Khó Thoát Khỏi Cố Chấp Cưng Chiều

Chương 36



Nụ hôn này đến mà không hề báo trước, tất cả mọi người không ai kịp phản ứng, kể cả Tả Tư Nam vẫn luôn trấn định bao nhiêu năm nay.

Sau đó là tiếng hít thở liên hồi, mọi người vội vàng che miệng mình lại, sợ sẽ phát ra tiếng.

Bọn họ không dám tin vào mắt mình.

Hoa khôi Thẩm không những ngồi lên đùi Thái Tử Gia, mà còn hôn cậu ấy nữa.

Người thoải mái nhất hiện giờ cũng chính là đầu sỏ của việc này, Thẩm Thư Điềm hoàn toàn không biết rằng chính cô đã làm ra chuyện kinh thiên động địa gì.

Môi của cô gái rất mềm mại, mọng nước và ấm nóng, vừa chạm môi cô đã rời đi.

Bởi vìcô gái này đến đã khiến cậu quên luôn điếu thuốc trên tay, sau khi bị bỏng, cậu mới hoàn hồn lại.

Cơ thể của Tả Tư Nam bất động, ánh mắt đầy dịu dàng nhìn cô gái, sâu trong đáy mắt chính là sóng cuộn biển gầm.

Thẩm Thư Điềm lại vô cùng kiêu ngạo, cô tự thấy bản thân đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ,cô rút tay khỏi bờ vai của người thiếu niên, vui vẻ bước xuống.

Nhưng cô lại không ngờ rằng người ngồi dưới lại giữ cô lại, tay cậu túm lấy eo cô, đầu ngón tay bất giác sờ lên eo cô, giọng nói trầm khàn: “Chị không muốn nói gì à?”

“Ừm, chị rất ngoan mà.” Thẩm Thư Điềm nhẹ nâng cằm tự hào như một chú khổng tước nhỏ: “Thua thì chịu.”

Trần Ngữ Trúc chen vào nói, mặt cậu ta hoàn toàn sụp đổ, “Nhưng, nhưng khi vừa nãy cậu ấy chơi trò xoay đ ĩa, cậu ấy đã xoay trúng ô phải hôn một người khác giới.”

Tất cả các bạn nam ở hiện trường: “…”

Có người thầm nghĩ, việc tốt thế này sao lại không rơi trúng bọn họ nhỉ.

Nhưng nghĩ lại thì, Thái tử Gia đó, thật sự là không so được.

Đau lòng.

Trần Trúc Ngữ tiếp tục phát điên nói: “Cậu ấy say rồi.”

Tất cả mọi người đều nhìn Thẩm Thư Điềm, mặt cô gái không hề đỏ, ánh mắt vẫn đang sáng rỡ ở dưới ánh đèn, đáy mắt đầy linh hoạt và phấn chấn, khi thấy bọn họ nhìn sang, đôi mắt cô chợt cong thành hình trăng non..

Làm cho người ta không thể không yêu quý, sao người say lại có bộ dạng như thế chứ?!?!

Mọi người quay đầu lại nhìn Trần Ngữ Trúc với ánh mắt nghi ngờ.“Tớ cũng có muốn tin đâu, cậu ấy uống cái đó tớ cũng không nghĩ là cậu ấy sẽ say.” Tay Trần Ngữ Trúc chỉ về mấy cái chai màu xanh ở trên bàn vẫn chưa được mở ra kia, thứ đó có nồng độ thấp, đa phần là vị ngọt, bọn con trai đều không muốn uống.

“Cậu ấy uống một chai thì biến thành như thế rồi.

Ánh mắt của mấy người đang hóng hớt lại chuyển qua đó.

Nhóm con trai: “…”

Nhóm con gái: “…”

Không tin, không muốn tin.

Trần Ngữ Trúc co giật khóe miệng: “Thật đấy.”

Bàn tay đang để ở trên eo của cô vẫn chưa buông ra, cô cũng hoàn toàn không để ý đến, nhìn thấy động tác của Trần Ngữ Trúc, bàn tay đặt ở trên bàn bèn cầm một chai lên.

Thẩm Thư Điềm đem chai nước ôm vào trong ngực, đôi mắt ngập nước trừng Trần Ngữ Trúc một cái, đầy tức giận nói: “Cậu nói dối, tớ mới uống có nửa chai thôi nhé.”

Cũng không để ý đến phản ứng của Trần Ngữ Trúc, cúi đầu muốn mở nắp chai ra.

Cô nhớ thứ này có vị ngọt ngọt, ngon vô cùng.

Nhưng chai rượu này cần có dụng cụ thì mới mở được, có phải cômuốn mở là mở đâu.

