Khó Thoát Khỏi Cố Chấp Cưng Chiều

Chương 40



Đúng là Tả Tư Nam quay lại trước thời hạn, ở thành phố Đông có mấy ngày, ngày nào cậu cũng phải đi khảo sát cùng Tả Cảnh Long.

Mỗi một người quản lý cấp cao đi cùng Tả Cảnh Long hoặc là nhiều hoặc là ít đều sẽ rời một bộ phận sự chú ý lên người cậu.

Dù sao thì mấy năm nay Tả Cảnh Long cũng cực kỳ ít dẫn Tả Kỳ theo, bây giờ lại dẫn theo một Tả Tư Nam vô cùng trẻ tuổi, lại còn tận tay chỉ dạy, ý nghĩa trong việc này quả thật là vô cùng sâu xa.

Nhưng ngoài sự dự đoán của họ, đó là Tả Tư Nam không chỉ tuấn tú, có khí chất lỗi lạc, mà khi đối mặt với các vấn đề khác nhau cũng tự có cách nhìn riêng của bản thân mình.

Đối mặt với những người lớn hơn anh đến mấy chục tuổi, tả Tư Nam cũng không hề luống cuống, từ trong lời nói của anh, các lão yêu quái ở đây đều có thể nhận ra được người này hiện tại vẫn chỉ là vẫn còn non nớt, nhưng mà cũng có thể thấy được sau này anh sẽ trở thành một con hùng ưng mạnh mẽ.

Rất nhiều người trong lòng đều phải một lần nữa đánh giá lại vị Thái Tử gia của Tả thị này, dù nhiều hay ít cũng sẽ thêm một chút đặt cược.

Tả Tư Nam như không thèm để ý mà đem tất cả thu vào đáy mắt, những suy nghĩ trong lòng mấy người này có thể anh không hiểu hết toàn bộ, nhưng mà anh cũng có thể nhìn ra được một chút gì đó.

Nhưng anh cũng không thèm để ý, chẳng qua cũng chỉ là một lần luyện tập thôi, anh cũng biết được rằng Tả Cảnh Long có bao nhiêu không dễ dàng, tuổi cũng không còn trẻ nữa nhưng mỗi ngày đều phải đi làm mười mấy tiếng, nếu không cũng không thể nào dựng lên một đế quốc hùng hậu như Tả thị được đây.

Tả Cảnh Nam thu tất cả tâm tư vào trong đáy lòng, mỗi khi ở một mình thì không thể kiềm chế được mà nhớ đến cô gái đó.

Anh ngồi ở trên ghế trong phòng làm việc, ở trên tầng 68 lạnh nhạt mà rũ mắt nhìn xuống dưới, trong mắt phản chiếu hình ảnh đèn đóm rực rỡ, lộng lẫy mỹ lệ nhưng cũng trống trải vô cùng,

Trên đời này sự việc có thể làm Tả Cảnh Nam lưu luyến cũng không nhiều, nhưng từ khi có cô ấy xuất hiện thì thế giới trở nên khác biệt hẳn, chỉ là một nụ cười nho nhỏ nhưng cũng có thể làm cho anh lưu luyến không thôi.

Tả Cảnh Nam cầm điện thoại lên, mở ra wechat, cô gái hai ngày trước có gửi cho anh một tin nhắn, nội dung là điểm của anh còn mang theo những lời khen vô cùng khoa trương.

Buổi trưa hôm đó cô còn đặc biệt gửi cho anh một tấm ảnh chụp, là danh sách tên trên bảng Vinh Quang, lại còn thành thành thật thật mà dùng mực đỏ đem tên của anh khoanh lại một cách vô cùng nổi bật..

Rõ ràng chỉ là một vòng quanh nhỏ, nhưng không biết tại sao anh lại có thể cảm giác được lúc đó khóe miệng của cô gái cong lên và đôi mắt linh động ấy.

Sau đó tối qua cậu cũng không nói trước với Tả Cảnh Long mà đã đặt sẵn vé máy trở về, rồi cũng không thèm để ý đến Tả Cảnh Long đang vô cùng khó chịu với việc cậu về trước mà không chịu ở lại cùng với ông thêm một ngày.

Cậu muốn nhìn thấy cô cho nên gấp không chịu được trở lại sớm hơn.

