Khó Theo Đuổi

Chương 18



Trương Nguyệt theo họ mẹ, tiệm sườn xám này vốn dĩ là của mẹ chị.

Hồi còn bé, Trương Nguyệt cũng từng có một tuổi thơ rất đẹp, thế nhưng tuổi thơ đẹp đẽ ấy cũng chỉ kéo dài đến khi chị lên năm.

Khi vừa dạy chị học thuộc địa chỉ và số điện thoại của cửa tiệm sườn xám thì mẹ lại gặp tai nạn bất ngờ, chị được người thân nhận nuôi, sau khi được "chuyển giao" qua lại mấy nhà, cuối cùng chị được đẩy vào trại mồ côi.

[Trương Cẩm, Số 39, ngõ Cẩm Tú, khu phố Liên An, Đồng Thành, 135XXXXXXX.]

Đến tận hôm nay, Trương Nguyệt vẫn còn nhớ như in địa chỉ cửa tiệm mà chị đã học thuộc trước đó, tên của mẹ mình, và cả số điện thoại mà khi ấy chị chỉ vừa mới học thuộc được vài ngày.

"Cô có biết, một người khi bị mất phương hướng giữa đại dương bao la phải dựa vào cái gì để có thể bơi tiếp không?"

Trong cửa tiệm sườn xám, Trương Nguyệt cúi đầu cắt vải, thản nhiên hỏi một câu.

Giang Sắt nhìn đăm đăm vào mảnh vải trong tay chị, im lặng không đáp.

Trương Nguyệt cũng không để tâm, chị cầm kéo "xèn xẹt" cắt miếng vải ra, "Đó là hải đăng, mà cửa tiệm sườn xám này chính là ngọn hải đăng của tôi."

Tám năm trước, chị quay về Đồng Thành, mua lại căn nhà địa chỉ số 39, ngõ Cẩm Tú, một lần nữa treo lên tấm biển May Trương này.

Khi ấy Trương Nguyệt cũng chỉ vừa bước qua tuổi 20, vốn không nghĩ nhiều về bản hợp đồng mua bán mà mình đã ký kia lại có ngày xảy ra vấn đề.

Giá nhà ở khu dân cư cũ này rẻ bèo như rau cải bán ngoài chợ, nhưng sau khi tin tức khu Liên An sắp sửa được quy hoạch vừa được thông báo, tình hình giờ đây đã hoàn toàn khác xưa.

Người người đều kháo nhau mấy gia đình trong khu này đều phất lên chỉ trong một đêm.

Chủ nhà trước cầm bản hợp đồng đến nói rằng người ký hợp đồng trước đó không đủ tư cách để bán cửa hàng này, thái độ cương quyết buộc Trương Nguyệt phải trả lại cửa hàng cho bọn họ.

"Cô phải làm sao để giữ lại cửa tiệm này?" Trương Nguyệt đặt cây kéo trên tay xuống, cất giọng thật khẽ, "Đám người kia nói, bản hợp đồng ấy không có hiệu lực. Nếu tôi không trả cho bọn họ 2 triệu tệ thì phải trả lại cửa tiệm sườn xám này."

"Khoản tiền 2 triệu tệ ấy thì tôi có, nhưng tôi sẽ không cho họ, dù cho đây là cách giải quyết đơn giản nhất." Giang Sắt cầm cây kéo kia lên, nhẹ nhàng vuốt ve lưỡi kéo bén ngót, "Năm xưa chị mua cửa tiệm này với cái giá còn cao hơn giá thị trường, bây giờ nghe thấy khu này được quy hoạch, đám người kia liền kéo đến buộc chị trả nhà, chị cam tâm sao?

Hàng mi Trương Nguyệt run lên, hàm răng cắn chặt.

Giang Sắt không hề ngẩng đầu lên, lưỡi kéo sáng bóng phản chiếu đôi mắt đen láy, "Chuyện này cứ giao cho luật sư xử lý, tôi thà tiêu 2 triệu tệ vào luật sư còn hơn là cho đám người kia."

Trương Nguyệt cắn môi, "Luật sư có thể giúp tôi giữ lại cửa tiệm sườn xám thật sao?"

"Chị Trương à, chị đã tính sai một chuyện." Giang Sắt ngước mắt lên khỏi cây kéo, "Người có thể giữ lại cửa tiệm này cho chị là tôi, chứ không phải luật sư. Thế nên, hôm nay chị phải ký một bản thoả thuận với tôi, sang tên cửa tiệm sườn xám này cho tôi."