Nhưng mà cô lại không thèm để ý đến, một lòng một dạ cầm lấy cái nắp chai muốn mở nó ra.

Những người khác cuối cùng cũng nhận ra điều bất hợp lý.

Một mình cô cố mở rất lâu, thở phì phì mà căng khuôn mặt nhỏ ra, thậm chí còn muốn dùng răng cắn nó.

Sườn mặt Tả Tư Nam lạnh lùng, anh tiện tay vứt điếu thuốc vào gạt tàn, nhìn thấy động tác của cô, vẻ mặt anh vô cảm giậtlấy chai nước của cô, lạch cạch mà ném sang một bên.

Thẩm Thư Điềm không vui, rầu rĩ mà gỡ tay cậu ra.

Lực mà Tả Tư Nam dùng để ôm cô rất lớn, chuyện này đối với bất kỳ ai thì cũng khó mà nhịn được, càng không nói đến việc anh vốn dĩ đã có ý nghĩ khác thường đối với cô.

“Đau.”

Thẩm Thư Điềm bẹp bẹp môi, trong mắt cũng trở nên hồng hồng, nước mắt đảo quanh hốc mắt như muốn rơi xuống.

Tả Tư Nam hơi giật mình, anh thấy cô đã rơi nước mắt rồi, từng giọt từng giọt rơi vào xuống mu bàn tay của anh, cô vô cùng đáng thương khịt khịt mũi, sau đó còn dùng mu bàn tay launhững giọt nước mắt đó đi.

Tả Tư Nam vừa bực mình lại vừa buồn cười, đây rõ ràng là tâm tính của trẻ con mà, cái gì cũng không hiểu, trong lòng anh vừa mới hơi buồn bực, giờ cũng đã biến mất.

Tả Tư Nam hơi đau lòng rồi, anh giơ tay lau nước mắt cho cô, tay còn lại cũng buông ra, giọng điệu vừa bất đắc dĩ vừa dỗ dành: “Khóc cái gì?”

Rõ ràng là cô sai, mà bây giờ lại biến thành anh không đúng rồi.

Thẩm Thư Điềm thở phì phì mà nghiêng đầu sang một bên, thút tha thút thít leo xuống, tuy còn cảm thấy khổ sở, nhưng cô vẫn không quên cầm chai nước bị Tả Tư Nam vứt lúc  nãy theo.

Cô ôm lấy chai nước, lướt qua một vòng, liền ngồi xuống chỗ bên cạnh Thi Lâm.

Thi Lâm: “…”

Một giây sau Thi Lâm liền bật người tránh ra, bà cô à, chị đừng có hại chết em chứ, hắn còn chưa muốn chết đâu.

Chỉ là cô vừa mới ngồi xuống, cánh tay đã bị người ngồi ở đầu bên kia sopha kéo lại, lôi về chỗ cũ.

Tả Tư Nam ngồi thẳng lưng, nhìn cô gái, bàn tay thon dài giật lấy chai nước mà cô gái xem như báu vật.

Cô gái bẹp miệng, mắt lại bắt đầu hồng hồng.

Tả Tư Nam thở ra một hơi, cô như thế này, cậu chỉ hận là không thể đánh cho cô một trận, nhưng mà trong lòng lại mềm đến rối tinh rối mù lên.

Tả Tư Nam cần lon coca ở trên bàn lên, ngón trỏ cong lên mở nắp coca sau đó đưa đến trước mặt cô dỗ dành nói: “Uống cái này ngon hơn.”

Thẩm Thư Điềm mở to hai mắt, ánh mắt ngấn nước nhìn cậu, xác định là anh không tức giận, mới cầm lấy, ngoan ngoãn mà uống một ngụm, sau đó lại uống thêm một ngụm nữa.

Nhưng mà cô lại không muốn ngồi cạnh anh, cô lại muốn chạy sang chỗ Thi Lâm bên kia.

Cánh tay Tả Tư Nam chặn đường cô, liếc Thi Lâm đày lạnh lùng.

Cả người Thi Lâm run lên, “Anh Tả em vô tội nha.”

Tả Tư Nam thu tầm mắt lại, trầm giọng hỏi: “Vì sao lại muốn qua đó? Ngồi đây không được à?”

Thẩm Thư Điềm vô cùng bất mãn mà chu miệng, ưỡn thẳng ngực nói: “Em hung dữ.”

Tả Tư Nam: “…”

Tả Tư Nam: “Em không có.”

Thẩm Thư Điềm trợn to mắt, đề cao âm lượng: “Em có.”

“Em không có.”

“Em có.”

