Thẩm Thư Điềm muốn tới xem Liễu Trăn như thế nào, bởi vì cô phát hiện Liễu Trăn đang chảy máu mũi, nhưng cô lại không dám buông tay: “Thầy có sao không?”
Cô lại ngẩng đầu nhìn Tả Tư Nam, tức giận hỏi: “Rốt cuộc em đang làm gì vậy?”
Tả Tư Nam giật giật khóe miệng, nét mặt kỳ quái: “Chị cười với tên đó.” Cậu hờ hững nói: “Tên đó vừa cách quá gần, em không chịu đựng được.”
Tả Tư Nam mím môi, mặt vô cảm nói: “Không phải em đã nói với chị rồi sao?”
Thẩm Tư Điềm sửng sốt, ngẩn ngơ một lúc, giọng mềm xuống, vô cùng mềm mại: “Thầy ấy là nhiếp ảnh gia của phim tuyên truyền, vừa rồi bọn chị chỉ là diễn tập thôi, em đừng nghĩ quá nhiều.”
Tả Tư Nam dừng động tác, quay đầu nhìn cô, trong đôi mắt đen vẫn còn sát khí, môi vẫn mím chặt.
Thẩm Thư Điềm thở dài, buông lỏng hai tay đang ôm cậu ra, tay phải lại nắm chặt cổ tay của cậu, rồi phát hiện kiểu này nắm không đủ sức, cho nên cô trực tiếp nắm chặt lấy hai ngón tay cậu.
Rất rõ ý, trấn an cậu, lại tận lực giữ lấy không cho cậu ra tay.
Rốt cuộc, tư thế ôm khiến cô cảm thấy rất xấu hổ, thế này miễn cưỡng có thể chấp nhận được.
Thẩm Thư Điềm đưa một tay khác nhanh chóng lấy ra khăn giấy, không để ý đến vẻ mặt u ám của Tả Tư Nam, lo lắng đưa cho Liễu Trăn: “Rất đau hả, lau trước đi.”
Tả Tư Nam động động ngón tay thon dài, cuối cùng không ngăn cản.
Liễu Trăn đã đứng dậy, nhận lấy khăn giấy Thẩm Thư Điềm đưa qua, lau qua vết máu. Má nó, đau thật đấy! Tả Tư Nam vừa rồi không có kiềm chế chút sức lực nào cả, ra đòn rất mạnh.
Cái mũi Liễu Trăn đau đến tột cùng, nhìn hai người bên kia không hiểu sao đã hoà hợp rất nhanh, do dự nói: “Thư Điềm, cô không sao chứ?”
Nghe được giọng nói của Liễu Trăn, quả nhiên sát khí trên người Tả Tư Nam tăng lên rất nhiều.
Cậu hiện tại không quá bình tĩnh, Thẩm Thư Điềm thậm chí không nghĩ tới là cậu sẽ bị k ích thích đến mức này.
“Thật sự xin lỗi.” Thẩm Thư Điềm nhìn Liễu Trăn với ánh mắt xin lỗi, rồi nói: “Thật sự xin lỗi, cậu ấy là bạn em, vừa rồi có hơi nóng nảy.”
Trong lời nói vô thức có một chút bênh vực.
Liễu Trăn nhìn về phía Tả Tư Nam, thiếu niên đẹp trai với khuôn mặt lạnh nhạt, nhìn xuống anh ta, ánh mắt đầy khinh thường.
Cô gái nắm lấy tay cậu, rất dễ dàng đã trấn an được con sói kia.
Liễu Trăn lại nhìn không ra bầu không khí giữa hai người họ, anh ta chính là một kẻ ngốc. Anh ta mím môi, hỏi: “Người này là?”
Thẩm Thư Điềm càng thêm ngượng ngùng: “Cậu ấy là Tả Tư Nam. Hẳn là thầy đã biết, cậu ấy là bạn diễn với em trong phim tuyên truyền đó.”