Trương Nguyệt sững người, "Sao lại phải sang tên cho cô?"

"Bởi vì chỉ khi ở dưới danh nghĩa của tôi, ngọn hải đăng của chị mới có thể được giữ vững." Giang Sắt nhếch môi cười, "Sao? Chị dám đến tìm tôi mà lại không tin tôi à? Nếu đã không tin tưởng tôi thì chúng ta làm sao hợp tác được?"

Trương Nguyệt nhìn Giang Sắt đăm đăm.

Ngày đầu đầu tiên khi cô đến cửa tiệm sườn xám, Tiểu Miêu đã vô cùng hào hứng kể lại cho chị nghe, nói rằng trong tiệm vừa đến một chị khách xinh như tiên nữ, nói rằng lần đầu tiên cô nhóc gặp được người như thế, chỉ cần cô ấy đứng ở một góc xa xa cũng có thể khiến cả ngõ Cẩm Tú sáng bừng lên.

Quả đúng là như vậy.

Cô gái ngồi trước mặt đây đúng là người đẹp nhất và cũng bình tĩnh, thong dong nhất mà chị từng gặp.

Những chuyện khiến người ta trăn trở mất ngủ, khiến người ta căm phẫn bất an kia vừa đến tay cô, thậm chí cô còn chả buồn nhíu mày lấy một cái.

Trong một khoảnh khắc thoáng qua ấy, Trương Nguyệt bỗng thấy sợ hãi.

Sợ Giang Sắt giúp mình giữ vững một ngọn hải đăng, rồi sẽ cướp đi một ngọn hải đăng khác của mình.

Nhưng chị không còn lựa chọn nào khác.

Nếu không sang tên cho Giang Sắt, nó cũng sẽ bị người khác cướp mất.

Trương Nguyệt hé đôi môi gần như rướm máu vì bị chị cắn chặt, gật đầu đáp, "Được, tôi sẽ tin cô một lần."

...

Giang Sắt mất mấy ngày mới hoàn tất khâu sang tên cửa tiệm sườn xám.

Quá trình suôn sẻ hơn cô nghĩ.

Không biết là vì đã bị dồn đến cùng đường nên Trương Nguyệt mới tin tưởng cô, hay là do chị ấy quá ngây thơ.

Người đã trải qua bao dối lừa và đau khổ nhưng vẫn có thể giữ lại nét ngây thơ ấy, thường là vì đã có người gánh vác thay mình, hoặc có thể là, người ấy đã thay mình làm tất cả những chuyện bẩn thỉu nhất thế gian này.

Nhìn chữ ký trên hợp đồng, đôi mắt Giang Sắt như chất chứa tâm sự.

Cất kỹ hợp đồng, cô nhìn đồng hồ, rồi lại nhắn cho Giang Xuyên một tin báo mình không về nhà ăn trưa, sau đó cô lái xe chạy thẳng đến khoa Nội thần kinh của bệnh viện số 1 Đồng Thành.

Thuốc cô mang từ Bắc Thành sang đã gần hết, Giang Sắt phải đến khoa Nội thần kinh để lấy thêm ít thuốc mới.

Đống thuốc này dù cô có uống hay không thì cũng không thể dừng.

Bệnh viện số 1 thành phố chính là bệnh viện tốt nhất Đồng Thành, dù đang trong ngày làm việc thì người đến khám bệnh cũng đông nườm nượp, khu vực gần cửa sổ lấy thuốc cũng đen nghịt đầu người.

Sáng nay Giang Sắt chỉ ăn một chén cháo ngũ cốc, bây giờ đói đến độ bụng sắp dính vào da lưng đến nơi. Sau khi cất toa thuốc vào, cô đi xuyên qua đám đông bước ra ngoài, định bụng đi mua chút đồ lấp bụng.

Gần bệnh viện có một tiệm bánh mì mà Dư Thi Anh từng giới thiệu cho cô, bà bảo tiệm đó có món bánh mì đậu đỏ nổi tiếng nhất Đồng Thành.

Hôm nay tuyết lớn, lớp tuyết đọng trên mặt đất đã bị người đi đường giẫm thành những vũng lầy bẩn thỉu.