Nhưng không thể ngờ được rằng có thể nhìn thấy một cảnh đẹp như vậy.

Cô gái này vào lúc cậu không có mặt ở đó đã làm chuyện xấu, hiện tại liền co thành một khối nho nhỏ, hận không thể lập tức biến mất luôn khỏi Trái Đất này.

Ngón tay trắng nõn của Thẩm Thư Điềm cầm lấy điện thoại, lòng bàn tay không kiềm chế được sự căng thẳng, đang ấn ở trên màn hình. Ngón tay dùng sức ấn đến nỗi biến thành màu trắng, da đầu tê dại nhìn Tả Tư Nam đang từng bước từng bước một kiên định đi về phía cô.

Bộ đồ con thỏ này làm cô cảm thấy ngượng ngùng đến không thể chịu được, cô hận không thể kiếm lấy một cái chăn để lập tức bọc lấy mình lại, cuốn thành một cái bánh chưng kín mít đến không thể nhìn thấy gì được, thậm  chí đầu cũng muốn quấn vào luôn.

Nhưng bây giờ lại ở phòng khách, lấy đâu ra chăn để cho cô quấn đây? Thậm chí là một chút đồ vật dùng để che lại cơ thể của mình cũng không có.

Gương mặt Thẩm Thư Điềm hồng hồng, ngồi ở trên ghế sopha thân thể không tự giác mà hướng về phía trong góc dịch dịch, cười gượng gạo, lắp bắp nói: “Cậu, sao cậu lại trở về sớm hơn vậy?”

Nói xong cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn cậu, ánh mắt di chuyển loạn khắp nơi, nhìn từ góc bàn đến mâm đựng trái cây rồi ti vi nhưng cũng không dám nhìn cố định vào góc nào.

Mãi cho đến lúc Tả Tư Nam đã đi đến đứng trước mặt cô, thân hình cao lớn đĩnh bạt hoàn toàn đem tầm mắt của cô che chắn lại.

Chất vải lạnh lẽo của quần tây dán lên cẳng chân cô như có như không mà cọ xát mang theo một tia tê dại không dễ phát hiện ra.

Cô sợ hãi mà đem chân dài thu hồi lại trên ghế, trên đầu bởi vì hành động của cô mà tai thỏ không tự giác quơ quơ vô cùng trêu chọc người.

Thẩm Thư Điềm nuốt nuốt nước miếng, không tự giác mà ôm lấy đầu gối của mình lắp bắp nói: “Làm, làm làm sao thế?”

Hai cánh tay không tự chủ mà đem chính mình ôm chặt lại.

Ta Tư Nam không nói gì, cúi đầu nhìn đôi chân màu trắng nõn của cô gái ở trên nền ghế sô pha màu nâu, ngón chân mượt mà bởi vì bất an mà cuộn tròn lại mang màu phiếm hồng.

Cô bây giờ vô cùng căng thẳng, hàng mi dài không ngừng run run, vô cùng hoang mang rối loạn, từ lúc vừa nãy đã bắt đầu không dám nhìn cậu.

Ngón tay thon dài của Tả Tư Nam không nhịn được mà vươn ra, nhẹ nhàng kéo kéo đôi tai thỏ đang run run kia.

Thẩm Thư Điềm bởi vì sự đụng chạm này mà ngước mắt lên nhìn cậu với đôi mắt màu hổ phách ngập nước

Ánh mắt Tả Tư Nam trở nên sẫm màu, trong đôi đồng tử màu đen mang theo lốc xoáy, vừa nguy hiểm nhưng lại vô cùng hấp dẫn.

Cơ thể của cậu hơi dừng lại, sau đó ngồi xuống bên cạnh Thẩm Thư Điềm, khoảng cách giữa hai người càng trở nên thu hẹp lại hơn.

Thẩm Thư Điềm không tự giác mà lùi về phía sau, nhưng mà sopha cũng chỉ rộng có cần đấy, cô có thể lùi đến đâu được chỉ có thể đáng thương vô cùng mà thu mình lại trong một góc.

Thẩm Thư Điềm nhấp nhấp môi đỏ, ngón tay đan vào nhau, lầm bầm nói: “Nhìn không đẹp à?”

Vừa nói xong thì đầu óc liền trống rỗng, thật ra là do cô đang rất hoảng sợ, muốn nói gì đó để phá vỡ bầu không khí quỷ dị này, bầu không khí như thế này cô cảm thấy không quen lắm.