Đây là kiểu đối thoại mất não gì đây?

Tả Tư Nam cúi đầu nhìn cô một cái, lạnh nhạt nói: “Chị mà đi qua đó thì sẽ không có nước uống nữa.”

Thẩm Thư Điềm sợ hãi,do dự nhìn coca trong tay mãi, vô cùng buồn bực mà thu chân lại, ủ rũ mà ngồi ở bên cạnh Tả Tư Nam.

Mấy người vừa đứng ở một bên xem xong vỡ kịch này thật sự không biết nên phản ứng như thế nào, ai cũng không ngờ được là tửu lượng của Thẩm Thư Điềm lại yếu đến thế, sau khi uống say thì giống như một đứa trẻ vậy.

Nhưng mà Thẩm Thư Điềm trông xinh xắn, mỗi một động tác đều cónét ngây ngô, nên một loạt hành động vừa rồi mọi người đều cảm thấy khá thú vị..

Trần Trúc Ngữ nhìn Thẩm Thư Điềm đang ngồi ngoan ngão bên cạnh Tả Tư Nam, cuối cùng vẫn có chút không yên lòng, cô  dứt khoát ngồi luôn chỗ mấy nam sinh. Dù sao cô cũng thân với bọn Thi Lâm, nên cô ngồi xuống cũng không có ai phản đối.

Tả Tư Nam vốn dĩ không muốn chơi bài nữa, nhưng Thẩm Thư Điềm bây giờ giống như một đứa trẻ vậy, nhìn thấy người khác cầm bài thì cô cũng muốn.

Ầm ĩ muốn chơi cùng.

Tả Tư Nam cũng chỉ có thể mặc cô chơi đùa.

Nhưng thua thì phải uống rượu, thu một ván uống một ly, mà Thẩm Thư Điềm thì làm sao mà uống được nữa.

Cô căn bản không có cái gọi là tửu lượng.

Thẩm Thư Điềm đến đồ uống cũng không muốn uống nữa, thành thật cầm bài, ánh mắt thì chăm chú nhìn những người đang ra bài, nhưng trong đầu thì loạn thành một đoàn rồi.

Biểu tình cũng mơ mơ hồ hồ.

Thi Lâm cũng vô cùng xấu xa, cà lơ phất phơ hỏi: “Đàn chị Thẩm, chị có cầm con tiểu vương không á?”

Thẩm Thư Điềm chậm rãi ngẩng đầu, chớp chớp mắt, rút từ trong tay Tả Tư Nam ra một quân bài, lật ra cho cậu ta xem, vui vẻ nói; “Không có, nhưng mà chị có đại vương nha.”

Rung đùi đắc ý, đến đuôi tóc cũng lắc lư, thật sự là vui đến không chịu nổi.

Trần Ngữ Trúc ôm đầu, cái đồ ngốc này,may cho cô vẫn là địa chủ.

Thi Lâm liếc nhìn Tả Tư Nam một cái, không nghĩ đến là Thẩm Thư Điềm thành thật như thế, cậu hơi sợ anh tức giận.

Gương mặt tuấn tú của Tả Tư Nam thản nhiên, cái được cái không mà liếc cô gái đang ngồi bên cạnh, lười lười biếng biếng, rõ ràng là bộ dáng không thèm để trong lòng.

Nhưng có thể dễ dàng nhận ra là tâm trạng anh đang không tồi.

Nhưng đã lỡ hỏi rồi, Thi Lâm cũng ngại mà tiếp tục bắt nạt Thẩm Thư Điềm, biết là lúc này đầu óc cô không linh hoạt, bọn họ đã cố tình thả nước cho cô rồi, thế mà cô vẫn còn thua.

Thua rồi thì phải uống rượu.

Thế này thì lại làm khó mọi người rồi.

Cái tửu lượng này của Thẩm Thư Điềm, uống thêm một ly nữa thì bọn họ nghĩ cũng không dám nghĩ là cô sẽ làm gì tiếp theo, liệu uống xong thì cô trực tiếp nhảy ương ca hay không?

(ương ca là một loại hình vũ đạo dân gian lưu hành chủ yếu ở vùng nông thôn miền bắc, có vùng còn biểu diễn câu chuyện, dùng chiêng trống đệm nhạc, có vùng cũng biểu diễn câu chuyện nhưng giống như hình thức ca vũ kịch)

Tả Tư Nam nghiêng người qua, không thèm để ý mà cầm ly rượu lên, nghiêng nghiêng đầu, yết hầu chuyển động một cách gợi cảm, một ly cạn sạch.