Cô giẫm vào vũng lầy kia, đang định kéo khăn choàng cổ lên chắn gió, bất chợt nghe thấy có người gọi tên mình ở phía sau, "Giang Sắt!"

Giang Sắt dừng chân, quay đầu lại, mỉm cười với người nọ, "Hàn Tiêu."

Hàn Tiêu đeo khẩu trang, trên tay xách một túi thuốc Đông y khá to, sải bước đến chỗ cô.

"Cô bệnh à?" Hàn Tiêu nhìn sang bên cạnh cô, hỏi, "Cô đi một mình sao?"

"Ừm, tôi ngủ không ngon nên đến đây lấy thuốc." Cô nhìn túi thuốc Đông y trong tay cậu ta, "Anh đến lấy thuốc cho dì Hàn à?"

"Đúng vậy, đúng lúc đang rảnh, tôi chạy sang chùa Hàn Sơn chia sẻ chút ấm áp với cô."

Hàn Nhân có chuyên gia điều dưỡng sức khoẻ riêng, mỗi tuần đều sẽ đến bệnh viện số 1 thành phố để lấy thuốc.

Bình thường đều do Lý Thuỵ cho người đến lấy, Hàn Tiêu nghĩ đến chuyện vài ngày nữa ông anh trai của mình sẽ trở về từ châu Âu, để hâm nóng tình cảm anh em, thế là cậu ta tự mình làm chân điếu đóm, đi lấy thuốc cho Hàn Nhân.

Thấy hai tay Giang Sắt trống trơn, Hàn Tiêu đoán có lẽ cô vẫn chưa khám, hoặc là chưa lấy thuốc, bèn nhiệt tình xung phong, "Cô muốn khám bác sĩ nào? Tôi đưa cô đi, dạo này đang có dịch cúm, người lại đông, nếu để một mình cô loay hoay thì không biết phải chờ đến khi nào."

"Tôi khám rồi, nhưng vẫn chưa lấy thuốc." Giang Sắt cười đáp, "Nếu anh đang rảnh thì lấy thuốc giúp tôi nhé, tôi đi mua chút gì đó để bù bữa trưa."

"OK, không thành vấn đề."

Hàn Tiêu sảng khoái đồng ý, cầm toa thuốc vòng về bệnh viện, một lát sau đã có người mang thuốc ra.

Trong chiếc túi nhựa in tên bệnh viện đựng vài bình thuốc, cậu ta nhìn thoáng qua, khi nhìn thấy một dòng chữ dài dằng dặc bằng tên khoa học khó hiểu, cậu ta hơi ngạc nhiên, chỉ mất ngủ thôi mà phải uống nhiều thuốc thế sao.

Xung quanh bệnh viện có đầy đủ các thể loại cửa hàng, từ cửa hàng hoa, đến cửa hàng bán trái cây và nhiều cửa hàng khác nữa.

Giang Sắt mua một cái bánh đậu đỏ liền quay về, Hàn Tiêu đang đứng chờ cô tại chỗ gặp nhau ban nãy. Cậu ta nhìn cái bánh mì trông chả ngon lành gì trong tay cô, thầm thở phào vì Giang Sắt không mời cậu ta ăn.

Hàn Tiêu đã quen sống trong nhung lụa, xưa nay không đụng đến mấy món này.

"Gần 3 giờ chiều rồi mà cô vẫn chưa ăn trưa sao? Đi thôi, tôi đưa cô sang Quân Việt ăn." Cậu ta mỉm cười mời mọc, "Bánh mì này cô giữ lại làm bữa sáng cho ngày mai đi."

Giang Sắt đưa tay nhìn đồng hồ, "Không phải anh phải mang thuốc sang cho dì Hàn sao? Để lần sau đi, bữa cơm lần trước tôi nợ anh vẫn chưa có dịp mời anh nữa. Đợi tôi hết bận, anh cứ chọn một chỗ đi rồi chúng ta cùng nhau ăn một bữa."

Hàn Tiêu vội khoát tay, "Không cần mời cơm đâu, cô mời tôi uống rượu nhé? Đến Vong Xuyên đi!"

Cậu ta hơi dừng lại, sau đó cười tít mắt nói, "Tôi cũng không uống rượu chùa nhà cô đâu, tôi sẽ đánh tiếng với quản lý Diêu, sau này khi cô đến Quân Việt ăn cơm sẽ được miễn phí."