Cô hiện tại cả người đều không khỏe.

Cô không biết phải nên nói gì bây giờ, suy nghĩ chưa chạy qua não đã nói ra khỏi miệng rồi.

Nhưng vừa nói xong đã hận không thể đem đầu lưỡi cắn đứt luôn đi, tại sao lại muốn hỏi một người con trai rằng mình mặc kiểu quần áo vô cùng xấu hổ như thế này có đẹp hay không? Quả thực là xấu hổ đến muốn khóc luôn rồi đó.

Thẩm Thư Điềm cúi đầu càng thấp hơn, ngữ khí đều là hối hận nên lẫn với ngượng ngùng, “Không phải đây là đồ mà lần trước bọn Ngữ Trúc đã chọn, chị chỉ là thử mặc thôi.”

“Ân, rất xinh đẹp.” Giọng nói của thiếu niên có chút nghẹn lại, âm cuối hơi giương cao lên, giống như mang theo một cái móc câu, vô cùng động lòng người. 

Tai thỏ lại một lần nữa bị người ta sờ sờ, sau đó có thể rõ ràng cảm nhận được đầu ngón tay kia đang rơi xuống, chạm đến đuôi tóc của cô sau đó chạm đến lỗ tai, rồi còn muốn tiếp tục trượt xuống bên dưới nữa.

Ngón tay mát lạnh, móng tay đã được cắt tỉa gọn gàng, giờ phút này như trở nên sắc bén hơn chạm vào khiến cho trong lòng cô không tự giác mà run run, Thẩm Thư Điềm theo bản năng mà tránh né đầu sang một bên.

Cô gái nghiêng đầu, làm cho cần cổ trắng nõn thon dài lộ ra, trên cổ có mấy sợi tóc rơi xuống, Tả Tư Nam nhìn thấy vậy động tác hơi ngừng lại, hô hấp giống như gấp gáp hơn vài phần, và hình như cũng trầm hơn vài phần

Chuông điện thoại của Thẩm thư Điềm đột nhiên vang lên là Trần ngữ Trúc thấy đã lâu như thế rồi mà cô vẫn chưa gửi ảnh đến cũng không có tin tức gì dứt khoát trực tiếp gọi video tới

Tiếng chuông điện thoại phá vỡ bầu không khí quỷ dị giữa hai người, Thẩm Thư Điềm cũng hồi thần lại, sau đó liền thở phào nhẹ nhõm tay nhỏ chống xuống sopha, đứng lên vội vàng từ một đầu khác nhảy xuống khỏi sopha.

Cô cả người đều không được tự nhiên, mỗi một động tác của cơ thể giống như không chịu sự khống chế của bản thân mình.

Tầm mắt của Tả Tư Nam cũng chậm rãi nhìn theo, bởi vì động tác của cô gái mà đuôi thỏ ngắn ngắn ở phía sau cũng chuyển động nhẹ theo.

Tả Tư Nam nhắm mắt, yết hầu giống như lại khô thêm vài phần.

Thẩm Thư Điềm trực tiếp nhấn tắt cuộc gọi video đến, tâm hoảng ý loạn mà gõ vài chữ nhưng đều bị gõ sai, liền gửi một đoạn tin nhắn thoại qua nói các cô ấy lại chờ thêm một chút, một lát nữa cô sẽ chụp ảnh gửi qua cho họ.

Thẩm Thư Điềm tận lực xem nhẹ tầm mắt sáng quắc ở phía sau lưng, chân trần mà chạy tới nhà vệ sinh, lạch cạch một tiếng liền đem cửa nhà vệ sinh đóng lại.

Ở bên dưới ánh sáng trắng, trong chiếc gương cỡ lớn kia đang phản chiếu lại hình bóng của cô.

Diện mạo cô gái xinh đẹp tinh xảo, trên mặt còn mang nét ửng hồng, không đúng, hoặc là có thể nói rằng toàn thân cô đều đang mang một màu hồng nhàn nhạt.

Thẩm Thư Điềm để điện thoại lên trên giá, mở ra nước lạnh động tác vội vàng đem nước lạnh hắt lên trên mặt mình, muốn làm cho sự nóng bức xa lạ này biến mất.