Thẩm Thư Điềm li3m môi dưới, mũi của Liêu Trăn đã có phần tím đen, xấu hổ nói: “Bị thương nặng, chúng ta hãy đến phòng y tế của trường xem thử trước đi.”
Tả Tư Nam c ăn bản không muốn để Thẩm Thư Điềm đi cùng Liễu Trăn, nhưng cô giận dữ trừng mắt nhìn cậu, khiến cậu không thể không thỏa hiệp.
Phải nói là, cậu đã thỏa hiệp trong tích tắc.
Liễu Trăn đi ở đằng trước, Thẩm Thư Điềm cùng Tả Tư Nam đi phía sau. Không phải cô không muốn buông tay anh ra, chỉ là cô vừa mới buông ra, Tả Tư Nam liền sẽ bước nhanh hơn về trước, tiến về phía Liễu Trăn.
Thẩm Thư Điềm sợ tới mức vội vàng nắm cậu lại, Tả Tư Nam rũ mắt nhìn cô, trong mắt là sự đắc ý không kiêng nể gì, khiến cô nhịn không được véo cậu một cái thật mạnh.
Rõ ràng là làm chuyện xấu, thế nhưng còn có khí thế của thiếu niên hơn cả ngày thường, nào có tí nào gọi là biết sau liền sửa chứ.
Thẩm Thư Điềm buồn bực, trong lòng cô có suy nghĩ không thể diễn tả được, có chút thoả đáng xen lẫn chút xấu hổ buồn bực. Cô quay đầu đi, không muốn để ý đến cậu, nhưng đôi tay nhỏ mềm mại lại không buông ra.
Khi đi tới khúc rẽ của đường tới phòng y tế trường, Liễu Trăn quay đầu lại, nhìn thấy tình thế khó xử giữa hai người, miệng hiện lên tia cười khổ.
Ba người đến phòng y tế của trường, hiện tại đang là giờ học, y tế trường vắng tanh, chỉ có một bác sĩ trường trực.
Bác sĩ trường nhìn thấy Liễu Trăn thì đứng dậy đi tới, kỳ quái nói: “Ngài Liễu, sao anh lại tới đây?”
Cũng có một hai cảnh quay trong phim tuyên truyền ở đây, Liễu Trăn đã đến vài ngày trước, còn nhân tiện giúp các cô chụp rất nhiều ảnh, bọn họ vì vậy mà có phần quen thuộc.
Chỉ là bác sĩ vừa mới nói xong liền chú ý tới vết thương của Liễu Trăn, kinh ngạc nói: “Sao anh bị thương rồi?” Nhanh chóng giục anh ta đi vào.
Liễu Trăn nghĩ đến người phía sau mình: “Chỉ là vô tình bị ngã thôi.”
Bác sĩ: “Vậy anh thật đúng là hậu đậu quá đi mà.”
Thẩm Thư Điềm và Tả Tư Nam đi cách Liễu Trăn một đoạn ngắn. Sau khi bước vào, cô vội vàng buông tay cậu thiếu niên ra, xung quanh còn có những người khác, cô vẫn là không có cái lá gan đó.
Nội tâm Tả Tư Nam không khỏi có chút tiếc nuối, nhưng trên mặt không có biểu cảm nào. Cậu thản nhiên cho một tay vào túi, không cảm xúc mà nhìn Liễu Trăn đang được bác sĩ đưa vào phòng.
Thẩm Thư Điềm và Tả Tư Nam ngồi ở hàng ghế bên ngoài, ánh mắt Thẩm Thư Điềm vẫn luôn nhìn Liễu Trăn. Dù sao nếu không phải vì cô, thầy ấy cũng sẽ không bị đánh.
Tả Tư Nam cúi người xuống, hoàn toàn che khuất tầm nhìn của Thẩm Thư Điềm, giọng điệu không vui: “Chị đang nhìn cái gì vậy?”
Thẩm Thư Điềm phồng mặt lên, bàn tay mềm mại đẩy mặt cậu, miệng nhỏ chu lên: “Chị đang nhìn thầy Liễu Trăn.”
Đây là cố ý chọc giận cậu.