Nghe thấy thế, Giang Sắt nhìn Hàn Tiêu một lúc, khoé môi bất chợt cong lên, không đồng ý cũng chẳng từ chối, chỉ nói, "Cám ơn anh."

Trước cổng bệnh viện đông người qua lại, không phải là nơi thích hợp để nói chuyện, hai người chỉ hàn huyên vài câu rồi chào tạm biệt.

Hàn Tiêu dõi theo bóng lưng của Giang Sắt, nhớ đến mẫu bánh mì rẻ tiền trên tay cô, cậu ta không tài nào hiểu nổi, vì sao Giang Sắt lại không trở về nhà họ Sầm.

Quẩy đến nửa đêm mới trở về khách sạn, cậu ta bắt đầu gửi Wechat nịnh nọt Lục Hoài Nghiên như mọi ngày, [Anh này, hôm nay em tự mình mang thuốc sang cho cô đấy.]

Nhớ ra điều gì, cậu lại nổi máu nhiều chuyện, [Lúc đến bệnh viện số 1 lấy thuốc, em còn gặp Giang Sắt nữa.]

...

Tuần trước sau khi tham dự buổi họp báo ở Đồng Thành, Lục Hoài Nghiên đã phải bay sang Anh ngay ngày hôm sau.

Hiện giờ ở bên Anh đang là 8 giờ tối, Lục Hoài Nghiên đang trong một tiệc rượu, thoáng lướt qua tin nhắn Wechat của Hàn Tiêu, anh đặt ly rượu xuống rồi đi ra một góc vắng người trong vườn hoa.

Mỗi lần Hàn Tiêu gửi tin nhắn cho Lục Hoài Nghiên thì tầm mười tin mới nhận được một tin trả lời.

Chờ một lúc không thấy hồi âm, cứ nghĩ anh mình lại bắt đầu bơ mình, cậu ta đang định thoát Wechat, thì bất ngờ nhận được điện thoại từ đối phương, vừa bắt máy người kia đã hỏi ngay, "Bệnh à?"

Hàn Tiêu, "Hở?"

"Em đâu có bệnh."

Ngẫm nghĩ một lúc, cậu chàng cảm động, "Anh à, anh yên tâm, em khoẻ lắm, được anh yêu thương thế này em sẽ không đổ bệnh được đâu!"

"Tôi không hỏi cậu." Lục Hoài Nghiên cất giọng lạnh lùng, "Tôi hỏi Giang Sắt, sao cô ấy lại đến bệnh viện?"

Hàn Tiêu ngơ ra hồi lâu mới có phản ứng lại, "Anh hỏi cô ấy à, cô ấy không bệnh, chỉ là không ngủ ngon nên đi lấy thuốc thôi."

Nói đến đây, cậu ta chợt phát hiện có điều bất thường, "Ơ kìa anh, không phải anh và Giang Sắt không thân sao? Từ khi nào mà anh lại quan tâm con gái nhà người ta như thế?"

Trái tim của ông anh họ nhà cậu ta không thể dùng sắt hay đá mà miêu tả chính xác được, phải dùng đến loại kim cương cứng nhất thế giới mới đúng.

Một trái tim làm bằng kim cương.

Hồi còn bé, thời kỳ phản nghịch của Hàn Tiêu đến rất sớm, bảy, tám tuổi không biết vì chút chuyện bé tẹo teo gì mà lại bắt chước người ta bỏ nhà đi bụi, hơn nữa còn thành công làm gãy chân mình.

Khi cậu chàng đau đến thốn tận tâm can, hơn nữa còn bị một con chó hoang từ đâu xuất hiện cứ gầm gừ nhìn mình chằm chằm, thì Lục Hoài Nghiên đang làm khách ở nhà họ Hàn bỗng xuất hiện như một vị thần.

Hàn Tiêu oà khóc nức nở, còn tưởng nếu anh trai nhìn thấy dáng vẻ này của mình sẽ đau lòng, thương mình mà cõng mình về.

Lục Hoài Nghiên lớn hơn cậu ta 3 tuổi, vóc dáng lại cao, muốn cõng cậu ta là một chuyện vô cùng dễ dàng.

Nhưng ông cụ non này lại chỉ ngồi xổm xuống kiểm tra cái chân bị gãy của cậu, sau đó đứng dậy, khoanh hai tay trước mặt, lạnh lùng nói, "Vẫn còn một cái chân chưa gãy kia mà? Tự mình nhảy trở về."

