Nụ hôn kia ập đến quá đột ngột, qua rất lâu Hà Dung An mới ngẫm lại. Cậu nhớ tới khoảnh khắc ý loạn tình mê dưới làn nước, vẫn có mấy phần không tin nổi, xoa xoa hai má đỏ bừng, không dám nhìn vào mắt Hàn Chu.
Nhưng Hàn Chu lại làm như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Giữa hai người có thêm một tầng mờ ám như có như không, đầy ngượng ngùng, mỗi khi chạm mắt Hà Dung An sẽ không nhịn được mà quay đi.
Đêm đã khuya, Hàn Chu ngồi trên ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hà Dung An lăn qua lộn lại mãi mà không ngủ được, cậu hơi động đậy là sợi xích trên chân lại vang rầm rầm.
Hà Dung An do dự một chút rồi hỏi hắn: “Anh có muốn lên giường ngủ không?”.
Ánh mắt Hàn Chu rơi trên gương mặt cậu, Hà Dung An làu bàu: “Làm gì có ai ngồi ngủ bao giờ?”.
Hắn nhìn cậu một chốc, rồi chậm rãi cởi giày, trèo lên nằm cạnh cậu. Hàn Chu nằm cứng ngắc, chân dài tay dài, đè lên cả sợi xích dài lạnh lẽo.
Hà Dung An vốn đang rất hồi hộp, nhưng nhìn tư thế ngủ trúc trắc của Hàn Chu bèn bật cười. Cậu nằm sấp, gối cằm lên tay mình, nói: “Tôi chưa thấy ai đi ngủ mà như đang chịu cực hình thế này bao giờ đâu đấy”.
Hàn Chu không lên tiếng.
Hà Dung An đá đá bắp đùi hắn, hỏi: “Sao mà anh ngồi ngủ được?”.
Hàn Chu đáp: “Được chứ”.
Hắn chần chờ chốc lát, mới nhẹ giọng nói: “Ngồi ngủ thì sẽ không nằm mơ”.
Trong phòng lặng im, khắp nơi yên tĩnh, đèn cũng tắt cả, chỉ có tia sáng yếu ớt rọi vào qua song cửa sổ.
Hai người đều từ từ thả lỏng, Hà Dung An hỏi: “Mơ thấy gì?”.
Hàn Chu liếc mắt nhìn cậu, trả lời: “Mẹ tôi”.
Giọng hắn trầm thấp, một khuôn mặt hung ác đến thế mà bây giờ lại trông mềm mại như đứa bé.
“Tôi mơ thấy bà đứng nhìn tôi”. Hàn Chu nói. “Cháy rụi, bà đứng trong biển lửa, nhìn tôi”.
Đó là giấc mộng hắn thường xuyên mơ thấy thời niên thiếu, hắn mơ mẹ bị nhốt trong căn phòng tối tăm, cửa khóa chặt, chỉ có một cái cửa sổ nhỏ xíu, khiến người ta nghẹt thở. Mẹ hắn nằm nhoài trên cửa sổ, lộ ra mái tóc rối như tơ vò và đôi má gầy gò tái nhợt, bà mở to mắt, đưa tay ra với Hàn Chu.
Hàn Chu đứng ở xa nhìn bà.
Sau đó là biển lửa. Căn phòng cũ kĩ làm từ gỗ, khắp nơi tưới đầy dầu, lửa nóng hừng hực thiêu đốt, như thể nó phải đốt cháy tất thảy mọi thứ, kéo tất cả mọi thứ xuống địa ngục.
Không ai dám đi dập lửa, đến khi lửa đã tắt, họ chỉ có thể lôi ra mấy cỗ thi thể đã bị cháy đến mức hoàn toàn biến dạng.
Giấc mộng ấy như cơn sóng, lần nào cũng gầm gào xông tới, khiến hắn nghẹt thở trong mơ.
Hàn Chu không dám ngủ nữa, chỉ có thể trợn tròn mắt đợi bình minh tới vô số lần. Mãi tới khi hắn phát hiện ra rằng, nếu chỉ ngồi nhắm mắt thì sẽ không mơ.
Hà Dung An hoảng hốt, lẽ ra cậu không nên thông cảm với một tên buôn người, một tên tội phạm, nhưng vẫn không nhịn được mà thấy xót xa.
Khi cậu vừa bị bắt tới đã lờ mờ nghe thấy những kẻ kia nói chuyện về cha mẹ Hàn Chu, tự mình chắp vá lại, mới ngộ ra có lẽ Hàn Chu có bệnh về tâm lí.
Hà Dung An giơ tay sờ lên vết bỏng cũ của hắn, vết tích lồi lõm xấu xí. Hàn Chu bắt tay cậu lại.
Hà Dung An liếc mắt nhìn hắn, nhấc lên chiếc chân phải bị còng, khiến sợi xích sắt lay động. Cậu thở dài nói: “Nếu tôi bị bán, tôi cũng sẽ dùng một cây đuốc, thiêu hết bọn họ”.
Ánh mắt Hàn Chu căng thẳng, nhìn chằm chằm gò má cậu, siết tay cậu trong lòng bàn tay mình.
Hà Dung An nói: “Tôi là người, chứ không phải hàng hóa hay súc vật”.