Rõ ràng là cách một cánh cửa, Thẩm Thư Điềm cũng không biết là như thế nào lại giống như có thể nghe được tiếng người con trai đó, từng bước từng bước đang đi về phía này.

Cô ngẩng đầu nhìn qua, cách một cánh cửa thủy tinh trong suốt không thể nhìn rõ được người ở bên ngoài, nhưng mà vẫn có thể nhìn thấy một thân ảnh màu đen đang đi từ xa lại đây, sau đó giữ khoảng cách tầm nửa bước chân với cánh cửa.

Thanh âm của Tả Tư Nam truyền qua cánh cửa, giọng nói giống như có chút nghẹn lại nhưng lại mang theo một tia ý vị không rõ: “Trần Ngữ Trúc muốn em nói với chị là nhớ là phải mặc thử cả một bộ khác nữa.”

“Ừ, chính là bộ con hồ ly ấy.” Mấy chữ này giống như là cắn răng mà nói ra, giọng nói còn mang thêm một chút tối tăm ám muội.

Trần Ngữ Trúc cũng không biết là Tả Tư Nam đi Đông Thành, đương nhiên cũng hoàn toàn không nhận ra được tình cảnh quẫn bách hiện tại của Thẩm Thư Điềm rồi.

Thẩm Thư Điềm cũng quá chậm rồi, cô ấy bèn gửi tin nhắn cho Tả Tư Nam muốn nhờ cậu thúc giục Thẩm Thư Điềm cũng thuận tiện nhắc luôn cô nhớ phải mặc bộ đồ hồ ly đó.

Ở trong mắt của cô ấy Thẩm Thư Điềm thay quần áo thì Tả Tư Nam đương nhiên là cũng sẽ biết, biết đâu có lẽ còn có thể cho ý kiến tham khảo nữa thì sao.

Thẩm Thư Điềm cắn cắn môi do dự một lát mềm giọng nói: “Chị biết rồi.”

Mở ra máy ảnh của điện thoại vội vàng chụp lấy 2 tấm ảnh gửi qua cũng không chú ý đến hiệu quả.

Thẩm Thư Điềm lớn lên xinh đẹp, dáng người cũng đẹp, không cần phải làm gì thêm mà  tùy tiện chụp hai bức ảnh cũng xinh đẹp đến không chịu được, lại thêm bây giờ cô đang cảm thấy xấu hổ ngượng ngùng, cái loại cảm giác này quả thực là vô cùng trêu chọc người khác, vừa thanh thuần lại vừa quyến rũ.

Trần Ngữ Trúc và Mạnh Hạ ôm lấy điện thoại, thét chói tai sau đó liền gửi 1 đám rắm cầu vồng lại đây.

Trần Ngữ Trúc: “Điềm Điềm là đẹp nhất, ô ô ô, đến một người con gái như tớ còn bắt đầu cảm thấy động lòng rồi nè.”

Mạnh Hạ: “Thế này cũng quá xinh rồi, yêu rồi, yêu rồi đó.”

Trần Ngữ Trúc: “Khuynh quốc khuynh thành.”

Mạnh Hạ: “Họa thủy!!!”

Trần Ngữ Trúc: “Mắt lấp lánh.jpg.”

Mạnh Hạ: “Ch ảy nước miếng.jpg.”

Thẩm Thư Điềm: “Tớ cảm thấy không được thích hợp lắm, hay là đổi bộ khác đi.”

Trần Ngữ Trúc: “Rất đẹp, quá đẹp luôn, chỗ nào không hợp chứ?”

Mạnh Hạ: “Hồ ly, hồ ly, đừng có mà quên hồ ly của tớ đấy nhá.”

Thẩm Thư Điềm đến bây giờ mới nhớ ra là mình vẫn còn phải mặc thêm bộ đồ hồ ly nữa, sau đó cô liền nghĩ đến vừa nãy chỉ nghĩ đến việc tránh ra xa khỏi Tả Tư Nam mà quên đem theo một bộ quần áo khác đi vào mất rồi.”

Việc này có nghĩa là lại phải đi ra ngoài thêm một lượt nữa, cô ngước mắt nhìn qua liền phát hiện ra là Tả Tư Nam vẫn chưa đi, đang lẳng lặng mà đứng ở ngoài cửa.