Dứt lời, anh xoay người rời đi.

Khi ấy Hàn Tiêu đã khóc đến mức hai lỗ mũi đã bắt đầu thổi bong bóng, thấy anh vừa đi, cậu vội vàng nhảy lò cò đuổi theo anh. Cũng may là chỉ mới nhảy có vài bước, người hầu trong nhà đã tìm đến kịp thời, cõng cậu về nhà.

Từ đó về sau Hàn Tiêu đã trị dứt điểm cái bệnh bỏ nhà đi bụi, cũng đã có nhận thức về trái tim làm bằng kim cương của Lục Hoài Nghiên.

Bởi thế, vì một tin nhắn vu vơ trên Wechat mà Lục Hoài Nghiên lại gọi điện thoại sang như thế này thì đúng là bất thường, phải nói là cực kỳ bất thường.

Vừa mới hỏi thành câu, bên kia đã hờ hững đáp lại, "Sao? Cậu vẫn chưa chịu dẹp bỏ cái suy nghĩ theo đuổi vớ vẩn ấy của cậu à?"

Không biết có phải ảo giác của mình hay không mà Hàn Tiêu lại thấy lạnh gáy khi nghe anh nói câu đó.

Trước đây đúng là cậu ta từng có suy nghĩ muốn theo đuổi Giang Sắt, nhưng sau khi bị Lục Hoài Nghiên đả kích, cậu ta ấm ức chạy đi tìm mẹ mình, đòi bà sắp xếp buổi ra mắt cho mình và Giang Sắt.

Không ngờ mẹ cậu ta còn tung ra một đòn chí mạng hơn cả.

Bà vậy mà lại bảo cậu đừng có tự làm mất mặt mình.

"Em nào dám đâu anh!" Trực giác Hàn Tiêu đã khuyên bản thân lúc này hãy cúi đầu làm người hèn, "Chẳng qua em chỉ cảm thấy tội nghiệp Giang Sắt mà thôi, mấy suy nghĩ khác đều đã bay đi mất cả rồi."

Giọng điệu Lục Hoài Nghiên cực kỳ tế nhị, "Tội nghiệp ư?"

Hàn Tiêu kể lại chuyện Giang Sắt mua bánh mì hồi chiều một cách sinh động, còn tiện thể tự khen bản thân nghĩa khí thế nào, "Em nói với Giang Sắt, sau này cô ấy có đến Quân Việt ăn cơm hay ở lại thì em đều có thể miễn phí cho cô ấy, không cần chi một cắc nào. Nếu muốn, cô ấy ở lại Quân Việt cả đời cũng được. Sao anh, anh thấy em có nghĩa khí không?"

Lục Hoài Nghiên nghe thế thì bật cười.

Hàn Tiêu lại nói tiếp, "Cuối tháng này chẳng phải nhà họ Sầm sẽ mở tiệc tuyên bố Sầm Dụ trở về nhà hay sao? Chiều nay suýt nữa là em đã lỡ miệng nói ra chuyện này rồi. Anh này, anh nghĩ nhà họ Sầm có mời Giang Sắt không? Nhưng dù có mời thì chắc cô ấy cũng sẽ không đi nhỉ. Trường hợp thế này mà cô ấy xuất hiện cũng khó xử."

Nói khó xử là hơi khách sáo, nếu Giang Sắt mà đến dự tiệc thì nói thẳng ra là tự rước lấy nhục, e là sẽ trở thành trò cười cho cả bữa tiệc.

Lục Hoài Nghiên đã biết chuyện nhà họ Sầm chuẩn bị mở tiệc, anh đã nhận được thiệp mời từ đầu tháng trước.

Nhà họ Sầm muốn nhân cơ hội này để đưa Sầm Dụ chính thức bước vào vòng xã giao của giới thượng lưu Bắc Thành.

Nghe nói sau khi vào tổng bộ Sầm thị, Sầm Dụ như cô Ba liều mạng, chỉ dùng vẻn vẹn hai tháng đã nộp lên một bản báo cáo cực kỳ mướt mắt, thành công nhận được một đơn hàng lớn từ Bắc Mỹ.

Sầm Minh Hoành và Quý Vân Ý vô cùng hài lòng, nửa tháng sau nhà họ Sầm hẳn sẽ là nơi hội tụ của các nhân vật tai to mặt lớn.

Ở một trường hợp như thế, Giang Sắt chưa chắc đã đến.

