt, tầm nhìn của hắn rơi trên người Hà Dung An.
Cậu vẫn mặc y phục của hắn, áo ba lỗ cũ màu trắng, lộ ra xương quai xanh tinh tế. Chiếc áo ướt, dính dớp vào da thịt.
Hàn Chu nuốt một cái. Trên tai Hà Dung An vẫn còn bọt trắng, hắn theo bản năng mà giơ tay lên xoa xoa, ngón tay cọ vào cái tai mỏng manh mềm mại.
Nước cứ thế chảy, bao vây hai người trong một mảnh hơi nước ẩm ướt. Hàn Chu như thể nghe được nhịp tim mình đập như sấm dậy, ngày càng vang dội, khuất lấp cả tiếng nước.
Hà Dung An vẫn đang nhìn hắn.
Phút giây trái tim đập nhanh hết cỡ, Hàn Chu đẩy Hà Dung An vào tường, cúi đầu hôn xuống.