Trong lúc mà cô vẫn đang do dự, người đang đứng ở ngoài cửa lạnh nhạt mở miệng, giọng nói cũng trở lại giống như ngày bình thường, lạnh lẽo trong trẻ lại dễ nghe: “Em lấy cho chị bộ quần áo còn lại đến đây nhé?”

Thẩm Thư Điềm: “…”

Giọng nói kia không nhanh không chậm, không mặn không nhạt, Thẩm Thư Điềm bắt đầu hoài nghi, có phải là bản thân quá nhạy cảm hay không.

Thẩm Thư Điềm mở cửa Tả Tư Nam đem quần áo trong tay đưa cho cô, khuôn mặt bình tĩnh: “Thay đi, ngày hội của trường không phải còn muốn mặc à?”

Thẩm Thư  Điềm cắn cắn môi, do dự một lát cuối cùng vẫn là cầm lấy quần áo.

Nếu như bây giờ không dám mặc vậy thì đợi đến ngày hội của trường không phải là càng sợ hãi hơn à? Nhưng mà cô lại có một ý tưởng vô cùng kỳ lạ, đó là dù mặc trước mặt những người khác cũng không cảm thấy thẹn bằng mặc trước mặt Tả Tư Nam.

Cô cũng không hiểu rõ trạng thái này lắm, không hiểu sao bản thân lại có suy nghĩ như thế, nhưng mà ngày hội của trường cũng không phải là xuất hiện trước mặt cậu, hiện tại chính mình đang làm ra vẻ cái gì?

Thẩm Thư Điềm hít sâu một hơi, không ngừng cổ vũ chính mình đem bộ đồ con thỏ thay ra đổi thành bộ hồ ly.

Tả Tư Nam dựa vào vách tường cách đó không xa, bởi vì thân thể khô nóng nên cậu đã cởi áo khoác ra, ném ở trên sopha sơ mi màu trắng cũng mở ra hai cúc, ống tay áo cuộn lên đến trên khủyu tay.

Cửa phòng vệ sinh kêu một tiếng nhỏ rồi mở ra, cô gái giữ lấy chốt cửa thò đầu ra nhìn nhìn, hai cột tóc đuôi ngựa đã bị cô cởi ra, mái tóc màu đen dài mượt xuôi theo đầu vai cô rơi xuống.

Chú ý đến tầm mắt của cậu, thân hình cô gái hơi cứng lại, trong mắt hơi xuất hiện một tia giãy giụa, nhưng cuối cùng vẫn chậm rãi mở cánh cửa ra.

Động tác ngậm thuốc lá của Tả Tư Nam ngừng lại, đôi mắt đào hoa hơi híp lại,  chậm rãi đứng thẳng sống lưng, tầm mắt không thể khống chế được mà dừng trên người cô gái.

Thẩm Thư Điềm mặc một bộ đồ màu đỏ, so với bộ đồ con thỏ thì lại càng hở hơn, thiếu vải đến đáng thương tựa hồ vừa nước liếc mắt một cái liền  có thể nhìn thấy được bộ ng ực no đủ của cô.

Quần áo ngắn vô cùng, lộ ra vòng eo nho nhỏ cùng với cái rốn tròn tròn.

Bên dưới là quần sooc bó sát, cùng với váy nửa người chạm đất, càng làm cho đôi chân kia trở lên dài và thẳng hơn, cổ chân trắng nõn còn đeo một dây xích màu đen, dụ hoặc đến không chịu được.

Làn da cô trắng như ngọc, sự tương phản giữa màu trắng và đỏ làm cho người ta cảm thấy rằng cảm giác khi chạm vào sẽ tốt vô cùng, chỉ muốn vuốt v e cùng trân trọng cô.

Rõ ràng là một tiểu yêu tinh muốn đem người ta dẫn vào vực sâu, tính chiếm hữu trong lòng Tả Tư Nam càng ngày càng nặng hơn.

Đây là của hắn, cô gái này chỉ nên là của một mình hắn mà thôi.

Thẩm Thư Điềm không biết ý tưởng của Tả Tư Nam, lông mi rũ xuống nhỏ giọng nói: “Chị muốn đi lấy cái đôi tai của hồ ly.”

Vừa rồi Tả Tư Nam chỉ đưa quần áo cho cô, trong túi hẳn là vẫn còn có đôi  tai nữa, hiện tại muốn chụp ảnh cũng chụp không được.