Cậu nghiêng người, đôi mắt có ánh sáng lấp lánh nhìn cô gái đang ngồi bên cạnh, nhẹ giọng hỏi: “Còn muốn chơi nữa không?”

Thẩm Thư Điềm nghiêng nghiêng đầu đôi mắt màu hổ phách hơi long lanh, giọng nói hơi kéo dài: “Chơi nha.”

Tâm trạng của cô rất vui vẻ, vô tư.

Trong đôi mắt đen của Tả Tư Nam đều  là ý cười, thấp giọng nói: “Vậy thì chơi tiếp đi.”

Cậu ngẩng đầu, lạnh nhạt nói: “Không cần nhường chị ấy. Chị ấy thua thì tao uống.”

Mọi người hai mắt nhìn nhau, nhưng mà Thái Tử Gia đã nói như thế thì đương nhiên không ai dám nói gì khác.

Bọn họ nhìn về phía Thẩm Thư Điềm, cô gái hoàn toàn không hiểu câu này có nghĩa là gì, đôi mắt chớp chớp nhìn người đang xáo bài.

Miệng nhỏ còn không quên thúc giục: “Nhanh phát bài đi nào.”

Bỏ đi, bọn họ không nên quản nhiều như thế.

Hai chân của Thẩm Thư Điềm khép lại, hai tay ngoan ngoãn đặt trên đầu gối, giống như đang ngồi xếp hàng trong nhà trẻ, ngoan đến không chịu được, đợi đến khi Thi Lâm phát bài xong mới nhấc lên.

Tả Tư Nam đã dựa lưng vào sopha rồi, giờ phút này Thẩm Thư Điềm hoàn toàn không bài xích anh, mâu thuẫn lúc nãy đã bị cô vứt đi từ lâu rồi, hiện giờ cô đang ngồi lên trên đùi anh.

Thẩm Thư Điềm kém may mắn, đầu óc thì bị cồn thao túng, thua liên tục mấy ván.

Mà vừa thua thì Tả Tư Nam liền uống rượu thay cho cô.

Động tác tiêu sái, không mang theo một chút do dự nào.

Hai ly, ba ly, bốn ly, …

Không hề có ý chỉ trích, cậu hoàn toàn là để mặc cho cô muốn chơi sao thì chơi, hậu quả để cậu gánh.

Lâm Sương và những bạn nữ khác đều đã quay về bên kia, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ nhìn sang bên này. 

“Từ trước đến giờ đều chưa nhìn thấy dáng vẻ này của Thái Tử Gia.”

“Có phải đối xử với cô ấy quá tốt rồi không?”

“Không được, hôm nay tôi đã biến thành quả chanh rồi.”

“Tôi cũng thấy chua quá đi.”

Thẩm Thư Điềm thua nhiều nên không vui, đợi đến lúc cô chơi chán, Tả Tư Nam không biết cậu đã uống bao nhiêurượu rồi.

Thẩm Thư Điềm ôm lấy coca ngồi dựa lưng vào sopha, lười biếng ngồi cạnh anh, đôi mắt híp lại một nửa, giống như một chú mèo con.

Tả Tư Nam tiến gần lại một chút: “Đã chơi chán chưa?”

Hương rượu ấm nóng truyền đến, Thẩm Thư Điềm bịt bịt mũi: “Em hôi quá.”

Tả Tư Nam: “…”

Còn cô uống nước xong thì cảm thấy bản thân rất thơm, cô mở miệng ra, hướng về phía anh thở ra một hơi, đắc ý hỏi: “Chị có thơm ngọt hay không?”

Thái dương của Tả Tư Nam giật giật, gương mặt tuấn tú căng chặt, cô rốt cuộc có biết bản thân đang làm trò gì không? Dùng vẻ mặt ngây thơ vô tội quyến rũ cậu như thế, thật sự khiêu khích khả năng tự chủ của cậu đây mà..

Thẩm Thư Điềm nói xong câu đó, đột nhiên ấp úng nói: “Chị muốn đi nhà vệ sinh.”

Tả Tư Nam mím môi, bất đắc dĩ, cậu kéo cô dậy đi vào nhà vệ sinh.

Nhưng mà Thẩm Thư Điềm vẫn muốn đem lon coca theo, cô ôm chặt lon coca không buông, sau đó Tả Tư Nam phải uy hiếp cô thì khó chịu buông ra.

Tả Tư Nam nhìn cô gái đi vào nhà vệ sinh, cậu bèn đứng bên ngoài chờ, nhưng chờ được một lúc vẫn không thấy cô đi ra,cậu sốt ruột không biết cô có rơi vào bồn cầu không nữa.

Vừa hay lúc này Trần Ngữ Trúc đi qua đây, liếc nhìn cậu đầy quái dị.