Sự không hài lòng hiện lên giữa đầu lông mày Tả Tư Nam, Thẩm Thư Điềm bĩu môi, nhịn không được oán trách: “Em làm người ta bị thương, còn rất đúng lý hợp tình nhỉ?”
Tả Tư Nam hờ hững gật đầu, khẽ nhếch môi, cười như không cười nói: “Em còn có thể lại đánh thêm một lần nữa.”
Tả Tư Nam có gì không dám, nhưng cậu liếc nhìn cô gái đang tức giận, vẫn là không có nói ra.
Thẩm Thư Điềm cố gắng hết sức kiềm nén cơn giận của mình, giải thích: “Liễu Trăn thầy ấy là nhiếp ảnh gia của bọn chị, cũng là bạn của cô giáo Lục Nhứ, em nói em làm như vậy có ổn không?”
Tả Tư Nam không nói gì, chỉ lười biếng dựa vào ghế, nhàn nhạt mà nhìn cô, rất an tĩnh.
Thẩm Thư Điềm bị cậu nhìn thẳng vào mắt như vậy thì rất ngượng ngùng, ánh mắt này rất dịu dàng, thậm chí còn không hề che dấu đi sự quyến luyến.
Thẩm Thư Điềm ngại đến đỏ mặt, cắn c ắn môi dưới: “Em không nên đánh người ta, nói chuyện tốt một chút không được sao?”
Tả Tư Nam ngước nhìn cô, bây giờ Thẩm Thư Điềm như một chú chim hót líu lo, bất mãn mà giáo dục cậu.
Nhưng cậu không cảm thấy mất kiên nhẫn chút nào, thậm chí không bận tâm nếu cô nói nhiều hơn một chút.
Tả Tư Nam đã không nói với cô, cách Liễu Trăn nhìn cô rõ ràng là không đúng, là một người đàn ông, cô không nhìn ra được, chẳng lẽ cậu còn nhìn không ra.
Nhưng điều đó không cần thiết cho cô biết, cô tốt hơn là không hiểu gì cả, sau này ngoại trừ cậu thì sẽ không có tên đàn ông nào nhìn ra cả.
Thẩm Thư Điềm nói rất nhiều, cổ họng có hơi khô, lẩm bẩm nói: “Em đánh người, nên xin lỗi, lát nữa em đi qua xin lỗi Liễu Trăn đi.”
Tả Tư Nam nhíu mày, rõ ràng là không vui.
Thẩm Thư Điềm không hài lòng mà đánh nhẹ cậu: “Em đánh đến nỗi thầy ấy chảy cả máu, còn bị đá vào bụng, như vậy có phải là quá đáng quá không? Chẳng lẽ còn muốn chị thay em xin lỗi hả?”
Tả Tư Nam nghe được câu cuối cùng, ánh mắt lạnh lùng, nhếch khóe miệng, mặt vô cảm gật đầu.
Bác sĩ ra ngoài rồi, bởi vì phát hiện trong đây không có thuốc, cô ấy muốn đi đến kho bên trong lấy một ít.
Cô ấy đi ra, liếc nhìn Tả Tư Nam và Thẩm Thư Điềm, nhẹ nhàng nói: “Hai em có chỗ nào không thoải mái à?”
Thẩm Thư Điềm lắc đầu: “Thầy Liễu Trăn bị thương, chúng em đi cùng thầy ấy đến đây.”
Bác sĩ gật đầu: “Vết thương không nặng, cô sẽ đi lấy thuốc.”
Thẩm Thư Điềm nâng lên khuôn mặt tươi cười, nhẹ nhàng nói: “Làm phiền cô rồi.”
Bác sĩ cũng cười: “Hai em nên vào trong xem anh ấy, anh ấy đang ở một mình đó.”
“Vâng.”
Thẩm Thư Điềm kéo Tả Tư Nam vào phòng, Liễu Trăn đang ngồi trên giường bệnh, vết máu trên mặt đã được lau sạch, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ chiếc mũi đỏ ửng, kể ra vừa rồi quả là một trận bạo lực.