Cô không đến không phải vì sợ đối mặt với những trường hợp như thế, càng không sợ cái gọi là "khó xử" kia.

Một rương rượu cổ trị giá mấy chục triệu tệ đến tay cô cũng chỉ giống một món đồ chơi. Bảo là gửi lại chỗ anh, nhưng thực ra cô nhóc ấy vốn chẳng mấy hứng thú với mấy bình rượu kia, thậm chí còn chẳng bằng một cái bình shaker được tặng kèm.

...

Vì vụ án "một mẫu bánh mì" mà cuộc sống hai tuần sau đó của Hàn Tiêu cực kỳ bi thảm.

Ngày nào cậu ta cũng phải đội tuyết đến khu Liên An để giải quyết chuyện quy hoạch, hơn nữa còn phải đi đến làm việc với từng nhà, nói đến độ môi sắp nổi bọt nước đến nơi.

Giáng sinh hôm ấy, Hàn Tiêu không thể chịu nổi nữa, từ sáng sớm tinh mơ đã mua vé máy bay gấp gáp trở về Bắc Thành.

Cậu ta chỉ muốn yên ổn làm một thằng công tử ăn bám, uống rượu đến say, ngủ thẳng một giấc.

Cứ để cậu ta trở thành một tên vô dụng đẹp trai chuyên dùng để nối dỗi tông đường thôi.

Hàn Tiêu vừa lên máy bay liền tắt máy, không hề hay biết ở ngõ Cẩm Tú có một cửa tiệm vừa xảy ra tranh chấp tài sản.

Cấp dưới không tìm được cậu, đành phải báo lại chuyện này cho Lý Thuỵ.

Khi biết được một bên tranh chấp tài sản là Giang Sắt, Lý Thuỵ nheo mắt, đoán tới đoán lui, cuối cùng báo cáo chuyện này lại cho Lục Hoài Nghiên.

Lục Hoài Nghiên hiện đang trên chuyến bay từ London về Đồng Thành, một tay chống cằm, bật đèn đọc sách để đọc báo cáo trên tay.

Khi màn hình điện thoại sáng lên, anh chẳng thèm ngước lên, chỉ quét mắt lướt qua, khi thoáng nhìn thấy cái tên quen thuộc, anh hơi sững lại, buông tài liệu xuống, ấn mở màn hình điện thoại đọc lướt thật nhanh.

"Số 39, ngõ Cẩm Tú?"

Suy nghĩ của anh thoắt cái đã quay trở về ngày hôm ấy, khi anh đứng trên bậc thang của chùa Hàn Sơn, hỏi cô có dám theo mình trở về khách sạn hay không.

Cô quay đầu lại, gương mặt nhỏ nhắn ngẩng lên nhìn anh, nhướng mày cười đáp, "Sao lại không dám?"

Khi ấy, ánh nắng ban trưa từ phía sau chiếu đến, đôi mắt đen lay láy không hề nhiễm bất cứ tia sáng nào, dường như đã hút hết ánh sáng, cũng đã hút cả ánh mắt của anh.

Màn hình điện thoại sáng lên một lúc rồi tự động tối xuống, người đàn ông dần dần thoát khỏi hồi ức.

Đại não hoạt động suốt mười mấy tiếng vẫn không mất đi tính nhạy bén, anh nhanh móc nối liên hệ giữa dự án cải tạo khu dân cư cũ và căn nhà số 39, ngõ Cẩm Tú lại với nhau.

Đến khách sạn xem bản vẽ là vì cửa tiệm sườn xám.

Ở trong căn nhà trúc nói mấy câu mập mờ với mẹ anh cũng là vì cửa tiệm sườn xám.

Thậm chí, nửa đêm nửa hôm đến khách sạn tìm anh cũng là vì cửa tiệm sườn xám.

Cô chủ động tiếp cận anh, là bởi vì cửa tiệm sườn xám này ư?

"Bỗng dưng có hứng thú?" Lục Hoài Nghiên trở tay lại, khẽ gõ nhẹ xuống mặt bàn, gương mặt lạnh lùng chìm vào bóng tối, lát sau, anh khẽ cười, "Đúng là một cô nàng qua loa chiếu lệ."

***

Jeongie:

Đếm ngược 2 chương nữa mình bái bai cái nét lạnh lùng chảnh cún của sếp Lục nhỏ hoy!!! =))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.