Tả Tư Nam: “Chị ấy vẫn ở trong đó, khá lâu rồi.”

Trần Ngữ Trúc chợt hiểu, gật gật đầu, đi vào bên trong,qua hai gian phòng, đến gian thứ 3 thì thấy cửa đang được mở ra.

Giọng nói đặc biệt của cô gái truyền tới.

“Sao mày lại không nói chuyện?”

“Mày nói chuyện đi nha, sao lại không để ý đến tao?”

“Nha nha nha, mày không thích tao à?”

Trần Ngữ Trúc đi qua đó, liền nhìn thấy Thẩm Thư Điềm đang ngồi xổm ở đó, đối diện với cái bồn cầu, giọng điệu vô cùng buồn bực.

Trần Ngữ Trúc: “…”

Ai nha, cậu giỏi thật đấy, lại còn muốn một cái bồn cầu thừa nhận thích cậu.

Trần Ngữ Trúc không còn lời nào để nói, vừa kéo vừa dổ mới khiến cho Thẩm Thư Điềm nói lời từ biệt với bồn cầu ra ngoài (:v)

Tả Tư Nam đã đợi sẵn ở bên ngoài rồi, cậu đón lấy Thẩm Thư Điềm còn đang bực mình, nghe Trần Trúc Ngữ nói xong, cậu thật sự là không biết nên biểu cảm sao cho phù hợp nữa..

Cậu dừng lại một chút, nói với Trần Trúc Ngữ, “Tôi đưa chị ấy về trước đây.”

Trần Ngữ Trúc: “Được.”

Thẩm Thư Điềm không chịu nói: “Đồ uống của chị đâu?”

Trên mặt Tả Tư Nam không có bất kỳ cảm xúc gì,nhưng vẫn thỏa mãn yêu cầu của cô, đưa cô quay lại phòng bao lấy coca rồi mới rời đi.  

Cũng không thèm quan tâm đ ến ý nghĩ của những người khác.

Thẩm Thư Điềm mặc dù say rồi nhưng bước chân vẫn rất ổn định, nhưng tính cách vẫn rất giống như đứa trẻ, lúc này không quá muộn, chẳng qua mới hơn 9 giờ một chút thôi.

Ra khỏi KTV, gió đêm lành lạnh thổi nhẹ khiến lòng người thoải mái, xua tan mọi phiền não.

Thẩm Thư Điềm ôm lấy coca, nhảy nhót trên đường, giống như một con thỏ nhỏ, vui vẻ không thôi.

Tả Tư Nam lấy điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại, để cho tài xế đến đón bọn họ, cánh tay cô gái bị giữ lại, uống một ngụm coca xong thìđứng bên cạnh anh.

“Bác đến…” Cậu ngừng một chút, nghiêng đầu liếc cô gái một cái, “Đến Huân Hà Cư để đón bọn cháu với ạ.”

“Không đúng.”Cô gái bên cạnh đột nhiên lên tiếng, nũng nịu mà gào lên với di động,:”Bọn cháu đang ở KTV, bác mau đến đón bọn cháu nha.”

Tả Tư Nam không để ý đến cô, dặn dò xong liền cúp máy.

Thẩm Thư Điềm không hiểu rõ mà nhìn cậu, đôi mắt trong suốt nhìn cậu, tiếp tục cường điệu: “Cậu nói sai rồi nha, chúng ta không ở Huân Hà Cư, chị vừa mới nói đúng đó.”

Huân Hà Cư cách nơi này hai con phố, cô bây giờ vẫn nhớ rất rõ ràng đó.

Tả Tư Nam không nói gì, tay đợt nhiệt trượt một cái, lật ngược lại, đan tay mười ngón với cô gái.

Nụ hôn đó, trong lòng cậu không hề bình tĩnh như vẻ ngoài được, tim vẫn còn đang đập bình bịch.

Cậubiết hiện giờ cô vẫn đang mờ mịt không hiểu gì, cho nên dù cậu có làm thế này, thì cô cũng chỉ mở to đôi mắt ngây thơ kia nhìn cậu thôi, tay cô hơi khó chịu nên chỉ giãy giụa một chút.

Nếu như cô không say, thì cũng sẽ không ngoan ngoãn như vậy, càng không mặc cho cậu làm những hành động thế này.

Cho dù cô có nói cậu vô lại, thì cậu cũng chấp nhận.

Ánh mắt Tả Tư Nam ngập tràn dịu dàng, âm thanh nhẹ nhàng: “Ừm, chị nói gì cũng đúng, em sai rồi. Vậy chị đi với em qua đó nhé?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.