Tả Tư Nam khẽ liếc nhìn, giơ tay đẩy đẩy lưng cô, giọng nói lạnh lùng: “Chị vào phòng bên cạnh trước đi.”
Thẩm Thư Điềm nghi ngờ mà nhìn cậu, cảnh cáo: “ Em không được làm gì xằng bậy đó.”
“Em biết rồi.”
Thẩm Thư Điềm xấu hố liếc nhìn Liễu Trăn, ngoan ngoãn đi tới phòng bên cạnh và đóng cửa lại, ngăn cách âm thanh bên ngoài.
Bên trong có hai giường bệnh, trong trường học những người không khoẻ có thể ở đây nghỉ ngơi, ga trải trường màu trắng, có mùi thuốc khử trùng, rất sạch sẽ.
Ngoài cửa, Tả Tư Nam chậm rãi thẳng lưng, thản nhiên nói: “Vừa rồi tôi đánh anh, chị ấy yêu cầu tôi xin lỗi anh, xin lỗi.” Trong giọng nói không có tí nào gọi là áy náy, thậm chí là rất kiêu ngạo.
Liễu Trăn mím môi. Ngay từ đầu, anh ta có thể nhìn thấy giữa hai người có một bầu không khí mà không ai khác có thể chen vào được.
Tả Tư Nam lười nhác liếc mắt nhìn anh ta, lạnh lùng nói: “Chị ấy rất ngốc, nhìn không ra anh có ý gì, cho nên không cần tôi nhắc nhở anh, toàn bộ thu lại hết đi.”
Giọng điệu ra lệnh.
Liễu Trăn đột nhiên nói: “Cậu xác định cô ấy thích bộ dáng này sao? Cậu không lo lắng cô ấy sẽ sợ hả?”
Tả Tư Nam kéo căng môi, lạnh lùng nói: “Anh không có tư cách quản.”
Liễu Trăn thở dài trong lòng, Tả Tư Nam lại rất bình tĩnh. Trước mặt người con gái mình thích, cậu ta không khỏi có chút mất tự tin, có lẽ cậu ta là người trong cuộc còn không rõ ràng bằng người ngoài cuộc như anh ta.
Bởi vì vô cớ bị đánh, Liễu Trăn cũng không vui, giọng điệu thêm phần khiêu khích: “Nếu tôi cứ muốn theo đuổi thì sao?”
“Vậy ngay bây giờ anh có thể biến mất khỏi nơi này.” Ánh mắt Tả Tư Nam tối sầm lại, giọng điệu rất kiêu căng: “Cứ thử xem.”
Liễu Trăn cũng nghe nói qua bối cảnh Tả Tư Nam, Lục Nhứ mời anh ta tới, nhưng nếu nhà họ Tả không vui, anh ta cũng không có cách nào.
Mặc dù Liễu Trăn có ấn tượng tốt với Thẩm Thư Điềm, nhưng cũng không muốn bởi vì mình mà làm Lục Nhứ và Thẩm Thư Điềm khó xử. Thực tế, anh ta cảm thấy rằng dù cố gắng thế nào, cuối cùng vẫn không thắng được người con trai này.
“Tôi biết rồi.”
Thẩm Thư Điềm ở phòng bên cạnh chờ, cúi đầu xem điện thoại, nhưng không cách nào tập trung được, không nhịn được có chút lo lắng.
Cửa phòng nhỏ đã mở, Thẩm Thư Điềm nhìn qua, nhưng chưa kịp phản ứng, đã bị người đẩy xuống giường.
Người con trai chôn đầu vào hõm vai cô, mái tóc mềm lướt qua má cô, mang theo cảm giác tê dại, giọng cậu có chút ấm ức: “Trước nay em chưa từng phải xin lỗi bất kỳ người nào, chị có phải nên bồi thường cho em không?”
Hơi thở ấm nóng của cậu phả lên người cô: “Ví dụ như, nghiêm túc cân nhắc việc, muốn làm bạn gái của em hay không?”