Tả Tư Nam thấp giọng ừ một tiếng, đột nhiên đi về phía cô, trong lúc cô còn chưa phản ứng kịp liền bắt lấy cổ tay lôi kéo cô đi về phía sopha trầm mặc không nói một lời mà ấn cô ngồi ở trên ghế sofa.

“Cậu” Thẩm Thư Điềm mở miệng.

Sườn mặt an tĩnh mà lạnh lẽo của Tả Tư Nam làm cho cô bỗng nhiên không nói lên lời.

Cô thấy Tả Tư Nam đem cái túi kia lại đây, sau đó lấy đồ vật từ trong túi ra.

Giọng nói của Tả Tư Nam hơi ách hơn vài phần cũng gợi cảm hơn vài phần: “Em giúp chị.”

Nhưng cô cũng không cần cậu giúp, cô há miệng th ở dốc ngước mắt nhìn cậu ta, Tả Tư Nam liếc mắt nhìn cô một cái, trong đôi mắt màu đen xinh đẹp ấy rõ ràng chính là ý tứ không cho phép cự tuyệt cùng làm loạn.

Tả Tư Nam như vậy…

Thẩm Thư Điềm ngừng lại.

Thầm Thư Điềm nhìn Tả Từ Nam lấy ra đôi tai của hồ ly, nghiêng người, cúi người xuống, mùi hương đặc trưng của thiếu niên đem cô bao phủ, vô cùng bá đạo.

Ngón tay dài khẽ vén một ít tóc của cô, động tác cứng đờ mà đem đôi tai hồ ly đeo lên.

Tả Tư Nam khẽ rũ mi, sau đó lại từ trong túi lấy ra 1 đồ vật, động tác của cậu hơi ngừng lại.

Ngón tay Thẩm Thư Điềm đặt trên sopha cơ thể cứng đờ đem chính mình trở thành một đứa bé, biết đâu tất cả chỉ là do Tả Tư Nam đang cảm thấy hứng thú nhất thời mà thôi.

Không ngờ ngay sau đó đã bị người ở trước mặt nâng cằm lên, cô vẫn luôn  hoảng sợ, thân thể phản xạ có điều kiện mà muốn lui về phía sau, dựa vào lưng ghế, đôi mắt màu hổ phách ngước lên, nhìn cậu với vẻ tràn đầy hoảng loạn.

Tả Tư Nam cúi người, chân sau quỳ gối ở bên cạnh cô, đem cô vây ở trên sopha, tay trái chậm rì rì mà giữ lấy cằm của cô, tiếng nói trầm thấp không chút để ý nó: “Đừng nhúc nhích.”

Thầm Thư Điềm liền không nhúc nhích thiệt.

Cảm xúc lạnh lẽo chạm tới đôi môi đỏ, Thẩm Thư Điềm hạ lông mi xuống, kinh ngạc phát hiện ra Tả Tư Nam trong tay lại cầm một thỏi son môi, tầm mắt của cậu dừng ở trên môi cô, động tác tinh tế cẩn thận tô son cho cô.

Mạnh Hà cũng có một chút tư tâm, cô ấy thích bộ đồ hồ ly mà hồ ly thì lại nghiêng về gợi cảm, quyến rũ, liền nghĩ rằng dù trên mặt không make up gì chỉ cần đánh một chút son môi, cũng thể làm cho Thẩm Thư Điềm trở nên xinh đẹp hơn không ít, đến lúc đó khẳng định là đồ do cô ấy lựa chọn sẽ đẹp hơn.

Tả Tư Nam là lần đầu tiên làm chuyện này, động tác không thuần thục, nhưng cũng không gây trở ngại được cho việc cậu đang vô cùng nghiêm túc.

Sau khi tô xong son môi, cô gái ngước mắt lên nhìn anh, làn da oánh nhuận như ngọc, đôi môi được lên màu son đỏ của cô gái, hàng mi chậm rãi chớp chớp giống như một đôi cánh bướm xinh đẹp, trong con ngươi màu hổ phách chứa đựng bóng hình của cậu,

Lại một lần nữa cậu nghe thấy nội tâm đang kêu gào càng thêm mãnh liệt, người này, thậm chí là mỗi một cử chỉ nhỏ, một ánh mắt của cô liền có thể bắt mất tâm can của cậu, không chừa lại một chút gì. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.